Dọc đường đi Cảnh Tâm đem chuyện lúc nhỏ của mình và Viên Dĩnh nói một chút, vốn Viên Dĩnh định xuất ngoại du học, kết quả công ty gia đình phá sản, cô ta liền tham gia một cuộc thi nghệ thuật sau đó tiến vào giới giải trí.


Mấy năm nay hai người có chạm mặt nhưng không hề nói chuyện với nhau, Viên Dĩnh mỗi lần thấy cô đều tương đối thờ ơ, vẻ mặt ôn hòa giống như vừa rồi vẫn là lần đầu tiên.


Chu Nghi Ninh cười nhạt: "Loại phụ nữ này mới là đáng sợ, đột nhiên đối tốt với cô khẳng định không có ý tốt, cô đừng tin cô ta."


Cảnh Tâm cười cười: "Tôi không ngốc như vậy, sau khi cô ta từ đoàn làm phim chúng ta đi ăn máng khác của đoàn làm phim bên kia, đột nhiên thay đổi thái độ với tôi, quả thật rất kỳ quái."


Chu Nghi Ninh gật đầu, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, hình như tôi chưa nghe cô nhắc đến bạn khuê mật của mình bao giờ."


Cảnh Tâm cắn môi một cái: "Tôi có hai người bạn, một người đang học ở nước ngoài, lễ mừng năm mới thì mới có thể trở về. Viên Dĩnh trước kia cũng là bạn của tôi, sau này quan hệ không tốt cũng không liên hệ, còn một người... Từ nhỏ sống cùng nhau, quan hệ thân thiết nhất, bảy năm trước ra nước ngoài sau đó không còn liên hệ cũng không thấy trở về."


Khi cô nói chuyện này ra có chút thương tâm.


Chu Nghi Ninh vỗ vỗ bả vai cô, nói an ủi: "Thật ra tôi cũng không có nhiều bạn bè, lúc trước ở nước ngoài bị bạn tốt bán đứng thiếu chút nữa đem tôi hại chết."


Cảnh Tâm kinh ngạc nhìn cô ấy: "Đã xảy ra chuyện gì?"


Chu Nghi Ninh tự giễu, cười cười: "Quên đi, lười nói."

Cảnh Tâm cao hơn Chu Nghi Ninh mấy cm, ỷ vào ưu thế chiều cao khoác tay lên vai cô ấy, cô cũng không hỏi sâu làm gì, khóe miệng cong lên: "Ừ, chuyện không vui không nên nhắc lại."


Về đến phòng, Cảnh Tâm vội vàng thu dọn hành lý, ngày mai về thành phố B.


Lúc Tần Sâm gọi cô đang ngồi trên vali hành lý vất vả kéo khoá lên, một lúc sau mới nằm úp sấp trên giường cầm điện thoại lên nghe, "Em đang thu dọn hành lý, mai sẽ về."

Anh cười nhẹ một tiếng: "Ngày mai tới thẳng chỗ anh."


Cảnh Tâm đổi tư thế, "Không được, ngày mai em về nhà, đã lâu rồi em chưa về nhà, ba mẹ em gọi điện thúc giục em về đấy."


Lúc này có người gõ cửa, Cảnh Tâm cầm điện thoại đi ra: "Có người gõ cửa, em qua nhìn một chút."


Tần Sâm nhắc nhở cô: "Hỏi rõ ràng trước, đừng tuỳ tiện mở cửa cho người lạ."

Cảnh Tâm a một tiếng, lấy điện thoại ra, nghe thấy tiếng của Chu Nghi Ninh, cô mở cửa ra: "Có chuyện gì vậy?"


Chu Nghi Ninh cười vô cùng thần bí: "Tôi tổ chức một bàn mạt chược, cô có muốn đến xem không?"


Cảnh Tâm: "... Cô lấy đâu ra bàn mạt chược?"


Chu Nghi Ninh: "Có tiền thì làm gì mà chẳng được."


Được rồi, quả thật cái này đúng.


Tiền là đồ tốt, có tiền có thể bắt quỷ xay cối.


Cảnh Tâm hỏi: "Có những ai?"


Chu Nghi Ninh đếm: "Chị Chu Duy, phó đạo diễn, tôi, còn có Dư Viễn Hàng, hai thợ trang điểm đã ở đó, a đúng rồi, vừa rồi ở dưới lầu gặp thế thân Bành Huệ của cô. Cô ấy mặc một bộ váy dài màu đen, nhìn từ đằng sau tôi còn tưởng là cô, nhận nhầm người liền thuận miệng hỏi một câu, cô ấy nói cũng sẽ qua, cô có đến không?"


