Chương 301: Kéo tơ
Editor: uyenchap210
Lời Trần Gia nghe có vẻ vớ vẩn, nhưng cẩn thận suy nghĩ, lại không hề sơ hở.
Tống Mặc trầm tư một lát, hỏi: "Ngươi có yêu cầu gì?"
Trần Gia vui mừng.
Tống Mặc rõ ràng đã tin lời của hắn.
Hắn cung kính, vội đáp: "Thế tử gia, ta chỉ muốn Uông đại nhân xóa bỏ hiểu lầm, có thể tiếp tục ở Cẩm Y Vệ kiếm bát cơm ăn!"
Chỉ cần Tống Mặc nguyện ý vì hắn ra mặt, hắn sẽ thoát khỏi hiểm cảnh này, mà thủ trưởng của hắn – Đô Chỉ huy sứ Cẩn Y Vệ, Sử Xuyên nếu biết hắn có thể cầu đến Tống Mặc, hiển nhiên sẽ nhìn hắn với con mắt khác, đến lúc đó, ông ta muốn khinh bạc mình cũng không được a!
Hắn cần gì phải đòi hỏi quá nhiều, sẽ khiến Tống Mặc khó chịu.
Nghĩ đến đây, hắn càng cúi thấp người hơn.
Hắn đã cho Tống Mặc manh mối quan trọng như vậy, yêu cầu này cũng không quá mức đi.
Tống Mặc nhàn nhạt gật đầu, bưng trà.
Trần Gia đứng dậy cáo từ.
Khóe mặt lại không nhịn được mà liếc về phía bình phong kia một cái.
Khi ra khỏi cửa, hắn cố ý bước chậm chân, vểnh tai lên nghe.
Quả nhiên, nghe được Tống Mặc thấp giọng nói mấy câu.
Thanh âm kia, như gió xuân ấm áp, còn lộ ra vài phần nhu tình mật ý, không có nửa điểm lạnh nhạt như vừa nãy.
Trần Gia hoảng sợ.
Rất muốn nghe xem Tống Mặc nói gì tiếp. Nhưng mong muốn của hắn bị đánh vỡ bởi gã sai vặt dẫn đường tuy mới học võ nhưng có bước chân trầm ổn.
Người đằng sau bình phong rốt cuộc là ai?
Là người Tống Mặc yêu thương?
Hắn lắc đầu.
Với bản tính của Tống Mặc, cho dù là người hắn yêu thương nhất, cũng không để nàng tránh ở sau bình phong nghe trộm.
Chẳng lẽ là người Tưởng gia?
Hoàng Thượng đã hạ lệnh, con trai từ năm tuổi trở lên bị lưu đày tới Liêu Đông, Tưởng gia hiện tại chỉ còn lại phụ nhân và trẻ em......
Cũng không có khả năng.
Tưởng gia hiện đang ở Hào Châu, mình lại đột nhiên cầu kiến Tống Mặc, ngoại trừ Tưởng gia thì chỉ có Mai nhị phu nhân. Cũng không thể nhanh như vậy để đến kinh thành.
Người này rốt cuộc có ảnh hưởng đến Tống Mặc như thế nào......Trần Gia quyết phải tra ra người sau bình phong này là ai.
Khó có thể lấy lòng Tống Mặc, chẳng lẽ người bên cạnh hắn cũng khó lấy lòng sao?
Trần Gia do dự đứng trước điền trang Đại Hưng một lúc lâu.
Ở trong mắt Thế tử Anh Quốc Công, hắn chỉ là một hạt bụi.
Tống Mặc hoàn toàn không cần để tâm đến hắn, chỉ cần hắn xuất hiện ở điền trang Đại Hưng, liền có thể bắt hắn lại, bức cung tra tấn, đem những gì hắn biết khai ra, sau đó chém đầu đưa đến Cẩm Y Vệ, với tội danh 'Mưu đồ gây rối'. Còn có thể cảnh cáo người có tâm bất chính, thậm chí có khả năng diệt sạch những huynh đệ tâm phúc của Trần Gia......
Nhưng Tống Mặc không chỉ đồng ý gặp mặt, mà còn cùng hắn trao đổi điều kiện!
Bởi vì hiện diện của 'người đó'?
Trần Gia có cảm giác, nói không chừng, vinh hoa phú quý của mình nằm ở trên 'người đó'?
--------------
Chờ Trần Gia đi ra ngoài, hắn nắm tay Đậu Chiêu, kéo nàng ngồi xuống cạnh mình, dịu dàng hỏi: "Có thấy khó chịu hay không?"
Bình phong cách tường 2 thước, có chút nhỏ.(khoảng 1,29m)
"Không có việc gì!" Đậu Chiêu nói, "Thường có người lau dọn, rất sạch sẽ."
Tống Mặc thở dài: "Thật không thể tin Đại cữu lại chết như vậy?" Tâm trạng trầm xuống.
"Đúng vậy!" Đau đớn, hối hận, buồn bã, tiếc nuối đều đâm vào tim Đậu Chiêu, "Chàng có tính toán gì?"
Nàng tin Trần Gia không nói dối.
Không chỉ vì Tống Mặc sẽ nhanh chóng kiểm chứng lời Trần Gia; mà còn vì kiếp trước, trước khi xảy ra cung biến, đầu Đinh Vị bị treo ở cổng Trường An, kinh thành chấn động một thời gian dài, Hoàng Thượng vô cùng tức giận, hạ thánh chỉ cho Tuần phủ Thiểm Tây trong thời hạn phải tra ra hung thủ. Sau đó, kinh thành đại loạn, chuyện này cũng không được giải quyết. Có lẽ do không có 'tên tuổi vang dội' như Đinh Vị, nên khi Trần Gia nhắc đến Chung Kiều và Trần Tổ Huấn nàng không biết bọn họ có kết cục gì.
Tống Mặc nghe vậy, ngạc nhiên hỏi: "Nàng tin những gì Trần Tán Chi nói?!"
"Hắn là người thông minh, bằng không cũng sẽ không dùng cách này để tiếp cận chàng." Đậu Chiêu giải thích, "Ta nghĩa chuyện này hắn không thể hồ ngôn loạn ngữ được. Ta cũng cùng Trần Gia có chỗ không hiểu, Uông Uyên tại sao lại giúp Đinh Vị?"
"Chuyện này ta sẽ tra rõ ràng!" Tống Mặc nói: " Uông Uyên không phải loại người mà ai cũng có thể sai khiến! Huống chi, chuyện của Đại cữu đã qua 3-4 năm, ông ta vẫn còn muốn truy bắt những người đi áp giải năm đó."
Đậu Chiêu chần chừ hỏi: "Liệu có phải là các hoàng tử khác?"
Tống Mặc biết nàng ám chỉ Liêu Vương: "Không có khả năng! Đừng nói là Hoàng tử, cho dù là Hoàng hậu nương nương, cũng chưa chắc đã sai khiến được ông ta."
Hai người thần sắc chấn động, không hẹn mà cùng kinh hô: "Hoàng Thượng" thấy đối phương có cùng suy đoán với mình, hai người không khỏi bốn mắt nhìn nhau...... Lại thấy được khiếp sợ trong phía đối diện.
"Sao có thể!" Thật lâu sau, Tống Mặc mới thấp giọng: "Nếu là Hoàng Thượng, Hoàng Thượng chỉ cần ban một thánh chỉ...... Cần gì phải làm như vậy......" Nói tới đây, hắn trong lòng lại có một giả định lớn mật: "Chẳng lẽ, Hoàng Thượng cũng không muộn trị tội đại cữu?" Lời vừa nói ra, lại nhanh chóng bị hắn gạt bỏ: "Nhưng chính Hoàng Thượng hạ chỉ đoạt tước vị Định Quốc Công, đem đám người ngũ cữu đày đến Liêu Đông!"
"Có thể trong này có uẩn khúc gì đó?" Đầu óc Đậu Chiêu xoay chuyển, "Sau khi Định Quốc Công qua đời, Hoàng Thượng đối với chàng vẫn tốt......"
Kiếp trước, Hoàng Thượng không đem Tống Mặc để vào mắt.
Bây giờ dĩ nhiên Tống Mặc được Hoàng Thượng chú ý, nhưng nếu Hoàng Thượng có khúc mắc với Định Quốc Công, Tống Mặc có dụng tâm thế nào cũng không thể có được ưu ái a!
Nàng hỏi:" Có muốn mời Nghiêm tiên sinh bọn họ vào cùng thương lượng không?"
Những gì Đậu Chiêu nói, làm Tống Mặc nhớ tới rất nhiều chuyện.
Hắn tâm loạn như ma, gật gật đầu, phân phó Trần Hạch đi mời Nghiêm Triều Khanh lại đây.
Đậu Chiêu cẩn thận kể lại tình cảnh lúc đó cho Nghiêm Triều Khanh.
Nghiêm Triều Khanh rất kinh ngạc.
Ông cũng tin Trần Gia không nói dối.
Nhưng mỗi người đều nhìn nhận vấn đề ở góc độ khác nhau.
Ông trầm tư một lúc lâu, đột nhiên "Ai nha" một tiếng, sắc mặt tái nhợt, liếc nhìn Đậu Chiêu một cái, lúc này mới trầm giọng hỏi: "Thế tử gia, nếu Hoàng Thượng cho rằng Định Quốc Công công cao chấn chủ*. Ngài nói xem, sẽ như thế nào?"
*công cao chấn thủ: thủ hạ (cấp dưới) có công lao to lớn vượt trội lấn át danh tiếng của chủ tử (hoàng thượng) sẽ khiến Đế vương lo ngại mà tìm cách diệt trừ.
