Cuối cùng Cảnh Tâm vẫn bị Tần Sâm bắt đi.


Chiếc xe màu đen lao vun ᴠút trong màn đêm, Cảnh Tâm ôm hai má đang nóng lên của mình, sao lại có thể dễ dàng bị dụ dỗ như vậy chứ?


Tâm tình Tần Sâm sung sướng, quay đầu nhìn cô một cái, khóe miệng cong lên.


Trở về biệt thự, xe vừa mới vào trong sân, Bố Duệ đã chạy ra nghênh đón, Cảnh Tâm hạ cửa kính xe xuống nhìn nó. Bộ lông trên người nó bị thui còn chưa mọc dài lại, vốn dĩ bộ lông vẫn còn vài chỗ lõm, nhìn qua không nhanh nhẹn lắm, bất quá vết thương trên người đã tốt hơn rất nhiều.


Cảnh Tâm xuống xe, ngồi xổm xuống trước mặt Bố Duệ, đưa tay sờ đầu nó.

Bố Duệ thè lưỡi ngoắc ngoắc đuôi nhìn cô, kêu ô ô vài tiếng như đang chào mừng cô.


Tần Sâm đi đến trước mặt nó, cũng ngồi xổm xuống. Tay sờ đầu Bố Duệ, tay hai người chạm nhau, Bố Duệ híp mắt lại hưởng thụ.


Một lát sau, Tần Sâm cầm tay cô, đem người kéo dậy.


Cảnh Tâm ngẩng đầu nhìn anh, Tần Sâm nhìn cô cười: "Đi thôi."


Cảnh Tâm a một tiếng, đi theo anh ra khỏi gara, cô hỏi một câu: "Đúng rồi, đoàn làm phim bên kia sau khi Bố Duệ bị thương thì quay phim như thế nào?"


Tần Sâm lãnh đạm nói: "Tìm một con có bộ dáng tương tự."


Cảnh Tâm: "... Ngay cả Bố Duệ cũng có thế thân nha."


Tần Sâm cười cười: "Chuyện không có cách nào khác mà, Bố Duệ lúc trước đã quay rất nhiều cảnh, sau này chỉ còn mấy cảnh nữa là xong, đoàn làm phim không thể đợi, chỉ có thể tìm một con có bộ dáng giống Bố Duệ thay thế."


Cảnh Tâm hỏi: "Thế còn đạo diễn? Anh không trừng phạt ông ấy chứ?"


Tần Sâm thản nhiên xùy một tiếng, "Trừng phạt là điều cần thiết."


"Chuyện Bố Duệ bị thương là chuyện ngoài ý muốn hay là vì?"


Tần Sâm híp mắt: "Ngoài ý muốn thôi."


Cảnh Tâm yên lòng, mím môi cười, nhảy bật đến trước mặt anh, đắc ý hỏi: "Trong bộ phim này có cả em lẫn Bố Duệ tham gia, trong buổi công chiếu Tần tổng sẽ bao cả rạp sao?"


Tần Sâm cười ra tiếng, cười vô cùng cà lơ phất phơ: "Bao."


Cảnh Tâm hài lòng cười nheo mắt lại, "Bao mấy lần?"

Tần Sâm cười: "Em muốn anh bao bao nhiêu lần?"


Cảnh Tâm nháy mắt: "Mỗi ngày ít nhất một dãy, thế nào?"


Tần Sâm cười: "Yêu cầu thấp vậy sao?"


Cảnh Tâm tính tính, một dãy ghế cũng không có bao nhiêu vé, cô dựng thẳng ba ngón tay lên: "Thế ba lần?"


Một giây kế tiếp, hai chân rời khỏi mặt đất, cô hét lên một tiếng, hai tay theo phản xạ ôm chặt cổ anh, trừng anh: "Anh làm gì đấy?"


Tần Sâm cúi đầu nhìn cô, cười vô cùng vô lại: "Làm em."


Người này những lời xấu xa hơn đều đã nói qua, bất quá đó là ở trên giường, bây giờ nói lời này, khuôn mặt Cảnh Tâm lập tức ửng đỏ, đá chân muốn xuống dưới, bị anh chặt chẽ giữ chặt.


Anh bế cô đi lên trên lầu, cúi đầu hôn lên môi của cô, "Phối hợp một chút."


Cảnh Tâm bị làm cho sợ, ôm chặt lấy cổ anh.


Tần Sâm rời khỏi môi cô, mắt nhìn cô, Cảnh Tâm bất động, ôm cổ anh, vẫn bị anh ôm lên lầu hai, ném vào chiếc giường mềm mại.

Cảnh Tâm bò dậy, ôm chân ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở mép giường.


Sao lại bày ra bộ dáng như đang tra khảo thế kia, cô có làm gì sai đâu...


Cảnh Tâm chịu không nổi ánh mắt của anh, chủ động khai báo: "Em vốn muốn nói cho anh, nhưng anh ở xa như vậy, lúc ấy sự việc cấp bách, em sợ Kha Đằng làm chuyện xấu với Bành Huệ, liền vội vàng đi qua, gọi điện thoại mất thì giờ... Hơn nữa lúc ấy gọi Dư Viễn Hàng cùng đi, khách sạn cũng có camera, anh ta dù thế nào cũng là một người có mặt mũi, sẽ không làm loại chuyện lỗ mãng. Em cảm thấy chuyện này có thể tự giải quyết nên mới không nó cho anh biết nữa, đỡ cho anh đang ở thành phố B mà lại phải lo lắng cho em."


Tần Sâm từ trên cao nhìn xuống cô, vẻ mặt thản nhiên.


Cảnh Tâm dẩu môi, mới vừa rồi ở dưới lầu còn nói chuyện bao hết cả rạp chiếu phim, quay đầu đã thẩm vấn người ta rồi, đàn ông đúng là giỏi dở mặt!


Cô đứng lên, hai đầu gối quỳ trên giường, đưa tay ôm hông anh, bộ ngực mềm mại vừa vặn dán vào bụng của anh.


Tần Sâm cúi đầu nhìn cô, trong mắt đầy ý cười, anh ngược lại muốn nhìn một chút xem cô có thể làm đến mức nào.


Cảnh Tâm cứ ôm anh như vậy, cô muốn xem xem anh có thể giả bộ đến bao giờ!


Tự tay chạm vào chốt dây lưng, cởi bỏ, rút ra, ném trên mặt đất.


Động tác lưu loát lại dứt khoát, không có nửa điểm do dự.

Cô lại tiến lên ôm anh, oán giận nói: "Dây lưng làm em không thoải mái."


Tần Sâm cúi đầu, con ngươi đen chăm chú nhìn mái tóc mềm mại của cô bé kia, theo góc độ của anh có thể nhìn thấy hai má trắng nõn cùng lông mi dài, đầu cô cọ cọ trong ngực anh, ngay sau đó là hai khối mềm mại, lửa nóng trong cơ thể lập tức bị đốt lên.


Cảnh Tâm bất động, có chút đỏ mặt ngẩng đầu liếc anh một cái, cởi cúc cùng khoá quần của anh.


Tay đụng vào cái vật đã dựng đứng lên kia, cô nói: "Nơi này cũng..."


Một giây kế tiếp, người bị ném lên giường, thân thể nặng nề của người đàn ông lập tức ngồi lên, cắn răng nghiến lợi doạ nạt bên tai cô: "Một lúc nữa thì đừng xin anh."


Lúc này Cảnh Tâm mới có chút sợ, ánh mắt nhu thuận nhìn người ngồi trên người cô, nhìn chằm chằm cô, một bên chậm rãi bắt được tay của người đàn ông, chủ động hôn anh. Loại chuyện này cô đã làm nhiều rồi, cũng thuận tay, nhưng giống như vừa rồi như vậy...


Là lần đầu tiên.


Tần Sâm đem quần áo đá xuống dưới giường, đè người xuống, vén quần áo của cô, cúi đầu hôn cô, thăm dò vào trong miệng, hôn đến đầu lưỡi cô run lên phát đau, động tác trên tay không ngừng làm loạn ở trên người cô.


Cảnh Tâm kêu ô ô vài tiếng, ở dưới thân anh mềm nhũn thành một vũng nước, mặc cho người ta đùa nghịch.


...

Ngày hôm sau lúc điện thoại di động Cảnh Tâm kêu thì hai người còn đang ngủ, Tần Sâm vò tóc ngồi dậy, vỗ một cái lên Cảnh Tâm đang muốn bò dậy, "Em ngủ tiếp đi."


Cảnh Tâm dạ một tiếng, nhắm hai mắt lại, ngủ tiếp.


Tần Sâm xuống giường, lấy điện thoại từ trong váy ngủ của Cảnh Tâm ra, thoáng nhìn hai chữ "Mẹ" trên màn hình, anh do dự một chút.


Tắt chuông đi, chỉnh lại bộ quần áo ngủ trên người, cầm điện thoại di động ra khỏi phòng.


"Dì, chào dì."


Cảnh Lam Chi hiển nhiên không nghĩ tới sẽ có một người đàn ông nghe điện thoại, sửng sốt vài giây mới hỏi: "Tần Sâm?"


Tần Sâm dạ một tiếng: "Là cháu."


Cảnh Lam Chi hít sâu vài lần mới hỏi: "Cảnh Tâm ở chỗ cậu?"


Tần Sâm lại vâng một tiếng, "Dì cứ yên tâm ạ."


Cảnh Lam Chi mặc dù biết lúc trước Cảnh Tâm đã ở lại nhà Tần Sâm nhưng không có nghĩa là bà muốn tiếp nhận cái sự thật này, một buổi sáng tinh mơ điện thoại của con gái có một người đàn ông nhận, giọng nói của bà không vui: "Cậu hơn nửa đêm đem con gái tôi đi có phải rất thiếu suy nghĩ rồi hay không?"


Tần Sâm xuống lầu, Bố Duệ đến bên cạnh anh kêu ư ử vài tiếng, anh xoay người sờ đầu nó, ý bảo nó đừng quấy rầy.


Bố Duệ đứng tại chỗ, ngoắc ngoắc cái đuôi nhìn anh.


"Dì, cháu cùng Cảnh Tâm đang yêu đương, chúng cháu đã rất nhiều ngày không gặp mặt, cháu cũng muốn gặp cô ấy, cháu tin dì cũng có thể hiểu được đúng không? Nếu lời này làm dì tức giận, lần khác cháu sẽ đến nhà cho chú dì hỏi tội."


Tần Sâm ngồi trên ghế sofa ứng phó với Cảnh Lam Chi bên kia, thật đúng là dùng hết lễ phép cùng khiêm tốn cả đời mới xong được chuyện này.


Anh lười biếng ngả ra ghế sofa, nâng tay vò vò tóc.


Loại chuyện lấy lòng phụ huynh thế này anh chưa từng làm qua, ấn tượng của ba mẹ Cảnh Tâm đối với anh đúng là rất không tốt, cũng là thực sự không thích anh.


Chuyện này so với tưởng tượng của anh còn phiền hơn.


Cảnh Lam Chi cúp điện thoại, nhìn về phía Phó Khải Minh chuẩn bị đến công ty, Phó Khải Minh nghĩ Cảnh Tâm đang ngủ nướng, cho nên sáng nay không thấy con gái cũng không hỏi. Nếu thím Dư sáng nay không nhắc bà một câu, bà lên lầu nhìn, bằng không cũng không phát hiện đã không còn bóng dáng Cảnh Tâm đâu.


Tên nhóc Tần Sâm đúng là quá lỗ mãng, một tiếng cũng không thèm nói, cứ như vậy tới cửa mang người về nhà mình!


Bây giờ chuyện Cảnh Tâm cậu ta cũng từng bước nhúng tay, nhân vật trong phim điện ảnh, nhân vật trong phim truyền hình, chương trình truyền hình...v.v thật sự hoàn toàn đối nghịch với ông bà, trong thời gian này Phó Khải Minh cũng bị chuyện này làm cho buồn bực, tên nhóc kia đúng là đao thương bất xâm, da mặt dày không chịu được, dụ dỗ đe doạ, tức giận mắng cũng vô ích.


Tần gia bên kia cũng có ý cùng nhà bọn họ lui tới, hai người đó sẽ không xía vào, cơ bản là dung túng chuyện này, nghĩ rằng tên nhóc này cũng chẳng thể làm ra được chuyện gì đâu, kết quả, cậu ta đem người nhà bà đưa đi.


Thật sự là... Làm loạn quá rồi!


Cảnh Tâm cũng theo tên nhóc kia làm chuyện xằng bậy.


Cảnh Tâm gần trưa mới tự tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy Tần Sâm đứng bên cạnh giường, thấy cô tỉnh lại, hai tay chống lên giường, nhìn cô khoé miệng cong lên: "Đói không?"


Cô túm một lọn tóc, gật đầu: "Đói..."


Tần Sâm đưa quần áo cho cô, xoa nhẹ mái tóc rối của cô, "Đi rửa mặt, xuống lầu ăn cơm."


Cảnh Tâm nhìn bóng lưng anh, chầm chậm mặc quần áo đi rửa mặt, sau khi xuống lầu nhìn đồ ăn trên bàn, nhìn ra đây không phải thức ăn ngoài, cô kinh ngạc nhìn anh: "Anh làm?"


Khoé miệng Tần Sâm cong lên, "Không thì ở đâu?"


Cảnh Tâm chấn kinh rồi: "Anh còn biết nấu cơm?"


