Ăn xong cơm chiều,Lâm Văn Thanh bưng một khay tới.
Nhìn thấy thứ trong khay,biểu tình của mọi người đều không giống nhau.
Ti Tu Dạ vẫn là lạnh băng,nhưng trong ánh mắt có lấp lóe tia sáng không kiên nhẫn.
Khuôn mặt Ti Lưu Cẩn sụp xuống,bĩu môi không nói lời nào.
Ti Lưu Du cùng Ti Lưu Giác thở dài nhẹ nhõm một hơi,thương cảm mà nhìn Ti Lưu Cẩn một cái,vừa tự nghĩ chuyện của chính mình.
Tiêu Dật tò mò tò mò quá mức mà dò xét,nhìn vào bên trong khay,bày ra năm đồ vật,hai cái hình dạng chổi non màu xanh biếc phát ra ánh sáng óng ánh,hai cái hình dạng nụ hoa màu xanh lam có một chút hồng phấn sáng lấp lánh,một cái hình dạng hoa tường vi màu tím sáng lung linh tràn đầy.
Lâm Văn Thanh cười đem năm đồ vật đều đặt tới trước mặt năm người.
“Đây là cái gì?”.
Tiêu Dật cầm lấy đồ vật hình chồi non trước mặt,như một món trang sức,lại giống như huy hiệu,nhìn một vòng xung quanh,nhìn thấy Ti Lưu Cẩn và nó đều là hình chồi non,hai chị em song sinh chính là nụ hoa,mà đóa hoa tường vi rất sống động kia thì lại ở trước mặt Ti Tu Dạ.
“Tiểu thiếu gia,cái này là tiệc trà do phu nhân Wendy mời”.
“Tiệc trà?”.
Đối với nghi vấn của tiểu thiếu gia,Lâm Văn Thanh cân nhắc đến sự không hứng thú tiệc tùng của Ti Tu Dạ và đối với tâm lý kháng cự tiệc trà của bọn Ti Lưu Cẩn,quyết định vẫn chính là tự mình giải thích rõ ràng một phen.
Nghe xong Lâm Văn Thanh giải thích đầu đã đầy mồ hôi,Tiêu Dật cảm thông mà nhìn Lâm Văn Thanh,làm khó hắn,một đại thúc trung niên vì để làm cho một tiểu hài tử sáu tuổi nghe hiểu thêm nhiều những ‘đồng ngôn trĩ ngữ’ kì lạ như vậy.
Phỏng chừng Lâm Văn Thanh thấy Tiêu Dật cũng không phải tiểu hài tử bình thường,chỉ cần như những người trưởng thành nói chuyện trao đổi bình thường,vì hắn giới thiệu hết mức có thể rồi,mệt muốn ngất đi.
Nói tóm lại,cái này là của một phụ nữ gọi là phu nhân Wendy,là hoa giao tiếp của tầng lớp thượng lưu Lưu Kim,một bác gái hơn bốn mươi tuổi (Mộng: đây là là Dật Dật nói đó…ngẫu nhiên không có quan hệ gì…Wendy cầm chiếc quạt lông chim che khuôn mặt,chỉ lộ ra hai mắt quyến rũ,hàn quang rạng rỡ: phải không đó ~~~~…)độc thân,không con cái,cho nên cũng rất rảnh mà tổ chức tiệc trà nổi tiếng này.
Mục đích chủ yếu của tiệc trà,chính là muốn tăng cường giao lưu với những người trí thức có danh tiếng (*)của giới thượng lưu Lưu Kim,từ nhỏ đã được đào tạo thành một thế hệ có năng lực giao tiếp,tạo quan hệ tốt,đương nhiên,người trưởng thành trong lúc đó cũng có ý thân thiết.
(*) từ này vốn là nhân sĩ: người trí thức có danh vọng(tiếng),người có tư tưởng tiến bô. Tại để chữ nhân sĩ nghe nó cứ kì kì,có lẽ từ này hợp với cổ trang hơn nên ta cứ việt hóa nó luôn:D.
Nguyên nhân là phần lớn những người nổi tiếng đều tham gia vào tiệc trà này,có thể được mời lại càng vô cùng vinh hạnh,cũng là biểu tượng cho thân phận,hơn nữa truyền thông bên ngoài nói: phu nhân Wendy Hồ Điệp này sau lưng có lão gia của Ti gia làm hậu thuẫn,thậm chí còn nói bọn họ quan hệ mờ ám (Việc này là Tiêu Dật tự nhiên về sau hiểu được,Lâm Văn Thanh tin tưởng một đứa trẻ chắc là không biết,nên hướng tiểu thiếu gia của Ti gia giới thiệu chuyện phong lưu của lão gia),khiến cho tiệc trà này càng thêm nổi tiếng,hễ là được mời chưa từng có người nào không đi,không được mời cũng dùng tất cả các biện pháp để được tham gia.
Tiệc tra của phu nhân Wendy chia ra làm ba hội trường.
Một cái dành cho tiểu hài tử từ ba đến sáu tuổi,dấu hiệu mời của bọn chúng chính là vật trang sức hình chồi non,do người dưới quyền phu nhân Wendy, những phụ nữ có chút điên khùng của phường châu báu —Ưu Lan các, đặc biệt chế tạo ra.
Một cái là dành cho hài tử từ bảy đến mười ba tuổi,dấu hiệu mời của bọn chúng chính là vật phẩm trang sức hình nụ hoa mà hai chị em Ti Lưu Giác và Ti Lưu Du nhận được.
Một cái dành cho người trưởng thành từ hai mươi đến ba mươi năm tuổi,dấu hiệu mời của bọn họ chính là thứ mọi người đang suy nghĩ đến,vật phẩm trang sức hình đóa hoa tường vi.Đóa hoa tường vi màu tím mà Ti Tu Dạ nhận được cũng chính là độc nhất vô nhị,chế tác dành riêng cho hắn, lý do tại sao như vậy sau này sẽ giải thích sau.
Như vậy sẽ có những người giống như Dật Dật rồi,liền hỏi: “Như vậy mười bốn đến mười chín tuổi ở đâu?”.
Dựa theo câu trả lời của phu nhân Wendy,là: “Bọn chúng là những hài tử đã trưởng thành,là thời điểm dựa vào năng lực kết giao bạn bè,cùng với những người trước kia mượn sức thu hút mà củng cố cơ sở,đây là một loại rèn luyện”
Hơn nữa,phàm là con cháu trong đại gia tộc,bình thường đều là ở tuổi mười bốn sẽ nhận được sự huấn luyện của gia tộc,đến mười tám mười chín tuổi mới chấm dứt,cho nên giả sử muốn làm tiệc trà ở giai đoạn tuổi kia,cũng không có ảnh hưởng gì nhiều đến những người tham gia,mặt khác danh tiếng lại nhỏ đi một chút,tự nhiên cũng không có hứng thú tham gia.
…..
“Ngươi dường như không thích tham gia tiệc trà này”.
Cùng Ti Lưu Cẩn làm bài tập về nhà,Tiêu Dật thấy Ti Lưu Cẩn cầm vật phẩm trang sức hình chồi non kia vứt sang một bên.
“Dật,chúng ta thật đáng thương a”.Ti Lưu Cẩn nhân cơ hội bổ nhào lên người Tiêu Dật.
“Ngươi không biết,những tiểu hài tử kia thật khủng khiếp”.
Tiêu Dật nhìn cái đầu xù trước mắt,chính ngươi cũng là tiểu hài tử đó,hơn nữa ngươi so với bọn chúng cũng không có kém a.
“Nga!! Bị chúng ta bắt quả tang nha,Tiểu Cẩn ngươi không ngoan,cư nhiên dám độc chiếm Dật Dật.”.
Đẩy cửa ra Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác xông lên kéo Ti Lưu Cẩn ra.
“Cái tiệc trà kia,thật sự là rất kinh khủng sao?”.
Tiêu Dật nghiêm túc hỏi ba chị em đang xoay một đoàn,vốn muốn nói tiệc trà nhàm chán thì mang theo ít sách đi đọc,nếu nói thật khủng bố như thế,không biết có bị ảnh hưởng gì không?.
“Ừ”.
Ba người rốt cuộc cũng dừng động tác,cố sức gật đầu.
“May mắn là năm nay chúng ta bảy tuổi rồi”.Ti Lưu Du nói như kiểu sống sót sau tai nạn.
“Tiểu hài tử ùn ùn kéo đến,nói toàn những loại chuyện không hiểu được nga,chỉ biết oa oa khóc lớn,lại còn tè ra quần nữa chứ”.Ti Lưu Giác giống như hồi tưởng tới một màn kịch ngày xưa.
Tiêu Dật bị bọn chúng nói như thế,bản thân thích yên tĩnh cũng có cảm giác không thoải mái rồi,nhưng vẫn có một chút muốn hỏi rõ ràng: “Không thể không tham dự sao?”.
“Không thể”.Ti Lưu Cẩn vẻ mặt đau khổ, “Ngay cả daddy cũng phải đi kìa”.
Hắn đi là bình thường a,theo người ta giả tạo đối với giả tạo bàn về việc kinh doanh,đi gặp gỡ tìm một nữ chủ nhân cho Ti gia đem trở về,đây đều là những điều thiết yếu nha.Nhưng mà để ta đối mặt với một đám hài tử mà so với hơn ba đứa trước mặt còn muốn làm ầm ĩ hơn,rốt cuộc là có ý nghĩa gì đây.
Tiêu Dật cũng không có lãng phí tinh lực đi hỏi Ti Tu Dạ,Lâm Văn thanh đã sớm nói trước rồi nhất định nó phải tham dự.
“Tiểu thiếu gia mới quay về Ti gia không lâu,còn chưa có chính thức giới thiệu ni,lúc này vừa dịp gặp cơ hội”.
….
“Dật Nhi,nếu như không muốn đi,thì đừng đi”.
Nằm trên giường ôm Tiêu Dật,Tu Ti Dạ bỗng nhiên nói.
Tiêu Dật mặt tựa vào ngực Ti Tu Dạ thản nhiên nói: “Ta còn chưa có tham gia tiệc trà kiểu này bao giờ,đến xem mới mẻ một chút cũng tốt”.
Ta sẽ đi.
Tiệc trà của phu nhân Wendy,người người bon chen,nơi đó có bao nhiêu đối thủ của ngươi,vừa có bao nhiêu bạn bè của ngươi,khiến ngươi dù không kiên nhẫn cũng phải đi.Mục đích phía sai tiệc trà lần này,không phải vì tiểu thiếu gia của Ti gia vừa mới quay về thì là vì cái gì? Ta mà vắng mặt,chỉ sợ làm cho ngươi thêm một trận bận rộn nữa ấy chứ.
Hiểu rõ ngươi luôn luôn cẩn thận để bảo vệ cho ta,đây cũng là thời điểm thu hồi tự do phóng khoáng,vì ngươi mà lo nghĩ rồi.
….
“Dật,ta nghĩ ra một cách nha”.
Trong lúc tan học,tổ ba người Ti gia,huyền bí hề hề (**)mà đem Tiêu Dật tới vườn hoa.
(**)hề hề: như vậy,như này. Nhưng ta cảm thấy để nguyên văn có thể liên tưởng đến chó con ngẩng đầu thè lưỡi hề hề,thấy cũng hay =))
“Chúng ta là người tham gia tiệc trà cũng có thể đem người hầu theo,cho nên”.Ti Lưu Cẩn chớp chớp mắt nhìn, “Chúng ta có thể giả dạng người hầu của chị cả và anh hai tiến vào tiệc trà của bọn họ,không cần đứng trong vườn trẻ chịu dày vò rồi”.
“Ta cũng hiểu được cách này rất khả thi”.Ti Lưu Giác tràn đầy tự tin,”Dật Dật và Tiểu Cẩn,các ngươi dùng thư mời để thông qua bảo vệ trang viên của phu nhân Wendy,giả bộ tiến vào hội trường kia của tiểu hài tử,sau đó lén đi ra,thay trang phục người hầu,đeo mặt lạ,đến cổng hội trường tiệc trà của chúng ta,ta và Tiểu Du vừa vặn chờ ở cổng tiếp ứng cho các ngươi”.
“Như thế có được không?”.Ti Lưu Du có chút chần chừ,”Có thể xảy ra vấn đề gì không”.
“Có vấn đề gì? Chúng ta đều mang mặt lạ mà,nếu thực bị người phát hiện,có thể làm gì chúng ta?”.Ti Lưu Cẩn vì không muốn lại trải qua sự tra tấn của hài tử mà vắt óc ra suy nghĩ.
“Dật Dật,ngươi nói gì đi chứ?”.
Ti Lưu Du nhìn về phía Tiêu Dật từ nãy đến giờ vẫn không hề lên tiếng,tuy rằng luôn lấy thân phận làm chị che chở cho nó,nhưng mà Tiêu Dật có một loại mị lực,làm cho người ta tại thời điểm đưa ra chủ ý không chắc chắn, muốn dựa vào.
Nghe phương án của Ti Lưu Cẩn và Ti Lưu Giác có rất nhiều chỗ sơ hở,nhưng vẫn khả thi,vì thế Tiêu Dật bèn nói dứt khoát: “Cứ làm như vậy đi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT