“Ngươi tìm ai?” Hoàn Ly khó hiểu nhìn vẻ mặt co rút của người đối diện, mở miệng hỏi.

Thanh Minh thoáng chần chờ một lát, nói: “Ta tìm... Hạ Dung Tinh?”

Hoàn Ly dài giọng “à” một tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa phòng vẫn còn đang đóng chặt kia, sau đó híp mắt nở nụ cười, rất chi là thân thiện hỏi Thanh Minh: “Ngươi là gì của nàng?”

Thái độ của hắn như thể nhà này là nhà ta, ta đây là chủ nhân, thực sự khiến cho Thanh Minh không dám chắc chắn điều gì.

Có điều lần trước đã rút ra được một kinh nghiệm vô cùng xương máu, nên đối với vấn đề này hắn thật tâm không dám trả lời bừa bãi, liền đứng thẳng người lại, thận trọng nói ra từng chữ: “Ta là bằng hữu của nàng.”

Hoàn Ly không truy vấn tiếp nữa, hắn vốn vừa mới dọn vào đây, nên đối với những việc liên quan đến Lăng Yên và Trầm Ngọc cũng không biết rõ lắm. Vì thế hắn mở rộng cửa hơn một chút, nghiêng người cười nói: “Mau vào đi.”

Thanh Minh gật gật đầu, đi theo Hoàn Ly vào viện, nhưng nhìn khắp nơi vẫn không thấy Lăng Yên cùng Trầm Ngọc đâu, Thanh Minh tràn đầy nghi hoặc ngồi đợi trong phòng khách, cuối cùng nhịn không được nữa mới hỏi Hoàn Ly: “Ngươi với Hạ Dung Tinh...”

“Ta?” Hoàn Ly nghe thấy câu hỏi này của Thanh Minh, liền vô cùng thành thật chỉ vào mình, nói: “Bây giờ ta ở đây.” 

Căn nhà này vốn của Lăng Yên, hắn có thể ở lại nơi đây đã đủ để nói rõ mối quan hệ giữa hai người. 

Thanh Minh hết sức ngạc nhiên, chỉ cảm thấy tuy mình đã theo Ma tôn đại nhân bao nhiêu năm qua nhưng những hiểu biết của mình về ngài vẫn quá ít ỏi. Mới cách đây không lâu, Ma tôn đại nhân ngoài dự liệu thành thân với phàm nhân, nay chưa được mấy ngày đã đổi ngay một phu quân mới rồi. 

Đương nhiên Hoàn Ly không biết trong đầu Thanh Minh đang suy diễn đến tận đẩu tận đâu, hắn thong thả vén mái tóc dài óng ả của mình ra sau tai, cười quyến rũ, nói: “Ta đi gọi A Tinh đây.” Nói đoạn lập tức đứng dậy đi đến phòng của nàng. 

Thanh Minh nhìn một loạt động tác của Hoàn Ly, khẽ nhíu mày. Người này mặc dù may mắn được ban cho một dung mạo không tệ, nhưng thân là nam tử mà lại có tư thái quyến rũ mê hoặc như thế, quả thật không phải là một nam nhân đáng tin. So ra, người này còn không bằng phu quân đầu của Ma tôn là Đường Lam. 

Ngay khi Thanh Minh còn đang mải thả hồn vào mây, bên kia Hoàn Ly đã gõ ầm ầm vào cửa phòng Lăng Yên. Chẳng bao lâu sau, Lăng Yên từ trong phòng đi ra, nói được hai câu với Hoàn Ly rồi nhanh chóng nhìn theo ngón tay của Hoàn Ly chỉ về phía Thanh Minh. 

Thanh Minh vội vàng bước nhanh đến chỗ Lăng Yên, đang định mở miệng đã thấy một bóng dáng bước ra từ cánh cửa phòng mở rộng sau lưng Lăng Yên, trên người chỉ khoác một chiếc áo choàng mỏng manh. 

Người này chính là Đường Lam mà vừa nãy Thanh Minh vẫn còn nhắc đi nhắc lại trong lòng.

Thấy Đường Lam đi ra, Lăng Yên quay lại nhỏ giọng cười nói hai câu với hắn, sau đó còn vuốt vuốt lòng bàn tay hắn rồi mới quyến luyến rời khỏi ánh mắt nồng nàn của ai đó, đi về hướng Thanh Minh.

“Mới sáng sớm đã đến đây là có việc gì à?” Lăng Yên vất vả dời mắt khỏi Đường Lam, trong khoảnh khắc sắc mặt ngay lập tức biến về vẻ bình tĩnh nghiêm túc xưa nay.

Thanh Minh vẫn còn đang ngoái nhìn đằng sau, không để ý đến câu hỏi của Ma tôn đại nhân.

Hiện tại hắn đang lườm Hoàn Ly cùng Đường Lam trước cửa phòng kia, một người có dung nhan lộng lẫy yêu mị, nét mị hoặc câu người tỏa ra từ trong mỗi hành động cử chỉ, người còn lại thì mặc dù dung mạo bình thường, nhưng từ trong xương cốt lại toát ra khí thế cao ngạo lạnh lùng. Hai kẻ đối lập nhau như vậy, khi đứng chung một chỗ lại thu hút lạ thường, khiến người ta không thể nào dời mắt.

Lúc Thanh Minh vừa thấy Hoàn Ly ở trong viện này, vốntưởng rằng Ma tôn đã đổi phu quân. Nhưng nay thấy Đường Lam từ trong phòng đi ra mới tự phát giác, suy nghĩ của mình đã ngây thơ quá rồi!

Tuy bao nhiêu năm qua Ma tôn đại nhân vẫn luôn giữ mình trong sạch, nhưng một khi đã được “khai sáng”, thì sẽ lập tức đạt tới trình độ lợi hại như vậy! Quả thực một kẻ phàm phu tục tử như hắn không thể nào sánh bằng!

Thấy Thanh Minh như vừa bị sét đánh chôn chân tại chỗ,Lăng Yên ho nhẹ một tiếng, hỏi tiếp: “Sao thế?”

Cuối cùng hai chữ này cũng thành công gọi hồn Thanh Minh quay về, Thanh Minh vội vàng thu hồi ánh mắt, vẻ mặt đầy quỷ dị nhìn Lăng Yên, ngập ngừng muốn nói lại thôi. 

Lăng Yên đón lấy ánh mắt của hắn, cảm thấy mấy ngày nay tên Ma tướng này ở lại Ma giới ắt hẳn đã phải chịu không ít khổ, ngay cả thần trí cũng trở nên bất thường.

“Theo ta ra ngoài.” Lăng Yên không muốn dây dưa lâu, lập tức xoay người đi ra ngoài viện, trước khi rời khỏi vẫn không quên quay đầu nói với Đường Lam: “Ta ra ngoài một lát, trong sư môn xảy ra vài chuyện, chàng chờ ta một chút nhé.” 

Trầm Ngọc vô cùng hiểu chuyện gật đầu, nhìn Lăng Yên và Thanh Minh rời đi. 

Hoàn Ly đứng bên cạnh ôm hai tay, ngáp một cái nói: “Sư môn gì thế? Người kia là ai?” 

“Đó là đạo trưởng Minh Thanh.” Trầm Ngọc nói một câu, nhưng ngay lập tức nhớ đến những lời Lăng Yên từng nói, chuyện trong sư môn của nàng tuyệt đối không được tiết lộ với ai khác, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng, vì thế hắn vội vàng ngậm chặt miệng lại, không chịu nói thêm câu nào. 

Hoàn Ly cạy mãi không ra, cảm thấy không thú vị, liền bỏ về phòng mình. Nhưng hắn chưa đi được mấy bước, ánh mắt lại đột nhiên nhìn ra khoảng trời bên ngoài tường viện. 

Mới vừa rồi rõ ràng vẫn trời quang mây tạnh, nháy mắt một cái đã tối om, thoạt nhìn như sắp mưa.

Tại một nơi vắng vẻ ngoài viện, Thanh Minh rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, tỉ mỉ kể cho Lăng Yên nghe tất cả mọi chuyện xảy ra tại Ma giới.

Vốn dĩ trong Ma giới cũng không có chuyện lớn gì, chỉ vài lời đã tóm tắt xong hết. Chỉ còn lại vấn đề mà Lăng Yên quan tâm nhất, chính là trận pháp của Yêu vương.

“Ô Dạ đâu? Hắn có tìm ra được những địa điểm bày trậnkhác không?”

Thanh Minh liên tục gật đầu, “Hắn vừa về đã lập tức vùi đầu vào trong mớ sách cổ, cuối cùng cũng tra ra được chút manh mối. Lần này ta đến đây cũng vì việc này.” Nói đoạn, Thanh Minh lấy từ trong tay áo ra một quyển sách mỏng dính, đưa cho Lăng Yên.

Lăng Yên nhận lấy lật ra xem, trong đó quả nhiên là những địa danh đã được đánh dấu kỹ càng. Xưa nay Ô Dạ làm việc luôn rất cẩn thận, mỗi một lần hành động đều chuẩn bị vô cùng ổn thỏa.

Lăng Yên cất cuốn sách vào người, còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy Thanh Minh lên tiếng: “Còn có một chuyện.”

Lăng Yên nói: “Sao?”

“Lần trước Ma tôn dặn ta phải theo sát chú ý những địa điểm này, qua một phen điều tra, rốt cuộc hôm qua cũng tìm được.”

Lăng Yên nghe xong lời này, hơi khựng lại, sau đó đỡ trán nói: “Loại chuyện quan trọng thế này không thể nhắc đến trước tiên được à?”

Thanh Minh không còn lời nào để phản bác, lúc nãy hắn vừa mới gặp phải một chuyện khiếp sợ quá mức chịu đựng, đến tận bây giờ mà vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, chỉ đành im lặng một lát rồi nói tiếp: “Có người tra được thủ hạ của yêu vương xuất hiện tại núi Vãn Đình.” Ánh mắt liếc tới cuốn sách mỏng trên tay Lăng Yên, tiếp tục: “Núi Vãn Đình chính là một trong những nơi yêu vương Hoành Tố năm xưa đã mở trận.” 

“Nói vậy, yêu giới quả nhiên lại hành động.” Lăng Yên trầm ngâm nói, “Bọn chúng có động tĩnh nào khác không?” 

“Chúng vừa xuất hiện, người của chúng ta đã lập tức truyền tin về, tạm thời vẫn chưa phát hiện ra chúng có động thái nào khác.” Thanh Minh trả lời. 

Lăng Yên gật đầu: “Tốt nhất là vậy, bây giờ chúng ta còn kịp đuổi qua đó.” 

Thanh Minh giật mình, thốt lên: “Ma tôn ngài định đích thân đến đó?” 

“Yêu giới đã sớm biết chúng ta sẽ đến ngăn cản, đương nhiên phải phòng bị chặt chẽ, nên hiển nhiên ta phải đích thân đi xem.”

Thanh Minh còn chưa trả lời, Lăng Yên lại liếc hắn một cái, nói: “Sao hôm nay ngươi nói chuyện cứ ngắc ngứ thế nhỉ?”

“Ta chỉ là không ngờ được.” Thanh Minh cười khổ một tiếng, vốn tưởng rằng Ma tôn hiện giờ đang tân hôn, nhất định không dễ dàng rời khỏi chỗ này, lại không ngờ nàng sảng khoái đáp ứng như thế. Có điều Thanh Minh còn chưa kịp cảm thán xong, đã nghe Lăng Yên phán một câu động trời: “Ta đi, ngươi ở lại.”

Thanh Minh hoảng sợ: “Ma tôn đại nhân?”

Lăng Yên lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc dị thường: “Mới vài ngày trước ở đây xảy ra chuyện, để chàng ở đây một mình ta không yên tâm được. Ngươi ở lại bảo vệ chàng, ta đi một chuyến sẽ về nhanh thôi.”

Thanh Minh rơi vào đường cùng, chỉ đành gật đầu đáp ứng.

Lăng Yên nói xong đang định quay về báo cho Trầm Ngọc biết mình sẽ phải rời đi, nhưng nàng vừa mới nhấc chân bước được một bước, đã nghe tiếng réo gọi của Thanh Minh ở sau lưng: “Ma tôn đại nhân.”

Thanh Minh gọi Lăng Yên lại rồi, vẫn cứ im lặng dè dặt nhìn nàng, do dự muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu mới rốt cuộc ho nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn hai nam tử đứng trong viện, nhỏ giọng nói: “Mặc dù hưởng lạc rất tốt, nhưng Ma tôn đại nhân ngài vẫn nên tiết chế một chút.”

Lăng Yên: “...” Sao cứ có cảm giác Thanh Minh đã hiểu lầm cái gì ấy nhỉ.

Hai người bàn bạc xong đâu đấy rồi quay về trạch viện, Trầm Ngọc nãy giờ vẫn đứng chờ trước cửa, thấy Lăng Yên tiến vào thì lập tức đi qua đón. 

Hoàn Ly cũng đang tựa người trước cửa sổ phòng mình, dường như cảm thấy thời tiết quá nóng nên hơi mở vạt áo ra, thấy hai người tiến vào, cũng bất chấp cảnh xuân phơi phới bị lộ quá nửa của mình, chống má cười nói: “Hai người các ngươi nói gì mà lâu thế?” 

“Không có gì, trong sư môn xảy ra vài chuyện.” Lăng Yên thuận miệng đáp lại một câu, sau đó quay sang nói với Trầm Ngọc: “Chắc ta lại phải rời đi vài ngày.” 

Trầm Ngọc vốn đang nhu thuận lắng nghe Lăng Yên nói, nhận được câu này ánh mắt bỗng nhúc nhích, thấp giọng hỏi: “Nàng phải đi à?” 

Lăng Yên cũng không còn cách nào, chuyện liên quan đến Thiên Hoàn trận thực sự rất nguy cấp, nàng tuyệt đối không thể nào ngồi yên bỏ mặc. Nàng bất đắc dĩ cười nói: “Việc này ta không đi xử lý không được, nhưng ta sẽ về nhanh thôi, chàng ở nhà chờ ta nhé.” 

Trầm Ngọc im lặng một lát, nhẹ nhàng gật đầu rồi dồn dập hỏi tiếp: “Là chuyện gì thế? Có nghiêm trọng lắm không? Ta có giúp gì được không?” 

“Không cần, một mình ta là đủ.” Nói xong, Lăng Yên quay đầu liếc nhìn Thanh Minh, “Sư đệ của ta sẽ không đi cùng ta. Mấy ngày tới đệ ấy sẽ ở lại đây, chàng giúp ta trông chừng hắn được không?” 

“Được.” Trầm Ngọc không chút do dự đáp ứng.

Thanh Minh âm thầm cười khổ dưới đáy lòng, rõ ràng là hắn nghe theo lời căn dặn của Ma tôn, ở lại đây bảo vệ Đường Lam, thế mà giờ đây lại nói như là hắn mới là kẻ phải được chăm chút.

Bên kia Lăng Yên nói tiếp vài câu rồi chuẩn bị lên đường, Trầm Ngọc không ngờ nàng sẽ đi gấp đến thế, tuy vô cùng luyến tiếc nhưng cũng chỉ đành dõi mắt theo bóng dáng nàng.

Bọn họ tiễn Lăng Yên đến đầu phố, đợi đến khi mọi người đi ra góc đường, không thấy bóng dáng nàng nữa, Thanh Minh mới than nhẹ một tiếng, nói với Trầm Ngọc: “Chúng ta... Đi về thôi?”

