Canh gà nóng rơi trên váy, Khuynh Anh biết mình da dày nhưng vẫn là bị phỏng rên một tiếng.

Chén sứ rơi trên mặt đất, vỡ thành mảnh nhỏ.

“Xin lỗi, ta không cố ý.” Khuynh Anh chú ý tới nước canh cũng văng đến trên quần áo Lam Tranh, nàng chật vật nói xin lỗi: “Ta dọn ngay.”

Trong lúc nói chuyện vừa rồi, nàng đã hiểu được địa vị của mình.

Tựa như Phù Liên nói, bản thân mình kỳ thực không phải cao sang gì, bất quá là một cái người phàm, bọn họ đối đãi với mình như vậy vì thấy thú vị, bọn họ có thể đối xử tốt với mình vì thích cái mới, nếu có một ngày chán ngán liền sẽ giống món đồ chơi bị đứa bé vứt bỏ.

Đây không phải là thế giới nàng nên ở lại.

Cũng không phải thế giới nàng có thể ở lại.

Khuynh Anh yên lặng ngồi xổm xuống bắt đầu nhặt từng mảnh nhỏ. Chỗ bị phỏng đau rát nhưng nàng cũng cần đau đớn như vậy nhắc nhở sau này nàng nên đi con đường như thế nào.

Nhìn nàng ngồi xổm xuống, còn có váy nàng bị canh dơ, mặt Lam Tranh dần dần biến mất âm u – – nếu như không có nhớ lầm, canh gà của người phàm dùng nước nóng, có thể phỏng những sinh vật yếu ớt.

Mới vừa rồi là hắn phản ứng quá mạnh.

Một khi nhắc tới Trường Minh, hắn không cách nào khống chế được tính tình của mình.

“Không cần, trước hết nàng cởi váy ra đã.” Hắn tự tay kéo cánh tay của nàng.

Khuynh Anh sửng sốt thấy ánh mắt của hắn tập trung trên người mình, có chút xấu hổ lui về phía sau: “Không cần, đợi ta lau là tốt rồi.”

“Ta bảo nàng cởi!” Hắn bỗng dưng nhíu mày, nàng bắt đầu lùi bước khiến hắn rất là không hài lòng, lực trên tay mạnh hơn, bế toàn bộ thân thể của nàng lên, xuyên qua đám mảnh vỡ đầy đất, trực tiếp ném nàng lên giường, sau đó thò tay cởi đai lưng trên eo nàng.

“Ngươi muốn làm cái gì?!” Khuynh Anh trừng to mắt ngăn cản động tác của hắn.

Nhưng hắn cũng không cho Khuynh Anh cơ hội giãy giụa, ngón tay đã lưu loát kéo quần nàng xuống. Khuynh Anh bởi vì dưỡng bệnh, quần áo đều là một cái áo choàng đơn giản, chỉ buộc một cái đai lưng lên áo. Mà bên trong, nàng chỉ mặc một cái váy lót mỏng cùng quần lót. Càng bất đắc dĩ là số đo ở Thần giới quá lớn, nàng thật sự nhỏ gầy, váy lót có đôi khi tuột xuống hơn một nửa – – cởi áo khoác xuống liền gần như không có mặc gì.

“Không nên lộn xộn, bằng không ta sẽ làm những chuyện khác với nàng.” Lam Tranh ngẩng đầu nhìn nàng một cái, con ngươi màu vàng ửng sáng, cũng không rét lạnh giống như lúc trước. Nhưng giờ này khắc này còn kinh khủng hơn lúc tức giận, hắn mang vẻ mặt ‘ta là dao thớt nàng là cá’.

Khuynh Anh cứng ngắc, một cử động nhỏ cũng không dám làm.

Lam Tranh hừ lạnh một tiếng kéo chân của nàng qua đặt ở trên đầu gối mình, trong lòng bàn tay hiện lên ánh sáng nhẹ sau đó bao trùm lên vết phỏng đỏ của nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play