Cảnh Tâm gật đầu: "Cô cứ đi trước, một lát nữa tôi sẽ qua tìm cô."


Chu Nghi Ninh nhìn thoáng thấy Cảnh Tâm vẫn đang nói chuyện điện thoại, làm một dấu OK.


Tối nay Tần Sâm về Tần gia, mẹ Tần đang chuẩn bị mở bàn mạt chược, những lời Chu Nghi Ninh nói anh đều nghe được.


Anh dựa ban công, khoé miệng cong lên: "Đi xem đi, bất quá đừng học Chu Nghi Ninh, phong cách chơi bài con bé không tốt."


Cảnh Tâm nhịn không được nở nụ cười: "Chơi mạt chược còn có phong cách à."


Tần Sâm không chút để ý ừ một tiếng, "Trở về anh dạy cho em."


Cảnh Tâm cười cười: "Được."


Hai người nói chuyện một lát sau đó mới cúp điện thoại, Cảnh Tâm đổi một cái váy bông thoải mái, đi xuống lầu.


Mới vừa đi ra tới cửa, di động lại vang lên, lần này là một dãy số xa lạ, Cảnh Tâm nhìn vài giây liền nhận.


Một thanh âm trầm thấp như đang kiềm chế truyền đến: "Cảnh tiểu thư, thế thân của cô đánh người, chuyện này có phải cô nên đến giải quyết một chút không?"


Trong lòng Cảnh Tâm lộp bộp một cái: "Kha Đằng?"


Thanh âm của Kha Đằng dịu đi vài phần: "Khó có được lúc Cảnh tiểu thư nghe ra giọng nói của tôi."


Cảnh Tâm nhíu mày hỏi: "Vừa rồi anh nói thế thân của tôi đáng người? Đánh ai?"


Kha Đằng cười một tiếng: "Cảnh tiểu thư đến đây nhìn chẳng phải sẽ biết."


Cảnh Tâm không tin: "Anh đưa điện thoại cho Bành Huệ nói chuyện với tôi."

Kha Đằng cười một tiếng: "Cảnh tiểu thư có lòng nghi ngờ nặng như vậy cũng không tốt."


Anh ta đưa điện thoại cho bảo vệ đang giữ Bành Huệ, Bành Huệ trừng mắt nhìn anh ta, nói vài câu với Cảnh Tâm.


Cúp điện thoại, Cảnh Tâm cau mày đi gõ cửa phòng Dư Viễn Hàng, thợ trang điểm mở cửa ra, Cảnh Tâm nghe thấy tiếng xào bài mạt chược bên trong, cô đi về phía Chu Nghi Ninh nói nhỏ vào tai cô ấy mấy câu. Chu Nghi Ninh nghe xong khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, kéo người bên cạnh qua: "Cô chơi giúp tôi, tôi với Cảnh Tâm đi ra ngoài một lát."


Chu Nghi Ninh cũng kéo Dư Viễn Hàng bên cạnh cùng đi ra ngoài.


Ba người đi ra ngoài cửa, Cảnh Tâm nói: "Tôi có nên gọi điện thoại cho Tần Sâm trước không?"


Chu Nghi Ninh gật đầu: "Gọi đi."


Dư Viễn Hàng bối rối không hiểu gì cả: "Kéo tôi ra làm gì?"


Chu Nghi Ninh: "Không có việc gì, chỉ là có đàn ông thì có thể hù dọa người khác."


Dư Viễn Hàng: "..."


Cảnh Tâm lấy điện thoại di động ra, nghĩ một chút lại cất đi, "Quên đi, chúng ta đi xem trước đã."


Chu Nghi Ninh không có ý kiến, Kha Đằng cũng ở khách sạn này, trong khách sạn có camera, thật ra cô cũng không sợ, huống chi có Dư Viễn Hàng ở đây.


Cảnh Tâm gõ cửa.


Cửa mở ra, bọn họ liếc mắt một cái liền thấy Bành Huệ đang bị hai người đàn ông giữ chặt tay, sắc mặt Bành Huệ đỏ bừng, thấy cô vội hô một tiếng: "Cảnh tiểu thư, xin cô bảo bọn họ thả tôi ra đi."


Cảnh Tâm nhìn về phái Kha Đằng đang ngồi trên ghế sô pha, lãnh đạm nói: "Kha tổng, có thể thả người không?"


Kha Đằng đứng lên, nhìn về phía cô: "Thả người thì có thể, bất quá..."


Cảnh Tâm cắt đứt lời nói của anh ta: "Kha tổng so đo với một diễn viên thế thân nho nhỏ, có phải quá hẹp hòi rồi hay không."


