Lăng Yên nghe được lời nói đầy ẩn ý này, lại quay sangnhìn Hoàn Ly.
Trên mặt Hoàn Ly vẫn giữ nụ cười như có như không kia, nghênh đón ánh mắt lạnh lùng của nàng.
Nhưng hắn còn chưa vờ vĩnh được bao lâu, vết thương trên người đã nhói lên, liền ôm ngực ho khù khụ.
Cơn ho này kéo dài không dứt, cuối cùng Lăng Yên đànhrủ lòng thương vỗ vỗ lưng hắn để thuận khí, hắn mới đỡhơn được một chút.
Nhưng sau sự cố đột ngột ấy, không khí hắn khó khăn lắm mới gầy dựng được cũng bị phá hỏng hơn phân nửa.
Nhưng suy nghĩ của Hoàn Ly xưa nay luôn không giốngngười thường, làm như không hề có chuyện gì xảy ra, vươn tay vòng qua cổ Lăng Yên muốn kéo nàng vào lòng.
Lăng Yên nào chịu để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm,lập tức đứng bật dậy chuồn ra xa, nói: “Tàn đến thế rồi mà còn không bỏ được thói táy máy chân tay.”
Hoàn Ly: “...”
Hắn chợt cảm thấy hành động vừa rồi của mình thật ngungốc, bèn đưa tay khép hờ vạt áo của mình lại, ngoanngoãn ngồi ngay ngắn.
Lăng Yên vòng tay trước ngực, buồn cười nói: “Không phải ngươi vừa hỏi ta thấy Đường Lam thế nào à?”
“Bất kể Đường Lam là người như thế nào, chàng cũng vẫn là phu quân của ta, không đến lượt người ngoài như ngươi tò mò tọc mạch.” Vẻ mặt Lăng Yên hết sức nghiêm túc, nhìn thẳng vào Hoàn Ly nói, “Huống chi trong lòng ta, Đường Lam luôn tốt nhất, không một ai hơn chàng.”
Hoàn Ly nghe nàng nói vậy, bất chợt phì cười một tiếng, đôi mắt sáng ngời như sao, dường như vừa nghe được câu chuyện gì thú vị lắm lắm. Hắn ngồi trên giường, ngửa đầu nhìn Lăng Yên nói:“Ngươi từng nói cho hắn nghe mấy lời ngọt ngào ấy chưa?”
“Đương nhiên là không.” Lăng Yên liếc xéo, da mặt nàng chưa dày đến nỗi có thể nói thẳng với phu quân những lời đường mật này.
Hoàn Ly chống má nghe nàng nói, đang định cười cười đáp trả, Lăng Yên đã dọn dẹp xong mọi thứ đi ra ngoài phòng, trước khi ra khỏi cửa vẫn còn quay đầu lại nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước, khi nào ngươi khỏe rồi thì dọn sang nhà bên đi.”
Hoàn Ly ngẩn ra, thấp giọng nói: “Nhà bên?”
Lăng Yên gật đầu, chỉ vào cái giường mà Hoàn Ly đang đặt mông ngồi trên đó: “Chỗ này là của ta với Đường Lam.” Sau đó lại đưa tay chỉ ra một chỗ nào đó bên ngoài, nghiêm túc nói: “Ở đó mới là nhà trọ.”
Vốn dĩ mới đầu hắn đội lốt hồ ly nên nàng mới ôm vào phòng, ai ngờ nói được đôi ba câu hắn lại biến về hình người.
Nghe đến đó, Hoàn Ly vội vàng gọi giật Lăng Yên lại, nàng đành phải quay đầu lần nữa. Không biết đây đã là lần thứ mấy rồi, người này phiền thật đấy! Nàng bắt đầu cảm thấy hối hận đã đưa người này về đây: “Gì nữa?”
“Ta có thể ở lại đây không?” Hoàn Ly thấp thỏm hỏi.
Lăng Yên nghiêng đầu trầm ngâm.
“Ta từ Thi gia trốn tới đây, nhất định chẳng bao lâu sau Phi Ảnh sẽ biết. Các ngươi dính vào chuyện này, chắc chắn sẽ bị bọn chúng tra ra, mà bọn chúng cũng không vì các ngươi là phàm nhân mà hạ thủ lưu tình đâu.” Hoàn Ly nói, “Ta ở lại đây, đến lúc đó còn có thể bảo vệ các ngươi.”
Lăng Yên vốn không định để Hoàn Ly lưu lại, nhưng nghe hắn nói câu này lại đổi ý. Hoàn Ly ngụ tại đây, đám thủ hạ của Yêu vương chắc chắn sẽ mò tới, như vậy nàng cũng không cần tốn hơi tốn sức đi khắp nơi truy tìm bọn chúng nữa, nên liền đáp lời: “Ngươi cứ tạm ở lại đây đi, chờ vết thương của ngươi lành rồi nói sau.”
Hoàn Ly cười mỉm, lập tức gật đầu nói:“Đa tạ.”
Không ngờ hắn lại có thể thành khẩn nói ra lời cảm tạ như thế, Lăng Yên khe khẽ trả lời rồi cũng không nhiều lời thêm nữa, dứt khoát đi ra ngoài.
Nàng đi loanh quanh tìm Đường Lam, cuối cùng thấy hắn đang ngồi trong một góc phòng bếp, thất thần nhìn chằm chằm vào đám lửa trong lò.
Trong phòng bếp ngập tràn vị thuốc, Trầm Ngọc vừa nghe thấy tiếng bước chân, lập tức ngẩng đầu lên, liền thấy được Lăng Yên đang đứng tựa ngay của.
Trầm Ngọc thu hồi suy nghĩ, đứng dậy hỏi: “Hoàn Ly sao rồi?”
Lăng Yên nói: “Thoạt nhìn khá hơn nhiều rồi, chắc không có gì đáng lo đâu.” Dáng vẻ thái độ vẫn còn có thể biến đổi liên tục như thế, chứng tỏ hắn vẫn khỏe như vâm.
Trầm Ngọc nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, lại quay đầu nhìn ấm thuốc đang bốc khói nghi ngút kia: “Thuốc này phải đợi thêm một lát nữa.”
“Không vội, dù sao tên kia bây giờ đang vui sướng lắm.” Lăng Yên đi đến gần bếp lò cúi đầu nhìn, chợt nghĩ đến một chuyện, liền hỏi: “Bộ Duyên Khê đâu?”
“Hình như vừa mới nhận được thư do sư phụ hắn truyền tới, có việc nên về trước rồi.” Lúc Trầm Ngọc trả lời dường như hơi thấp thỏm. Qua mấy ngày thân mật ở chung, Lăng Yên có thể nói là đã gần như nắm rõ tính tình của Trầm Ngọc, khi trong lòng hắn có tâm sự, mặc dù không biểu hiện ra ngoài, nhưng vẫn luôn lộ ra một điểm đặc thù nào đó.
Có điều không biết là đã xảy ra chuyện gì mà tâm trạng của Trầm Ngọc lại tệ đến thế.
Vì thế Lăng Yên chủ động đi tới bên cạnh Trầm Ngọc ngồi xuống.
Đối với hành động của Lăng Yên, Trầm Ngọc khá là kinh ngạc, nhưng vẫn nhẹ nhàng dịch sang một bên, chừa chỗ cho Lăng Yên ngồi, đồng thời bật thốt ra hỏi: “Nàng không cần ở cạnh chăm sóc cho Hoàn Ly à?”
Lăng Yên lắc đầu: “Nhìn hắn khỏe re, đâu cần ta phải chăm sóc.”
Trầm Ngọc không đồng ý với lời nói của Lăng Yên, bắt đầu nghiêm túc giải thích: “Hồ ly rất yếu. Ta thấy trên người hắn có không ít vết thương, thậm chí còn có vài vết chém sâu hoắm, nếu không xử lý kịp thời, mai mốt mỗi lần trời trở mưa đều sẽ đau nhức khó chịu. Hơn nữa, nếu những vết thương này không khép miệng, vậy sau này...” Hắn còn chưa nói cho hết lời, lại bất giác im bặt.
Vì lúc này Lăng Yên đang ung dung nhìn chăm chú vào hắn.
“Sao thế?” Trầm Ngọc hỏi.
Lăng Yên lắc đầu, nhướng mày nói: “Sau này sao nữa?”
Trầm Ngọc: “Sau này trên lông hồ ly sẽ bị lủng một lỗ, nhìn không đẹp mà sờ cũng không thoải mái.”
Lăng Yên: “...” Chàng thật sự xem Hoàn Ly là hồ ly đểnuôi trong nhà đấy à?
Trầm Ngọc nghiêm túc nêu lên ý kiến của mình, sau đó lập tức đứng dậy xem thuốc đã sắc xong chưa, nhưng Lăng Yên lại kéo tay hắn, cười nhẹ nói: “Chàng đang ghen đấy à?”
Hai đôi mắt giao nhau qua màn sương mù mờ ảo do khóithuốc tạo nên, một lúc sau, Trầm Ngọc khẽ lắc đầu, dùng một giọng điệu vô cùng chính trực đầy nghĩa khí mà trả lời: “Ta không có.”
Lời này nghe sao giống như một đứa nhóc bị bắt quả tangđang ăn vụng tại trận mà vẫn cứng miệng chối bỏ, chỉ cóngười nào không có óc mới tin.
Nàng bật cười đứng dậy, kéo lấy tay Trầm Ngọc quơ quơ.
Nửa bên người của Trầm Ngọc bị nàng lắc qua lắc lại, thân hình lảo đảo hai bước. Lăng Yên nhân cơ hội ghé người sát vào hắn, đôi môi như vô tình lại như cố ý chạm vào má Trầm Ngọc, hương thơm đặc hữu của Lăng Yên trong khoảnh khắc liền ập tới, thoang thoảng lướt qua, bao vây lấy Trầm Ngọc.
“Tên hồ ly kia chỉ là đang cố tình trêu ghẹo ức hiếp chàng thôi, chàng quan tâm làm gì.” Lăng Yên nhỏ giọng nói, “Huống chi, đó lại còn là một con hồ ly già hơn ba vạn tuổi nữa chứ.”
Lăng Yên nói lời này chỉ vì muốn để Trầm Ngọc an tâm, chứ còn trên thực tế, tuổi của nàng thậm chí còn lớn hơn tên hồ ly kia nhiều. Ở trước mặt nàng, Hoàn Ly quả thực rất xứng với cái danh “tiểu hồ ly”.
Hiển nhiên Trầm Ngọc đâu biết ý nghĩ thật sự trong lòng Lăng Yên, nhưng nghe thấy nàng nói ra vậy, hắn cũng phần nào hiểu được tâm tư của nàng.
Trầm Ngọc trầm mặc một lát, rốt cuộc nói: “Lúc nãy Bộ Duyên Khê đã kể cho ta nghe rất nhiều chuyện.”
Đôi mắt sáng trong của Lăng Yên dán chặt vào hắn, nhíu mày lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ là huynh ấy đã nói mấy lời không nên nói, nên chàng mới nóng ruột đến vậy?”
Trầm Ngọc lắc đầu: “Lời của huynh ấy rất có đạo lý.”
“Huynh ấy... đã nói gì?” Hiện tại trong đầu Lăng Yên chỉ có mỗi dáng vẻ cả kinh của Bộ Duyên Khê, thật sự rất lo không biết tên này lại bộp chộp nói ra cái gì.
Trầm Ngọc cong cong môi, chợt nở nụ cười, Lăng Yên còn chưa kịp tỏ vẻ kinh ngạc vì nụ cười bất ngờ này, đã thấy Trầm Ngọc bỗng nhiên nghiêng người ôm chầm lấy nàng.
“Đại khái là...” Trầm Ngọc tựa đầu lên bờ vai nho nhỏ của Lăng Yên, nhẹ giọng nói, “Ta phải làm gì mới có thể xứng với nàng.”
Lăng Yên sửng sốt: “Huynh ấy còn quản cả chuyện đó nữa cơ à?”
Trầm Ngọc giật mình, không biết nên trả lời như thế nào.
Không đợi Trầm Ngọc đáp lời, Lăng Yên đã cười cười nói tiếp: “Mà chàng còn cần phải học theo huynh ấy sao?” Nàng thấy chuyện này căn bản không phải là vấn đề to tát gì, vả lại không có cách giải quyết nào thiết thực và hữu dụng hơn việc thân mật với nhau hết, vì thế nàng vô cùng cao hứng ôm lấy Trầm Ngọc, đắm đuối hôn hắn ngay trong phòng bếp ám đầy mùi thuốc này.
Đường Lam nhất định sẽ không biết, nàng đã sống mấy vạn năm trên đời, từ lúc sinh ra cho đến khi gặp hắn, nàng chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ thành thân. Thế mà ý trời trêu ngươi, chỉ một câu nói lỡ bật thốt ra vào hôm Đường Lam say rượu ấy đã trói buộc nàng, vậy thì đó không đơn giản chỉ là trùng hợp.
Mà hắn, hắn chính là người mà nàng đã đợi rất nhiều rấtnhiều năm mới gặp được.
Đó mới là sự thật.
Cơn “phong ba bão táp” do Hoàn Ly mang đến cứ thế mà được giải quyết, vô cùng đơn giản cũng không cần tốn chút sức nào.
Nhưng vẫn còn có một vấn đề khó nhằn hơn đang yên lặng đợi bọn họ sa vào.
Vài ngày trôi qua, anh hàng xóm Bộ Duyên Khê quả thật đã gặp chuyện, sau khi quay về thu dọn qua loa đồ đạc xong, liền lập tức ghé sang nhà Lăng Yên Trầm Ngọc chào từ biệt, nói là trong sư môn còn có chuyện quan trọng, hắn về xử lý xong xuôi đâu đấy rồi sẽ trở lại.
Đưa tiễn Bộ Duyên Khê đi rồi, trong cả trạch viện chỉ còn lại vợ chồng bọn họ và tiểu hồ ly Hoàn Ly.
Vết thương trên người Hoàn Ly vốn rất nặng, nhưng không biết có phải do bị nhốt quá lâu tại Thi gia hay không, mà hắn luôn loi choi không bao giờ chịu an tĩnh nghỉ ngơi trong phòng, cứ thích lê cái thân đầy thương tích ấy chạy rong khắp nơi, có khi ho cả ra máu mà vẫn cứ không chịu nằm yên.
Dù sao, kẻ đã muốn chết thì có ngăn cũng ngăn không được, huống chi đối phương lại còn là một lão hồ ly mấy vạn năm, có chà đạp cỡ nào cũng không toi được, Lăng Yên cằn nhằn vài lần rồi cũng lười không quản hắn nữa, để mặc hắn tung tăng khắp nơi.
Nhưng kể từ đó, người cảm giác mình đang bị quấy nhiễu liền biến thành Trầm Ngọc.
Vì Hoàn Ly bị nhốt trong giếng nhỏ quá lâu, nên lúc được thả ra cũng trở nên lắm chuyện hơn nhiều, cực kỳ thích nói, hơn nữa lại còn nói rất dai.
Tức một cái là tên này luôn lựa ngay lúc hắn đang tậnhưởng quãng thời gian riêng tư mật ngọt cùng với Lăng Yên mà chen chân vào, kể lể về những hiểu biết của hắn ta.
Ngặt nỗi, lúc tên này bị nhốt tại Thi gia thì chỉ mới là một tiểu hồ ly vừa sinh ra được vài năm, tuy nay tính ra đã được ba vạn tuổi, nhưng xét về kiến thức thật sự thì còn thua cả một đứa bé ba tuổi, thế mà còn dày mặt suốt ngày lẽo đẽo bám theo bọn họ, kể về những truyền thuyết vĩ đại đã được lưu truyền trong Tam giới từ xưa lắc xưa lơ.
Mấy truyền thuyết này hiển nhiên hắn đều đã nghe hết cảrồi, hồi trước Xích Diễn cũng rất thích kể chuyện cho hắn nghe, đến năm mười tuổi thì hắn đã chán ngấy không bao giờ muốn nghe thấy nữa. Không ngờ nay lại gặp phải tên tiểu hồ ly này, ngày nào cũng ca đi ca lại mấy bài xưa cũ ấy.
Vì thế, ngoại trừ cảm giác phiền chán vì bị quấy rầy, Trầm Ngọc còn bất giác cảm thấy mình thật là ưu việt.
Trong vài ngày liên tiếp, ba người bọn họ đều nói về những chuyện này. Cuộc sống cứ thế bình thản trôi đi, rốt cuộc vào một buổi sáng đẹp trời nọ, cửa tiểu viện liền vang lên tiếng gõ cửa đã vắng bóng lâu nay.
Lúc âm thanh ấy vang lên, cửa phòng của Lăng Yên và Trầm Ngọc vẫn còn đang đóng chặt, có vẻ như bọn họ vẫn đang say ngủ, trong viện chỉ có trơ trọi một mình Hoàn Ly đang ngồi vắt vẻo trên nóc nhà, vừa ho vừa thưởng thức khung cảnh hùng vĩ khi mặt trời mọc.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Hoàn Ly nhìn lướt qua phòng của hai người Lăng Yên Trầm Ngọc, một lúc lâu sau vẫn không thấy động tĩnh gì, đành phải tự mình vác xác từ từ leo xuống dưới, lại từ từ lê bước đi mở cửa.
Bên ngoài là một nam tử có tướng mạo bình thường đến không thể bình thường hơn, vừa cao vừa gầy, vẻ mặt bình tĩnh.
Nếu người mở cửa là Lăng Yên, hiển nhiên nàng sẽ nhận ra nam tử ấy chính là Thanh Minh đã cải trang đến đây tìm mình.
Nhưng Hoàn Ly thì không. Trong mắt hắn, kẻ này chỉ đơn giản là một nam nhân lạ mặt lai lịch không rõ.
Thanh Minh cũng chưa từng gặp Hoàn Ly bao giờ, nên cũng đâu biết tên này là con cái nhà ai. Trong khoảnh khắc khi Hoàn Ly hiện diện trước mặt hắn, hắn bất giác lùi nửa bước về sau, đầy vẻ đề phòng nhìn nhìn bốn phía xung quanh.
Sau khi đã xác định mình hoàn toàn không tìm nhầm nhà, Thanh Minh mới dè dặt đưa mắt nhìn lại Hoàn Ly.
Chỉ mới mấy ngày không gặp, mà Ma tôn đại nhân đã... đã... đã đổi phu quân khác rồi à??????