Thật ra Thanh Minh rất không muốn ở lại đây chăm sóc cho người này. Hiện tại Ma tôn đại nhân đang định tìm đến đám người Yêu giới, có lẽ còn đụng độ cả Yêu vương, đánh một trận ác chiến. Nếu có thể, hắn càng muốn đi đến núi Văn Đình đánh nhau kịch liệt thỏa thích, chứ không phải bị xếp xó ở đây bảo vệ cho phu quân của Ma tôn.

Nghe Thanh Minh lên tiếng, ánh mắt của Trầm Ngọc rốt cuộc dời khỏi góc ngã tư nơi bóng dáng Lăng Yên vừa biến mất, khẽ gật đầu với Thanh Minh.

Hai người về tới chỗ ở, căn nhà náo nhiệt mấy ngày nay chợt yên tĩnh bất thường, Trầm Ngọc cảm thấy không quen lắm, khi ngước mắt nhìn lại mới phát giác ra vấn đề nằm ở đâu.

Tiểu hồ ly Hoàn Ly kia không biết đã biến mất tự bao giờ.

Trầm Ngọc tìm quanh nhà một lần, vẫn không thấy tung tích hắn đâu, bấy giờ mới xác định tiểu hồ ly kia quả thật đã rời đi.

“Sao thế?” Thanh Minh vẫn lẵng nhẵng bám sau mông Trầm Ngọc nãy giờ, thấy hắn tìm kiếm khắp nơi trong viện, cảm thấy khó hiểu, chỉ đành duy trì trạng thái bám người, nay quay đầu nhìn khắp một lượt mới phát hiện ra: “Người vừa nãy đâu rồi?” 

“Đi rồi.” Trầm Ngọc thì thào nói một câu, không biết vì sao lại có chút lo lắng: “Có lẽ là lén đi theo A Tinh rồi.”

Trải qua mấy ngày vừa rồi, sự cảnh giác của Trầm Ngọc đối với tiểu hồ ly đã giảm bớt, hắn đã nhìn ra tên hồ ly ấy hoàn toàn không hề có ác ý gì với A Tinh. Lần này Hoàn Ly đi cùng nàng, có lẽ có thể giúp đỡ A Tinh phần nào.

Nhưng vì vậy mà Trầm Ngọc lại ưu sầu. Tiểu hồ ly còn có thể đi theo hỗ trợ nàng, còn hắn lại chỉ có thể chôn chân tại đây, chờ Lăng Yên về. 

Nghĩ vậy, Trầm Ngọc đột nhiên quay đầu nói với Thanh Minh: “Đạo trưởng.” 

Đối với loại xưng hô này, Thanh Minh nhất thời không phản ứng kịp: “Hả?” 

“Đạo trưởng.” Trầm Ngọc nhìn Thanh Minh, vẻ mặt nghiêm túc, thoạt nhìn còn có chút thần bí, “Đạo trưởng không cần lo lắng, A Tinh đã nói rõ thân phận của mọi người cho ta biết rồi. Ta nhất định sẽ không tiết lộ cho kẻ nào hết.” 

Thanh Minh mờ mịt. 

Trầm Ngọc lại nói: “Huynh có thể kể cho ta nghe vài chuyện trong môn phái các huynh không?” Đôi mắt hắn trong suốt, nhìn trực diện vào Thanh Minh, lại vô cùng thành khẩn giải thích, “Ta rất muốn biết quá khứ của A Tinh, muốn biết sư môn của nàng trông như thế nào, hồi trước nàng đã làm những gì.” 

Thanh Minh sửng sốt hồi lâu, Trầm Ngọc vẫn lẳng lặng chờ: “Đạo trưởng?” 

“...” Quỷ mới biết rốt cuộc Ma tôn đại nhân cao quý nhà mình đã bịa ra những gì với người này. 

Lần này Thanh Minh quả thật chỉ còn biết cười khổ, đối diện với ánh mắt đầy tò mò hào hứng của Trầm Ngọc, hắn đột nhiên không biết nên nói gì cho phải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play