Kha Đằng nở nụ cười, nhìn chằm chằm cô: "Tôi cũng không phải cố ý gây khó dễ cho cô ấy, Cảnh tiểu thư hiểu chứ."


Cảnh Tâm cắn môi, "Vậy anh nói đi, cô ấy đánh ai? Chắc chắn không có khả năng là đánh bảo vệ của anh chứ?"


Kha Đằng cười lạnh một tiếng: "Cô hỏi cô ấy một chút, cô ấy đánh ai?"


Cảnh Tâm nhìn về phía Bành Huệ.


Bành Huệ nâng cằm, ấp a ấp úng nói: "Tôi... Tôi đánh anh ta..."


Cảnh Tâm vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía Kha Đằng.


Lúc này mới phát hiện chỗ áo sơ mi ở bụng Kha Đằng có một vết bẩn màu đen, nhìn như là bị người ta đá cho một cước, bất quá một cước kia đá không chuẩn, không thì đã không ở bụng thế kia.


Trong lòng cô muốn cười, trên mặt lại phải duy trì bình tĩnh: "Tôi nghĩ chắc chắn Bành Duệ cũng không vô duyên vô cớ mà đánh người đi? Chẳng lẽ Kha tổng mạo phạm cô ấy?"


Kha Đằng nở nụ cười: "Tôi không làm gì cô ấy, là cô ấy phản ứng quá khích thôi."


Cảnh Tâm nhìn Bành Huệ một cái, Bành Huệ cúi đầu.


Cô nghĩ một chút: "Nếu là như thế, vậy cũng có thể là chuyện hiểu lầm, Kha tổng thả người trước đi."


Kha Đằng nhìn về phía bên kia ý bảo bảo vệ buông tay.


Bành Huệ được tự do lập tức chạy đến bên cạnh Cảnh Tâm và Chu Nghi Ninh, Cảnh Tâm thấp giọng hỏi: "Không có việc gì chứ?"


Bành Huệ lắc đầu, Chu Nghi Ninh híp mắt, "Nếu không có chuyện gì, chúng ta đi về đi."


Ba cô gái xoay người muốn đi, Dư Viễn Hàng đi theo phía sau.


Kha Đằng đứng ở phía sau, lạnh lùng nói: "Cứ như vậy mà đi?"


Bước chân của Cảnh Tâm cùng Chu Nghi Ninh dừng lại, Cảnh Tâm quay đầu cười cười: "Lần khác tôi sẽ đưa cho Kha tổng một phần lễ, bày tỏ lời xin lỗi."


Kha Đằng nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô, nở nụ cười: "Phần lễ thì miễn đi, Cảnh tiểu thư cùng tôi ăn cơm thì thế nào?"


Chu Nghi Ninh: "Mơ tưởng."


Cảnh Tâm hé miệng cười cười: "Có thể."


Từ trong phòng đi ra, Chu Nghi Ninh nhìn Dư Viễn Hàng: "Tốt lắm, không có chuyện gì, anh về trước đi, không một lúc nữa bọn họ sẽ tan cuộc đấy."


Dư Viễn Hàng bắt đắc dĩ nhìn Chu Nghi Ninh, anh ta rốt cuộc đến làm gì?


Dư Viễn Hàng xoay người đi.


Lúc này Chu Nghi Ninh mới trừng mắt nhìn Cảnh Tâm: "Không phải cô thực sự sẽ đi bồi tên háo sắc đó ăn cơm chứ?"


Cảnh Tâm liếc mắt: "Lừa anh ta."


Nếu không nói như vậy, sao có thể giải quyết chuyện này nhanh như vậy.


Cô nhìn Bành Huệ: "Vừa rồi sao lại vậy? Sao cô lại đánh Kha Đằng?"


Bành Huệ nhỏ giọng giải thích một lần: "Mọi người không phải đang đánh mạt chược sao, tôi vốn muốn đi mua chút đồ ăn vặt cùng đồ uống mang đến. Kết quả lúc về nghe thấy phía sau có người gọi tôi, gọi tôi là Cảnh tiểu thư, tôi tưởng người của đoàn làm phim lại nhận nhầm người, quay đầu nói tôi không phải Cảnh Tâm, kết quả bị người ta tóm tay, tên kia tối đen, tôi nhìn không rõ. Theo thói quen...Vừa có người cầm tay tôi tôi muốn cho người đó một cú vật qua vai, kết quả người đó bất động, lại còn đùa giỡn, tôi tức quá liền giơ chân đá người, sau đó có hai người đàn ông giữ chặt tôi."


Cảnh Tâm kinh ngạc vài giây, Chu Nghi Ninh cười ra tiếng: "Thói quen này của cô rất tốt! Sao cô không đá anh ta chổng ngược lên!"


Bành Huệ có chút ngượng ngùng cười cười: "Sức lực của anh ta lớn hơn tôi, phản ứng cũng nhanh, tôi đánh ngã không được."


Cảnh Tâm hỏi: "Có phải cô muốn đá vào giữa đũng quần anh ta đúng không?"


Bành Huệ gật đầu: "Đúng, nhưng anh ta tránh được."


Thật đáng tiếc mà.


Chu Nghi Ninh nhìn Bành Huệ: "Đồ ăn vặt cùng đồ uống của cô đâu?"


Bành Huệ: "... Đều ở bên kia."


Chu Nghi Ninh: "Chúng ta lại đi mua một phần nữa đi."


Chờ mấy người đem đồ ăn cùng đồ uống mua về, bàn mạt chược đã tan.


Chu Nghi Ninh trừng mắt nhìn Dư Viễn Hàng: "Anh làm gì mà mọi người về hết vậy?"


Dư Viễn Hàng: "Cô đi lâu như vậy không về, mọi người đợi lâu không thấy liền đi về."


Chu Nghi Ninh: "..."


Hôm sau, Cảnh Tâm quay về thành phố B, Chu Nghi Ninh cũng về cùng cô.


Tối hôm đó, Cảnh Tâm nhận được điện thoại của Tần Sâm, thanh âm của anh rất trầm: "Chuyện tối hôm qua sao lại không nói với anh?"


Cảnh Tâm: "Nghi Ninh nói với anh?"


Tần Sâm cười lạnh: "Nếu con bé không nói, có phải em cũng không định nói cho anh biết đúng không?"


Cảnh Tâm vội vàng nói: "Không phải, em tính lúc gặp anh rồi nói."


Tần Sâm dựa vào thân xe, thở ra vài ngụm khói, cúi đầu búng tàn thuốc, "Vậy bây giờ em xuống lầu đi."


Cảnh Tâm sửng sốt: "Anh ở dưới lầu?"


Tần Sâm thấp giọng nói: "Ừ."


"Vậy anh chờ em một chút."


Cảnh Tâm vội vàng chạy ra khỏi phòng, lúc xuống lầu cố ý bước chậm lại, Cảnh Lam Chi cùng Phó Khải Minh đã về phòng ngủ.


Cô rón rén đi xuống lầu, thím Dư đang dọn dẹp ở phòng khách chuẩn bị tắt đèn, thấy cô xuống liền hỏi: "Tiểu thư, cháu muốn ăn khuya không?"


Cảnh Tâm giơ tay: "Suỵt, không có chuyện gì đâu, cháu ra ngoài một lúc, thím đừng nói to quá, ầm ĩ đến ba mẹ cháu."


Thím Dư ở nhà họ Phó đã nhiều năm, rất quan tâm đến Cảnh Tâm, nhịn không được hỏi nhiều mấy câu: "Bây giờ muộn lắm rồi, cháu đi về sao? Nhưng mà cháu không lái xe đến đây mà."


Cảnh Tâm sợ ầm ĩ đến ba mẹ cô, vội vàng nói: "Ai nha, thím yên tâm đi."


Cô đi qua đẩy bả vai của thím Dư: "Thím mau về phòng ngủ đi, không cần quan tâm đến cháu đâu."


Cảnh Tâm dán người lên cửa phòng, lại nhẹ chân nhẹ tay chạy đến cửa đổi giày, lại nhẹ chân nhẹ tay mở cửa ra ngoài.


Cảnh Tâm chạy ra sân, đi một đoạn đường ngắn đã thấy một chiếc xe màu đen đậu dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, Tần Sâm cả một thân màu đen dựa vào cửa xe lười biếng hút thuốc, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn qua, không nhanh không chậm hút một ngụm cuối cùng, ném xuống đất dập.


Tay đút túi, chờ cô tới.


Trong lòng Cảnh Tâm có chút bồn chồn, không đoán được anh có phải đang tức giận hay là không. Cô đi đến trước mặt anh thì đứng lại.


Cô nhỏ giọng nói: "Ba mẹ em ngủ, em vụng trộm đi ra, không nói cho họ biết."


Tần Sâm nở nụ cười, xoa đầu cô, kéo người vào trong lòng: "Rất tốt, tối nay không cần đi về."


Cảnh Tâm cười cười, ngẩng đầu nhìn anh: "Vẫn nên đi về thôi, tối hôm nay thì có ở nhà, sáng sớm ngày mai lại phát hiện không thấy em nữa, như vậy không tốt lắm đâu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play