Chương 446: Trả nợ

Nhưng Trần Gia nghĩ đến chỗ bạc này cũng chưa được một nửa, đoán chắc Tưởng Diễm hiện tại đang rất lo lắng. Hắn không muốn làm nàng khó xử nên bảo lại với gia đinh:

- Người về báo với tiểu thư nhà mình là ta đã nhận được bạc, nàng ấy không cần vội vàng trả năm mươi hai lượng còn thiếu, tạm thời ta vẫn chưa cần dùng.

Gia định gật đầu rồi hồi phủ bẩm với Tưởng Diễm.

Tưởng Diễm thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất mau lại buồn phiền trở lại.

Đồ trang sức nhất quyết không được động vào, nếu không người ngoài sẽ tưởng ca ca và tẩu tẩu bạc đãi nàng.

Tiền tiêu mỗi thánh chỉ có hai mươi lượng bạc, ít nhất cũng phải ba tháng mới gom đủ, lúc đó thì cũng sắp đến tết rồi.

Mà ai lại nợ từ năm này qua năm khác chứ? Như vậy xui xẻo lắm!

Nhưng nếu trong ba tháng này có việc cần dùng đến tiền thì kiểu gì cũng không gom đủ.

Nàng càng nghĩ càng thấy bất an, chỉ thầm cầu nguyện trước khi sang năm mới họ hàng thân thích trong nhà không xảy ra chuyện gì.

Nhưng ở đời nào được như ý muốn.

Mấy ngày sau, Lục gia đưa tin Lục đại nãi nãi xảy thai.

Lục gia vốn ít con cháu. Đậu Chiêu nghe tin cũng sốt ruột thay Lục lão phu nhân và Ninh Đức trưởng công chúa.

Nàng cho rằng sở dĩ Tống Mặc chịu để yên chuyện của Tưởng Diễm cũng do có hai vị lão phu nhân áp chế. Tưởng Diễm lại là người đã gả chồng, cho nên nàng định dẫn theo Tưởng Diễm đến Lục phủ.

Nhưng Tưởng Diễm không yên lòng, hỏi:

- Muội đi được chứ?

Dù sao thân phận của nàng cũng không rõ ràng.

- Được! Sao lại không được?

Đậu Chiều đành phải nói một cách tế nhị:

- Hai vị lão phu nhân rất thương muội. Thậm chí còn không tham gia hôn lễ của Tống Hàn vì tỏ ý bất bình thay muội. Muội đi, hai vị lão phu nhân lấy làm mừng chứ sao lại chê bai; hơn nữa càng đi đi lại lại thì càng thân thiết đó.

Tưởng Diểm nghe vậy thì cảm thấy mình không đi sẽ phụ lòng mọi ngươi.

Đậu Chiêu liền cười bảo:

- Muội yên tâm! Ta đã thay muội chuẩn bị một phần thuốc bổ tặng lục đại nãi nãi, muội chỉ cần theo ta thôi.

Ngay cả đồ Tưởng Diễm mang vào phủ cũng là do Trần Gia mua cho. Tưởng Diễm có bao nhiêu của cải, Đậu Chiêu là người biết rõ nhất. Sao nàng có thể khiến Tưởng Diễm khó xử?

Rồi nàng nhớ đến chuyện mấy hôm trước Tưởng Diễm sai người đi gặp Trân Gia.

Vì để Tưởng Diễm cảm thấy Di Chí đường chính là nhà của muội ấy, muội ấy có thể tự do làm những gì mình muốn nên Đậu Chiêu cũng không phái người dám sát. Nhưng dù sao cũng có một số chuyện không thoát khỏi đôi mắt của nàng.

Nàng ra vẻ tự nhiên hỏi Tưởng Diễm:

- Muội tìm Trần Gia làm gì? Có phải gặp chuyện gì không?

Tưởng Diễm nào dám kể chuyện mình mượn tiền Trần Gia. Kể ra chẳng phải là bảo Đậu Chiêu giúp nàng trả nợ.

Nàng ấp úng trả lời:

- Muội muốn nhờ y hỏi thăm xem Lê Lượng thế nào.

Về vấn đề này, Đậu Chiêu không gay gắt như Tống Mặc. Nàng hiểu được phần nào nỗi lòng của Tưởng Diễm nên chỉ cưởi bảo:

- Muội yên tâm! Ca ca của muội không phải là người không biết đúng sai. Hắn có thể thất thời hận Lê Lượng, nhưng Lê Lượng từng bảo vệ muội, chờ hết giận rồi hắn sẽ nghĩ thông suốt thôi.

Tưởng Diễm không khỏi gật đầu.

Nàng cũng thầm tự trách bản thân không nên lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Vậy mà lại tự ý chạy tới hỏi Trần Gia xem ca ca xử trí Lê Lượng thế nào.

Cũng may ca ca chưa biết nếu không nhất định sẽ rất thất vọng.

Nghĩ tới đây, nàng càng cảm thấy không thể để ca ca và tẩu tẩu biết chuyện mình cho Lê Lượng bạc.

Nếu ca ca và tẩu tẩu biết nhất định sẽ nghĩ nàng không tin tưởng họ, hoài nghi họ ngược đãi Lê Lượng.

Khi các nàng đến Lục phủ, Lục lão phu nhân và Ninh Đức trưởng công chúa đều đang ở đó.

Hai vị lão phu nhân như già thêm mấy tuổi.

Lục đại thái thái càng tự trách bản thân:

- Nếu ta biết con không thoải mái thì đã cho con đi nghỉ, Ai ngờ con có thai!

Lục đại nãi nãi vội an ủi mẹ chồng:

- Sao có thể trách người? Chuyện này xảy ra là do con không cẩn thận. Người nói vậy khiến con thẹn muốn chui xuống đất.

Lục lão phu nhân liền nói:

- Được rồi! Được rồi! Các con đừng tự trách mình nữa. Tất cả đều là duyên phận. Có lẽ đứa bé này không có duyên với nhà chúng ta!

Bà dặn Lục đại thái thái:

- Vợ Trạm nhi cần phải tĩnh dưỡng. Mấy ngày này, việc bếp núc sẽ do con quản lý.

Rồi quay sang khuyên Lục đại nãi nãi:

- Con đừng nghĩ nhiều, cứ bồi dưỡng thân thể thật tốt đi đã rồi sau này sẽ có thai lại thôi.

Hai người gật đầu nhưng rốt cuộc vẫn không thôi xấu hổ.

Lục lão phu nhân bảo Đậu Chiêu và Tưởng Diễm ở lại trò chuyện với Lục đại nãi nãi, còn mình và Ninh Đức trưởng công chúa thì sang phòng khách ngồi.

Bên kia, Miêu An Tố biết Đậu Chiêu và Tưởng Diễm rời phủ thì bắt đầu hành động.

Nàng bảo Liễu Hồng dùng kẹo dỗ Phất Diệp qua chỗ nàng chơi, còn mình thì tránh ở phòng bên nghe lén hai người nói chuyện.

Nói một hồi chủ đề đã chuyển đến hôn lễ của Tống Hàn.

Liễu Hồng nói:

- Đậu gia giàu như vậy, còn là thông gia, vì sao hôm Nhị gia thành thân lại có vẻ nhỏ nhọn không tặng lễ gì? Chẳng lẽ là sợ thế tử gia sẽ trách móc?

Phất Diệp đang nhai kẹo đường.

Kẹo ngọt thật đó!

Không hổ là đồ trong cung.

Vị giống y như trong phòng phu nhân nữa.

Xem ra nhị phu nhân cũng có tí vốn.

Coi như nàng ta thông minh biết hỏi thăm người của phu nhân, chứ hỏi người bên Tê Hương viện hay người của nhị gia thì mốt mùa cũng chẳng nghe được gì!

Nàng vừa ngậm kẹo vừa oang oang kể:

- Không phải đâu! Ngươi xem, Đậu gia cho đại thiếu gia bao nhiêu thứ là hiểu Đậu gia giàu có thế nào rồi đấy. Bọn họ cần gì phải bận tâm chút tiền lẻ đó! Chẳng qua là mấy ngày trước trong phủ phát hiện một bí mật động trời. Mọi người đồn rằng nhị gia là con riêng được Quốc Công gia ôm về, vì để nhị gia trở thành con vợ cả, Quốc Công gia đã tráo đổi nhị gia với đại tiểu thư do Tưởng phu nhân hạ sinh... Cũng tại chuyện này mà thế tử gia và Quốc Công gia đã xảy ra xung đột. Nếu Đậu gia tham dự hôn lễ của nhị gia thì thế tử sẽ không vui đâu!

Liễu Hồng hoảng sợ, vô thức nhìn về phía phòng bên.

Phất Diệp chợt hiểu ra, phòng bên không phải Miêu thị đang ngồi thì cũng là đại nha hoàn Quý Hồng.

Vừa nghĩ vậy, nàng liền nghe thấy phòng bên có tiếng đồ sứ bị vỡ.

Liễu Hồng gượng cười, hỏi tiếp:

- Ngươi đùa gì vậy? Lúc lâm bồn không biết có bao người chứng kiến, cho dù giấu được Tưởng phu nhân thì cũng không giấu được các ma ma của Tưởng phu nhân. Ngươi đừng giỡn mặt ta!

- Ta giỡn mặt gì chứ?

Phất Diệp bực bội nói lại:

- Ngươi không tin thì hỏi đại một người xem. Trùng hợp thay biểu tiểu thư ở Bích Thủy hiên kia lại giống Tưởng phu nhân như đúc ư? Rồi tại sao biểu tiểu thư không về Tưởng gia mà lại đến Tống gia? Tại sao phu nhân không cất nhắc nhị thái thái mà lại cất nhắc biểu tiểu thư?

Lục đại nãi nãi đẻ non, đáng lý phu nhân phải đi cùng chị em dâu đến Lục phủ nhưng tại sao lại bỏ qua Miêu thị mà chỉ mang theo biểu tiểu thư? Chẳng lẽ phu nhân không sợ Lục gia chỉ trích?

Tâm trí rối như tơ vò, Miêu An Tố không biết Hồng Phất đã rời đi lúc nào.

Đến khi nha hoàn tới đốt đèn, ánh đèn chói mắt mới khiến nàng định thần trở lại.

- Nhị gia về chưa?

Miêu An Tố hỏi Quý Hồng.

Tống Hàn chưa có công việc gì, nhưng mới ngày thứ tư sau hôm thành thân, hắn đã viện cớ Quốc Công gia đốc thúc bài vở để đến thư viện đọc sách, đi sớm về muộn còn chăm chỉ hơn học sinh của Quốc Tử Giám.

Quý Hồng lập tức bẩm:

- Nhị gia đã về, hiện đang thay y phục trong thư phòng ạ.

Những thứ quen dùng trước khi thành thân đều được Tống Hàn chuyển vào tiểu thư phòng.

Miêu An Tố chợt hỏi:

- Là đám Tê Hà hầu hạ?

Quý Hồng gật đầu.

Miêu An Tố giận tím mặt.

Hắn ngủ với nha hoàn của mình, còn để nha hoàn lúc trước hầu hạ. Đây là đạo lí gì?

Coi nơi này là thanh lâu, là nhà thổ sao?

Miêu An Tố toan chạy đến tiểu thư phòng thì được Quý Hồng giữ lại:

- Nhị thái thái vừa mới gả tới, nếu xảy ra chuyện gì thì tất cả đều đổ lên đầu người. Hơn nữa, thân phận của nhị gia hiện tại không rõ ràng, người làm vậy chỉ khiến nhị gia ghi hận mà thôi!

Miêu An Tố tỉnh táo lại.

Lúc Tống Hàn trở về phòng, nàng dịu dàng hỏi hắn đã dùng cơm tối chưa, còn tự tay bưng nước rửa chân cho hắn. Sau khi lên giường đi ngủ, nàng nhỏ nhẹ kể lại chuyện Đậu Chiêu đến Lục gia, cũng thăm dò hỏi:

- Chàng muốn thiếp chuẩn bị vài thứ sang thăm lục đại nãi nãi không?

Tống Hàn khó hiểu nhìn nàng.

Lâu sau hắn mới bực bội trả lời:

- Những việc này đã có đại tẩu lo liệu, tẩu ấy bảo nàng đi thì nàng đi, tẩu ấy không bảo nàng đi thì nàng đừng tự tiện chạy loạn kẻo lại bị người ta chê cười. Huống hồ, Lục đại nãi não đẻ non cũng không liên quan đến nàng. Nàng đi xem náo nhiệt cái gì?

Nói xong, Tống Hàn xoay người, nằm xuống.

Miêu An Tố nhìn ranh giới trên giường, khẽ rơi nước mắt.

Nàng cũng xoay người, đưa lưng về phía Tống Hàn.

Trong đầu Tống Hàn chỉ có chuyện Đậu Chiêu dẫn Tưởng Diễm đến Lục phụ nên hoàn toàn không để ý Miêu An Tố.

Đúng là khinh người qua đáng!

Dù sao bên ngoài hắn cũng là nhị gia của phủ Anh Quốc Công, vậy mà nàng ta lại dẫn Tưởng Diễm đến Lục phủ mà không màng tới Miêu thị, thá chẳng phải không coi hắn ra gì!

Bọn họ muốn sao?

Muốn ép hắn buông tha thân phận nhị gia của phủ Anh Quốc Công mới vừa lòng?

Tay hắn nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay nhưng cũng không còn cảm giác.

Từ Lục phủ trở về, Tưởng Diễm lại rất phiền não.

Sau khi trò chuyện với Lục đại nãi nãi, Lục lão phu thân đứng ra mở tiệc khoản đãi các nàng. Mấy đứa nhỏ của Lục phủ cũng đến. Tẩu tẩu thưởng cho chúng mỗi đứa một bao lì xì.

Lúc ấy, nàng rất luống cuống. May mà tẩu tẩu đã có chuẩn bị, đưa trước cho Ánh Hồng mấy bao lì xì nên nàng mới không xấu mặt.

Lục lão phu nhân còn nói, mấy ngày nữa Lục đại nãi nãi khỏe hơn sẽ mời các nàng qua chơi.

Lần này nàng biết không tự chuẩn bị bao lì xì, nhưng chẳng lẽ lần sau lại nhờ tẩu tẩu giúp?

Lục gia có bốn đứa nhỏ. Tuy mỗi đứa thưởng một hai ngân quả tử, tất cả cũng chưa đến tám lượng nhưng vì vậy nàng sẽ không trả xong nợ trước khi qua năm mới.

Làm sao bây giờ?

Chương 447: Tưởng Diễm

Tưởng Diễm đau đầu nghĩ cách kiếm tiền. Nhưng nàng bây giờ ở nhà cao cửa rộng, lại có nhà hoàn bà tử theo sát hầu hạ, ra ngoài thì có xe đưa xe đón, cũng rất ít khi ở một mình, cho dù muốn đánh túi lưới hoặc thêu cái khăn đem đi bán cũng khó đưa ra ngoài được.

Dần dần trông nàng uể oải thấy rõ.

Ánh Hồng nào dám giấu giếm, vội báo cho Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu lập tức bỏ lại tất cả công việc, chạy qua xem Tưởng Diễm thế nào.

Tưởng Diễm không ngờ sẽ kinh động đến Đậu Chiêu, vừa lẩm bẩm bảo không sao vừa liếc mắt trách Ánh Hồng.

Đậu Chiêu cười nói:

- Muội đừng nhìn nó. Nó một lòng trung thành sợ muội phải chịu uất ức đấy.

Rồi nắm lấy tay Tưởng Diễm, ân cần hỏi:

- Sao vậy? Có chuyện gì khó nói với tẩu à?

- Không có ạ!

Tưởng Diễm lúng túng trả lời:

- Do trời hơi lạnh nên muội hơi mệt thôi.

Đậu Chiêu sờ lên trán của Tưởng Diễm thấy nhiệt độ bình thường, lại hỏi nha hoàn nhưng không phát hiện được gì khác lạ nên cũng yên tâm phần nào.

Tưởng Diễm cười dịu dàng tiễn Đậu Chiêu đi.

Đậu Chiêu nhìn dáng vẻ mỏng manh này của Tưởng Diễm chỉ thầm thở dài, cảm thấy mình như đang bao bọc con gái vậy. Nàng về phòng viết thư nhờ Tưởng Ly Châu đến xem Tưởng Diễm, không để Tưởng Diễm cô đơn rồi lại nghĩ ngợi linh tinh.

Bên trên Tưởng Ly Châu không chỉ có bà bà mà còn có lão bà bà. Lão bà bà đã không quản việc gì nữa, bà bà thì lo chủ trì bếp núc. Hai người đều là người bao dung thuần hậu, biết Tưởng gia chịu tai bay vạ gió thì yêu thương Tưởng Ly Châu như con gái ruột. Tưởng Ly Chậu từ nhỏ đã được dạy dỗ cẩn thận, hành sử hào phóng, tính tình cởi mở. Hơn nữa, Ngô gia chưa từng coi thường Tưởng gia lụi tàn. Cho nên nàng không chỉ hiểu thuận mà còn hết mực kính trọng hai người, cùng phu quân Ngô Tử Giới cầm sắt hòa minh, một nhà hòa thuận mỹ mãn. Vì vậy, khi phủ Anh Quốc Công có lời mới, Ngô gia rất tán đồng, cảm thấy nàng có thân thích ở gần, có bạn bè tỷ muội để trò chuyện là việc đáng mừng.

Nàng nhận được thư liền tới thăm Tưởng Diễm.

Nhưng nàng vừa đến Tống gia thì tin Tống Mặc nhận chức Chỉ huy sứ Kim Ngô vệ cũng vừa hay truyền tới phủ Anh Quốc Công.

Tưởng Ly Châu vừa mừng vừa lo, nói với Đậu Chiêu:

- Thật là trung hợp!

Nhưng Đậu Chiêu chỉ cười khổ, hỏi gia đinh:

- Thế tử gia vẫn đang ở trong cung à?

- Không ạ.

Gia đinh kia không kìm nổi vẻ vui mừng, kể:

- Quân của Kim Ngô vệ kéo nhau đến Túy Tiên lâu, nói là muốn chúc mừng Thế tử gia ạ.

Đậu Chiêu cho gia đinh lui xuống.

Tưởng Ly Châu ngạc nhiên hỏi:

- Hình như tẩu không vui lắm?

- Chợt thấy đầu ngõ liễu đổi sắc xanh, tiếc dại khuyên chồng kiếm ấn phong hầu.

Đậu Chiêu đành nói dối:

- Còn không phải tẩu lo biểu ca của muội tuổi trẻ bị người ngoài mê hoặc ư?

Tương Ly Châu lấy làm kinh ngạc, sau đó che miệng cười:

- Trước giờ luôn thấy tẩu tẩu nắm trắc mọi việc, không ngờ cũng có lúc lo lắng.

- Tẩu cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Làm sao có thể không lo cho được?

Đậu Chiêu cũng trêu lại nàng.

Một lúc sau, các quản sự, ma ma trong phủ đến chúc mừng.

Tưởng Ly Châu liền mượn cớ qua bên Bích Thủy hiên.

Tưởng Diễm cũng vừa hay tin. Thấy Tưởng Ly Châu bước vào, nàng vội hỏi Tưởng Ly Châu có biết ca ca được thăng chức không, còn hỏi ý kiến:

- Tỷ nói xem, muội nên tặng gì cho đại ca nhỉ?

Tương Ly Châu cười bảo:

- Biểu ca còn thiếu thứ gì chứ? Chỉ cần thành tâm thì muội tặng gì cũng quý.

Tưởng Diễm nghĩ một lát rồi nói:

- Vậy thì thêu cho ca ca một túi đựng tiền đi. Thêu thùa là sở trường của muội mà.

Tưởng Ly Châu thấy ý kiến này không tồi. Nàng cùng Tường Diễm nằm trên giường đất vẽ mẫu thêu, cũng nhân cơ hội hỏi:

- Mấy ngày này muội sao vậy? Tỷ nghe tẩu tẩu bảo muội có vẻ buồn rầu.

- Đừng nói nữa. Tỷ cũng biết chuyện ngày đó ta mượn một trăm lượng bạc của Trần đại nhân rồi đấy...

Khó lắm Tưởng Diễm mới có người để tâm sự, nàng lập tức kể cho Tưởng Ly Châu nghe mấy vấn đề phát sinh gần đây.

Tương Ly Châu nghe xong thì cười không ngừng:

- Muội lo lắng vì chuyện này ấy hả? Chỉ là mấy chục lượng bạc thôi, để ta giúp muội trả trước, sau này muội có tiền thì trả lại ta.

Tưởng Diễm biết Tưởng gia bị tịch thu gia sản, số bạc Tưởng Ly Châu có quá nửa là bạc áp đáy hòm khi xuất giá. Sao nàng có thể động vào chứ?

- Không cần đâu.

Tưởng Diễm xấu hổ nói:

- Mượn tiền của tỷ để trả cho Trần Gia chẳng khác nào hủy tường tây xây thành đông. Tốt nhất là không nên kéo thêm tỷ vào nữa.

Nàng không muốn vì chuyện của mình mà khiến Tưởng Ly Châu bận lòng nên nhanh chóng chuyển chủ đề:

- Ca ca thăng chức nhất định sẽ mở tiệc ăn mừng. Tỷ nghĩ liệu ca ca có tổ chức cùng ngày với lễ trăm ngày tuổi của Nguyên ca nhi không?

- Chắc không đâu!

Tưởng Ly Châu suy đoán.

- Có lẽ sẽ liền hai ngày, như vậy thì được chơi hai ngày rồi.

Tưởng Diễm gật đầu theo.

Nhưng Tống Mặc đã quyết định tổ chức hai việc này cùng một ngày:

- Vừa ăn mừng ta nhận chức Chỉ huy sử Kim Ngô vệ, vừa tổ chức lễ trăm ngày tuổi của Nguyên ca nhi thì đúng là nhất cử lưỡng tiện. Hơn nữa, như vậy cũng để tránh người khác nghĩ chúng ta kiêu căng tự phụ.

Đậu Chiêu hỏi:

- Vậy bên Liêu vương thì sao?

- Xe lên đỉnh núi đường tất nhiên thẳng. Chẳng lẽ thêm một ngày Liêu Vương không chịu hối cải thì tính mạng của chúng ta không thể kéo dài ư?

Hắn an ủi Đậu Chiêu:

- Nàng cứ yên tâm! Cho dù thế nào ta cũng sẽ không để nàng và con chịu khổ.

Chính là vì hiểu cho dù bản thân phải chịu khổ thế nào thì Tống Mặc vẫn sẽ bảo vệ nàng và con nên Đậu Chiêu mới càng đau lòng.

Đậu Chiêu nhẹ nhàng xoa xoa hai bên thái dương của Tống Mặc.

Nhưng Tống Mặc lại ngả ngớn thì thầm bên tai nàng:

- Nàng có nhớ ta không?

Mặt Đậu Chiêu đỏ bừng. Nàng nhéo Tống Mặc.

Tống Mặc cười ha hả, đang định trêu Đậu Chiêu tiếp thì vú nuôi ôm Nguyên ca nhi vào.

Thấy phu thế Đậu Chiêu đang vai kề tay nắm, nàng ta lập tức cúi đầu, giải thích:

- Nô tì sợ thiếu gia sẽ khóc...

Cứ đến tối là Nguyên ca nhi lại đòi Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu vội bế con.

Tống Mặc véo mũi Nguyên ca nhi:

- Con tới đúng lúc lắm!

Nguyên ca nhi tròn mắt nhìn phụ thân.

Tống Mặc trông vậy thì bật cười, mắng yêu:

- Tiểu tử ngốc!

※※※※※

Nợ nần chưa thấy cải thiện mà người muốn làm mai cho Tưởng Diễm đã sắp xô đổ cổng chính phủ Anh Quốc Công khiến nàng càng thêm bộn bề tâm sự.

Tống Nghi Xuân thấy thế thì kinh bỉ:

- Ngựa tốt không xứng hai yên, liệt nữ không gả hai chồng. Bọn chúng không biết xấu hổ mà gióng trống khua chiêng mai mối cho Tưởng Diễm chẳng khác gì vạch áo cho người xem lưng!

Tống Hàn im lặng.

Nhưng Miêu An Tố lại khuyên hắn:

- Về tình về lý, chúng ta đều nên đến chúc mừng. Tuy hiếu thuận quan trọng nhưng sau cùng chúng ta sẽ phải sống dựa đại bá. Có một số việc không nên quá cứng rắn!

Đánh người chạy đi chứ không đánh người chạy lại. Tống Hàn chỉ cần kiên trì nịnh bợ, nói không chừng Tống Mặc sẽ mềm lòng tha thứ. Hơn nữa, cho dù Tống Hàn là con riêng nhưng chảy trong người vẫn có dòng máu Tống gia. Tống gia lại ít con cháu nối dõi, hai huynh đệ họ đâu cần dồn nhau đến mức kẻ sống ta chết chứ!

Tống Hàn nghe thế tử nói vậy thì tức run người, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ngươi cho rằng ta không bằng Tống Mặc, say này phải dựa dẫm vào hắn mới sống được?

Miêu An Tố nào dám chọc giận Tống Hàn?

Nàng vội biện bạch:

- Thiếp không có ý đấy. Ý của thiếp là đại trượng phu có thể duỗi có thể cong. Bây giờ, chúng ta tạm thời nương nhờ Thế tử để tránh đầu sóng ngọn gió; sau này, gia kiến công lập nghiệp đứng ngang với Thế tử vẫn chưa muộn.

Tống Hàn lạnh lùng lườm nàng một cái rồi phủi tay áo bỏ đi.

Quý Hồng cắn môi nói:

- Nhị thái thái, vậy phải làm sao bây giờ?

- Làm sao bây giờ? Nực cười!

Miêu An Tố lạnh mặt nói:

- Hắn không đi thì ta đi! Chẳng lẽ ta còn ngồi đợi ngày hắn kiến công lập nghiệp? Có Thế tử gia chắn trước, hắn muốn kiến công lập nghiệp cũng phải hai mươi, ba mươi năm nữa. Chúng ta là vợ chồng mới kết tóc mà hắn đã đối xử với ta như này, đợi hai mươi ba mươi năm nữa khi ta đã hoa tàn ít bướm, còn trông cậy hắn sẽ cho ta phượng quan hà bí hay sao? Ai biết khi đó người ngủ cạnh hắn là ai? Nhưng lúc hắn thất bại thì ta lại là người gánh. Ta không ngu như vậy đâu!

Quý Hồng chỉ dám vâng vâng dạ dạ rồi theo Miêu An Tố đến Di Chí đường.

Đậu Chiêu hiện đang nói chuyện riêng với lục thái thái:

- ... Cũng không biết đứa nhỏ này sẽ gả cho người thế nào? Nhiều mối như vậy mà muội ấy vẫn kiến quyết không đồng ý. Con sợ muội ấy còn bận lòng chuyện trước đây thành ra không muốn thành thân nữa. Như vậy cũng tốt! Muội ấy vừa ngoan ngoãn lại vừa nhạy cảm, nếu có thể giữ muội ấy trong nhà cả đời thì con cũng không ghét bỏ. Nhưng con lo Thế tử gia không buông bỏ được, lại thấy muội ấy giường đơn gối chiếc phí hoài tuổi xuân sẽ càng hận Quốc Công gia và Tống Hàn hơn, ngày nào đó không kiềm chế được sẽ xảy ra chuyện.

Lục thái thái cũng cảm nhận được Đậu Chiêu nói vậy chắc chắn có nguyên do. Bà hiến kế:

- Vậy các con đừng nóng vội làm gì, cứ đưa Tưởng Diễm ra ngoài nhiều, gặp gỡ nhiều thì suy nghĩ tự khác thông suốt. Nói không chừng chuyện hôn sự này sẽ như nước chảy thành sông! Nếu Thế tử gia hỏi tới, con lấy cớ chưa tìm được người thích hợp -- Con người không ai hoàn mỹ, con muốn từ chối chẳng lẽ còn tìm không ra lý do!

Đậu Chiêu lập tức dựng ngón cái, cưới cười:

- Quả nhiên gừng càng già càng cay!

Lục thái thái véo má nàng.

- Dám trêu ta à!

Đậu Chiêu cười khì khì tránh thoát.

Nụ cười trên mặt lục thái thái dần biến mất. Bà liếc mắt nhìn Cam Lộ đang hầu hạ bên cạnh.

Đậu Chiêu hiểu ý cho lui tất cả nha hoàn trong phòng xuống.

- Có chuyện gì sao lục bá mẫu?

Lục thái thái nghiêm nghị nói:

- Phụ thân con chưa nói gì ư? Ông ấy đã chính thức tỏ ý muốn nhận thập nhị ca của con làm con nối dõi rồi!

Đậu Chiêu hơi sửng sốt, nhưng sau đó cảm thấy nếu phụ thân đã quả quyết như vậy, phận làm con gái như nàng cũng không thể phản đối. Hơn nữa, con người của Đậu Đức Xương chính trực mà vẫn tươi vui, rất hợp với tính phụ thân. Phụ thân có hắn bầu bạn cũng yên tâm phần nào.

Nàng hỏi:

- Lục bá mẫu không đồng ý sao?

Lục bá mẫu trầm ngâm suy nghĩ.

Đậu Chiêu nắm tay lục thái thái, chân thành nói:

- Thập nhị ca đã trưởng thành rồi, lục bá phụ và phụ thân trước giờ lại luôn thân thiết. Không lẽ phụ thân còn ngăn cấm thập nhị ca gặp lục bá phụ? Con và Đậu Minh đều đã gả cho người ta, việc trong nhà một tay phụ thân làm chủ, người còn lo lắng điều gì?

Chương 448: Thiền chùa

Lục thái thái muốn nói lại thôi.

Đậu Chiêu hỏi:

- Bá mẫu sợ người bên Đông Đậu dị nghị ư?

Cả đời lục bá mẫu ở hiền gặp lành, nay vì con trai được nhận làm con nối dõi mà bị coi là kẻ lòng dạ máu lạnh, tham lam tiến bạc, người chắc hẳn sẽ rất khổ tâm.

Ai ngờ lục thái thái lại lắc đầu:

- Dù nó làm con nối dõi bên Tây Đậu thì chẳng lẽ không phải con cháu họ Đậu? Các trưởng bối trông vậy có khi càng thêm vui mừng. Chỉ là bá mẫu thấy phụ thân của con trẻ, cách tốt nhất là nạp lấy một người thiếp.

Đậu Chiêu hiểu ý của lục thái thái.

Sau những lần tranh cãi, phụ thân thất vọng thấy rõ, Đậu Minh thì như đã cắt đứt quan hệ. Bây giờ, người có thể thuyết phục được phụ thân chỉ có mình nàng.

Theo luật pháp, nếu phụ thân ra đi mà không để lại di ngôn, con nối dõi là Đậu Đức Xương sẽ thừa kế một nửa gia sản Tây Đậu, nửa còn lại thì chia đều cho Đậu Chiêu và Đậu Minh. Đương nhiên, phía Đông Đậu rất mừng như vậy.

Chỉ có lục bá mẫu và lục bá phụ vẫn là hi vọng phụ thân có con riêng của mình.

Nhưng mẫu thân của nàng treo cổ tự tử cũng vì phụ thân nạp thiếp. Lục bá mẫu muốn nàng khuyên phụ thân cũng không thể nào mở lời.

Đậu Chiêu nhận ra thiện ý của lục bá mẫu, rồi nghĩ đến mẫu thân đã mất nhiều năm mà phụ thân vẫn cô đơn một mình, nếu có thể quên đi chuyện ngày trước, bắt đầu lại thì cũng không hẳn là chuyện không tốt.

Nàng trả lời:

- Con sẽ thử hỏi phụ thân xem sao.

Lục thái thái thở phào nhẹ nhõm, vuốt vuốt tay của nàng:

- Con có thể buông bỏ chuyện ngày trước, bá mẫu cũng có thể yên lòng rồi.

Dù vậy, Đậu Chiêu vẫn thấy mất mát gì đó. Khi nói chuyện cùng Miêu An Tố, nàng không thể tập trung.

Miêu An Tố lấy làm lạ, thử thăm dò Đậu Chiêu vài lần nhưng cũng không hiệu quả. Ngồi được một lúc, đại đường tẩu, lục đường tẩu Quách thị, thập đường tẩu Thái thị bên Đậu gia đến chúc mừng.

Ba người thấy lục thái thái đang ở đây thì đồng loạt tiến lên hành lễ, rồi tươi cười bắt Đậu Chiêu mời cơm.

Đậu Chiêu sảng khoái đồng ý. Vừa hay Thế tử phu nhân Duyên An hầu - An thị và tam thái thái phủ Cảnh Quốc Công - Phùng thị cũng đến.

Chỉ cần một lần đã đủ để Thái thị nhớ mặt, huống chi là An Thị và Phùng đã từng gặp qua mấy lần. Lúc chào, nàng còn trêu ghẹo hai người:

- Không ngờ hai người hẹn nhau cùng đến.

An thị cười không nói gì.

Phùng thị thì đáp:

- Chúng ta đụng nhau trên đường đấy.

Lời còn chưa dứt, một tiểu nha hoan vào bẩm ba vị nãi nãi của Lục gia đồng loạt tới.

Mọi người cùng ra chào đón các nàng.

Nhất thời, trong gian phòng nhỏ tràn ngập tiếng nói cười, náo nhiệt vô cùng.

Miêu An Tố đành gác lại hiếu kỳ trong lòng.

Buổi tối, Đậu Chiêu xoay trái xoay phải mà vẫn không ngủ được.

Tống Mặc ôm lấy nàng rồi đặt một nụ hôn lên trán:

- Ngày mai cùng ta đến chùa thắp nén nhang cho nhạc mẫu đi! Hy vọng bà ấy quên đi những chuyện kiếp này, thanh thản ra đi, khi đầu thai chuyển thế có thể sống cuộc đời vinh hoa phú quý, hạnh phúc viên mãn.

Cái ôm ấm áp kia xua tan đi bao nỗi ưu sầu trong lòng Đậu Chiêu.

Nàng bật cười:

- Có lẽ mẫu thân đã sớm chuyển thế đầu thai rồi!

- Đúng vậy đó!

Tống Mặc thừa cơ lấn tới:

- Cho nên chúng ta phải biết hưởng thụ khi còn sống, đừng suốt ngày cau có làm khổ bản thân.

Đậu Chiêu không phản ứng gì.

Tống Mặc đột nhiên cắn vào ngực của nàng.

Đậu Chiêu giật mình kêu.

Bời vì chỉ cách lớp áo mỏng nên nàng thấy đau nhói.

- Chàng điên à!

Đậu Chiêu tức giận đẩy hắn ra.

- Nàng muốn tâm trạng tốt lên thì làm chút chuyện với ta đi!

Tống Mặc nhướn mày, cười giảo hoạt. Đồng thời, tay hắn cũng không rảnh rỗi tiến vào trong vạt áo của nàng.

Đậu Chiêu nhịn không được bật cười:

- Tay lạnh quá! Mau bỏ ra.

- Vậy ư!

Tống Mặc liền thủ thỉ bên tai Đậu Chiêu:

- Thế thì nàng làm nó ấm lên đi...

Sau đó, trong phòng truyền ra những âm thanh khiến người ta đỏ mặt tim run.

Ngày hôm sau, khi Đậu Chiêu dậy thì Tống Mặc đã đến nha môn. Chỉ nhấc tay thôi cũng khiến nàng đau cả người, nhưng quả nhiên tâm trạng tốt lên rất nhiều.

Nàng dặn Đoạn Công Nghĩa ngày mai sẽ đến Đại Tưởng Quốc tự thắp hương.

Từ khi Đậu Chiêu gả đến phủ Anh Quốc Công, đèn chong của mẫu thân cũng được chuyển về Đại Tướng Quốc tự.

Đoạn Công Nghĩa chuẩn bị mọi thứ xong xuôi thì Tống Mặc lại bảo hoãn hai ngày:

Bời vì Thiệu Văn Cực đột nhiên bị tống giam, công việc chưa kịp bàn giao nên Tống Mặc phải mời người của Binh bộ và Lại bộ đến kiểm tra, nhưng đồng thời cũng không được để lộ quỹ đen của Kim Ngô vệ.

- Ta chỉ đi thắp nén nhang chứ không phải đi ngắm cảnh. Mà ta nào nỡ bắt chàng dùng thời gian nghỉ của mình để đi theo.

Tống Mặc nghe Đậu Chiêu nói vậy thì trong lòng ngọt như mía lùi.

Hắn nhờ Tưởng Diễm chăm sóc Đậu Chiêu, cũng phái Hạ Liễn hộ tống mọi người.

Tưởng Diễm vâng vâng dạ dạ, khẩn trương vô cùng, chút lại hỏi muốn mang áo choàng không, muốn mang theo điểm tâm không, chút lại hỏi ngồi xe ngựa hay là ngồi kiệu, trông như một quản gia thực thụ.

Đậu Chiêu lắc đầu cười, kéo Tưởng Diễm ngồi xuống cạnh mình:

- Những chuyện này đã có ma ma lo. Ý của ca ca muội là muốn muội theo tẩu đi giải sầu thôi.

Tưởng Diễm ngượng ngừng cười.

Hai người đến Đại Tướng Quốc tự thắp hương.

Chủ trì của chùa đích thần ra nghênh đón.

Đậu Chiêu quỳ trước tượng Quan Thế Âm. Không hiểu sao nước mắt của nàng lại lăn dài

Chủ trì Đại Tướng Quốc tự từng gặp rất nhiều phụ nhân cùng với nỗi bi thương của họ nên đã giả vờ như không nhìn thấy.

Đậu Chiêu lau nước mắt, chờ đến khi bình tĩnh mới rời điện Đại Hùng.

Chủ trì giữ Đậu Chiêu ở lại dùng cơm chay.

Đậu Chiêu từ chối. Nàng định xế chiều sẽ ghé qua ngõ Tĩnh An Tự.

Lúc bước xuống Đan Tế, nàng gặp Kỷ Vịnh.

Kỷ Vịnh mặc áo bào màu xám, búi tóc bằng trúc, cả người tỏa ra khí chất bất phàm. Hắn đang sóng vai nói chuyện với một hòa thượng có tưởng mạo trẻ đẹp.

Đậu Chiêu lấy làm kinh ngạc.

Người kia chẳng phải là Đức Phúc ư?

Sao họ lại đi cùng nhau?

Giống như cảm nhận được, Kỷ Vịnh đột nhiên nhìn về phía nàng.

Thấy Đậu Chiêu, trong mắt hắn liền xuất hiện ý cười dịu dàng.

Hắn nói gì đó với Đức Phúc. Đức Phúc cũng chú ý qua bên này. Y nhìn Đậu Chiêu bằng ánh mắt dò xét rồi cùng Kỷ Vịnh đi đến.

Đậu Chiêu chào Kỷ Vịnh, giới thiệu Tưởng Diễm cho hắn.

Tưởng Diễm đỏ mặt, vội cúi đầu chào Kỷ Vịnh.

Kỷ Vịnh liếc nhìn nàng rồi quay sang nói với Đậu Chiêu:

- Đây là muội muội bị hoán đổi của Tống Nghiên Đường hả?

Đậu Chiêu ho một tiếng.

Kỷ Vịnh bật cười:

- Muội đừng bịt tai trộm chuông nữa. Cả kinh thành đều đồn...

Hắn vẫn vậy, ngông cuồng ngang ngược không kiêng nể điều gì.

Đậu Chiêu ngắt lời:

- Bịt tai trộm chuông thì sao? Ít nhất người khác còn biết bọn muội không muốn nhắc đến chuyện này.

Đã lâu không gặp Đậu Chiêu, Kỷ Vĩnh cũng không muốn cãi nhau với nàng, nói một hai câu rồi nhanh chóng chuyển chủ đề.

Đức Phúc đang đứng bên cạnh có vẻ hơi kinh ngạc vội chắp tay hành lễ với Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu và Tưởng Diễm cũng nhún gối đáp lại.

Kỷ Vịnh liền hỏi Đậu Chiêu:

- Sao Tống Nghiên Đường lại để muội một mình đến chùa Đại Tướng Quốc thế này? Con của muội đâu? Nghe nói nhũ danh của nó là Nguyên ca nhi? Lúc nó đầy tháng, huynh đang ở Phúc Kiến nên đã gửi cô mẫu khóa trưởng mệnh làm quà. Khóa trưởng mệnh này từng được cao tăng đắc đạo trên núi Phổ Đà khai quang, treo ở đầu giường có thể trừ tà đấy.

Đậu Chiêu toát mồ hôi lạnh.

Trước mặt chủ trì Đại Tướng Quốc tự và Đức Phúc mà hắn dám bảo với nàng khóa trường mệnh được cao tăng đắc đạo trên núi Phổ Đà có thể trừ tà, như vậy chẳng khác nào khen dưa của quầy Lý Bà ngọt hơn quầy Vương Bà...

Nàng liếc nhìn chủ trì và Đức Phúc thì thấy hai người họ vẫn bình tĩnh như không.

Tình cảnh gì thế này?

Đậu Chiêu bối rối hỏi:

- Huynh đến Phúc Kiến làm gì? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?

Kỷ Vịnh đáp:

- Huynh đi làm ngự sử! Muội không biết ư? Từ sau khi Định Quốc Công chết, Phúc Kiến rất hỗn loạn, giặc Oa thường xuyên lên bờ tàn sát, dân chúng lầm than khốn cùng. Cho nên, Hoàng Thượng phái huynh đi đánh giá tình hình chống giặc Oa thế nào.

Án oan của Định Quốc Công vẫn không được lật lại sao?

Mà cho dù như vậy thì huynh ấy cũng không nên bàn luận chính sự ở nơi đông người như này chứ!

Đậu Chiêu lại liếc nhìn chủ trì và Đức Phúc.

Chủ trì không nói gì, nhưng Đức Phúc thì cười híp mắt:

- Tống phu nhân đừng lo! Tôi cho rằng Kỷ đại nhân nói rất có lý.

Đậu Chiêu hết sức lúng túng

Kỷ Vịnh thấy vậy liền bật cười:

- Muội mau về đi! Cẩn thận Nguyên ca nhị khóc ăn vạ đòi muội đấy. Hôm nay, huynh và Đức Phúc hòa thượng có hẹn ở Biện Kinh, không thể chiêu đại muội được rồi. Lần sau đến Đại Tướng Quốc tự thì báo trước một tiếng, huynh mời muội món cá chua ngọt nổi danh ở đây.

Biện Kinh?

Không phải nên đến chùa Long Thiện của Đại Tướng Quốc tự ư?

Đậu Chiêu muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy không thích hợp. Nàng chỉ khẽ gật đầu với Kỷ Vịnh rồi cùng Tưởng Diễm lên xe ngựa.

Trên xe ngựa, Tưởng Diễm thở phào một hơi, vội nói:

- Vị Kỷ đại nhân kia là người thế nào vậy tẩu tẩu? Trông y có vẻ không giống người tốt lắm...

Nói xong còn lo lắng vuốt vuốt ngực.

Trực giác của muội ấy thật chuẩn!

Đậu Chiêu giải thích quan hệ giữa nàng và Kỷ gia cho Tưởng Diễm.

Tưởng Diễm lập tức trở nên nghiêm nghị:

- Tẩu tẩu, tốt nhất nên ít tiếp xúc với y thôi!

Đậu Chiêu dở khóc dở cười, không hiểu vì sao hai huynh muội nhà này lại không thích Kỷ Vịnh.

Về đến nhà, Đậu Chiêu bảo Cam Lộ mang khóa trường mệnh của Kỷ Vịnh tặng Nguyên ca nhi đến.

Lễ đầy tháng của Nguyên ca nhi có rất nhiều người tham gia. Nàng không nhớ Kỷ Vịnh đã tặng gì.

Cam Lộ lục tung kho nhưng không tìm thấy.

Đậu Chiêu hỏi:

- Liệu có bị lẫn với quà của lục bá mẫu không?

- Em đã xem danh sách rồi.

Cam Lộ nói:

- Lục thái thái tặng một đôi khóa trường mệnh bằng vàng và bạc, mà theo như phu nhân nói Kỷ đại nhân lại chỉ tặng một khóa trường mệnh.

Đúng là không có thật.

Vậy đâu rồi?

Để không mất, những thứ như này sẽ được ghi thành danh sách.

Đậu Chiêu hỏi:

- Em đã kiểm tra danh sách chưa? Có viết thiếu cái nào không?

Danh sách là do người tặng viết, khả năng viết thiếu rất thấp nhưng cũng không thể loại trừ hoàn toàn.

Cam Lộ lập tức đi tra.

Nhược Đồng vào bẩm xe ngựa đã chuẩn bị xong.

Đậu Chiêu muốn đến kịp lúc phụ thân vừa từ nha môn về. Thấy trời không còn sớm, nàng tạm gác lại chuyện này, vội lên xe ngựa.

Chương 449: Con nối dõi

Đậu Chiêu và Đậu Thế Anh một trước một sau vào nhà.

Đậu Thế Anh lập tức vào thẳng vấn đề:

- Con đến vì việc người nối dõi phải không?

Sau đó không đợi Đậu Chiêu trả lời, ông nói tiếp:

- Con không cần khuyên ta! Ta đã nghĩ rất lâu rồi. Ban đầu, ta từng bảo với Vương Ánh Tuyết là ngoại trừ danh phận, ta không thể cho nàng ấy cái gì khác, nhưng nàng ấy vẫn khăng khăng ở lại Đậu gia. Bây giờ chúng ta đi đến bước đường này, tuy nàng ấy có sai nhưng cũng do ta quá cố chấp không thể quên đi tội lỗi của mình.

- Mấy ngày nay nhìn Nguyên ca nhi, ta liền nhớ lại lúc các con còn nhỏ. Con giống như cỏ dại đón gió trời lớn lên, Minh thư nhi thì bị ta ném đến Hứa gia để tự sinh tự diệt. Cả hai là những đứa trẻ ngoan nương nhờ dưới gối ta nhưng khổ nhiều hơn sướng. Ta không chỉ không dạy dỗ tốt mà cũng không lo liệu được tương lai sau này cho hai đứa, thậm chí cả hai còn phải chịu nhiều oán trách vì việc hôn sự chuyển biến bất ngờ.

Ông nói đến đây, khóe mắt đã ươn ướt.

- Đặc biệt là con. Nhà chồng hiển hách, phu quân chu đáo, lại sinh được bé trai kháu khỉnh. Ta rất mừng, cũng thấy mình không còn vô dụng.

- Ta và Vương Ánh Tuyết chắc chắn không thể sống chung. Hồi trước ta còn muốn hòa li, nhưng bây giờ... Nếu như nàng ấy không muốn vậy cứ thế này đi. Bằng không mọi chuyện ầm ĩ lên lại khiến con không thể ngẩng cao đầu, mà người làm phụ thân như ta cũng không dám nhìn mặt con nữa.

- Lục bá phụ của con không chú ý tiểu tiết nhưng những việc trọng đại lại rất quyết đoán. Còn lục bá mẫu của con là người hiền thục, làm việc chính trực mà vẫn không mất nhạy bén. Đức Xương đã nhược quán, không còn giống đứa bé. Người làm cha nuôi như ta không giúp được nó thì đã có họ lo liệu. Hơn nữa, khi ta trăm tuổi có nó làm con nối dõi, Vương Ánh Tuyết cũng không thể gây khó dễ cho con.

- Đời trước liều mạng kiếm tiền chẳng phải để con cháu đời sau sống tốt ư?

- Ta bỏ ra một phần tư sản nghiệp của Tây Đậu để đổi lấy cả đời thanh thản của con thì cũng đáng lắm!

- Đừng nói gì hết.

- Bất kể con nói gì, ta cũng thay đổi quyết định đâu!

Thái độ hết sức cứng rắn.

Đậu Chiêu nghẹn lời.

Chẳng lẽ phụ thân không muốn Vương Ánh Tuyết gây khó dễ cho mình nên mới nhận thập nhị ca làm con nối dõi ư?

Nàng nhịn không được nói:

- Phụ thân nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, đi sau thất phu nhân.

- Lúc xế bóng, đường lớn không trừ người già hay trẻ.

Đậu Thế Anh cười nói.

- Ai biết ai sẽ đi trước đi sau. Thôi vẫn nên chuẩn bị tất cả.

Ở cả hai kiếp, Đậu Thế Anh đều sống rất khỏe mạnh.

Đậu Chiêu nhìn đầu đầy tóc đen của phụ thân thì buồn bực vô cùng.

Bầu không khí trong phòng phút chốc trở nên ngột ngạt.

Nàng cho rằng có những lời mình không bao giờ thốt ra thì cuối cùng cũng không nhịn được phải nói:

- Lần này phụ thân đoán sai rồi! Con tới không phải vì chuyện con nối dõi. Sinh ra, lớn lên, rồi chết đi vốn là lẽ thường tình. Phụ thân cho rằng thập nhị ca tốt, muốn nhận nuôi thập nhị ca thì người làm con gái như con chỉ có thể vui mừng chứ lấy đâu ra phản đối. Lần này con tới là vì việc riêng của người -- Bây giờ, thất phu nhân ở lại nhà ngoại, phụ thân hãy tìm ai đó chăm sóc cho mình đi! Con và Đậu Minh đã thành thân, phụ thân cũng đã có tuổi nhưng vẫn cô đơn một mình. Nếu có người ở bên cạnh chăm sóc phụ thân, chúng con mới yên tâm phần nào.

Đậu Thế Anh thật sự ngạc nhiên.

Ông im lặng nhìn Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu khẽ gật đầu.

Rồi bỗng nhiên Đậu Thế Anh nở nụ cười.

- Thọ Cô của chúng ta trưởng thành rồi!

Ông thở dài:

- Ta còn tưởng cả đời này con sẽ hận ta chứ!

Lần này đến phiên Đậu Chiêu kinh ngạc.

Mình thể hiện rõ ràng như vậy sao?

Giống như nhìn được tâm tư của nàng, Đậu Thế Anh nói:

- Từ sau khi mẫu thân của con qua đời, ánh mắt con nhìn ta rất lạnh lùng, thỉnh thoảng hơi kích động nhưng cũng sẽ quay đi không muốn cho ta biết...

Kiếp trước, ánh mắt nàng nhìn phụ thân càng lạnh như băng.

Chẳng lẽ phụ thân cũng biết mình hận ông?

Trong lòng Đậu Chiêu rối rắm.

Nàng hỏi:

- Bây giờ con đã trưởng thành sao?

Đậu Thế Anh gật đầu:

- Đúng là đã trưởng thành! Nhưng mà quản cũng nhiều hơn.

Đậu Chiêu kinh ngạc.

Đậu Thế Anh lại nói:

- Ta thấy mọi thứ vẫn tốt, không cần nạp thiếp cũng không cần thông phòng. Sau này con bằng tuổi ta sẽ biết thế gian này khó tìm được một người tự do tự tại. Con cũng đừng nghe theo lục bá mẫu của con bắt ta phải kiếm người hầu hạ làm gì.

Dù sao cũng là cha con, nói những điều này hết sức xấu hổ.

Đậu Chiêu ngượng ngập:

- Phụ thân biết là Lục bá mẫu...

- Ngoại trừ bà ấy thì còn ai vào đây?

Đậu Thế Anh bật cười:

- Người khác chỉ ước ta cứ như vậy chết đi rồi tự chọn con nối dõi.

Phụ thân đã hiểu rõ như vậy, Đậu Chiêu biết nói gì hơn.

Đậu Thế Anh quả quyết:

- Lúc nhỏ nghe theo tổ phụ, lớn lên thì nghe theo ngũ bá phụ của con, chỉ riêng hôn sự của con là tự ta quyết định, ai ngờ lại tìm được chàng rể tốt. Cho nên lần này ta sẽ không nghe ai hết.

Nói xong, ông chuyển sang hỏi chuyện Nguyên ca nhi, cũng là lời đuổi nàng:

- Con ra ngoài lúc nào? Đi lâu như vậy cháu nó có bị đói không? Ta thấy trời không còn sớm nữa. Mai là ngày nghỉ của Nghiên Đường, chắc hôm nay nó sẽ về sớm. Con cũng mau về đi!

Đậu Chiêu không khỏi nghĩ thầm trong bụng.

Nếu trước đó Tống Nghiên Đường không biết nàng, với trình độ mai mỗi của phụ thân, có lẽ nàng đã bị hắn ăn sạch rồi!

Bây giờ đánh giá lại, quả nhiên phụ thân làm việc không đáng tin cậy.

Mình nên làm gì đây?

Đậu Chiêu kể lại chuyện này cho Tống Mặc.

Nàng cứ nghĩ Tống Mặc sẽ trêu ghẹo phụ thân, ai ngờ hắn lại tỏ ra nghiêm nghị:

- Thọ Cô, nhạc phụ đã nói đời này ông ấy luôn nghe theo người khác, nay có thể tự mình quyết định, nàng không nên ngăn cản mới phải. Cho dù ông ấy sai, cũng là ông ấy chọn. Cho dù là thật vọng hay oán hận, cũng do ông ấy gánh vác. Không phải lúc nào chúng ta cũng có thể can dự vào.

Đậu Chiêu trầm ngâm suy nghĩ.

Tống Mặc để nàng riêng tư một mình. Hắn bế Nguyên ca nhi ra ngoài:

- Ngày mai, phụ thân được nghỉ. Chúng ta đi thăm ông ngoại đi!

Nguyên ca nhi cười khanh khách, không biết có bao nhiêu đáng yêu.

Hôm sau, Đậu Chiêu đến ngõ Miêu Nhi, nói lại quyết định của phụ thân và những lời khuyên nhủ của Tống Mặc cho lục bá mẫu nghe.

Kỷ thị cảm khái:

- Không ngờ Nghiên Đường lại là một phu quân tốt như vậy.

Đậu Chiêu trêu chọc lục bá mẫu:

- Thế mới nói không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Kỷ thị sững sờ, sau đó bạt cười:

- Đúng vậy! Đúng vậy! Ta trông mặt mà bắt hình dong rồi.

Có đôi khi, quá đẹp cũng là một chuyện phiền toái.

Hàn thị sai bảo tiểu nha hoàn bưng trà bánh vào.

Hai người nói về chuyện của mấy đứa nhỏ.

Đậu Chính Xương và Đậu Đức Xương đi học về.

Kỷ thị giữ Đậu Chiêu lại dùng cơm trưa.

Đậu Chiêu nhớ Nguyên ca nhi nên từ chối.

Sau khi Đậu Chiêu về, Kỷ thị gọi Đậu Đức Xương đến hỏi bài.

Đậu Đức Xương rất bất ngờ.

Hắn là con thứ, tính tình lại lười nhác. Phụ thân coi hai huynh đệ như nhau, nhưng mẫu thân lại nghiêm khắc với ca ca hơn. Hỏi hắn chuyện học hành giống ca ca như này mới là lần đầu tiên.

Tuy nhiên hắn vẫn nghiêm túc trả lời.

Thấy vậy, sắc mặt Hàn thị có chút khác thường.

Đậu Chính Xương nhận ra, lén lút hỏi thê tử:

- Có phải đã xảy ra việc gì không?

- Ý chàng là gì?

Hàn thị hầu hạ mẹ chồng nên cũng đoán ra một ít. Nhưng chuyện vẫn chưa chắc chắn, ngay cả với Đậu Chính Xương, nàng cũng không dám nói, chỉ đành giả bộ hỏi ngược lại:

- Mấy ngày nay, trong nhà xảy ra việc gì ư?

Đậu Chính Xương cho là mình bị hoa mắt nên không hỏi nữa, đến thư phòng luyện chữ.

Hàn thị thở phào nhẹ nhõm, ngồi làm áo con cho Thất Cân mà lòng loạn như cào cao.

Vài ngày trước, mẫu thân nói gần nói xa với nàng, hình như muốn tìm mối cho Đậu Đức Xương. Nàng hỏi ai thì mẫu thân lại ấp úng không trả lời, còn nhắc tới Lệnh Tắc đường tẩu... Rốt cuộc mẫu thân có ý gì đây?

Hàn thị nghĩ trăm lần vẫn không ra.

Đậu Thế Anh chưa bao giờ quyết đoán như lúc này.

Ông nhanh chóng thông báo với Đậu Thế Xu về việc sẽ nhận Đậu Đức Xương làm con nối dõi.

Vấn đề này không chỉ mới thảo luận lần đầu. Bây giờ thấy Đậu Thế Anh kiên trì như vậy, Đậu Thế Xu đành viết phong thư cho nhị bá phụ Đậu Thế Kỳ, tông phòng Đậu thị Đậu Hoán Xương, người quản lý công việc trong nhà Đậu Thế Dạng và nhị thái phu nhân.

Phía Chân Định tuy rằng ngạc nhiên nhưng lúc trước Đậu Thế Anh đã từng đề cập qua nên cũng không quá bất ngờ. Sau khi bàn bạc, Đậu Hoàn Xương cùng Đậu Thế Xu, Đậu Kỳ đại diện cho toàn dòng họ đồng ý cho Đậu Đức Xương làm con nối dõi bên Tây Đậu.

Đậu Thế Hoành thở dài, nói với Đậu Thế Anh:

- Đợi qua lễ mừng trăm ngày của Nguyên ca nhi, huynh sẽ viết công văn cho đệ.

Đậu Thế Anh được như ước muốn, vui vẻ gật đầu.

Đậu Đức Xương thì rất rối rắm.

Sau khi làm con nối dõi, hắn và Đông Đậu sẽ không còn quan hệ, gặp lại phụ mẫu cũng chỉ có thể gọi một tiếng "bá phụ, bá mẫu".

Đậu Thế Anh an ủi:

- Chẳng qua là chuyển đến chỗ ta ở. Coi như vào Quốc Tử Giám trước đi.

Đậu Đức Xương nghe vậy dở khóc dở cười. Bao nỗi bi thương cũng không cánh mà bay.

Trong lễ mừng trăm ngày của Nguyên ca nhi, xe ngựa xếp dài thành dòng, không chỉ có công huân thế gia mà bất kỳ ai có chút tiếng tăm trong vệ binh cũng tham dự. Ngay cả Thái Tử cũng đến ngồi chốc lát.

Đường Ngọc Thuận cách xa đó còn nghe thấy phủ Anh Quốc Công đàn sáo không dứt.

Cố Ngọc uống từ bàn này qua bàn khác, lại thêm một Phùng Dã nổi tiếng ăn chơi và một Thẩm Thanh không ngại náo nhiệt khiến tiệc rượu không ngớt nói cười, vui vẻ vô cùng.

Tống Hàn ngồi trong góc thờ ơ lạnh nhạt, không đợi tiệc tan đã lặng lẽ rời khỏi.

Ngụy Đình Du thì ngồi một chỗ uống rượu giải sầu.

Nếu như hắn chọn Đậu Chiêu, chẳng phải vui mừng hôm nay sẽ thuốc về hắn?

Rồi nghĩ tới Đậu Minh trái tính trở trời, hắn uống rượu càng nhanh càng nhiều.

Đậu Chiêu mãi không tìm thấy khóa trường mệnh của Kỷ Vịnh tặng.

Nàng hỏi Cam Lộ:

- Kỷ đại nhân đến chưa?

Nàng nhớ trong lễ đầy tháng Nguyên ca nhi không gửi thiệp mời Kỷ Vịnh vậy mà hắn vẫn tặng quà. Lần này, nàng do dự tiếp tục không gửi thiệp mời, nhưng với tính tình của Kỷ Vịnh ai biết sẽ thế nào.

Cam Lộ lại ra ngoài xem:

- Vẫn không thấy Kỷ đại nhân ạ.

Hắn thật sự không đến.

Đậu Chiêu nói:

- Đừng quan tâm tới hắn nữa. Em dặn nha hoàn linh động một chút. Hôm nay đông khách, cẩn thận không đủ nước nóng.

Cam Lô chạy đi báo.

Đậu Chiêu vuốt lại ống tay rồi ra khỏi phòng, vừa hay gặp Tưởng Ly Châu.

Chương 450: Lễ mừng trăm ngày tuổi

Tưởng Ly Châu đến một mình. Nàng hỏi tiểu nha hoàn:

- Biểu tiểu thư đâu rồi?

Nha hoàn vội thưa:

- Nô tì không thấy biểu tiểu thư ạ. Để nô tì vào trong xem.

Đậu Chiêu cười hỏi:

- Sao vậy? Không thấy Diễm muội à?

- Sợ là lại trốn đi đâu rồi.

Tưởng Ly Châu cười khổ rồi quay sang nói với tiểu nha hoàn:

- Ngươi cứ đi làm việc của mình đi!

Sau đó lại quay lại nói với Đậu Chiêu:

- Để muội đến Bích Thủy hiên xem thế nào, có lẽ Diễm muội về Bích Thủy hiên rồi.

Mấy lần trong nhà có tiệc tùng, Đậu Chiêu thấy được Tưởng Diễm rất sợ người lạ. Nàng cười nói:

- Vậy phiền thập nhị biểu muội rồi. Hôm nay khách đến đông quá, ta cũng không có thời gian chú ý muội ấy.

- Tẩu tẩu không cần lo lắng. Cứ giao Diễm muội cho muội đi.

Tưởng Ly Châu sảng khoái nhận lời rồi đến Bích Thủy hiên.

Trong Bích Thủy hiên chỉ có hai tiểu nha hoàn vừa thêu thùa vừa tám chuyện.

Tưởng Ly Châu lấy làm lạ:

- Biểu tiểu thư không có ở đây ư?

Hai tiểu nha hoàn lập tức đứng lên, đồng loạt thưa:

- Biểu tiểu thư cùng Ánh Hồng tỷ tỷ đi uống rượu mừng rồi ạ.

Hả? Muội ấy đi đây rồi?

Tưởng Ly Châu lo lắng, đi dọc quanh hồ tìm kiếm.

Gần đến cửa thùy hoa, nàng phát hiện một nhóm người tập chung dưới gốc thạch lựu, hơn nữa còn có một nam một nữ đang trò chuyện với nhau.

Nheo mắt nhìn kỹ, nàng thấy nam mặc áo lụa màu tía, hông thắt đai đen rủ xuống ngọc bội trắng muốt; nữ một thân váy màu hồng phấn, tóc đen mượt cài trân châu lóng láng cùng khuôn mặt đẹp như ngọc lan.

Không phải Trần Gia và Tưởng Diễm thì còn ai khác?

Trái tim Tưởng Ly Châu đập nhanh mấy nhịp.

Lại thấy Trần Gia nói gì đó, Tưởng Diễm liền che miệng cười.

Nụ cười ấy ngây thơ đáng yêu như hoa tươi nở rộ.

Nàng càng bước nhanh hơn.

Trông thấy Tưởng Ly Châu, Tưởng Diễm dịu dàng chào một tiếng "Đường tỷ", rồi giải thích:

- Muội nghe nói Trần đại nhân tới dự tiệc nên muốn cảm tạ ngài ấy, tiện thể hỏi xem hoàn cảnh bây giờ của Lê Lượng thế nào.

Nghe thấy dộng tĩnh, Trần Gia cũng xoay người về hướng này. Hắn mỉm cười, không kiêu ngạo không xiểm nịnh chắp tay chào Tưởng Ly Châu.

Trong đầu Tưởng Ly Châu đang rất loạn. Nàng gật đầu qua loa với Trần Gia rồi kéo tay Tưởng Diễm, sẵng giọng:

- Sao muội lại đến đây? Tẩu tẩu đang chạy khắp nơi tìm muội đấy!

Tưởng Diễm nghe vậy mặt mày lập tức xụ xuống. Nàng nói với Trần Gia:

- Chuyện này phải phiền ngài rồi!

Trần Gia kính cẩn đáp:

- Không cần khách sáo! Nếu có tin tức, ta sẽ bảo vợ Đào Nhị nói với Ánh Hồng cô nương.

Tưởng Diễm gật đầu, theo Tưởng Ly Châu trở về nội viện.

Bấy giờ, Tưởng Ly Châu mới hỏi:

- Vừa nãy, muội nhờ Trần đại nhân chuyện gì thế?

Tưởng Diễm thành thật đáp:

- Không phải muội từng nhờ Trần đại nhân gửi giúp ít bạc cho Lê Lượng sao? Ai ngờ cấp dưới của Trần đại nhân chỉ nhớ đưa bạc mà quên không báo tình hình bây giờ của Lê Lượng, thế nên muội mới nhờ khi nào ngài ấy gặp được người kia thì hỏi giúp.

Có cần phiền phức như vậy không?

Tưởng Ly Châu không biết nên nói gì.

Tưởng Diễm muốn về Bích Thủy hiên. Tưởng Ly Châu phải phí hết chín trâu hai hổ sức lực mới thuyết phục được nàng cùng đến chỗ Đậu Chiêu.

Các nữ quyến đang ngồi nghe hát ở phòng bên. Chỉ có Đậu Chiêu và Trường Hưng hầu phu nhân đang ngồi trong sảnh chính.

Thấy hai người đi vào, Trường Hưng hầu phu nhân liền nhìn Tưởng Diễm đầy thiện ý, cũng tạm ngưng câu chuyện.

Tưởng Ly Châu không phản ứng, cùng Tưởng Diễm nhún gối hành lễ.

Đậu Chiêu quan tâm hỏi Tưởng Diễm:

- Vừa này đi đâu vậy? Đồ đệ của Tằng Sở Sinh đang diễn "Hoán Sa Ký" ở bên kia. Hát cũng hay lắm! Ngày nào muội cũng ở trong phòng thêu thùa may vá, thỉnh thoảng nên ra ngoài thay đổi không khí đi thôi.

Tưởng Diễm đáp "vâng", định nói tiếp thì Tưởng Ly Châu lại cắt ngang:

- Đúng như tẩu tẩu nói! Lúc muội đến Bích Thủy hiên thì Diễm muội đang ngồi thêu. Muội phải nài nỉ mãi muội ấy mới chịu ra ngoài.

Sau đó quay sang nói với Tưởng Diễm:

- Thấy chưa! Tỷ nói mà, tẩu tẩu biết muội lại ngồi thêu thùa thì kiểu gì cũng muốn muội ra đây nghe hát.

Tưởng Diễm lúng túng không biết trả lời thế nào.

Nếu thừa nhận là nói dối tẩu tẩu, còn nếu phủ nhận thì chẳng khác nào bảo thập nhị tỷ nói điêu.

May mà Trường Hưng hầu phu nhân xen vào:

- Tiểu cô nương nên ra ngoài hít thở không khí nhiều hơn. Cả ngày cứ ở trong phòng thì người thông minh hoạt bát cũng ù lì ra đấy. Biểu tiểu thư mau đi nghe hát đi! Chắc bên kia đang hát đến "Chia li" rồi. Đây là đoạn tâm đắc của Tằng Sở Sinh, có lẽ đệ tử của y cũng không kém cạnh đâu.

Xem chừng muốn đuổi hai người bọn họ đi.

Tưởng Ly Châu nghĩ lại hoàn cảnh lúc mình bước vào, đoán chắc Trường Hưng hầu phu nhân có việc riêng muốn nói với Đậu Chiêu nhưng bị mình và Tưởng Diễm cắt ngang.

Nàng cười mỉm đáp " vâng" rồi kéo Tưởng Diễm đi.

Đậu Chiêu lắc đầu cười với Trường Hưng hầu phu nhân:

- Phu nhân thấy rồi đấy. Vị này nhà ta vẫn giống trẻ con lắm. Để muội ấy làm chủ mẫu cho đằng ngoại của phu nhân thì đảm đương sao nổi!

- Sao lại nặng nề chuyện ấy!

Trường Hưng hầu phu nhân phản bác:

- Không phải ta phóng đại, em cả này của ta có tiếng tài giỏi. Thôn trên xóm dưới đều hết lời khen ngợi. Trong nhà không có nó thì không nên chuyện. Nhưng mà làm người có ai hoàn hảo? Tính em cả này của ta đúng là hơi nóng nảy, không ít lần cãi nhau với người vợ đã mất, thậm chí có lần còn phải gọi ta về khuyên ngăn. Cho nên tục huyền này, nó muốn tìm một người dịu hiền nết na, không quan tâm người ấy đã từng xuất giá, cũng không quan tâm nhà gái có bao nhiêu của hồi môn. Nay biết tính biểu tiểu thư, ta lập tức có ý làm mai. Thêm nữa, em cả này của ta lớn hơn biểu tiểu thư mười mấy tuổi, biểu tiểu thư lại xinh đẹp yêu kiều. Nếu chuyện này thành sẽ là chồng già vợ trẻ, chồng không bưng nước rửa chân cho vợ thì thôi còn tức giận cái gì? Người cứ đợi xem, đảm bảo đến lúc đó em cả này của ta sẽ phục dưới chân biểu tiểu thư, không dám lớn tiếng một chữ.

Đậu Chiêu cười đáp:

- Kính xin phu nhân cho ta và Thế tử thời gian suy nghĩ.

- Đương nhiên phải vậy rồi!

Trường Hương hầu phu nhân cười híp mắt, cùng Đậu Chiêu qua phòng bên.

Mọi người đang chú ý nghe hát, một số ít mới nhận ra Trường Hưng hầu phu nhân và Đậu Chiêu vừa đến.

Đậu Chiêu thấy Tưởng Diễm và Tưởng Ly Châu đang được nha hoàn hầu hạ uống trà cắn hạt dưa ở dãy cuối thì không khỏi mỉm cười, cũng chăm chú nghe hát theo mọi người.

Chốc lát sau tiệc rượu đã bày xong.

Quản sự mời mọi người vào bàn.

Mọi người vui vẻ đến phòng khách, theo trên dưới thân quen ngồi xuống vị trí của mình.

Các món ăn đồng loạt bưng lên.

Tam thái thái phủ Cảnh Quốc Công - Phùng thị tìm một cơ hội nói riêng với Đậu Chiêu:

- Trường Hưng hầu phu nhân muốn làm mai cho biểu tiểu thư với em cả của nàng ta à?

Đậu Chiêu khẽ gật đầu.

Phùng thị liền nhắc nhở nàng:

- Em cả của Trường Hưng hầu phu nhân là người khôn khéo tài giỏi, gia cảnh cũng rất giàu có. Nhưng y quá tham vọng, bây giờ đang nhóm ngó một chức quan. Trường Hưng hầu chê y lắm chuyện, hiện đang dạy dỗ y một trận, sợ là thở còn không xong. Muội cẩn thận tiền mất tật mang đấy.

Chưa tính đến vấn đề em cả của Trường Hưng Hầu phu nhân hơn Tưởng Diễm gần hai mươi tuổi, chỉ riêng việc Trường Hưng hầu sẽ thua trong tay Đậu Khải Tuấn đã đủ để Đậu Chiêu từ chối hôn sự này.

Nàng gật đầu cảm tạ Phùng thị.

Phùng thị không nói gì.

Tan tiệc, mọi người lại ngồi nghe hát.

Tưởng Ly Châu lặng lẽ đến gần hỏi Đậu Chiêu:

- Tẩu tẩu, có phải vừa nãy Trường Hưng hầu phu nhân muốn làm mai cho Diễm muội không?

Đậu Chiêu thấy bộ dạng quan tâm của nàng thì trêu ghẹo:

- Sao? Muội có mối nào tốt muốn giới thiệu hả?

Tưởng Ly Châu cười không nói gì, lại âm thầm quay lại chỗ ngồi cũ cạnh Tưởng Diễm.

- Gả đi do cha, tái giá do mình. Muội đã bao giờ nghĩ muốn gả cho người thế nào chưa?

Tưởng Diễm buồn bã, giọng như muỗi kêu:

- Ai lại muốn lấy nữ nhân thất đức thất trinh như muội chứ? Cho dù họ muốn lấy muội cũng là vì ca ca thôi. Mà sao muội có thể mang thêm phiền phức cho ca ca và tẩu tẩu được? Chi bằng cứ ngoan ngoãn ở nhà, cần gì phải tái giá!

Nếu Tưởng Ly Châu không chú ý hết sức, sợ là không thể nghe thấy Tưởng Diễm nói gì giữa tiếng hát cao vút.

Nàng thì thầm hỏi Tưởng Diễm:

- Nếu tìm cho muội một người như Trần đại nhân, muội vẫn không chịu gả?

Tưởng Diễm sửng sốt, sau đó bật cười:

- Do tỷ thấy muội hay nhờ vả Trần đại nhân đúng không? Trần đại nhân khác với mọi người. Lúc muội rơi vào tuyệt vọng nhất thì gặp được ngài ấy. Cho nên trước mặt ngài ấy, muội không cần phải làm bộ làm tịch.

Tưởng Ly Châu gật đầu.

Tưởng Diễm còn muốn giải thích nhưng ánh mắt của Tưởng Ly Châu đã chú ý lên sân khấu.

Tưởng Ly Châu nắm lấy tay Tưởng Diễm, cười nói:

- Mau xem kìa! Đến đoạn "Trùng phùng" rồi.

Tưởng Diễm đành nuốt lại lời muốn nói xuống bụng.

Nhưng nhớ đến câu hỏi của Tưởng Ly Châu, nàng không thể không lo lắng, cảm giác sau này mình không thể gặp mặt Trần Gia nữa. Nếu ca ca và tẩu tẩu cũng nghĩ như vậy thì ngài ấy chắc chắn xong đời.

Lớn lên từ đầu đường xó chợ nên nàng hiểu rõ một người không có gia thế như Trần Gia đã phải hy sinh rất nhiều mới có được như ngày hôm nay. Nàng không muốn tương lai của Trần Gia bị hủy hoại chỉ vì mình.

Tưởng Diễm không tránh khỏi buồn bã thở dài.

Mà sau khi nhắc đến chuyện mai mối của Trường Hưng Hầu phu nhân, quả nhiên Tống Mặc dứt khoát phản đối. Lí do là vì tuổi quá lớn.

Phản ứng của hắn cũng nằm trong dự liệu của Đậu Chiêu.

Nàng mượn cớ này từ chối Trường Hưng hầu phu nhân.

Trường Hưng hầu phu nhân giận tím mặt mà chỉ có thể trút lên nha hoàn của mình:

- Nàng ta tưởng biểu tiểu thư nhà nàng ta là vàng là bạc chắc? Tái giá còn chọn tới chọn lui. Cẩn thận sau này không ai thèm rước!

Sau đó còn gọi em cả đến mắng mỏ một hồi.

Em cả của nàng tủi thân nói:

- Tỷ ở trong phòng lâu quá nên không biết gì rồi tỷ tỷ ơi! Người đó là em gái ruột của Tống Nghiên Đường đấy. Bây giờ, y rất có thể diện trước mặt Hoàng Thượng. Qua thôn này chưa chắc đã tìm được mối ngon hơn. Tỷ không tin thì viết thư hỏi tỷ phu xem tỷ phu nói thế nào!

Trường Hưng hầu phu nhân bán tín bán nghi viết phong thư cho trượng phu.

Trường Hưng hầu hồi âm mắng xối xả Trường Hưng hầu phu nhân tóc dài óc ngắn, cơ hội tốt như vậy không biết nắm giữ, đáng lẽ không nên tự mình đi cầu thân mà nên nhờ Thạch thái phi giúp đỡ,...

Tuy nhiên, đây đều là chuyện sau này.

Sau lễ mừng trăm ngày tuổi của Nguyên ca nhi, rất hiếm khi Tưởng Ly Châu chủ động đến phủ Anh Quốc Công bái kiến Đậu Chiêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play