Tần Sâm cười, nấu cơm không phải là một việc khó, cơ bản kiên nhẫn một chút là đều có thể làm, anh nói: "Đôi lúc phải nấu thịt cho Bố Duệ, thói quen, xào rau cũng không khó lắm."


Cảnh Tâm vui vẻ, ôm lấy anh cười: "Em đây là nhặt được bảo bối nha, bạn trai có thể cho em vai diễn, còn có thể nấu cơm."


Tần Sâm cười cười, gõ đầu cô một cái: "Ăn cơm đi."


Cảnh Tâm vui vẻ ngồi xuống, không kịp chờ đợi gắp một miếng thịt gà nếm thử, không phải đặc biệt ngon cũng không khó ăn, chính là bình thường.


Trong lòng cô có chút cân bằng.


Tần Sâm nhìn vẻ mặt của cô là biết, anh chọc chọc vào má của cô cười cười: "Lần sau tới em?"


Cảnh Tâm nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được, em thử xem."


Gần đây, những thông tin về Chu Nghi Ninh lộ ra ngoài, trên mạng tin tức về cô ấy ngày càng nhiều.


Rốt cục cũng có người tung tin đồn về cô ấy ra ngoài, Chu Nghi Ninh lập tức lên từ khoá tìm kiếm, cái tên Chu Nghi Ninh này đối với cư dân mạng mà nói thì vẫn là một cái tên xa lạ, cô ấy cũng không còn weibo, cư dân mạng chỉ có thể bàn luận ở trên weibo đăng tin về cô ấy, những anh hùng bàn phím lại có dịp được tung hoành.


Chu Nghi Ninh cùng Cảnh Tâm đi ăn cơm, Chu Nghi Ninh lướt weibo cảm thán: "Tôi thấy tôi sắp hot phải làm sao bây giờ?"


Cảnh Tâm nở nụ cười: "Đây là chuyện tốt mà."


Chu Nghi Ninh bĩu môi: "Tôi đây là scandal."


"Cô không phaỉ là không thèm để ý sao?"


"Tôi không thèm để ý, bất quá người đại diện bảo tôi mở lại weibo giải thích một chút, tôi cảm thấy sau khi mở weibo, có thể mỗi ngày sẽ có rất nhiều người đến đây mắng tôi."


Cảnh Tâm: "Cũng có thể nổi tiếng mà."


Chu Nghi Ninh: "Nói cũng phải, tôi mở ra luôn đây."


Sau khi Chu Nghi Ninh mở lại weibo, Cảnh Tâm được đánh dấu chú ý đầu tiên.


Từ Hoành Điếm trở về đã nhiều ngày, Cảnh Tâm đã đem chuyện Kha Đằng nói muốn mời cô ăn cơm quên mất, thẳng đến lúc Kha Đằng gọi điện thoại cho cô: "Tối nay tôi không rảnh."


Kha Đằng nở nụ cười: "Cảnh tiểu thư đây là muốn lật lọng sao?"


Cảnh Tâm cắn môi, nhìn đồ ăn trong tủ lạnh, cô cố ý nhờ dì giúp việc mua đồ, cô vốn định tối nay nấu cơm cho Tần Sâm.


Kha Đằng vừa cười một tiếng: "Nếu Cảnh tiểu thư không chịu đến, tôi chắc phải mời thế thân của cô đến vậy."


Cảnh Tâm nghiến răng nói: "Tôi đi."


Kha Đằng mỉm cười: "Tôi bảo lái xe đến đón cô?"


Cảnh Tâm lạnh lùng nói: "Không cần, tôi tự mình đi."


Cô cúp điện thoại, mắng một câu hèn hạ vô sỉ.


"Ầm" một tiếng dùng sức đóng cửa tủ lạnh lại.


Quay người lại đã thấy Tần Sâm đứng đằng sau, cô sửng sốt đi một chút: "Sao anh lại về sớm vậy?"


Hình như còn chưa tới 6 giờ thì phải?


Tần Sâm vừa vào cửa liền nghe thấy âm thanh trút giận của cô, khoé miệng anh cong lên, đi qua kéo người đến trước mặt, cúi đầu nhìn cô: "Không phải em nấu cơm cho anh ăn sao? Không biết hay không muốn làm thì đừng làm, tức giận với cái tủ lạnh làm gì?"


Cảnh Tâm ngẩng đầu nhìn anh, buồn buồn nói: "Em không tức giận với cái tủ lạnh, em đang tức cái tên Kha Đằng hèn hạ vô sỉ, anh ta gọi điện thoại cho em, bảo em đến nơi hẹn... Em nói không đi, anh ta liền uy hiếp em, nếu em không đi, anh ta liền bắt Bành Huệ đến."


Tần Sâm hơi nhíu mày, cười lạnh một cái: "Phải không?"


Cô gật đầu một cái.


Tần Sâm xoa nhẹ mái tóc của cô: "Anh cùng đi với em."


Cảnh Tâm nháy mắt nở nụ cười: "Được."


Tần Sâm vỗ vỗ cái ót của cô, cười vô cùng hư hỏng: "Mặc đẹp một chút."


Cảnh Tâm a một tiếng, chạy lên lầu chọn quần áo, cô để không nhiều quần áo ở đấy lắm, cô chọn một chiếc váy lụa màu lam, tóc dài rủ xuống thắt lưng, khí chất tươi mát, dung mạo xinh đẹp.


Tần Sâm cũng thay quần áo khác, áo sơ mi trắng quần tây, nhàn nhã dựa vào khung cửa nhìn cô trang điểm, Cảnh Tâm ở trong gương nhìn anh một cái, người đàn ông này mặc sơ mi trắng luôn mang đến loại cảm giác cấm dục, đặc biệt hấp dẫn cô.


Một lúc sau, Cảnh Tâm đi đến trước mặt anh, cười cười: "Em xong rồi."


Khoé miệng Tần Sâm cong lên, cúi đầu khẽ hôn lên tóc cô một cái.


Sau khi lên xe, Cảnh Tâm có chút bận tâm: "Anh nói xem Kha Đằng có thể làm chuyện gì không hay với Bành Huệ hay không?"


Cô nói tiếp: "Nếu không anh cho Bành Huệ mấy người vệ sĩ đi, như thế nào đi nữa cô ấy cũng vì em mà gặp phải Kha Đằng, chẳng may cô ấy xảy ra chuyện gì, em sẽ không yên tâm."


Tần Sâm lái xe, liếc mắt nhìn cô một cái: "Lúc về anh cho người sắp xếp một chút, em không cần lo lắng."


Cảnh Tâm đột nhiên quay đầu nhìn anh, còn thành thật hỏi: "Anh cảm thấy Bành Huệ giống em sao? Anh thấy cô ấy sẽ không có cảm giác gì đó chứ?"


Tần Sâm nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, nở nụ cười: "Trong nhà có một bình hoa chính phẩm, anh sao lại phải có cảm giác với cái đồ dởm kia chứ?"


Cảnh Tâm: "..."


Không thể nói vài lời dễ nghe sao? Ví dụ như có em là đủ rồi, anh cũng không có tâm tình mà đi liếc nhìn người phụ nữ khác...


Đến nhà hàng, Cảnh Tâm kéo tay Tần Sâm đi vào, có người nhận ra bọn họ, bất quá do đây là nhà hàng Tây cao cấp, không có người lấy điện thoại ra chụp hình, càng không có người la lên.

Nhưng ánh mắt của mọi người vẫn không nhịn được đuổi theo hai người, có người thấp giọng bàn luận vài câu.


Kha Đằng đặt chỗ tốt nhất ở gần cửa sổ, 360° toàn bộ là cửa sổ thủy tinh trong suốt, ngẩng đầu có thể nhìn khoảng không mênh mông, cúi đầu có thể nhìn cảnh đêm của thành phố.


Kha Đằng tây trang thẳng thớm, ngồi ở chỗ kia.


Một chai rượu đỏ, chờ đợi Cảnh Tâm.


Cảnh Tâm kéo tay áo Tần Sâm: "Anh nói xem, Kha Đằng thấy chúng ta cùng đi, có thể thẹn quá hóa giận hay không?"


Tần Sâm cúi đầu nhìn cô, thản nhiên mở miệng: "Để cho một mình em đến đây, anh sẽ lửa giận công tâm."


Cảnh Tâm: "..."


Được rồi, anh thắng.


Kha Đằng nhìn đồng hồ, cảm thấy không sai biệt lắm, bảo bồi bàn mở rượu vang, sau đó bảo cậu ta đi xuống trước.


Bồi bàn vừa đi, anh ta liền thấy Cảnh Tâm kéo tay Tần Sâm cùng nhau đi tới, mặt bỗng dưng trầm xuống, vô cùng khó coi.


Khóe miệng Tần Sâm cong lên, cười cà lơ phất phơ: "Kha tổng, nghe nói anh mời bạn gái tôi ăn cơm, tôi lo lắng nên đi cùng, anh không ngại chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play