Tống Mặc sửng sốt nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.
Sắc mặt hắn hoảng loạn.
Nhưng hoảng loạn qua đi, hắn lại nắm chặt tay Đậu Chiêu.
Không giống như bình thường khô ráo ấm áp, tay hắn lạnh như băng, đầy mồ hôi.
Đậu Chiêu dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa hổ khẩu của hắn (khe ngón cái với ngón trỏ), muốn trấn an cảm xúc của hắn.
Tống Mặc không những thư hoãn, ngược lại kích động kêu lên: "Đậu Chiêu" ánh mắt sáng quắc nhìn nàng," Nàng có biết không, nếu không nhờ nàng, nhà đại thúc ta có khả năng đã bị trém toàn bộ."
Đậu Chiêu khiếp sợ.
Tống Mặc sao lại biết......
Suy nghĩ còn chưa lóe lên, bên tai đã truyền đến thanh âm vui mừng của Tống Mặc: "Nếu như theo kế sách ban đầu của mẫu thân và đám người Nghiêm tiên sinh, phát động quan hệ thông gia cùng bạn bè cũ Tưởng - Tống hai nhà, vì đại cữu kêu oan. Hoàng Thượng thấy thế lực Tưởng gia lớn, chắc chắn sinh ra kiêng kị, đem Tưởng gia nhổ cỏ tận gốc, tiêu trừ mối nguy. Nhưng mẫu thân nghe xong đề nghị của nàng, lấy ngược kỳ người, làm Hoàng Thượng sinh vài phần thương tiếc mới để cho Tưởng gia giữ lại hương khói!" Hắn trong lòng khó nhịn kích động, bất chấp Nghiêm Triều Khanh ở đây, ôm Đậu Chiêu," Thọ Cô, nàng là phúc tinh của nhà chúng ta." Vừa dứt lời, lại thấy có gì không đúng, vội sửa: "Không, là phúc tinh của ta."
Mặt Đậu Chiêu đỏ bừng, vội vàng thấp giọng: "Mau thả ta ra!"
Tống Mặc ngoảnh mặt làm ngơ, càng ôm nàng chặt hơn. Nàng như trân bảo của hắn, người khác nhìn một cái đều khiến hắn khẩn trương.
Đậu Chiêu khó xử, nhìn Nghiêm Triều Khanh cười thứ lỗi.
Lại phát hiện Nghiêm Triều Khanh đang nhìn họ, đáy mắt ý cười thật sâu.
※※※※※
Tống Mặc nháo một lúc, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, cùng Nghiêm Triều Khanh bàn chính sự: "...... Lời của Trần Gia, phiền tiên sinh kiểm chứng, Uông Uyên nơi đó, ta tự mình đi một chuyến."
Nghiêm Triều Khanh cung kính đáp "vâng".
Tống Mặc không ngăn được tâm tình: "Tiên sinh, liệu có phải hay không Hoàng Thượng tuy có ý khiển trách đại cữu nhưng lại không muốn mạng của đại cữu?"
Nghiêm Triều Khanh rất ngoài ý muốn, suy nghĩ một lúc lâu, không thể không thừa nhận suy đoán này của Tống Mặc là vô căn cứ.
"Vậy chỉ có cách tra ra vì sao Hoàng Thượng lại bất mãn Định Quốc Công?" Ông có chút lưỡng lự, "Nhưng liệu đây có phải thời điểm thích hợp hay không?"
"Trước theo lời Trần Gia điều tra xong rồi nói sau!" Tống Mặc cùng Nghiêm Triều Khanh thương lượng hảo chuyện, sau đó, Nghiêm Triều Khanh liền đứng dậy cáo từ.
Tống Mặc cùng Đậu Chiêu ở điền trang một đêm, ngày hôm sau mới hồi phủ Anh Quốc Công.
Không nghĩ tới buổi chiều ngày hôm qua Uông Thiếu phu nhân, Trương Tam phu nhân, Thái thị đều tặng bái thiếp qua đây.
Cam Lộ cười nói: "Tất cả mọi người đều hỏi phu nhân làm sao vậy? Có phải thân thể không khoẻ."
Hẳn là muốn hỏi vì sao mình không tham gia tiệc chiêu đãi của Đậu Minh?
Đậu Chiêu cười cười.
Có tiểu nha hoàn vào bẩm: "Thập cữu phu nhân ngõ Hòe Thụ đến đây."
Sớm như vậy!
"Mời các nàng đến phòng khách nói chuyện đi." Đậu Chiêu đi thay xiêm y.
Khi nhìn thấy Đậu Chiêu, Thái thị hận không thể quấn lấy người nàng: "Tứ cô cô sao lại không đến phủ Tề Ninh Hầu? Làm chúng ta rất lo lắng a." Nàng kể lại tình cảnh lúc đó, "Thiếu tứ cô cô, liền không náo nhiệt. Lục thẩm thẩm cùng thập nhất đệ muội không đi không nói, ta cùng bà bà rất sớm trở về ngõ Hòe Thụ......"
Nàng đang nói, Uông Thiếu phu nhân và Trương Tam phu nhân cùng nhau đến.
Uông Thiếu phu nhân không khỏi hướng Đậu Chiêu giải thích: "Không nghĩ tới cửa lại gặp."
Đậu Chiêu cười nói:" Tam phu nhân là bà con của Thế tử gia, cũng không phải người ngoài, mọi người cùng ngồi xuống uống trà!"
Do có người ngoài, Thái thị thu liễm rất nhiều.
Trương Tam phu nhân khôn khéo hơn Thái thị, chỉ quan tâm hỏi sức khoẻ Đậu Chiêu, còn Uông Thiếu phu nhân thì an an tĩnh tĩnh ngồi bên uống trà.
Đậu Chiêu hơi hơi cười, thẳng thừng đáp: "Thân thể cháu vẫn tốt. Cháu và Đậu Minh từ nhỏ bất hòa, cháu lần đầu mở yến khách, tặng nàng thiếp mời, nàng đã không tới, cũng không nói tiếng nào, cháu nghĩ nàng là không muốn nhìn thấy cháu. Nàng mở yến khách lần này, muốn thập toàn thập mỹ, cháu không muốn làm nàng mất hứng."
Chương 302: Ám chỉ
Uông Thiếu phu nhân các nàng không nghĩ Đậu Chiêu sẽ nói trắng ra như vậy, nhất thời có chút sững sờ, vẫn là Thái thị nhạy bén, không để bụng nói: "Hai tỷ muội làm sao không có mâu thuẫn, thời gian dài, cũng sẽ quên thôi." Sau đó che miệng cười cười, "Ta lần này đến là có việc muốn nhờ Tứ cô cô. Ta lần trước thấy Tứ cô cô cài trâm hoa thủy ngọc, hoa thức mới mẻ độc đáo không nói, màu nho xứng đào hồng, thập phần xuất sắc. Tháng sau đại chất nữ nhà mẹ đẻ ta cập kê, ta nghĩ muốn tặng nàng bộ trang sức, về sau lúc xuất giá có thể lấy ra dùng, không biết Tứ cô cô tìm ai đánh trang sức? Ta muốn nhờ hắn đánh một bộ cho chất nữ nhà ta."
Mặc kệ lời này là thật hay giả, tốt hay xấu vẫn là nên đem chuyện cho qua.
Uông Thiếu phu nhân cùng Trương Tam phu nhân đều nhẹ nhàng thở ra, không thể không nhìn Thái thị bằng cặp mắt khác.
Trâm hoa kia là Tống Mặc tặng.
Đậu Chiêu thật đúng là không biết từ đâu tới.
Nàng phái người đi hỏi Tống Mặc.
Thái thị tức khắc hâm mộ đầy mặt: "Tứ cô cô thật là có phúc khí!" Sau đó giận dữ ca thán, "Đâu giống ta, gả được 4,5 năm, cái khăn tay cũng không mua cho, đúng là đồng nhân không đồng mệnh! Tứ cô gia không chỉ đoan chính, đối với Tứ cô cô thật tốt, khó trách Tứ cô cô nhìn càng xinh đẹp so với lúc ở nhà!" đưa tay che miệng cười.
Lời nói chẳng khác mấy phụ nhân nông cạn tầm thường.
Uông Thiếu phu nhân và Trương Tam phu nhân có chút xấu hổ, cười cười.
Đậu Chiêu làm như không nghe, mời Uông thiếu phu nhân và Trương Tam phu nhân thưởng trà.
Thái thị không để bụng, ghé vào một bên nói chuyện, không khí trong phòng thập phần náo nhiệt.
Người được phái đi hỏi Tống Mặc rất nhanh quay trở lại, nói tên cửa hàng.
Thái thị liền mời Đậu Chiêu cùng đi: "Cũng là cho ta mượn thế của Tứ cô cô."
Trong lòng Đậu Chiêu hiểu ra, Thái thị muốn lôi kéo quan hệ với mình. Chỉ là nàng không thích Thái thị ồn ào, lại còn rất nhiều việc phải làm, không muốn dính dáng đến loại người này. Đậu Chiêu uyển chuyển cự tuyệt Thái thị: "Tính ngày, cha chồng ta sắp trở về, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, không biết cha chồng có tính toán gì. Chỉ sợ không có thời gian đi cùng Thập tẩu."
Thái thị hai mắt sáng lên.
Hiện tại khắp kinh thành đều truyền, nói Thế tử Anh Quốc đè ép Anh Quốc Công không ngẩng đầu nổi, Anh Quốc Công muốn tục huyền còn phải xem sắc mặt của trưởng tử. Cha chồng cũng từng hỏi mẹ chồng chuyện này, chỉ là Tứ cô cô mới gả đi, không tiện đi hỏi chuyện, nếu nàng có thể dò ra một chút tin, Quách thị còn có chỗ đứng ở nhà?
