Thấy đối phương chỉ phái một ít nhân mã chạy tới trang viên, đại quân còn lại vẫn tiếp tục đi về phía trước, mấy người Địch Áo đồng thời thở phào nhẹ nhỏm, chỉ là vài chục người căn bản không cần Lâm Tái xuất thủ, bọn hắn có thể tự xử lý rất nhanh gọn.
Chỉ có điều phải trì hõa thời gian lâu một chút để tránh bị đối phương nhận thấy trang viên dị thường. Lúc này Ca Đốn đã có thể xác định đối phương là người của Phật Lang Duy, nhưng không rõ ràng Phật Lang Duy có ở trong đội ngũ hay không.
Không qua bao lâu, mấy chục gã võ sĩ đã vọt tới trước trang viên, kỵ sĩ cầm đầu giơ tay lên thả ra một đạo Liệt Diễm Trảm đập vào cửa lớn trang viên. Thế nhưng cánh cửa rắn chắc nằm ngoài dự liệu của bọn hắn, cửa gỗ bình thường chịu một lần Liệt Diễm Trảm công kích đã sớm chia năm xẻ bảy rồi, thế mà trên cánh cửa này chỉ lưu lại một vết nám đen, những chỗ khác hoàn hảo không tổn hao gì hết.
Thấy không thể phá hủy cửa lớn, các gã võ sĩ đạo tặc vội vàng ghìm chặt dây cương, ngẩng đầu nhìn lên đám người ở trên tiễn tháp.
"Nếu không muốn chết thì mở cửa ra !" Kỵ sĩ cầm đầu lớn tiếng quát.
"Các ngươi là ai?" Lôi Mông hét lớn: "Tại sao lại công kích trang viên chúng ta?"
"Chúng ta là võ sĩ Tái Nhân Hầu tước." Kỵ sĩ cầm đầu trả lời: "Chúng ta nhận được tin tình báo chuẩn xác, trong trang viên các ngươi có người cấu kết với với đám cướp Phật Lang Duy, mở cửa ra, chúng ta cần phải lục soát !"
"Ngươi là võ sĩ của Tái Nhân Hầu tước? Có gì chứng minh không?" Lôi Mông kêu lên.
"Bớt nói nhảm đi !" Gã kỵ sĩ cầm đầu không nhịn được nữa, hắn căn bản không xem đám người Địch Áo vào trong mắt, lại vung tay thả ra một đạo Liệt Diễm Trảm đánh lên cửa lớn thị uy, quát lớn: "Nhanh lên, chán sống rồi hả?"
Trong thời gian song phương giao tiếp với nhau, đại đội võ sĩ đã băng ngang qua trang viên, tiến sâu vào Khắc Lý Tư bình nguyên. Trùm thổ phỉ Phật Lang Duy mặc dù xuất thân thảo dân, nhưng hàng năm tranh đấu với quý tộc các nơi cũng hiểu được tinh túy của du kích chiến, hắn không thể nào chỉ vì một tòa trang viên tầm thường làm lãng phí thời gian quý báu.
"La Y, mở cửa ra." Địch Áo nhẹ giọng nói.
La Y lập tức sai người đi xuống mở cửa lớn, nhóm võ sĩ đạo tặc giống như mèo ngửi thấy mùi cá ươn vậy, lập tức nối đuôi nhau tràn vào trong, bởi vì trong nghề của bọn chúng có quy tắc bất thành văn, ai cướp được chính là của người đó, cho dù là tài vật hay là nữ nhân cũng thế.
"Trời đất ơi, tại sao ngươi để cho bọn chúng tiến vào?" Trên một tòa tiễn tháp khác, Y Toa Bối Nhĩ kinh ngạc che miệng la hoảng.
Các võ sĩ đạo tặc ngẩng đầu nhìn lên nhất thời cũng bị dung mạo Y Toa Bối Nhĩ hấp dẫn, ánh mắt dần dần nóng rực.
"Này, cô em, ngươi muốn tự mình đi xuống hay là để ta đi lên ôm ngươi ôm xuống? Ha ha ha." Kỵ sĩ cầm đầu cất tiếng cười to, hắn cảm thấy lựa chọn của mình cực kỳ may mắn, vốn chỉ nghĩ tới tùy tiện tìm một chỗ phát tiết tâm tình, không thể nào nghĩ tới lại gặp được hàng hóa cực phẩm như thế này. Buồn cười hơn nữa chính là đối phương thật sự chủ động mở cửa nghênh đón hắn vào, những người khác không rõ ràng trình độ chắc chắn của cánh cửa lớn kia, nhưng hắn biết rất rõ muốn cường công sẽ phải uổng phí rất nhiều công sức.
"Ngươi… ngươi không thể vô lễ như vậy?" Y Toa Bối Nhĩ tức giận hét lên: "Ta nhất định phải báo cáo chuyện các ngươi trước mặt Tái Nhân Hầu tước "
"Cáo trạng?" Mấy gã đạo tặc hai mặt nhìn nhau, sau đó cùng nhau cười vang.
"Cô em, rất tiếc phải làm cho nàng thất vọng rồi. Lão già Tái Nhân kia không quản được chúng ta."
"Các ngươi…" Y Toa Bối Nhĩ như người trong mộng mới tỉnh lại, nói: "Các ngươi không phải là đoàn võ sĩ của Tái Nhân Hầu tước?"
Gã kỵ sĩ cầm đầu thấy bộ dạng Y Toa Bối Nhĩ lại càng cười vui vẻ hơn nữa, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, chậm rãi theo bậc thang đi lên tiễn tháp, miệng còn cười nói: "Bảo bối, đừng nóng vội, chúng ta là ai … nươi lập tức sẽ biết."
Các võ sĩ đạo tặc ở dưới cười phụ họa, huýt gió tràn đầy khí thế: "Ôm nàng xuống đi, để cho các huynh đệ cùng nhau phấn chấn tinh thần nào !"
"Hò hét cái gì hả? Chờ lão tử thoải mái xong đã !" Gã kỵ sĩ cầm đầu cười mắng một câu, thần sắc càng thêm hăng say.
Lúc này Lao Lạp từ trong viện nhỏ đi ra, nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng huyên náo thì đi ra ngoài nhìn xem có chuyện gì, kết quả phát hiện ở trong trang viên đột nhiên có thêm một nhóm võ sĩ hành động quái dị. Nàng không biết là địch hay bạn, cũng không biết mình nên xuất thủ hay không, vì thế thần sắc bất an và lưỡng lự đứng nguyên tại chỗ.
Ánh mắt mấy gã đạo tặc không khỏi sáng ngời lên, lần này đúng là không uổng công nha! Tùy tiện đi ra một người đều là mỹ nữ, bọn hắn vội vàng nhảy xuống ngựa tiến tới chỗ Lao Lạp.
Địch Áo nhìn đại đội nhân mã ở xa xa, lúc này đã cách trang viên rất xa rồi. Hắn cười nói với Y Toa Bối Nhĩ ở trên tiễn tháp đối diện: "Thế nào, ngươi thật sự muốn để hắn ôm xuống hả?"
"Tại sao lại không chứ?" Y Toa Bối Nhĩ thản nhiên cười nói: "Thế nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải bò lên tới đây đã."
Nghe hai người nói chuyện với nhau, gã kỵ sĩ cầm đầu nhất thời bước chậm lại, bởi vì giọng nói của Địch Áo và Y Toa Bối Nhĩ quá bình tĩnh, bình tĩnh giống như là hai người bằng hữu đang ngồi uống trà tán gẫu với nhau. Dĩ nhiên tán gẫu không phải là không được, vấn đề là ở tình cảnh trước mắt, tại sao đối phương còn có thể bình tĩnh như thế?
Không đợi gã kỵ sĩ kia suy nghĩ ra vấn đề ở đâu, Y Toa Bối Nhĩ đã xuất thủ.
Một làn sương trắng trong suốt theo bậc thang lan tràn xuống rất nhanh, gã kỵ sĩ kia lập tức kinh hãi dậm chân định nhảy xuống đất, nhưng động tác của hắn vẫn hơi chậm. Làn sương trắng từ dưới đất dọc theo hai chân lan tràn lên trên thân thể hắn, trong nháy mắt đã đông kết hắn thành một bức tượng băng.
Cùng lúc đó những gã võ sĩ ở dưới vừa định bao vây Lao Lạp thì thấy phía sau Lao Lạp bỗng nhiên hiện ra một cái bóng đen, tên võ sĩ đứng ở phía trước căn bản không kịp xuất ra động tác tránh né đã hét lên thống khổ, sau đó hắn ôm lấy cổ chân ngã ngồi trên mặt đất.
Nhất cử thành công, Miêu Tử chạy lại bên cạnh Lao Lạp, giương mắt nhìn đám người trước mặt thấp giọng gầm gừ, dù sao nó mới vừa tiến hóa, hơn nữa vẫn còn đang ở trong giai đoạn ấu thú, vẫn chưa có tạo thành phương thức chiến đấu riêng biệt. Nếu không lấy lực lượng của nó, một đòn lúc nãy đã có thể cắn đứt cổ chân gã võ sĩ.
Chỉ có điều hình thể Miêu Tử quá nhỏ, căn bản không thể khiến làm cho mấy tên võ sĩ cảnh giác, bọn chúng còn tưởng rằng mới vừa rồi là do đồng bọn không cẩn thận mới bị con mèo này cắn bị thương, bọn chúng chẳng những không lùi bước, ngược lại còn nổi hung tính giơ vũ khí lên đánh tới.
Lao Lạp giơ tay đánh ra một quyền, gã võ sĩ lao tới trước liền thu tay về chống đỡ, nhưng hắn chỉ có thể ngăn chặn quả đấm của Lao Lạp chứ không có cách nào triệt tiêu lực lượng Lao Lạp. Thân hình hắn không chịu nổi bị chấn văng ra ngoài xa, Lao Lạp cũng lui về phía sau, ở trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, nàng vẫn không quên cúi người nắm lấy cái đuôi Miêu Tử kéo trở lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mấy tên đạo tắc gào thét ầm ĩ đuổi theo Lao Lạp, vốn dĩ tốc độ Lao Lạp dị thường nhanh nhẹn ngay cả Địch Áo cũng khó lòng bắt được, những tên này lại càng không có hy vọng.
"Đến phiên chúng ta rồi." Địch Áo nhảy từ tiễn tháp trên xuống lao thẳng tới chỗ Lao Lạp, đồng thời vung tay thả ra mấy đạo Phong Nhận. Bên phía Y Toa Bối Nhĩ không cần hắn lo lắng, gã kỵ sĩ kia chỉ có trình độ Quang Mang võ sĩ, phải biết rằng bên trong tiễn tháp còn có mấy nữ học viên Thánh Đế Tư học viện đang ẩn núp.
Tác Phỉ Á, Ca Đốn và Lôi Mông cũng nhảy theo sau Địch Áo, Phí Đức Sĩ đứng tại chỗ không hề động đậy, chiến đấu trình độ này hắn căn bản không cần xuất thủ, đúng lúc để cho mấy người Địch Áo kiểm nghiệm thành quả đợt huấn luyện vừa qua.
Nhận thấy phía sau có động tĩnh, mấy gã võ sĩ quay đầu nhìn lại liền thấy vô số quang ảnh đập vào mặt, bọn chúng hoảng hốt vội vàng thả ra bí kỹ cố gắng ngăn chặn Địch Áo công kích. Nhưng ưu thế của Diễn Sinh bí kỹ chính là ở tính đột ngột và liên tục, bọn chúng trong lúc vội vã làm sao ngăn cản được?
Trong lúc nhất thời tiếng kêu thảm thiết vang lên bốn phía, mặc dù Liệt Diễm Trảm có lực sát thương lớn hơn Phong Nhận, nhưng dưới tình huống không có phòng bị mấy gã đạo tặc vẫn bị Phong Nhận thương tổn rất lớn. Địch Áo chỉ công kích một đợt đã có gần mười gã võ sĩ ngã xuống trong vũng máu.
Lúc này gã kỵ sĩ cầm đầu bị Y Toa Bối Nhĩ đông cứng nổi giận gầm lên phá băng lao ra, nhưng không đợi hắn xuất ra động tác kế tiếp, Phong Nhận, Liệt Diễm Trảm, Đông Khí Ba từ trên không trung ập xuống như mưa, gã kỵ sĩ đứng ở giữa bậc thang căn bản không có khả năng tránh né, chỉ có nước trùng đòn rồi kêu thảm lăn xuống đất, trên người hắn bắn ra cả chục vòi máu đỏ tươi.
"Ta đã nói rồi, ngàn vạn lần không nên đi lên, tại sao ngươi lại không nghe lời vậy hả?" Y Toa Bối Nhĩ lắc đầu lẩm bẩm.
Chiến đấu kết thúc rất nhanh, ngoại trừ mấy tên quỳ xuống đầu hàng, tất cả đạo tặc khác đều nằm trong vũng máu, bọn đạo tặc tuyệt đối không nghĩ tới tòa trang viên thoạt nhìn rất bình thường này lại ẩn chứa lực chiến đấu cường đại đến mức đó. Đừng nói chỉ là một tiểu đội võ sĩ, cho dù Phật Lang Duy phát điên dẫn dắt đoàn đạo tặc triển khai toàn lực tiến công, cuối cùng cũng chỉ có đường cuốn gói lui binh. Bởi vì trong trang viên có một tồn tại mà bọn chúng không thể nào chống lại, đó là Lâm Tái đạo sư của Thánh Đế Tư học viện.
Dĩ nhiên, nếu như Phật Lang Duy muốn chạy trốn thì Lâm Tái cũng không có biện pháp nào, còn nếu Phật Lang Duy cứng đối cứng, đó là do chính bản thân hắn muốn chết.
Ở một chỗ khác trong sa mạc Hỏa Diễm, Đặng Khẳng Nam tước lĩnh có thể nhiều lần vượt qua nguy cơ là nhờ có An Đông Ny thủ hộ. Nếu nói nghiêm khắc thì An Đông Ny chưa phải là Võ Tôn chân chính, lại bị tàn tật, nhưng nàng dựa vào lực lượng của chính mình lần lượt hóa giải những âm mưu của Sơn Đế Hầu tước, từ đó có thể nhận ra được sự cường đại của cường giả Võ Tôn.
Còn Lâm Tái nắm giữ lấy đại lượng tài nguyên và hoàn cảnh thuận lợi, thực lực chắc chắn là cao hơn An Đông Ny.
"La Y, kéo bọn chúng xuống chuồng ngựa, thẩm vấn cho kỹ vào." Địch Áo nói.
"Vâng, thiếu gia." La Y đáp một tiếng, sau đó gọi mấy võ sĩ lại kéo nhóm đạo tặc đầu hàng ra phía sau trang viên.
"Bọn họ chính là thành viên của đám cướp Phật Lang Duy hả?" Thanh âm Lâm Tái truyền tới, thật ra nàng đã tới từ sớm nhưng lại có ý định giống như Phí Đức Sĩ, nàng không muốn nhúng tay vào trừ phi xảy ra nguy hiểm.
"Không sai, chính là bọn chúng." Tác Phỉ Á nói.
Lâm Tái chậm rãi đi tới, cẩn thận quan sát mấy thi thể nằm ngổn ngang, chốc lát, nàng lắc đầu: "Hình như đoạn thời gian này Phật Lang Duy sinh sống không tốt."
"Phật Lang Duy nhiều lần mạo phạm đến sự tôn nghiêm của Tái Nhân Hầu tước, đã bị Tái Nhân Hầu tước coi như là tử địch, hắn sống có thể tốt được sao?" Tác Phỉ Á cười nói.
"Ai, không ngừng bởi vì ai mạo phạm ai, đoàn đạo tặc trên đại lục nhiều như vậy, thực lực cường đại hơn Phật Lang Duy cũng không ít. Các ngươi có nghe nói qua ai dám liều lĩnh như Phật Lang Duy hay không, công khai khiêu khích một vị Hầu tước đại nhân?" Lâm Tái thở dài một hơi: "Thật ra là có liên quan đến lai lịch bọn họ, bản thân ta từng nghe nói qua."
"Bọn họ?" Tác Phỉ Á suy nghĩ một lát, nói: "Ngài nói Tái Nhân Hầu tước và Phật Lang Duy?"
"Ừ." Lâm Tái nheo mắt lại, tựa hồ đang suy nghĩ về quá khức, chốc lát sau, nàng trầm giọng nói: "Đại khái chừng hai mươi mấy năm trước, Phật Lang Duy là võ sĩ dưới trướng Tái Nhân Hầu tước."
"Cái gì?" Tác Phỉ Á lấy làm kinh hãi: "Bọn họ vì sao trở mặt thành thù ?"
"Khi đó Phật Lang Duy còn rất trẻ tuổi, bởi vì một lần tình cờ gặp gỡ hắn mới quen biết vợ Tái Nhân Hầu tước." Lâm Tái cười cười nói: "Quan hệ của bọn họ càng ngày càng mật thiết, thậm chí sinh ra một đứa bé. Lúc đó Tái Nhân Hầu tước vẫn chẳng hay biết gì, cho rằng đó là con của hắn, còn cho nó một khối lãnh địa."
Đám người Địch Áo hai mặt nhìn nhau, nghe tới đó đã thấy Tái Nhân Hầu tước đúng là bi ai tới cực điểm, vợ của mình tư thông còn chưa nói, lại còn vô tư nuôi con của người khác nữa.
"Sau đó, quan hệ giữa Phật Lang Duy và nữ nhân kia bại lộ, Tái Nhân Hầu tước giận dữ cực độ hạ lệnh bắt Phật Lang Duy. Nhưng Phật Lang Duy vốn rất cảnh giác, nghe được tiếng gió lập tức trốn biệt không còn thấy bóng dáng tăm hơi gì nữa." Lâm Tái nói: "Tái Nhân Hầu tước bắt giữ người đàn bà kia, giam nàng trong địa lao chừng nửa tháng, sau đó bị xử tử ngay trong ngục, ngay cả đứa nhỏ cũng bị dìm chết trong giếng."
"Phật Lang Duy biến mất khoảng mười lăm, mười sáu năm. Đến khi hắn xuất hiện lần nữa, bên cạnh đã xuất hiện một nhóm huynh đệ." Lâm Tái thở dài một hơi, rồi nói tiếp: "Sau đó gầy dựng đoàn đạo tặc ở trong Tái Nhân Hầu tước lĩnh. Sau khi đoàn đạo tặc được thành lập, chuyện làm đầu tiên chính là tập kích thương đội Hầu tước lĩnh, sự tình từ đó về sau các ngươi đều đã biết."
"Cố sự rất hay, tình yêu cực kỳ thắm thiết nha!" Ca Đốn cười nói.
"Ngươi xem, tình yêu quả thật làm cho người ta khó hiểu." Lôi Mông mắt liếc qua Ca Đốn, nói: "Ngươi nhận ra tình yêu từ chỗ nào rồi? Rõ ràng là một đôi gian phu dâm phụ mà?"
Thần sắc Ca Đốn khá là lúng túng, vội vàng ho khan một tiếng chuyển tầm mắt sang nơi khác.
"Mặt trời lên mặt trăng lại xuống, xuân đi thu đến, thế giới này vẫn bình thản trôi đi mà thôi." Lâm Tái mỉm cười nói: "Những người giỏi tìm kiếm mới có thể nhìn trong bức hình xưa cũ, phát hiện ra thế giới này mỹ lệ, bao la và hùng vĩ đến cỡ nào."
"Đạo sư, những chuyện này đã sớm lưu truyền ra ngoài rồi mới đúng? Vì sao ta chưa hề nghe nói qua?" Tác Phỉ Á nói.
"Chuyện mất mặt như vậy, Tái Nhân Hầu tước làm sao để lưu truyền ra ngoài?" Lâm Tái nói: "Chúng ta có thể biết được chuyện này là bởi vì chúng ta một mực quan sát hướng đi của Tái Nhân Hầu tước. Dù sao thế lực có thể tạo thành uy hiếp đối với Thánh Đế Tư thành, ngoại trừ một vài bộ lạc ở trong Vĩnh Đống băng xuyên ra, chỉ còn có mỗi Tái Nhân Hầu tước, hiện tại đã hiểu chưa?"
Đúng lúc này La Y vội vàng đi tới, ghé vào bên tai Địch Áo thấp giọng nói gì đó.
"Hỏi ra chuyện gì?" Y Toa Bối Nhĩ hỏi.
"Phật Lang Duy đã biết được tin tức khu vực khai thác mỏ bị công kích, hắn chuẩn bị mang theo đoàn đạo tặc tiến sâu vào trong Khắc Lý Tư bình nguyên trợ giúp đồng bọn ở đó. Thế nhưng, hình như Tái Nhân Hầu tước đã nhận được tình báo sớm hơn một bước và cho ra phán đoán chính xác."
Nói tới đây, Địch Áo dừng lại suy nghĩ thêm, hồi lâu mới nói tiếp: "Tái Nhân Hầu tước và nhóm viện binh Tử tước lĩnh, Nam tước lĩnh đã bố trí mai phục trên đường đoàn đạo tặc phải đi qua, nhưng vừa phát động lại bị Phật Lang Duy nhận ra. Song phương phát sinh mấy lần tiếp xúc ngắn ngủi, cuối cùng Phật Lang Duy dựa vào đoàn chiến mã tốc độ cao thành công thoát khỏi quân đội Hầu tước lĩnh truy kích, một đường chạy vội theo phương hướng này. Nhìn tình huống hắn vẫn chưa hết hy vọng, hẳn là đi hội họp và trợ giúp khu vực quặng mỏ."
"Phật Lang Duy tổn thất lớn không?" Lâm Tái hỏi.
"À." Địch Áo gật đầu: "Tổn thất khoảng năm, sáu trăm võ sĩ."
"Đường Ân thúc thúc có tham chiến không?" Ca Đốn nói.
"Chuyện này không rõ ràng lắm." Địch Áo lắc đầu, lấy cá tính Đường Ân Nam tước thiên về âm nhu, cho dù tham chiến cũng sẽ không phát huy ra toàn bộ thực lực, cho nên rất khó làm cho người ta lưu lại ấn tượng, mấy tên đạo tặc đầu hàng không thể nào chú ý tới Đường Ân.
"Chúng ta ở chỗ này nhàn rỗi quá, đúng là nhàm chán mà." Ca Đốn lẩm bẩm.
"Đúng vậy, đúng vậy." Lôi Mông làm như có chuyện gì đó muốn nói lại thôi.
"Nhàm chán?" Địch Áo cười cười, chung đụng lâu như vậy, hắn hiểu rất rõ tính Ca Đốn : "Ý của ngươi là chúng ta đi theo Phật Lang Duy, rốt cuộc ngươi định làm gì?"
"Đây không phải là ta nói." Ca Đốn lập tức tỉnh táo tinh thần lại, hô lên hào sảng: "Ta đồng ý."
"Ta cũng đồng ý." Lôi Mông lập tức kêu lên.
Địch Áo suy nghĩ một lát, sau đó chuyển tầm mắt lên trên người Tác Phỉ Á, còn Tác Phỉ Á lại đang nhìn Y Toa Bối Nhĩ, Y Toa Bối Nhĩ cau mày trầm ngâm, hồi sau mới cười hì hì nói với Lâm Tái: "Lâm Tái đạo sư, ngài cũng đi với chúng ta chứ?"
"Thế nào? Lại muốn nghịch ngợm rồi?" Lâm Tái lắc đầu nói: "Ngươi đó, mới đó mà đã quên lần trước giáo huấn? Nếu như không phải là ngẫu nhiên gặp được Địch Áo, ngươi đã sớm biến thành tế phẩm cho nhóm võ sĩ bộ lạc kia rồi."
"Không phải, đạo sư..." Y Toa Bối Nhĩ dịu dàng nói: "Hiện tại chúng ta có phó viện trưởng đại nhân ở đây, lại còn có các đạo sư học viện và nhóm võ sĩ, phía sau đoàn đạo tặc Phật Lang Duy là Tái Nhân Hầu tước liều chết đuổi theo chém giết. Nếu chúng ta núp ở hậu phương không làm gì, lỡ may chuyện này lan truyền ra ngoài, nhóm tỷ muội khác sẽ nghĩ ta và Tác Phỉ Á là người chết nhát."
"Chết nhát là hình dung nam nhân mà? Yên tâm đi, ngươi vĩnh viễn không thể nào biến thành kẻ chết nhát được." Lôi Mông không nhịn được sáp nói.
(Ở đây tg chơi chữ dùng từ Nọa phu (chết nhát, nhu nhược…, thường dành cho nam nhân).
"Câm miệng." Y Toa Bối Nhĩ trừng con ngươi lên thật to.
"Hắc hắc." Thấy bản thân đã chiếm cứ thượng phong, Lôi Mông cười gian hai tiếng rồi rất có phong độ ngậm miệng lại.
"Lâm Tái đạo sư, bản thân ta thì không có gì. Dù sao ở trong mắt các ngươi, ta đây vừa nhát vừa lười, chênh lệch với mấy tỷ muội càng lúc càng lớn, các nàng đã sớm xem thường ta rồi." Y Toa Bối Nhĩ cười ngọt ngào ôm chặt cánh tay Lâm Tái: "Nhưng mà Tác Phỉ Á ở chỗ này nhaa…a ! Trước giờ nàng vẫn là học sinh tốt nhất, kiêu ngạo nhất của ngài kia mà, ngài nhẫn tâm thấy thanh danh của nàng bị dính điểm nhơ hay sao?"
"Ngươi, cái đứa nhỏ này, lộn xộn gì đó." Lâm Tái dở khóc dở cười nói.
"Ta nói vẫn chưa rõ sao?" Khuôn mặt Y Toa Bối Nhĩ lộ có vẻ rất chân thành: "Danh tiếng cũng không thể cũng bị Tuyết Ny cướp đi dễ dàng như thế chứ? Nếu như vậy, Tuyết Ny đem trở thành thiên tài kiệt xuất nhất từ khi Thánh Đế Tư học viện thành lập tới nay, vậy thì Mai Đề Na cũng sẽ trở thành đạo sư trác tuyệt nhất rồi, ngài..."
"Con tiểu quỷ gây sự này, ngươi biết mình đang nói gì không đó?" Lâm Tái cười khổ, khích bác rõ ràng như thế lại vừa đúng yếu điểm của nàng. Nếu như Y Toa Bối Nhĩ nói đến những chuyện chính sự hoặc giả bộ lấp liếm mịt mờ sẽ khiến cho Lâm Tái ghét. Nhưng hiện tại Y Toa Bối Nhĩ rõ ràng là đang nói đùa, Lâm Tái cũng đành phải nghe nửa đùa nửa thật, nhưng sau khi nghe qua trong lòng nàng bỗng nhiên sinh ra ý niệm tranh đấu trong đầu.
Tuyết Ny đã thăng cấp lên Cực Hạn võ sĩ, cho nên người ngoài hoặc viện trưởng cho ra đánh giá bọn họ không tính là quá đáng. Đã đến độ tuổi này rồi, thành tựu cũng không nhỏ, nếu đặt ở bất kỳ một địa phương nào trên đại lục, nàng cũng là người nổi bật. Nhưng nhờ có Tuyết Ny, Mai Đề Na sẽ trở thành đạo sư trác tuyệt nhất của Thánh Đế Tư học viện, nàng đúng là không phục.