Từ lúc ta bắt đầu biết ý thức đã được dì Bạch nuôi nấng lên người.
Dì ấy nói cho ta biết, lúc ta con bé, cha mẹ ta vì một số nguyên nhân ngoài ý muốn mà qua đời, dì ấy nói cho ta biết: đôi mắt màu tím của ta là bằng chứng ta có thể leo lên vị trí gia chủ Ti gia, dì ấy nói cho ta biết: ta nhất định phải cố gắng nỗ lực hết sức để rèn luyện để nâng cao bản thân, mới xứng với danh hiệu gia chủ, dì ấy nói cho ta biết………
Dì Bạch là người thân duy nhất của ta, cho nên việc gì ta cũng nghe theo dì ấy, cho dù mới có bốn, năm tuổi cũng cắn răng theo thiếu niên mười mấy tuổi huấn luyện, hơn nữa thầy dạy của Võ bộ cũng chưa bao giờ vì ta được dì Bạch nuôi lớn mà ưu ái ta.
Ta hi vọng có thể làm cho trên mặt dì Bạch nở một nụ cười, mặc dù, trong ấn tượng của ta, dì ấy chưa khi nào vui vẻ, ta biết rõ, trong lòng dì ấy có nỗi nhớ cùng với nỗi đau rất sâu đậm.
Ta kính yêu dì Bạch như vậy, cả đời của ta, làm trái với ý của dì ấy có hai lần, vẻn vẹn có hai lần.
Có lẽ từ sâu thẳm trong nơi tối tăm dẫn dắt, khiến ta vì hai người mà đối đầu với dì Bạch, hai người đó có vẻ ngoài giống hệt nhau.
Người thứ nhất là Ti Lưu Dật.
Khi ta nghe được tin đứa con út của gia chủ Ti gia bị thất lạc bên ngoài cuối cùng cũng tìm được, hơn nữa lại có đôi mắt màu tím, trong lòng cảm thấy bất bình rất lâu.
Đứa nhóc kia, chưa bao giờ tham gia bất cứ khóa huấn luyện dành cho gia chủ, dựa vào cái gì mà đứng ngang với ta? Tuy rằng, ta biết cuộc cạnh tranh chức gia chủ là công bằng, nhưng mà, bên tai không ngừng nghe thấy những lời khen ngợi kia, chỉ là một đứa nhóc xinh xắn có chút thông minh thôi mà mọi người đã hướng về cậu ấy hết rồi sao?
Nhịn không được, ta lén dì Bạch rời khỏi núi Diêm Minh.
Nghĩ đến đây,ta cảm thấy khinh thường, cái loại chuyện bắt cóc này chỉ có những tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé mới gặp phải, cậu ấy căn bản là không có khả năng đảm nhiệm vị trí gia chủ.
Lúc nhìn thấy Ti Lưu Dật ở trong bệnh viện, ta càng khẳng định ý nghĩ của mình trước đây.Cậu ấy thực sự là rất đẹp, nhưng mà, cậu ấy không phải là một kẻ mạnh.
Dễ dàng như thế đã bị thương, thoạt nhìn yếu ớt không chịu nổi, kích động, ta châm chọc cậu ấy.
Ngay sau đó ta bị đánh, bị một người phụ nữ đánh, nếu như không phải ta không muốn đánh phụ nữ, thì người phụ nữ ồn ào kia sẽ không kiêu ngạo như vậy.
Lập tức có một đám người tràn vào, dưới sự nhắc nhở của Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác, Ti Lưu Dật đã biết thân phận của ta.
Thái độ của cậu ấy rất tốt, không khoe khoang kiêu ngạo như con cái nhà thế gia, nhưng mà đứng ở cửa, nhìn thấy cậu ấy được nhiều người vây quanh ân cần hỏi han, trong lòng ta dù sao vẫn cảm thấy không thoải mái.