Hạ quyết tâm, nàng cố bám víu: "Vậy chờ Tứ cô cô khi nào rảnh, chúng ta cùng đi."
Đậu Chiêu cười đáp: "Không biết chất nữ có đợi được không?"
Thái thị nghe vậy không khỏi xấu hổ, nhưng nàng luôn nhiều chuyện để nói: "Không vội gì! Cửa hàng bạc có sư phó tay nghề tốt như vậy, ta cũng muốn đánh vài món trang sức. Việc cứ đem cho Thập ca người lo, ta cũng phải vì mình chứ!"
Đậu Chiêu khẽ cười.
Mọi người nhàn thoại một hồi, Uông thiếu phu nhân đứng dậy cáo từ trước: "....Hôm nay là ngày thứ 9 cô nãi nãi nhà tỷ xuất giá. Nếu muội không có việc gì, tỷ liền đi chỗ cô nãi nãi bên kia."
Đậu Chiêu tự mình tiễn Uông thiếu phu nhân đến cửa thùy hoa.
Trương Tam phu nhân cùng Thái thị ở lại nói chuyện.
Có gã sai vặt của Tống Mặc vào bẩm báo: "Thế tử gia có việc phải ra ngoài, không về dùng cơm trưa, bảo tiểu nhân tới bẩm một tiếng."
Đậu Chiêu biết Tống Mặc muốn đi gặp Uông Uyên, nói: "Biết", lại nhận được ánh mắt hâm mộ của Thái thi, Trương Tam phu nhân cũng có phần trịnh trọng nhìn Đậu Chiêu.
Hai người ở lại phủ Anh Quốc Công dùng cơm trưa, ngồi đến buổi chiều thì ra về.
Tố Lan bĩu môi: "Các nàng sao có nhiều lời để nói như vậy? Cả một buổi chiều, không có điểm dừng!"
Đậu Chiêu ha hả cười.
Lại nói, nàng rất bội phục Trương Tam phu nhân cùng Thái thị, không phải ai cũng có thể ngồi cả một buổi mà nói không bị trùng lặp.
Cách đó không xa, trong nhà của mình, Uông Uyên mặc kiện áo không cũ không mới, cùng Tống Mặc nói chuyện trong một sảnh đường nho nhỏ.
"Không ngờ nhà Uông nội thị lại bài trí thanh nhã như vậy!" Hắn bưng chung trà, nhìn các kiểu hoa cúc trên bàn, không khỏi cảm khái: "Mọi người thường nói, chữ tựa như người. Ta thấy ngài là người tựa như hoa!"
Đầu tiên đưa lễ, sau đó lại khen gợi, kẻ ngốc cũng biết hắn muốn gì.
Nếu là người khác, Uông Uyên sẽ chỉ cười cười cho qua, nhưng người nói là Tống Mặc, ông không thể không đề phòng.
Có thể khiến một người mang tiếng dữ như Tống Mặc đến cầu kiến, sao có thể là chuyện nhỏ?
Trong mắt Uông Uyên hiện lên một tia cảnh giác khó nhận thấy.
"Lão nô không dám nhận!" Ông bình tĩnh đáp: "Hoa cũng chỉ là tùy tiện để, thấy hợp với cảnh, nào có được tốt như thế tử gia nói!" Sau đó cùng Tống Mặc 'đánh Thái Cực', "Vụ hỏa hoạn của Anh Quốc Công phủ đã tra đến đâu rồi? Sáng sớm nay Hoàng Thượng còn hỏi tới, Đông Bình bá cùng Hoàng Kỳ xử lý quá lâu la phải để cho phủ Anh Quốc Công đứng ra treo thưởng! Nhưng đây cũng là chuyện tốt, giặc Oa hoành hành ở Phúc Kiến, Hoàng Thượng đang để tâm chỗ đó, rất nhanh sẽ lại tốn bạc, có thể tiết kiệm cho triều đình chút bạc cũng tốt."
Từ sau khi đại cữu qua đời, đám người từng bị đại cữu đè ép, kìm hãm, ở Phúc Kiến lại hoành hành trở lại. Công sức 20 năm trời của đại cữu theo đó tan thành mây khói.
Tống Mặc trầm ngâm giây lát, đứng dậy khom người bái lễ ới Uông Uyên.
Uông Uyên kinh ngạc.
Tống Mặc nói: "Lần này tới là thay đại cữu tạ ơn Uông nội thị, ta tình cờ nghe được tin những người áp giải đại cữu năm đó đều vì đắc tội với nội thị mà bị xử trí......"
Uông Uyên càng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Nếu đến bản lĩnh này cũng không có, Tống Mặc đã không thể khuấy đảo Kinh thành!
Từ sự sủng ái của Hoàng Thượng với Tống Mặc, ông đã biết chuyện sớm hay muộn cũng sẽ bại lộ.
Nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Đúng là chẳng việc gì che dấu được thiếu niên lang!
Nhìn Tống Mặc thần sắc trầm ổn bình tĩnh; Uông Uyên hơi trầm ngâm: "Thế tử gia hiểu lầm! Lão nô cũng chỉ là phận nô tàilàm theo lệnh, sao giám chịu đại lễ của Thế tử gia", chắp tay trả lễ.
Tống Mặc nghe vậy trong lòng chấn động, hoảng sợ nhìn Uông Uyên.
Không chỉ biết nghe âm đoán nhạc, phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Uông Uyên nhìn thẳng vào Tống Mặc.
"Thế tử gia uống thử Bích Loa Xuân." Ông tự rót cho Tống Mặc ly trà: "Hoàng Thượng nói Đại Hồng Bào ngày càng khó uống, lão nô cũng phải uống Bích Loa Xuân cùng người."
"Đa tạ nội thị." Tống Mặc cầm chung trà lên, uống một ngụm, lại chỉ thấy chua xót đầy miệng.
Cố nén kích động trong lòng vì Trần Gia nói cái tình. Hắn cáo từ Uông Uyên, tâm loạn như ma trở về Di Trí Đường.
Vào cửa liền thẳng đến chỗ Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu đang cùng Tố Tâm kiểm kê của hồi môn.
Đây là năm đầu tiên nàng gả đến phủ Anh Quốc Công, nàng muốn thưởng một ít cho thị tỳ của mình, để các nàng may chút xiêm y mới.
Thấy Tống Mặc hồn vía trên mây đi đến, nàng đưa mắt với Tố Tâm, tự mình đỡ Tống Mặc tới đại kháng cạnh cửa sổ trong nội thất
Tống Mặc ôm chặt Đậu Chiêu, vùi mặt vào ngực nàng.
Đậu Chiêu mềm mại đẫy đà, tâm tình hắn theo đó thả lỏng.
"Thọ Cô," hắn rầu rĩ kể lại, "Uông Uyên theo lệnh Hoàng Thượng....... Nhưng vì sao?" Hắn ngẩng đầu lên, con ngươi đen đặc có thủy quang chớp động, tựa như nước mưa phảng phất thoáng qua, trong suốt sáng ngời, "Đại cữu trấn thủ Phúc Kiến hai mươi năm, không có công lao cũng có khổ lao...... Lại là muốn giết liền giết, muốn xét nhà liền xét nhà, muốn lưu đày liền lưu đày...... Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?" Hắn chất vấn, thanh âm càng lúc càng lớn!
Đậu Chiêu sợ tới mức mặt trắng bệch, vội bưng kín miệng hắn, cảnh giác nhìn xung quanh, nhận ra trong phòng trước sau chỉ có nàng và Tống Mặc, tim đập loạn lúc này mới chậm lại vài phần.
"Lôi đình mưa móc, đều là quân ân." Nàng không ngờ Uông Uyên là phụng mệnh Hoàng Thượng hành sự, nhưng so với tâm trạng của Tống Mặc, nàng đâu còn suy nghĩ gì, chỉ muốn nhanh chóng trấn an hắn: "Đại cữu chết, chúng ta cũng có rất nhiều suy đoán, nếu không phải Trần Gia xuất hiện, chúng ta nằm mơ cũng không tra đến Đinh Vị. Nhưng nếu không có vụ hỏa hoạn phủ Anh Quốc Công, Trần Gia cũng không tìm đến...... Có thể thấy ông trời có mắt, thấy đại cữu oan uổng, muốn cho chúng ta cơ hội lật lại bản án năm đó. Lúc này, chàng không thể hành xử theo cảm tính, càng phải chấn định mới đúng. Lời Uông Uyên nói chỉ là một mặt, cụ thể thế nào còn phải đợi tra ra chứng cứ." Lại hỏi, "Nghiêm tiên sinh bọn họ còn chưa biết chuyện này đi? Nếu không mời Nghiêm tiên sinh vào thương lượng? Chàng không phải bảo ông ấy điều tra Trần Gia sao? Đã có tin gì chưa?"
Tống Mặc lại ôm Đậu Chiêu không muốn buông tay.
"Ta đau đầu." Hắn dựa vào ngực nàng.
Ai gặp phải sét giữa trời quang, cũng đều có lúc yếu mền như vậy.
"Ta giúp chàng xoa." Đậu Chiêu trong lòng đau nhói, muốn lấy cái gối hầu hạ Tống Mặc nằm xuống, Tống Mặc lại nắm chặt eo nàng, làm nàng không thể động đậy. Đậu Chiêu đành làm gối dựa để Tống Mặc nằm xuống, tự mình giúp hắn xoa huyệt Thái Dương.
Hắn lại nói: "Ta muốn uống nước!"
Đậu Chiêu giúp hắn rót ly nước ấm.
Hắn liền giương đôi mắt nhìn Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu bất đắc dĩ, cho hắn uống xong.
Hắn ôm eo Đậu Chiêu: "Nằm với ta một chút."
Đậu Chiêu liền đáp ứng "được", dựa vào thành kháng, dịu dàng vuốt ve trán của hắn.
Tống Mặc nhắm mắt thả lỏng.
Trong lòng Đậu Chiêu dâng lên nhu tình vô hạn, động tác vuốt trán hắn càng nhẹ hơn.
Tống Mặc mê man: "Ta cẩn thận suy nghĩ, Hoàng Thượng không phải người quá đa tâm đa nghi, đại cữu rốt cuộc đã làm gì, mới khiếm Hoàng Thượng tâm sinh ý diệt? Nếu là công cao chấn thủ......Mười năm trước Hoàng Thượng đã sớm thu thập đại cữu, hà tất phải chờ tới bây giờ? Nếu nói là vì đại cữu chặt đứt tài vận người nào đó...... Đại cữu cũng không phải người chỉ biết chính trực, người từng nói với ta, nước trong sẽ không có cá, chỉ cần không ảnh hưởng đến quân tình, đều sẽ mắt nhắm mắt mở......"
Chương 303: Lột kén
Đậu Chiêu ôn nhu ôm Tống Mặc.
Kiếp trước Định Quốc Công chết với nàng mà nói là một cọc án treo, kiếp này, nàng cũng không biết nhiều hơn mấy phần. Thay vì suy đoán lung tung rồi chỉ sai đường cho Tống Mặc, còn không bằng tin tưởng hắn có thể tìm ra đáp án.
Nàng chỉ cần tại thời điểm yếu ớt nhất mà ôm hắn an ủi là được.
Tống Mặc an tĩnh trở lại.
Đậu Chiêu vẫn nhẹ nhàng vuốt ve trán hắn.
Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của nhóm ma ma.
Dưới mái hiên đỏ thắm, đèn lồng lần lượt thắp sáng.
Đỏ rực, lòng người cũng theo đó ấm áp lên.
Tống Mặc đột nhiên ngồi dậy.
"Thọ Cô, nàng còn nhớ ngày khai trương cửa hàng bạc?"
Ánh đèn rực rỡ, lại khó che dấu vẻ mặt ngưng trọng của hắn.
Đậu Chiêu gật đầu, nói: "Nhờ Cố Ngọc ra mặt mới lấy lại được khế ước của cha ta."
"Thọ Cô!" Tống Mặc dựa vào Đậu Chiêu, thì thầm, "Thái Tông hoàng đế tại vị 19 năm, Nhân Tông hoàng đế là 32 năm, nếu Hoàng Thượng long thể an khang, nàng nói xem, Liêu Vương dám lộng hành ở Kinh thành sao?"*
Kiếp trước, thái bình hơn hai mươi năm thì xảy ra cung biến, chính là lúc tin tức Hoàng Thượng hấp hối bị truyền ra, hơn nữa sự thật cũng chứng minh, Hoàng Thượng đang lâm trọng bệnh, nếu không có cung biến cũng không thể sống được bao lâu.
Đây là câu trả lời chắc chắn mà Đậu Chiêu có thể cho Tống Mặc.
"Liêu Vương hẳn là sẽ không dại dột như vậy đi." Sự tình trọng đại, cho dù trong nội thất không có ai, nhưng cẩn thận vẫn hơn, Đậu Chiêu cùng hắn thấp giọng, cũng nói cho Tống Mặc suy nghĩ của mình: " Ta có cảm giác, bệnh tình Hoàng Thượng hung hiểm hơn những gì chúng ta biết, nhiều nhất cũng chỉ được 2, 3 năm!"
Tống Mặc luôn tin tưởng phán đoán của Đậu Chiêu. Không chỉ không hoài nghi lời Đậu Chiêu nói, còn có chút hưng phấn: "Nàng cũng cho rằng như vậy?"
Cái gì gọi là "Nàng cũng cho rằng như vậy?"
Đậu Chiêu nhìn Tống Mặc, chớp chớp hai mắt.
Chẳng lẽ chỉ dựa vào đôi ba câu của mình, Tống Mặc có thể phỏng đoán những việc sẽ không xảy ra?
Nàng biết Tống Mặc thiện mưu, nhưng như vậy cũng quá nghịch thiên đi!
Đậu Chiêu có chút thất thần, hỏi: "Chàng phát hiện ra điều gì?"
Có thể khiến Đậu Chiêu kinh ngạc, đối với Tống Mặc mà nói, không cổ vũ tán dương nào làm hắn chân thật và sung sướng hơn.
Tống Mặc hôn má Đậu Chiêu, thấp giọng: "Ta đọc sách sử có thấy, càng là minh quân thiên cổ, khi tuổi già sức yếu, tinh lực vô dụng, càng dễ nảy sinh nghi kỵ, đa tâm. Mấy năm nay, Hoàng Thượng thỉnh thoảng mắc bệnh nhẹ, chính là sợ theo như nàng nói, đại sự buông xuống, cho nên tâm ý ngờ vực ngày càng lớn."
"Cũng chủ yếu do Liêu Vương ngo ngoe, có động tĩnh. Mẫu nghi thiên hạ rốt cuộc vẫn là Vạn Hoàng Hậu."
Tống Mặc dừng một chút, tiếp tục nói: "Khả năng ban đầu Hoàng Thượng không nghi kỵ đại cữu, Hoàng Thượng mang bệnh, nghĩ nhiều lo nhiều. Nàng xem, mấy năm nay Hoàng Thượng tín nhiệm đều là các lão nhân, những người trẻ tuổi như Diêu Thời Trung, Đới Kiến hay ngũ bá phụ của nàng, đều không dùng, lại giao cho Lương Kế Phân hơn Hoàng Thượng hai tuổi, cũng trọng dụng quan văn hơn. Ta suy đoán, liệu có phải đại cữu làm gì khiến Hoàng Thượng mất hứng. Hoàng Thượng cũng chỉ định trách phạt nho nhỏ, kết quả Đinh Vị ở giữa nhúng tay, đại cữu như hổ lạc Bình Dương, trên đường bị ám hại. Lại có tiểu nhân làm càn, Hoàng Thượng nhất thời bị che mắt. May mắn chúng ta nghe theo nàng, lấy nhược kỳ người. Hoàng Thượng tuy rằng tức giận nhưng vẫn nhớ đến công lao của đại cữu, tha cho Tưởng gia một mạng. Sau này, Hoàng Thượng tỉnh táo, thật hối hận, quyết định bí mật xử tử những người tham gia năm đó, mới có chuyện Đinh Vị giết người, Uông Uyên trả thù,..."
Đậu Chiêu cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu, rồi thấp giọng:" Ta thấy chàng nói có đạo lý. Ta nhớ trước khi xảy ra án oan của đại cữu, Tằng Di Phân bị bệnh, nội các không được quản lý, chính là lúc có kẻ thừa nước đục thả câu." Nàng cảm thấy thật đau đầu: "Đại cữu đắc tội với quá nhiều người, chỉ sợ nhất thời tìm không ra."
Hai mắt Tống Mặc lấp lánh, tràn ngập tự tin nắm chắc phần thắng:" Đại cữu đắc tội với nhiều người, nhưng không có mấy ai có thể âm thầm lay động đến Hoàng Thượng, ta sẽ tìm cách điều tra rõ." Hắn cười lạnh," Đến khi đó, sẽ đem kẻ đó cùng Đinh Vị tận diệt!"
Đậu Chiêu tin chắc Tống Mặc có thể tra đến cùng.
Nhưng trong lòng nàng vô cùng rối rắm.
Nàng cảm thán: "Quan trường thật phong vân quỷ quyệt!"
Tống Mặc cũng đồng suy nghĩ, lại cười nói: "Cho nên, chỉ riêng Trí Cao mới có thể được!"
Đúng là sợ thiên hạ chưa đủ loạn!
Đậu Chiêu dở khóc dở cười, một chút thương xuân xót thu kia đều bay biến hết.
Tống Mặc gọi Nghiêm Triều Khanh vào hỏi chuyện Trần Gia.
Nghiêm Triều Khanh nói: "Đỗ Duy đã điều tra xong, lời Trần Gia là thật." Ông lo lắng Tống Mặc tuổi còn trẻ, không phải đối thủ của một kẻ giảo hoạt như Uông Uyên, không tìm ra được điều gì, nên uyển chuyển hỏi đến: "Chuyện Trần Gia, chỗ người có thông tin?"
Tống Mặc đem chuyện gặp Uông Uyên cùng phỏng đoán về án oan của Định Quốc Công nói cho Nghiêm Triều Khanh nghe.
Nghiêm Triều Khanh thần sắc đại biến.
Tống Mặc không chờ ông mở miệng, đã nói: "Uông Uyên thích nghe hát kịch, tiên sinh phái Đỗ Minh đi dò hỏi, Uông Uyên đặc biệt thích danh linh (đào kép có tiếng), đến lúc đó nghĩ cách mua về, rồi tặng qua. Ta cũng phải đi bái kiến Uông Uyên, biết đâu có thể nghe được chút tin?"
Hắn thần sắc sáng láng, nào có nhìn ra chút yếu mềm như khi nãy.
Đậu Chiêu không khỏi nói thầm trong bụng, đứng dậy rót đầy ly trà cho Nghiêm Triều Khanh và Tống Mặc.
Nghiêm Triều Khanh vội " đa tạ", lại quay sang Tống Mặc bàn chuyện tiếp:" Uông Uyên là người khó tiếp cận, tôi thấy không bằng xuống tay từ chỗ Uông Cách...... "
"Không!" Tống Mặc quả quyết, biểu cảm nghiêm trọng, khiến hắn thêm phần trấn định cùng thong dong, "Với địa vị của Uông Uyên, tiền tài rất khó lay động được. Hắn đem chuyện quan trọng như vậy nói cho ta, thấy được ta trong lòng hắn cũng có phân nửa giá trị, đây cũng chứng thực Hoàng Thượng đối với ta có vài phần thương tiếc." Tống Mặc nhếch khóe miệng, lộ ra cái cười như có như không, nhàn nhạt nói," Theo tiên sinh, nếu bây giờ Hoàng Thượng biết được ta và phụ thân bất hòa, cũng vì phủ Định Quốc Công bị đoạt tước vị, phụ thân sợ chịu liên lụy, muốn đẩy ta vào chỗ chết...... Hoàng Thượng sẽ nghĩ thế nào?"
Chỉ sợ từ đây trong mắt Hoàng Thượng không còn Anh Quốc Công.
Nhưng như vậy quá hung ác?!
Dù sao Tống Nghi Xuân và Tống Mặc cũng là phụ tử. Vạn nhất Tống Nghi Xuân liên lụy đến Tống Mặc thì làm sao bây giờ?
Nghiêm Triều Khanh có chút do dự.
Đậu Chiêu lại vỗ tay tán thưởng: "Diệu kế".
Bốn năm nữa, Hoàng Thượng có sống hay chết, với tài trí của Tống Mặc, cứ cho là bị Tống Nghi Xuân liên luỵ cũng không đến mức hung hiểm tính mạng. Chờ tân hoàng đăng cơ, nói không chừng còn có thể trong họa được phúc!
Tống Mặc nhìn Đậu Chiêu mỉm cười, bưng trà nói: "Chuyện này cứ quyết định như vậy." Hắn phân phó Nghiêm Triều Khanh, "Phía Uông Uyên phải nhanh chóng điều tra xong".
Nghiêm Triều Khanh không thể không nín thở.
Thế tử gia hiện giờ như hổ thêm cánh, chỉ là không biết đôi cách này có khiến Thế tử gia càng lãnh khốc vô tình!
Ông cung kính đáp "vâng", rồi lui xuống.
Đậu Chiêu phân phó Tố Tâm bày bữa tối, gọi tiểu nha hoàn vào giúp Tống Mặc thay xiêm y: "Rửa tay, lau mặt rồi cùng ăn! "
Tống Mặc không muốn động, nói: "Nàng lau mặt giúp ta đi, phải suy nghĩ nhiều, thật mệt!"
"Chính là dùng cái đầu, chứ không phải tay chân!" Đậu Chiêu đẩy đẩy hắn, đi tịnh phòng.
Tống Mặc không để Đậu Chiêu đi: "Ta còn chưa muốn thu thông phòng, nàng đã sai tiểu nha hoàn kia đến đây làm gì?"
Đậu Chiêu thấy hai tiểu nha hoàn kia cúi thấp đầu, khuôn mặt quyến rũ lại thẹn thùng, xinh đẹp như hoa đào tháng ba; nàng dở khóc dở cười, đành phải đuổi người xuống, tự mình giúp hắn rửa mặt chải tóc.
Chờ rửa mặt chải tóc xong, Tống Mặc lại muốn cùng nàng dùng bữa tối trên kháng sàng trong nội thất: "Dù sao trong nhà cũng không có người khác, chúng ta hai người, cũng không cần người hầu hạ. Ta giúp nàng gắp thức ăn." Hắn nói, ánh mắt lộ ra mong đợi.
Đậu Chiêu sẽ không vì chuyện tầm thường này mà bác bỏ hắn, kết quả hai người tuy rằng có dùng bữa tối trên kháng sàng trong nội thất, nhưng người gắp thức ăn lại thành Đậu Chiêu...... Sau khi ăn xong, lại vì Tống Mặc mà pha 'Tin Dương mao tiêm" hắn thích uống nhất......
※※※※※
Tại ngõ nhỏ nhà mình, Uông Uyên cũng đang dùng bữa tối.
Hầu hạ ông chính là một đứa con nuôi khác - tiểu thái giám Uông Cát.
Khi ăn cơm Uông Uyên thích nói chuyện.
Uông Cát gãi đúng chỗ ngứa, tiếp lời Uông Uyên: "Tất cả mọi người đều nói Anh quốc công thế tử gia lãnh ngạo. Nhưng hắn thấy phụ thân, không phải cúi mình cung kính đó sao, có thể thấy phụ thân...... "
" Ăn nói hồ đồ!" Hắn còn chưa nói xong liền bị Uông Uyên giận dữ trách mắng," Thế tử Anh Quốc Công là để ngươi dị nghị? Vì cái gì Uông Cách có thể hầu hạ ở Càn Thanh cung, mà ngươi cũng chỉ ở đây chạy vặt cho ta? Một chút nhãn lực đều không có, còn dám mơ tưởng đến Tư Lễ Giám, ta thấy ngươi suốt đời ngập mặt trong rượu chè."
Uông Cát bị mắng đến vâng vâng dạ dạ.
Uông Uyên phân phó hắn: "Ngươi đi truyền lời ta, Trần Gia kia, không cần nhúng tay nữa."
Thế tử Anh Quốc Công vừa tới thỉnh cầu, liền đem người thả?
Chưa từng có tiền lệ a!
Xem ra về sau, đối với Thế tử Anh Quốc Công phải thêm phần khách khí!
Uông Cát cả kinh, vội cung kính đáp "vâng"
Uông Uyên cũng nguôi giận, lẩm bẩm: "Nhìn không ra, tên tiểu lâu la không đáng nhớ mặt, lại có thể nhờ Tống Mặc vì hắn cầu tình. Hắn làm cách nào đả động đến Tống Mặc?
Ý niệm hiện lên, ông đột nhiên rất muốn gặp Trần Gia kia.
※※※※※
Uông Thiếu phu nhân thì đang cùng Uông Thanh Hoài nói về chuyện hôm nay ở nhà chồng tiểu cô Uông Thanh Nguyên.
Nghe nói, cha mẹ chồng Uông Thanh Nguyên hiền hậu, phu quân ân cần chu đáo, Uông Thanh Hoài rất vui mừng.
Uông Thiếu phu nhân nói đến việc mình tới phủ Anh Quốc Công: "...... Xem ra, Thế tử Anh Quốc Công phu nhân và Tề Ninh Hầu phu nhân bất hòa, hai người giống như quyết tuyệt giao!"
Uông Thanh Hoài rất ngoài ý muốn, hoài nghi nói: "Có thể là lời trong lúc tức giận!"
"Không giống như vậy." Uông Thiếu phu nhân đem chuyện lúc đó một năm một mười nói cho Uông Thanh Hoài.
Uông Thanh Hoài nhăn mày, trầm mặc một lúc lâu mới trầm giọng dặn dò thê tử: "Về sau, phủ Tề Ninh Hầu, nàng ít qua đó thôi.
Uông Thiếu phu nhân gật đầu, do dự hỏi:" Vậy chỗ tứ thúc? "
"Nàng cũng nhắc tứ đệ muội việc này đi." Uông Thanh Hoài nói, "Đại Hà và Bội Cẩn là một chuyện, nàng cùng nội viện thân cận lại là một chuyện khác."
"Thiếp đã biết!" Uông Thiếu phu nhân đứng dậy giúp đỡ Uông Thanh Hoài trải giường chiếu.
Chương 304: Chật vật
Uông Thanh Hoài cũng không muốn lúc này nhắc nhở Đại Hà, hắn biết tính cách của đệ đệ mình, tình cảnh Ngụy Đình Du càng gian nan, nó càng nghĩ cách trợ giúp; ngược lại, Ngụy Đình Du trở nên phú quý, quan hệ đôi bên sẽ dần xa cách. Nếu nó biết mình đối với phủ Tề Ninh Hầu có thái độ này, nói không chừng sẽ chạy tới báo cho Ngụy Đình Du.
Có một số việc, đành thuận theo tự nhiên!
Phu thê hai người quyết định, về sau phủ Tề Ninh Hầu mở tiệc đãi khách, quà đến người không đến.
Đương nhiên, đây đều là lời phía sau.
Khi lời Uông Uyên truyền đến tai Trần Gia thì hắn vô cùng khiếp sợ.
Đúng là biết Tống Mặc và Uông Uyên có chút giao tình, nên hắn mới mạo hiểm một ván, nhưng cái không nghĩ tới là Uông Uyên lại nể mặt Tống Mặc như vậy.
Hay là Tống Mặc nhận được ân sủng của Hoàng Thượng, khiến Uông Uyên không thể không thoái lui vài bước?
Trần Gia từ nơi ẩn thân trở về tiểu viện của hắn trong Kinh thành.
Sớm đã có mấy đồng liêu cùng ở Cẩm Y Vệ chờ hắn.
"Chúc mừng, chúc mừng!" Mọi người đồng loạt, "Hiểu lầm với Uông đại nhân đã giải trừ, lại có thể tận trung với Hoàng Thượng rồi!"
Bởi vì trọng trách của Cẩm Y Vệ, hắn sớm đoán được các huynh đệ của mình rất nhanh liền biết tin, lại không nghĩ tới, mọi người đã đợi sẵn ở chỗ hắn.
Hai năm!
Hai năm trời, không một đồng liêu nào dám qua lại với hắn!
Hắn dùng toàn bộ tiền tích góp, mời mọi người đi ăn một bữa, chén qua chén lại, cuối cùng ký ức mơ hồ, hắn chỉ nhớ mang máng có người hỏi quan hệ giữa hắn và phủ Anh Quốc Công, ngoài ra cái gì cũng không nhớ rõ.
Một gã sai vặt lạ mặt đến giúp hắn tắm rửa, nhận là do một đồng liêu gì đó kêu tới.
Trần Gia trong lòng không biết nên vui hay buồn.
Hắn đờ đẫn dùng bữa sáng, rồi đi nha môn Cẩm Y Vệ, Bắc trấn Vỗ tư.
Dọc đường đi, mọi người đều tươi cười chào hỏi hắn, còn không đợi hắn tiến vào, Đô Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ - Sử Xuyên đã dẫn theo tùy tùng đứng ở cửa đợi sẵn: " Là Trần Tán Chi - Trần huynh đệ?!" Hắn bước đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của đám người Cẩm Y Vệ.
Sử Xuyên ngày trước luôn nghiêm khắc ra mặt, nay lại hiền hoà cùng hắn nhàn thoại, dặn dò hắn về sau phải làm tốt việc, nếu chịu uỷ khuất gì thì tới tìm mình, sau đó liền bưng trà.
Tuy rằng không hứa giúp hắn thăng quan tiến chức, nhưng mật ý rõ như ban ngày.
Trần Gia tâm cơ thâm trầm, cũng bị một loạt thay đổi này làm cho choáng váng, đến khi chân thấp chân cao bước ra khỏi cửa nha môn Cẩm Y Vệ, hắn mới bình tĩnh lại.
Hắn lập tức gọi mấy huynh đệ tâm phúc đến bàn bạc, phân phó bọn họ: "Như thế nào cũng phải tra ra ngày đó Thế tử Anh Quốc Công mang theo ai đến điền trang!"
Có người do dự nói: "Điền trang Đại Hưng thủ vệ nghiêm ngặt, hơn nữa Thế tử Anh Quốc Công vừa mới ra mặt nói tốt cho đại ca, vạn nhất rút dây động rừng...... Chúng ta thực sự không thể trêu vào a! "
Hắn nếu muốn có chỗ đứng trước mặt Tống Mặc, thì phải biết người sau bình phong ngày đó là ai.
Nhưng chuyện này, Trần Gia không định nói cho người thứ hai. Hắn sẽ cẩn thận mà tra ra.
Dạo gần đây Tống Mặc rất bận rộn.
Hắn mỗi ngày không mời người ta đi uống rượu thì mời đi nghe diễn. Buổi sáng Đậu Chiêu còn chưa mở mắt, hắn đã ra cửa, đến khi nàng ngủ rồi mới quay về.
Vậy mà, hẵn vẫn còn sức quấn lấy Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu đau lòng thân thể hắn, lại không nỡ cự tuyệt, trời bắt đầu chuyến lạnh, nàng đem hai cây nhân sâm 50 năm trong hồi môn của mình ra pha trà cho hắn uống.
Tống Mặc ha hả cười, đối với Đậu Chiêu càng thêm phóng túng.
Đậu Chiêu vừa tức vừa thẹn.
Mà Tống Mặc lại không biết mệt. Hắn chính là muốn nhìn thấy bộ dạng không kiêng kị của Đậu Chiêu.
Cho nên mỗi lần kết thúc, hắn sẽ đối với Đậu Chiêu như trân bảo, nhẹ nhàng vuốt ve đường cong lung linh. Sau đó hắn phát hiện, những lúc như vậy, Đậu Chiêu sẽ cuộn tròn nằm trong lòng hắn, lộ ra vẻ lười biếng cùng phòng tình vạn chủng.
Đậu Chiêu cũng thích ở bên cạnh hắn?
Tống Mặc nhìn khuôn mặt kiều diễm ửng hồng của Đậu Chiêu. Không kìm lòng mà ôm chặt vòng tay hơn. Cúi đầu hôn lên trán nàng, hắn thấp giọng nói đến chuyện hai ngày nay, " Uông Cách bên kia đã biết ý tứ của ta, chỉ cần tìm được thời cơ thích hợp, liền đem tin truyền ra. Bất quá," thời cơ thích hợp" là ngày mai, cũng có thể phải đợi vài tháng. Nhưng phụ phân lại sắp trở về, hẳn sẽ đem chúng ta ra trút giận. Đến lúc đó, cho dù ông ta có nói gì, nàng cũng đừng để trong lòng, cứ coi như hồ ngôn loạn ngữ là được....."
Đậu Chiêu mệt đến mức không nhấc nổi mi, Tống Mặc lại vuốt ve khiến nàng toàn thân thả lỏng, thật chỉ nghĩ mau ngủ một giấc, không muốn nghe hắn dông dài, mơ màng đáp," Ta biết, ta biết, có chàng bên cạnh, ta sẽ không chịu thương tổn nào....."
Tống Mặc nghe vậy thì bật cười.
Nàng dựa vào đâu mà chắc chắn như vậy?
Tâm can hắn mềm nhũn, tựa như có thể trích ra nước.
Vuốt ve lại thêm mấy phần đùa bỡn.
Đậu Chiêu cả kinh, vội vàng mở mắt:" Chàng ngày mai không phải muốn đi gặp Uông nội thị sao?"
"Có liên quan gì tới chuyện của chúng ta?"
Tống Mặc thuần thục tìm được viên châu trong khe cốc.
Toàn thân Đậu Chiêu nóng ran.
Tống Mặc rất hào hứng.
Bên ngoài, bước chân dồn dập, rất nhanh có tiếng gõ cửa.
Đậu Chiêu vội vàng ngăn Tống Mặc:" E là có chuyện quan trọng! "
" Cứ để cho bọn họ đợi chút." Hơi thở hắn càng thêm nặng nề.
Thanh âm dè dặt ngoài cửa truyền vào: "Thế tử gia, phu nhân, Quốc Công gia đã trở lại, hiện đang ở thượng viện nổi trận lôi đình, muốn Thế tử gia cùng phu nhân lập tức đến."
Tống Mặc nhíu mày: "Sao trở về sớm như vậy?"
Phủ Anh Quốc Công gặp hỏa hoạn, có đạo tặc đột nhập, sau đó Hoa gia từ hôn..... Đậu Chiêu cảm thấy Tống Nghi Xuân bây giờ mới về là quá muộn!
Nàng nhẹ nhẹ đẩy Tống Mặc: "Mau dậy thôi!" lại thấy khuôn mặt vừa rồi còn tràn ngập vui sướng, nay đã lạnh băng, không khỏi vô thức nhỏ giọng an ủi hắn: "Đợi gặp công công xong, ta sẽ tiếp tục bồi chàng."
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng cũng kinh ngạc trợn tròn mắt.
Tống Mặc cười ha hả.
Cũng biết, Đậu Chiêu đang đau lòng cho hắn, không muốn hắn phải chịu chút ủy khuất nào.
"Thọ Cô." hắn đem mặt chôn vào mái tóc đen dày thơm ngát, "Nàng đối với ta thật tốt!"
Đậu Chiêu trong lòng tê dại, tay chân cũng nhũn ra, nàng như không cảm nhận được hắn ôm.
Hóa ra, nàng cũng thích nghe những lời ngọt ngào.....
※※※※※
Hai người chậm rãi rời giường, rửa mặt chải tóc một lúc, rồi mới đi thượng viện phủ Anh Quốc Công.
Chín cửa của Kinh thành, ngoại trừ đường thủy hướng Tây giờ Sửu được mở, tám cửa còn lại đều là giờ Dậu đóng, giờ Mạo mới mở.
Nhìn bộ dạng phong trần mệt mỏi của Tống Nghi Xuân, hẳn là vào thành từ cửa tây.
Đậu Chiêu cùng Tống Mặc hướng ông ta hành lễ.
Không đợi hai người đứng thẳng, Tống Nghi Xuân đã hất đổ chung trà.
Tống Mặc tiến lên một bước, đem bản thân chắn trước Đậu Chiêu.
Tống Nghi Xuân tức giận, cao giọng trách mắng: "Phản! Phản rồi! Ngươi thân là con cái, còn dám đánh trả!"
Tống Mặc không nói một lời, lạnh lùng nhìn Tống Nghi Xuân.
Tống Nghi Xuân bị nhìn đến lạnh sống lưng, lại thấy Đậu Chiêu tránh sau lưng Tống Mặc không nói tiếng nào, thì hung hăng trừng mắt với Đậu Chiêu, phẫn nộ quát: "Trong thiên hạ có loại con dâu như ngươi sao? Ta lo lắng ngươi không được giáo dưỡng đầy đủ, mời trưởng bối đến giúp chủ trì nội trợ. Ngươi thì hay rồi, dọa người chạy mất,....."
Tống Mặc không cho phép bất cứ kẻ nào bôi nhọ thanh danh Đậu Chiêu.
"Lời này của phụ thân sai rồi!" Hắn ngắt lời Tống Nghi Xuân, không chút yếu thế phản bác, "Trong nhà xảy ra hỏa hoạn có đạo tặc xông vào, đại bá mẫu bị kinh sợ, cho nên mới giao đối bài cho phu nhân, trở về tĩnh dưỡng. Mà phu nhân vẫn một mình lo liệu việc trong nhà ổn thỏa chu toàn. Đây đều là Duyên An Hầu Thiếu phu nhân cùng Tam phu nhân phủ Cảnh Quốc Công nhìn tận mắt. Phụ thân nếu không tin, có thể phái người đi hỏi. Chưa tra rõ trắng đen đã trách mắng nàng như vậy, người Đậu gia biết được sẽ nghĩ thế nào? Mong phụ phân về sau tam tư nhi hậu hành*! " Hắn phóng ánh mắt sắc lạnh về phía Đào Khí Trọng đang đứng im lặng trong góc, "Không cần nghe lời dèm pha, làm hỏng danh dự phủ Anh Quốc Công, cũng phá hỏng quan hệ với thân thích."
*tam tư nhi hậu hành: nghĩ 3 lần mới làm, nghĩ kĩ trước khi nói
Trong lòng Đào Khí Trọng không khỏi phẫn uất.
Liên quan gì đến ta?
Nhưng có ai quan tâm!
Tống Nghi Xuân nghẹn lời, lúc lâu sau mới nói: "Cho dù như vậy, các ngươi cũng không nên treo thưởng số tiền lớn như thế! Ngươi biết là bao nhiêu bạc hay không? Ngươi học nhiều như vậy đều đi đâu rồi?"
Thực tế là muốn cùng con trai thanh toán việc Hoa gia từ hôn, nhưng khi đối mặt, lại không thể yếu thế thừa nhận việc hôn thân đã bị thất bại, còn khiến giao tình với An Lục Hầu rạn nứt đi? Đành phải đem cái việc cỏn con này ra.
"Phụ thân luyến tiếc chỗ bạc đó?" Tống Mặc trong lòng cũng hiểu rõ, hắn dễ dàng nắm được nhược điểm trong câu nói, lại cố tình xuyên tạc dụng ý của Tống Nghi Xuân, "Trong nhà xảy ra hỏa hoạn, việc tu sửa tốn không ít bạc, mắt thấy sắp đến tết, sợ rằng trong phủ nhất thời không xoay xở được, con tính dùng bạc riêng của Di Chí Đường ra làm tiền thưởng. Phụ thân không cần lo lắng, cửa hàng ở Quảng Đông mấy năm nay làm ăn thuận lợi, tiền thu từ hồi môn của mẫu thân cũng không ít. Chút bạc đó Di Chí Đường không thiếu!"
Sắc mặt Tống Nghi Xuân muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi.
Ông ta rốt cuộc không nhịn được: "Ta đi tuần tra Đại Đồng, tình cờ gặp Trường Hưng hầu, được Trường Hưng hầu mai mối liên hôn với Tham tướng Đại Đồng - Vương Hoành. Ngươi chuẩn bị đi, qua mấy ngày chuyện hai nhà liền định xuống.
"Chúc mừng phụ thân!" Tống Mặc cười nói, "Con cảm thấy nhà chúng ta liên hôn với Trường Hưng hầu mới tốt! Dù sao Trường Hưng hầu cũng là cận thần của Hoàng Thượng, một Chỉ huy sứ Kim Ngô Vệ nhỏ nhoi như con, chỉ sợ ông ta không để vào mắt! Hơn nữa, thiết nghĩ việc tục huyền của phụ thân nên cẩn thận suy tính, tránh cho hôm nay nhà này, ngày mai nhà khác, chạy tới chạy lui, cuối cùng lại mừng hụt. Vẫn là đợi hôn sự hai nhà định xuống rồi chuẩn bị cũng không muộn! Nhưng chỗ Trường Hưng hầu, con hẳn nên thay phụ thân đến cảm tạ một tiếng mới đúng."
Chương 305: Không thể
Không mở bình sao biết trong bình đựng gì?!
Phụ thân không dạy được con trai. Trước khi làm mai cho hắn, Trương Hưng hầu nửa đùa nửa thật nói vậy. Hắn vốn không muốn cùng Tham tướng kia liên hôn, nhưng nếu lại cự tuyệt, hẳn sẽ cho rằng hắn sợ nhi tử.
Tống Nghi Xuân xanh mặt, cắn răng nói: "Trường Hưng hầu chỗ đó, ngươi trước đem tạ lễ qua."
Ngụ ý, không như An Lục hầu, Trường Hưng hầu đã ngầm đoán được, Tống Mặc ngươi muốn phá đám, phải xem bản thân có mấy phần bản lĩnh.
Tống Mặc cười lạnh, thản nhiên hướng Tống Nghi Xuân chắp tay: "Nếu phụ thân không còn lời gì, con và phu nhân liền lui xuống trước, phụ thân đi đường mệt mỏi hẳn là muốn nghỉ ngơi." lại liếc nhìn Đào Khí Trọng, "Vừa hay, cùng Đào tiên sinh bàn chuyện, đem sự tình mấy ngày nay kể lại, để phụ thân có chủ ý." Sau đó, ra hiệu cho Đậu Chiêu giao đối bài.
Hắn muốn xem, không được hắn đồng ý, ai dám nhận chủ trì nội trợ phủ Anh Quốc Công?!
Hai người đã thương lượng tốt việc này.
Đậu Chiêu hiểu ý, đem đối bài trong hộp gỗ tử đàn đặt lên bàn trà.
Tống Mặc chẳng đợi Tống Nghi Xuân có ý kiến, kéo Đậu Chiêu ra khỏi thượng phòng.
"Ngươi, cái nghịch tử này!" Tống Nghi Xuân nổi trận lôi đình, la hét đòi đem Tống Mặc trở lại.
Người trong phủ cũng biết Thế tử từ nhỏ đã theo Tưởng gia luyện võ, cho dù ở nhà hay ra ngoài đều chưa bao giờ chịu thiệt.
Vạn nhất, chọc giận Thế tử, rồi bị giết oan, chẳng lẽ Tống Nghi Xuân có thể bắt con trai của mình đền mạng cho bọn họ?
Những thi thể đặt ở chính viện hôm đó như vết xe đổ, không ai muốn dẫm vào!
Nhưng bọn họ cũng không giám cãi lệnh Quốc Công gia, liếc mắt nhau, rồi chậm rì rì đi ra ngoài cho có lệ.
Tống Nghi Xuân thấy cảnh này càng thêm tức giận, muốn trách mắng đám thuộc hạ của mình, Đào Khí Trọng thở dài trong lòng, căng da đầu khuyên: "Quốc công gia, đại sự quan trọng! Mấy ngày ngài không ở đây, kinh thành xảy ra rất nhiều chuyện..."
Quả nhiên, Tống Nghi Xuân cũng thuận theo bậc thang này lăn xuống, cùng Đào Khí Trọng vào thư phòng.
Chỉ là chưa ngồi vững, hắn đã đen mặt nói: "Cứ như vậy không được! Phải nghĩ cách xử lý Tống Mặc!"
Đào Khí Trọng khiếp sợ, nhỏ giọng nhắc nhở Tống Nghi Xuân: "Thế tử hiện giờ đã là cận thần của Hoàng Thượng, chỉ sợ không ổn......"
"Càng không ổn, càng phải làm!" Trong mắt Tống Nghi Xuân lóe lên tia âm hiểm, hắn lẩm bẩm: "Chỉ là nên xuống tay ở chỗ nào? Trước hết khiến hắn mất thánh tâm...... Không được Hoàng Thượng che chở, ta xem hắn dựa vào cái gì mà kiêu ngạo?"
Tống Nghi Xuân nói: "Minh thăng ám hàng*, cầu Hoàng Thượng cho hắn chức quan, điều ra khỏi kinh thành...... Hoặc làm hắn mất hết thể diện, chọc cho Hoàng Thượng sinh lòng chán ghét....."
Minh thăng ám hàng: bề ngoài thì thăng chức, nhưng thực tế ngấm ngầm hạ quyền lực của người ta xuống.
Đây đều là biện pháp nhất thời, trị ngọn không trị được gốc. Trước mắt có thể đè ép Tống Mặc nhưng không đảm bảo sau này bọn họ thoát được trả thù tàn khốc.
Đào Khí Trọng cười khổ, nhắc nhở Tống Nghi Xuân: "Nếu để truyền ra tin đồn phụ thân chèn ép nhi tử, thì cũng không tốt."
Tống Nghi Xuân nhăn mày.
※※※※※
Từ khi ra khỏi thượng viện, miệng Tống Mặc mím chặt, giữa hai mày lộ ra cái lạnh thấu xương. Đám vú già lo sợ gặp họa, đứng nép vào bên. Mà Tống Mặc thẳng đến lúc vào Di Chí Đường mới trầm thấp nói: "Thật không biết trước đây ông ta làm thế nào mà nhận được ấn tín đô đốc!"
Lời hắn nói nhắc nhở Đậu Chiêu.
Kiếp trước, chính là sau khi Tưởng thị qua đời, phủ Anh Quốc Công ngày càng sa sút, mà Anh Quốc Công sớm đã nhàn phú ở nhà, có lẽ vì vậy, Liêu Vương đăng cơ, không hề kiêng dè tước bỏ địa vị gia chủ Anh Quốc Công, đem phủ Anh Quốc Công đứng trước đầu sóng ngọn gió.
Thấy được Tống Nghi Xuân năng lực có hạn.
Nàng hỏi Tống Mặc: "Phía Trường Hưng hầu, chàng có tính toán gì?"
Tống Mặc kinh thường nói: "Ông ta đã biết chuyện nhà chúng ta mà vẫn giúp phụ thân làm mai mối, một là vì cứu vớt chút thể diện, hai là muốn thử xem ta có mấy phần thủ đoạn. Chuyện này dù thế nào cũng không để bọn họ thực hiện được!"
Đậu Chiêu có chút lo lắng.
Tống Mặc an ủi nàng: "Bất quá, là thử sâu cạn lẫn nhau, sẽ không vì việc nhỏ mà thương gân hại cốt."
Đậu Chiêu chỉ có thể dặn dò hắn phải cẩn thận.
Không khí kiều diễm vừa rồi sớm đã tan thành mây khói.
Tống Mặc gọi Nghiêm Triều Khanh vào nghị sự.
Đậu Chiêu âm thầm thở nhẹ.
Tống Mặc còn quá trẻ, không nên quá phóng túng.
Đến lúc tắt đèn, nàng nói rõ việc này.
Tống Mặc khó nén thất vọng.
Tâm tình Đậu Chiêu theo đó phứ tạp rối ren.
Nàng sớm quyết định, kiếp này sẽ hết lòng nuôi dưỡng đứa nhỏ.
Trước mắt còn nhiều việc phải làm, đứa nhỏ nếu có muộn chút, bọn họ cũng sẽ chuẩn bị vẹn toàn hơn, vậy nên nàng mới ra chủ ý này. Nhưng hiện tại nhìn bộ dạng của Tống Mặc, trong lòng nàng rất bồn chồn.
Nếu không, liền thuận theo tự nhiên đi?
Tống Mặc rất nhanh thu lại cảm xúc, an ủi nàng: "Nói không chừng lần sau có thể!"
Đậu Chiêu miễn cưỡng mỉm cười.
Tống Mặc âm thầm tự trách bản thân.
Rốt cuộc con nối dõi quan trọng hay Đậu Chiêu quan trọng?!
Hắn không phải bởi vì mong chờ đứa nhỏ do Đậu Chiêu sinh sao?
Nhưng làm Đậu Chiêu phiền lòng, thì còn ý nghĩ gì?
Hắn gọi một ma ma lớn tuổi đến hỏi, tự mình nấu nước đậu đỏ cho Đậu Chiêu, muốn nàng ở nhà tĩnh dưỡng chăm sóc hoa cỏ, lại nói hai ngày này bận việc, bảo nàng mời lục bá mẫu, Uông Thiếu phu nhân cùng thân cữu tới trò chuyện.
Đậu Chiêu cố nén mới không rơi nước mắt, đang tự trách mình làm trì hoãn Tống Mặc, không ngời lại bị Tống Nghi Xuân gọi đến trách mắng.
Mới biết, hôn sự của Tống Nghi Xuân với Vương gia lại thất bại, không những thế, quản sự quản lý công việc trong phủ Trường Hưng hầu còn đích thân tới bái kiến Tống Mặc, tặng Tống Mặc hai bức họa tiền triều, một đôi bình phong nạm ngọc khổng tước, một đôi bình mai nhữ diêu, còn có hai mươi mấy tấm lụa dệt hoa do Giang Nam tiến cống.
Đậu Chiêu nhìn số lễ vật Trường Hưng hầu đưa tới, quyết định bỏ qua cho Tống Nghi Xuân.
Nàng an an tĩnh tĩnh khoanh tay đứng nghiêm trang, một tai vào một tai ra, nghe Tống Nghi Xuân phát giận, trong đầu âm thầm tính toán ngày về nhà mẹ đẻ. Nên tặng quà gì cho cữu mẫu và Chương Như biểu tỷ, còn chỗ lục bá mẫu nên làm sao mới tốt.
Tống Nghi Xuân lải nhải nửa ngày, mới nhận ra con dâu đứng đó như tượng đất, không chút phản ứng, không biết có nghe lọt chữ nào!?
Hắn tức khắc nổi trận lôi đình.
Con trai không quản được, chẳng lẽ đến con dâu cũng không?
"Người đâu!" Hắn quát to "Lấy gia pháp ra đây! Ta không tin ta giáo huấn con dâu nhà mình mà Đậu Gia dám đến gây loạn! Bọn họ muốn mất mặt vì gả ra ngoài nữ nhi "bất kính trưởng bối" thì cứ việc đến!"
Đậu Chiêu cũng không sợ.
Từ sau chuyện Bàng Côn Bạch, nàng ở trong nội viện không mang theo Tố Tâm thì chính là Tố Lan, đi ra ngoài nhất định phải có hộ vệ.
Nàng lui vài bước, cười nói: "Công công dạy bảo con dâu là đúng! Đậu gia cũng sẽ không vì việc này mà ra mặt đòi đạo lý. Bất quá, ta không có bà bà, sáng tối mỗi ngày thưa hầu đều cách rèm cửa, không biết chỗ nào mạo phạm công công? Mong người chỉ rõ, sau này thân thích hỏi tới, còn có lời để đáp."
"Ngươi còn dám cãi!" Tống Nghi Xuân đập mạnh lên bàn.
Đột nhiên, một đám thô sứ bà tử ùa vào phòng.
Đậu Chiêu sửng sốt.
Lại nhìn Tống Nghi Xuân, cũng mặt đầy kinh ngạc.
Mấy bà tử nhanh chóng vây quanh Đậu Chiêu, một người trong số đó lên tiếng: "Quốc công gia bớt giận! Có câu 'trước đường dạy con, kề gối giáo thê'. Phu nhân cho dù có sai, Quốc công gia cũng nên đợi Thế tử trở lại, giáo huấn thế tử, hà tất phải tự mình ra tay, làm hỏng thanh danh của ngài?"
Có bà tử kéo Đậu Chiêu ra ngoài, thì thầm: "Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, Phu nhân mau về Di Chí Đường!"
Nguyên lai là tới giúp Đậu Chiêu giải vây.
Nàng có chút đoán không ra nội tình*, nhưng vẫn nghe theo bà tử kia, dẫn Tố Tâm và Tố Quyên rời khỏi thượng viện.
"Phản rồi! Phản rồi!" Thượng phòng truyền ra tiếng Tống Nghi Xuân rít gào, "Các ngươi có muốn sống nữa hay không?"
Bước chân Đậu Chiêu dừng lại.
Thấy vậy, bà tử lôi kéo Đậu Chiêu hốc mắt ươn ướt, vội nói: "Chúng ta là được Thế tử gia căn dặn bảo vệ phu nhân. Người yên tâm, Thế tử gia đã cho phép, vạn nhất có chuyện sẽ không bạc đãi chúng ta."
Đậu Chiêu lúc này mới yên lòng, bước nhanh ra khỏi thượng viện.
Sau khi tiễn mấy bà tử, Tố Tâm nhịn không được nói: "Phu nhân, Thế tử đối với người thật tốt!"
Đúng vậy!
Tống Mặc đối với nàng thật tốt.
Cái gì cũng nghĩ cho nàng, mọi chuyện đều không cần nàng động tay.
Nàng không thể cứ đem hắn ra so sánh với Ngụy Đình Du được, hẳn là phải thoát khỏi cái "kinh nghiệm" của kiếp trước.
Đậu Chiêu phân phó Tố Tâm: "Ta nhớ mấy hôm trước Thế tử có nói qua, một vị họ Chúc ở Thái Y viện rất am hiểu phụ khoa, ngươi đi báo với ngoại viện, mời vị Chúc thái y đến bắt mạch, cũng bốc vài thang thuốc bổ, ta muốn dưỡng thân thể thật tốt."
Sinh một nhi tử khỏe mạnh cho Tống Mặc.
Tố Tâm lập tức tươi cười, cao hứng ra ngoại viện.
Đấu Chiêu nhìn bóng dáng nhảy nhót của Tố Tâm, cũng vui vẻ theo.
Nàng phấn chấn liệt kê danh sách quà sẽ đem về nhà mẹ đẻ, giao cho Cam Lộ.
Tống Mặc vội vã từ ngoài chạy vào.
"Nàng có sao không?" Hắn nhìn Đậu Chiêu từ trên xuống dưới, sợ nàng rơi mất sợi tóc.
"Có chàng, ta có thể làm sao?" Đậu Chiêu ôm eo Tống Mặc, rúc vào lòng hắn.
Tống Mặc thở phào nhẹ nhõm.
Đậu Chiêu khẽ nói: "Nghiên Đường, nều chúng ta có bé con, ta liền mặc kệ tất cả, toàn tâm toàn ý chăm sóc nó."
"Đó là đương nhiên!" hiếm khi Đậu Chiêu nhiệt tình như vậy, trong lòng Tống Mặc như được mật, hắn ôn nhu hôn lên má Đậu Chiêu, "Đến lúc đó ta sẽ......" dừng một chút, "Tìm người quản gia giúp nàng!"
Đậu Chiêu cười hì hì: "Vậy chàng sẽ tìm ai giúp ta quản gia?"
Tống Mặc nghiêng đầu, nhất thời không nghĩ ra người thích hợp.
Đậu Chiêu liền thì thầm bên tai hắn.
Tống Mặc kinh ngạc: "Thật sự?"
"Ừm!" Đậu Chiêu mỉm cười, "Đợi 10 tháng nữa, đám người Trần tiên sinh sẽ tới, đến lúc đó chàng phải thay ta để mắt mới được."
"Việc này, nàng càng am hiểu hơn ta! Vậy nàng tính để Tố Lan gả cho Trần Hạch, ngoại viện có Tố Lan, nội viện có Tố Tâm, nàng cũng sẽ nhàn nhã hơn chút."
"Đến lúc đó tính sau!" Đậu Chiêu cười nói, "Trước đem hôn sự của Tố Tâm định xuống."
Vừa dứt lời, Tố Tâm liền đi vào.
Tố Tâm không nghĩ tới giữa ban ngày, Tống Mặc lại ôm Đậu Chiêu ở chính gian (phòng khách ;)))), nhịn không được "ai nha" một tiếng, đỏ mặt chạy nhanh ra ngoài.
Đậu Chiêu cùng Tống Mặc không khỏi nhìn nhau cười.
Nguyên văn "摸不着头脑" - Hòa thượng quá cao sờ không thấy đầu.
Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung "Bát Quái" La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Bởi vậy, mọi người đều nói 'Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng', về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn "摸不着头脑" (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.