"Lâm Tái đạo sư." Y Toa Bối Nhĩ giảm nhẹ thanh âm nói: "Ngài dẫn chúng ta đi ra ngoài lịch lãm chứ?"
"Được rồi, được rồi." Lâm Tái lấy tay xoa xoa trán, nói: "Nếu như chúng ta cùng đi thì trang viên này làm sao bây giờ? Ai sẽ bảo vệ nó?"
"Lâm Tái đạo sư, chúng ta ở lại trong trang viên cẩn thận phòng bị chính là vif Phật Lang Duy." Y Toa Bối Nhĩ nói: "Phật Lang Duy trước giờ ngang ngược càn rỡ, làm việc kỳ quái, giết người như ngóe không thèm để ý luật pháp và quy tắc trong lãnh địa. Nếu như hắn thừa cơ tiến công trang viên nhất định sẽ tạo thành một tràng tai nạn, nhưng hiện tại Phật Lang Duy đã đi rồi, ở nơi này còn có ai sẽ tiến công chúng ta?"
Sắc mặt Lâm Tái thoáng buông lỏng, Y Toa Bối Nhĩ nói rất có đạo lý.
"Lâm Tái đạo sư." Y Toa Bối Nhĩ kêu lên.
"Quá đột ngột rồi." Lâm Tái thở dài: "Được rồi, các ngươi chuẩn bị hết đi, nửa giờ sau chúng ta lên đường."
Y Toa Bối Nhĩ quay đầu nhìn về phía Tác Phỉ Á, chớp chớp mắt đắc ý.
Tác Phỉ Á làm như không thấy được, thấp giọng nói với Địch Áo: "Nha đầu này vì được đi chơi mà bán đứng cả Tuyết Ny, hì hì, sau này để Tuyết Ny tới thu thập nàng."
Bởi vì sợ trì hoãn thời gian quá lâu đuổi không kịp Phật Lang Duy, tất cả mọi người đều vội vã chuẩn bị đồ đạc rất nhẹ nhàng, Chỉ thu thập đơn giản vài món đồ, chuẩn bị vài phần lương khô và nước trong, cùng với lều nhỏ dùng để cắm trại vùng dã ngoại là lên đường.
Lao Lạp và Miêu Tử cũng đi theo đội ngũ, vốn là mấy người Địch Áo cũng không muốn làm cho nàng đi nhưng Lao Lạp đòi nhất định phải theo, không có người nào có biện pháp gì khác. Địch Áo đành phải chiều theo, thật ra bàn về bản lãnh chạy giữ mạng, nơi này không có mấy người có thể mạnh hơn Lao Lạp, chỉ nhìn nàng chạy trốn lâu như vậy mà không bị các võ sĩ bộ tộc bắt giữ hoàn toàn có thể chứng minh rõ năng lực của nàng.
Hơn nữa Lao Lạp không cưỡi ngựa, chỉ thích chạy trên mặt đất. Miêu Tử còn hưng phấn hơn cả Lao Lạp, không ngừng lủi trước lủi sau bên cạnh Lao Lạp, nói thật ra thì nó ở trong trang viên cũng buồn bực và gò bó không ít, thiên nhiên trống trải có lực hấp dẫn đối với nó lớn hơn nhiều.
Nhìn tình cảnh như thế, tất cả mọi người sinh ra một loại cảm giác tựa hồ Lao Lạp và Miêu Tử vốn thuộc về cánh đồng bát ngát này, để cho nàng sống cả ngày ở trong trang viên đúng là một quyết định sai lầm.
Địch Áo, Ca Đốn và Lôi Mông liếc nhau dò ý, bọn họ khá là xấu hổ, giờ phút này bọn họ mới phát hiện đã làm sai một việc. Trước kia bọn họ luôn nghĩ cách làm thế nào mới có thể giúp cho Lao Lạp sớm ngày dung nhập với xã hội bình thường, nhưng cho tới bây giờ chưa có người nào từng suy nghĩ Lao Lạp thật sự cần thứ gì.
Địch Áo vốn có dự định đợi Lao Lạp tương đối thích ứng với xã hội văn minh sẽ đưa nàng đến Thánh Đế Tư học viện. Bây giờ xem như phải từ bỏ ý nghĩ này đi, đem một cô bé yêu thiên nhiên từ Vĩnh Đống băng xuyên xa xôi đến học viện quy củ sâm nghiêm không khác gì giết chết tính mạng của nàng.
Trải qua sự tình Chu Địch Ti, thái độ mấy người Địch Áo, bao gồm cả Tác Phỉ Á đối với Lao Lạp đã xảy ra biến chuyển rất lớn, loại biến chuyển này không thể hiện ra mặt ngoài, mà là ở trong lòng. Trước kia chỉ từ lòng thương hại mới giữ Lao Lạp ở lại, bây giờ bọn họ thật lòng suy nghĩ cho Lao Lạp.
Khoảng cách giữa người với người có thể rất gần, nhưng tâm cùng tâm lại phi thường xa xôi, để chân chính tiếp nhận một người là một việc rất khó khăn. Thế nhưng kể từ thời khắc Lao Lạp động thân ra hỗ trợ vào lúc nguy cấp, trong lòng đám người Địch Áo đã thật sự tiếp nhận nàng.
Ngoại trừ Lao Lạp và Miêu Tử ra, hào nhoáng nhất chính là Ca Đốn cưỡi Hỏa Hống Thú. Lúc bình thường Hỏa Hống Thú nằm ở trên đất nên không cảm thấy gì nhiều, nhưng bây giờ mới phát hiện Ca Đốn cao hơn những người khác một mảng lớn, cảm giác như vậy đúng là không thoải mái. Nhất là chiến mã căn bản không dám tiếp cận Hỏa Hống Thú, vì thế không gian bên cạnh Ca Đốn xuất hiện một khoảng trống rất lớn.
"Có thể cho ta mượn cưỡi một lát được không?" Một nữ tử cảm thấy hứng thú đối với Hỏa Hống Thú, trước kia nàng chỉ nghe nói về yêu thú, đến tận bây giờ mới tận mắt nhìn thấy.
"Sợ rằng không được." Ca Đốn hơi khó xử, không phải là hắn không nỡ, ngay cả hắn cũng mất rất nhiều khí lực mới được Hỏa Hống Thú tín nhiệm. Nếu Địch Áo cưỡi còn có hi vọng, dù sao hắn từng trị liệu thương thế cho Hỏa Hống Thú, nhưng nữ tử kia chắc chắn không có khả năng, rất có thể làm cho Hỏa Hống Thú nổi giận ngay tại chỗ.
"À, vậy coi như xong." Nữ tử kia có vẻ buồn buồn, mất mác.
"Bản thân ta có một biện pháp tốt." Lôi Mông cười nói.
"Biện pháp gì?" Cô bé tò mò hỏi.
"Ngươi và hắn cùng nhau cưỡi là được rồi, Ca Đốn chắc là không cự tuyệt đâu."
Nữ tử kia đỏ mặt xì một tiếng khinh miệt, quay đầu đi nơi khác không thèm để ý Lôi Mông nữa.
"Ài, ngươi đúng là không có duyên với nữ nhân, Ca Đốn." Lôi Mông giơ ra bộ dạng bất đắc dĩ nghênh đón bản mặt Ca Đốn.
Địch Áo và Tác Phỉ Á không chen vào làm gì, chỉ ở một bên xem náo nhiệt, đi chung đường có tên Lôi Mông dở hơi này nhất định là không lo tịch mịch. Bởi vì có Lâm Tái trấn giữ đội ngũ, trên căn bản không có người nào lo lắng vấn đề an toàn, thay vì nói là truy tung Phật Lang Duy, nói là đi du lịch còn chuẩn xác hơn.
Ít nhất từ thần thái để phán đoán thì vẻ mặt mọi người đều nhàn nhã như đi chơi, nguyên nhân rất đơn giản, chỉ cần là người có đầu óc sẽ có thể đoán được mục tiêu của Phật Lang Duy nhất định là khu vực quặng mỏ. Điều này có ý nghĩa là cho dù hắn phát hiện phía sau có người ngó chừng cũng không có thời gian quay đầu lại công kích. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Trên thực tế, giờ phút này Phật Lang Duy đã cảm thấy có chỗ không ổn, đến bây giờ đã qua một canh giờ tại sao nhóm thủ hạ vẫn chưa quay về. Mặc dù Phật Lang Duy gầy dựng đoàn đạo tặc nhưng kỷ luật cực kỳ nghiêm minh, nếu không như thế, hắn không thể nào đấu với Tái Nhân Hầu tước quãng thời gian dài như vậy.
Thủ hạ của hắn có thực lực như thế nào, không có ai rõ ràng hơn Phật Lang Duy, mặc dù chỉ phái ra mười mấy người, trong đó thực lực mạnh nhất chỉ là Quang Mang võ sĩ, nhưng công phá một trang viên nho nhỏ tuyệt đối là dư dả. Nói lùi một bước, cho dù thực lực không bằng đối phương nhưng cũng có thể kịp thời phát tín hiệu báo động, thế mà cho tới bây giờ vẫn không có một điểm động tĩnh, đúng là quá kỳ lạ rồi.
Nói thật ra thì gã kỵ sĩ kia cũng quá xui xẻo, hắn chưa kịp hiểu ra có vấn đề đã trúng Đông Khí Ba của Y Toa Bối Nhĩ, sau đó đủ loại bí kỹ đổ ập xuống đầu, việc duy nhất hắn có thể việc làm chính là hét thảm một tiếng mà thôi, làm gì có thời gian phát tín hiệu cảnh báo.
Đám người Địch Áo phỏng đoán không sai, mặc dù Phật Lang Duy ý thức được tòa trang viên kia tựa hồ ẩn tàng một cỗ lực lượng cường đại, nhưng hắn không có thời gian quay đầu trở lại. Sở dĩ hắn liều mạng tổn thất nhân thủ cũng phải lao ra khỏi vòng vây của Tái Nhân Hầu tước, chính là vì muốn sớm ngày trở lại khu vực quặng mỏ. Cho dù khu vực khai thác mỏ có số lượng dự trữ phong phú đến mức nào, tài nguyên dù sao cũng có giới hạn, quay trở lại càng muộn sẽ có ý nghĩa tổn thất càng nhiều.
Vận mệnh đúng là rất kỳ diệu, nếu như thực lực Phật Lang Duy hơi kém sợ rằng đã sớm chết ở trong tay Tái Nhân Hầu tước rồi. Thân là một võ giả bình dân, Phật Lang Duy sắp đột phá giới hạn Cực Hạn võ sĩ, đụng chạm đến bức tường Võ Tôn, có thể đi tới ngày hôm nay, hắn đã bỏ ra không biết bao nhiêu mồ hôi và máu.
Là vì như thế, giờ phút này thứ mà Phật Lang Duy cần nhất chính là mảnh vỡ tinh thần, không có lượng lớn mảnh vỡ tinh thần hỗ trợ, cả đời hắn đừng mong tấc tiến thêm một bước. Cho nên Phật Lang Duy bằng bất cứ giá nào cũng không thể buông tha cho khu vực quặng mỏ này, đó là hi vọng hắn tấn thân lên cảnh giới Võ Tôn.
Chỉ sợ nếu như biết rõ trước mặt là một cái bẫy, Phật Lang Duy nhất định phải nhảy xuống, bỏ lỡ lần này hắn không còn biện pháp nào khác để đấu tiếp với Tái Nhân Hầu tước.
Cổ nhân hay nói người ngoài cuộc tỉnh táo kẻ trong cuộc u mê, người trong cuộc có thể giả vờ không biết. Thật ra Phật Lang Duy rất rõ ràng thứ đang đợi hắn ở phía trước là cái gì nhưng hắn không muốn chạy trốn, hoặc có thể nói hắn đã mệt mỏi.
Đánh chiến với Tái Nhân Hầu tước gần mười năm, mỗi lần nào cũng là Phật Lang Duy chạy trốn, Tái Nhân Hầu tước đuổi theo. Nhưng có ai biết được Phật Lang Duy muốn thống thống khoái khoái đánh một trận với Tái Nhân Hầu tước đến cỡ nào. Nhưng tình thế trước mắt Phật Lang Duy không thể làm như vậy, mặc dù hắn là Cực Hạn võ sĩ đỉnh phong, Tái Nhân Hầu tước chỉ là Võ Tôn một giai, nhưng chênh lệch lực lượng giữa Cực Hạn võ sĩ và Võ Tôn quá xa xôi, xa xôi đến mức Phật Lang Duy căn bản không có cách nào đối địch chính diện với Tái Nhân Hầu tước. Vì thế hắn đành phải trốn, không ngừng chạy trốn.
Cũng may Phật Lang Duy là Phong hệ võ sĩ, lại chuyên tu Phong Ưu Nhã và Tật Phong Tấn Ảnh. Tái Nhân Hầu tước không có biện pháp bắt giữ hắn, nhưng Phật Lang Duy chỉ có thể đóng vai trò quấy rầy mà thôi, dùng phương thức chiến đấu phiêu hốt, không hề cố định tạo ra cảnh tượng bất ổn ở trong Tái Nhân Hầu tước lĩnh, nhưng đó không phải là ý định thật sự của Phật Lang Duy.