Đúng vậy, ta ghen tị với cậu ấy, ghen tỵ cậu ấy có nhiều người quan tâm như vậy, ghen tỵ vì cậu ấy không cần làm gì cũng đứng cao ngang cùng với ta.
Cho nên, ta rất nặng lời, nhưng cậu ấy lại không chút buồn bực nào.
Sau đó hả, ta lần đầu tiên trong đời chạy mất dép như vậy, bởi vì khi nhìn thấy nụ cười của cậu ấy liền thất thần.Cho dù sau này ta và cậu ấy đã quen nhau đi nữa, biết rõ sức quyến rũ không địch lại của nụ cười ấy, ta còn vì lúc trước thất thần cảm thấy xấu hổ.
Gặp lại Ti Lưu Dật là lúc cậu ấy đã đến tuổi rồi, tiến vào núi Diêm Minh thụ huấn.Cậu ấy là ứng cử gia chủ đời kế tiếp, theo lý phải tới ba bộ luân phiên học tập.
Khi cậu ấy đi vào Võ bộ, ta nghe được sự dặn dò của dì Bạch, chỉ biết dì Bạch không thích cậu ấy, muốn làm khó cậu ấy.
Ta vì cậu ấy mà thay đổi ý nghĩ rất nhiều là lúc lần đầu tiên cùng cậu ấy tiếp nhận huấn luyện ở chỗ Tương Lôi.
Ta biết Tương Lôi dựa vào thân tủ và thân phận của mình, bình thường thì cũng độc tài quá rồi, nhưng ta không nghĩ tới Ti Lưu Dật ở ngay trong buổi học đầu tiên lại dám chống lại hắn.
Ta hoàn toàn không hiểu được, cái thân hình nho nhỏ kia,đã trải qua kiểu huấn luyện ma quỷ của Tương Lôi vẫn có thể đứng vững được, thậm chí có thể dễ dàng đánh cho Tương Lôi ngã lăn ra.
Nhìn thấy Ti Lưu Dật bị đám đồ đệ của Tương Lôi vây quanh, những khinh thường trong lòng ta trước kia về cậu ấy hoàn toàn biến mất, ta phi thường khẳng định, Ti Lưu Dật là một người bạn đáng để thâm giao, cho nên ta ra tay giúp cậu ấy.
Thanh danh của Lưu Dật ở núi Diêm Minh được coi như là sự trừng phạt cao nhất, cũng giống như ở bên ngoài, có người mẹ vì để con mình ngừng khóc liền nói: khóc lớn như vậy sẽ bị con sói xám lớn tới bắt con đi đó, con sói xám của nơi này chính là Lưu Dật. Không ít thầy dạy của ba bộ đều uy hiếp các đồ đệ phạm sai lầm của mình, nếu như còn phạm sai một lần nữa sẽ cho hắn học chung với Ti Lưu Dật.
Càng làm ta khó hiểu là, ta thành tâm thành ý nói cho cậu ấy biết rằng ta nguyện ý thần phục cậu ấy, thì cậu ấy lại coi vị trí gia chủ như một thiên tai, lại còn bày ra vẻ mặt trẻ con làm nũng tới khuyên ta.
Chờ đến khi cậu ấy hoàn thành xong nhiệm vụ xuống núi thì số lần ta và cậu ấy gặp nhau càng ít dần, mãi đến khi nghe được tin cậu ấy không từ mà biệt bỏ nhà đi, tuy rằng ta hiểu trong lòng cậu ấy đã không chịu được nữa rồi nhưng ta vẫn không nhịn được mà trách móc cậu ấy vì sao lại có thể tùy hứng như vậy.
Vì thế, trong năm thứ ba cậu ấy bỏ đi, ta cũng tùy hứng một lần.
Đó chính là lần đầu tiên ta làm trái ý dì Bạch, ta quỳ trước mặt dì ấy một đêm, ngày hôm sau, ta chính thức tuyên bố từ bỏ thân phận người ứng cử vào vị trí gia chủ, như vậy Lưu Dật chính thức trở thành gia chủ đời kế tiếp.
Vào thời khắc tự quyết định cho bản thân đó,ta cảm thấy vô cùng tự hào.
Vài năm sau, ta hận không thể ngay lúc đó tát vào miệng mình mấy cái, cái loại quyết định vô sỉ này ngươi đắc ý cái gì hả!
Ta làm người đại diện toàn quyền của gia chủ Ti gia, xử lý cái đống tài liệu chất như núi thế này mệt muốn chết đi sống lại, ngay cả bàn tay nhỏ bé của Tiểu Ảnh thân yêu của ta cũng không được nắm, mà không biết gia chủ Ti gia chân chính Ti Lưu Dật cùng với người yêu của cậu ta kiêm gia chủ tiền nhiệm, đang ôm ấp hú hí, cuồng nhiệt nóng bỏng ở chân trời góc biển nào rồi.
Ta không nhịn được mà ngẩng mặt lên trời hét một hơi dài: LẼ TRỜI Ở ĐÂU?
Tiểu Ảnh thân yêu của ta hiếm khi mới đến thăm, vừa gặm táo vừa nói: chính là bởi vi có lẽ trời cho nên bây giờ ta bị phạt vì hồi xưa đã ức hiếp Lưu Dật.
…..Ta không nói gì, thiếu chút nữa đã quên, Tiểu Ảnh thân yêu của ta, vẫn không coi ta là Tiểu Hoàn thân yêu của em ấy, bất cứ khi nào cũng có thể vì Dật Dật của em ấy mà làm việc mệt đến mức chỉ có thể nằm trên lưng ta mà thở, rồi sau đó sẽ hung đá lên mấy cái.
Nói đến Tiểu Ảnh thân yêu của ta, em ấy che mặt, hồi đó ta phụng lệnh gia chủ có tên là Ti Tu Dạ, đem tách xa em ấy ra khỏi Lưu Dật, lúc đó ấn tượng của ta về em ấy chỉ là một người hâm mộ Lưu Dật mà thôi.
Lần đầu tiên chính thức nhìn thấy Tiểu Ảnh, ta số khổ vì sự ghen tuông quá độ của gia chủ mà ban đêm xông vào lâu đài cổ phòng ngự vô địch kia, kết quả: sau khi nhìn thấy khuôn mặt thật của Tiểu Ảnh, không đề phòng bị mắc bẫy.
Không thể tin được, trên thế giới này lại có hai người giống nhau đến vậy tồn tại, nhưng mà, ngày đêm đảo lộn thật rồi,người có khuôn mặt giống hệt Lưu Dật tiến đến trước mặt ta, làm một chuyện vô cùng tàn khốc với ta——- bắt ta làm một cái máy ghi âm không ngừng phát tin « Những chuyện vụn vặt thường ngày của Ti Lưu Dật », lại là kiểu xưa nữa chứ, bời vì ta nói quá nhiều nên giọng nói cũng khàn đi.
Lần gặp đó khiến cho ta khó mà quên được, thế nên một thời gian lâu sau, mỗi khi ta nhìn thấy Lưu Dật lại không tự chủ được rùng mình. Cái này cũng không đúng lắm, trước kia, khi ta thấy Lưu Dật cũng có chút rùng mình trong lòng, nhưng bây giờ thì rùng mình mãnh liệt, đủ để nói ta đã bị tàn phá bao nhiêu.
Vốn nghĩ, ta và Tiểu Ảnh sẽ vĩnh viễn không gặp lại, lại không ngờ rằng em ấy yêu Lưu Dật rất rất nhiều, lại vọng tưởng muốn cướp người trên tay Ti Tu Dạ – gia chủ truyền thuyết của Ti gia, đế vương máu lạnh được mọi người kính sợ.
Lại một lần nữa gặp nhau, ta không quên được những gì đã trải qua lúc trước, ở trong bầu không khí em ấy bắt cóc Lưu Dật, hiện tại nghĩ lại, cũng là lo lắng em ấy không biết mình đã gây đại họa, thật sự hận không thể tóm em ấy lại đánh vào mông mấy cái.
Lưu Dật mất trí nhớ, Tiểu Ảnh yêu cầu cùng Ti Tu Dạ đấu một trận, một trận đấu mà đã biết trước thất bại.
Vài ngày sau, gia chủ ngày nào cũng giữa liên lạc, nay lại không có tin tức gì khiến cho lòng ta thấp thỏm không yên, trong đêm liền chạy đến lâu đài cổ.
Ta nhìn thấy Tiểu Ảnh khóc trong bóng đêm.
Tất cả mọi người đều nói rất khó có thể phân biệt giữa em ấy với Lưu Dật, nhưng mà, ta lại biết, bọn họ không phải cùng một người.
Lúc em ấy thực sự vui vẻ, mắt sẽ híp lại cười đến mức giống như mèo con trộm cá.Có điều, căn bản là chỉ những lúc em ấy bên cạnh Lưu Dật mới nhìn thấy được, Lưu Dật không như vậy, nụ cười của Tiêu Dật có lực sát thương khiến cho cậu ấy không dám tùy tiện cười, mà cá tính của cậu ấy cũng không tùy tiện cười.
Lúc em ấy không vui sẽ bĩu môi lên, ánh mắt nhìn thấy vật gì đó đều muốn đập phá, Lưu Dật thì không, Lưu Dật từ trước đến nay luôn để buồn bực trong lòng, chỉ có gia chủ mới hiểu rõ tâm tư của cậu ấy.
Em ấy sợ cô đơn, vốn luôn vùi đầu vào trong những thí nghiệm buồn chán, cho nên mới làm chiếc đuôi nhỏ của Lưu Dật.
Nhưng đồng thời em ấy cũng chỉ nguyện đứng ở góc tối tăm không người, thậm chí, đến dũng khí rơi lệ dưới ánh trăng cũng không có, bởi vì em ấy không tin bất cứ người nào hoăc sự việc nào xung quanh, ngoại trừ Lưu Dật.
Đứng ở xa, nhìn Tiểu Ảnh im lặng khóc, ta bỗng nhiên phát hiện, mình và em ấy thực ra gặp nhau rất ít, nhưng sao ta lại hiểu em ấy đến vậy? Không phải ta sợ em ấy sao? Không phải ta trốn tránh em ấy sao? Vì sao, vì sao khi nhìn em ấy khóc như vậy, trái tim ta, lại đau đến vậy?
Tiểu Ảnh ở trong nhà kính trồng hoa khóc một đêm, ta ở ngoài nhà kính trồng hoa đứng một đêm.
Mãi đến khi hửng đông, ta mới làm bộ như vừa mới tới đi vào, vẫn như lúc trước ta nói chuyện ác mồm ác miệng với em ấy, chỉ vì muốn em ấy thay đổi lực chú ý, chỉ hi vọng, trong một khắc, em ấy không nghĩ đến tất cả những gì liên quan đến Lưu Dật.
Yêu Tiểu Ảnh mất rồi, chính là yêu cái người tên Linh Ảnh này, không liên quan gì đến vẻ ngoài, lần này, ta lại đến trước mặt dì Bạch quỳ lâu hơn, suốt hai ngày hai đêm.
Dì Bạch hi vọng ta có thể tìm một người con gái để kết hôn, sống đến răng long đầu bạc, dù ở trong thời đại khoa học kĩ thuật phát triển như bây giờ, dì ấy vẫn tin nam nữ mới là ông trời se duyên cho.
Cũng may nhờ mấy năm trước, ta, Lưu Dật và Lưu Cẩn đem chú Mạnh về bên cạnh dì Bạch, có chú Mạnh ở bên khuyên bảo dì Bạch, cuối cùng, vào lúc tưởng hai chân bị phế đã dành được sự tha thứ của dì Bạch.
Thực ra, vẫn còn một người đơn phương tình nguyện, ta biết, tuy rằng Tiểu Ảnh đã nói rằng từ bỏ mối tình với Tiêu Dật, nhưng nội tâm của em ấy vẫn không hướng về ai ngoại trừ Lưu Dật.
Lúc tất cả mọi người quây quần vui vẻ, Lưu Dật từng nói đùa: Tiểu Ảnh vì sao có thể ở cạnh một người như Y Ân, bởi vì em ấy và Y Ân là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Nếu như Y Ân là một cây thủy tiên nho nhỏ, thì Tiểu Ảnh chính là một cây thủy tiên lớn vô cùng, nếu không thì sao em ấy lại thích một Tiêu Dật giống mình như đúc chứ?
Ta cảm thấy Lưu Dật nói rất có lí, có điều ta thấy sâu hơn, tự kỷ của Tiểu Ảnh khác với tự kỷ về vẻ bề ngoài và thân thế của Y Ân, chỉ vì, cho đến giờ em ấy vẫn chỉ tin tưởng vào bản thân, chỉ dựa vào bản thân, trong thế giới của em ấy chỉ có một mình em ấy, ngoại trừ em ấy ra, còn có thể yêu ai được nữa?
Ở lần tỏ tình đầu tiên của ta, trong ánh mắt tím sáng rực của Lưu Dật và ánh mắt hoa lệ coi thường của Tiểu Ảnh, tỏ tình thất bại.
Sau này ta tự xét lại,cũng đưa ra một quyết định cuối cùng, sau này tỏ tình, nhất định không được ở chỗ có Lưu Dật, nhưng tất cả đều đã muộn rồi.
Sau khi Lưu Dật nắm được một nhược điểm nhỏ của ta, sai bảo ta càng ngày càng như cá gặp nước, động một tí thì: “Anh có muốn biết nên làm thế nào để cưa đổ Ảnh Ảnh không?”.
“Bây giờ Ảnh Ảnh rất nghe lời em đấy”.Khiến cho ta chỉ có thể đem phản kháng và nước mắt nuốt vào trong.
Tuy rằng cho đến tận bây giờ, ta đã dùng những cách ngớ ngẩn của Lưu Dật để theo đuổi tình yêu của Tiểu Ảnh ròng rã suốt một năm, xin được yêu không dưới trăm lần, chưa từng nghe được câu trả lời, nhưng mà, con người ta, muốn có thứ tốt nhất để khoe, thì phải kiên trì.
Ta vì mình đặt ra mục tiêu, mặc kệ còn phải chờ bao lâu, mặc kệ phải dùng cách gì, ta phải từng chút từng chút một công phá lớp phòng ngự của Tiểu Ảnh thân yêu.
Thực ra, sau một thời gian cố gắng dài, lại có thêm gia chủ tiền nhiệm ‘hảo tâm’ chỉ điểm (Ta hiểu được là hắn (Người edit chú thích: Ti Tu Dạ) không muốn Tiểu Ảnh đi theo làm bóng đèn), Tiểu Ảnh đã dần dần quen với sự tồn tại của ta, thái độ đối với ta cũng dần dần khác trước rồi.
Tuy rằng em ấy vẫn chưa đáp ứng ở bên ta, nhưng mà, ta cũng đã ở trong thế giới nội tâm của em ấy rồi, hơn nữa, nơi ấy chỉ có hai người, một là em ấy, một là ta (phân biệt giữa ta và Lưu Dật), em ấy yêu ta chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
A, Tiểu Ảnh thân yêu ở bên kia đang kêu muốn ăn kem đậu đỏ, ta phải chạy nhanh đi mua.Ngươi, ngươi, các người, đưng có lôi kéo ta nói chuyện nữa, mau tránh ra, đừng làm vật cản trên con đường theo đuổi tình yêu của ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT