Sắc mặt Cảnh Tâm ửng đỏ, nhìn chằm chằm người đàn ông đang cười xấu xa trên người mình.
Ký ức tối qua vẫn còn khá mới mẻ, đàn ông ở phương diện này luôn thích nắm quyền chủ động, thích chinh phục phụ nữ, có lẽ do bản chất đã có chút xấu xa từ đầu, Tần Sâm chính là người đàn ông như vậy. Cô quay đầu đẩy anh một lúc, nhỏ giọng nói: "Vẫn còn đau, lần sau rồi tiếp tục..."
Lời còn chưa dứt, môi đã bị anh chặn lại. Tần Sâm đem hai tay cô giơ cao khỏi đỉnh đầu, một tay giữ chặt, rồi từ từ nhắm hai mắt lại ở bên tai cô trêu đùa, khàn khàn nói: "Một lát nữa sẽ không đau đâu, tin tưởng anh."
Trên người cô mặc áo sơ mi của anh, anh chậm rãi cởi bỏ cúc áo, hôn một đường từ cổ đi xuống, dừng ở ngực mềm mại.
Tiếp đó một đường xuống dưới, tách hai chân đang khép chặt của cô ra, nhìn cô một cái, cười xấu xa vùi đầu vào.
Thân thể Cảnh Tâm run rẩy, lắc mông, bị kích thích đến sắp phát khóc, nhỏ giọng cầu xin tha thứ.
Tần Sâm phủ lên người cô lần nữa, giữ lấy cái cằm tinh tế của cô hôn nhẹ, cười vô cùng đắc ý: "Như vậy không đùa em nữa được chưa."
Cảnh Tâm bị anh làm cho nửa sống nửa chết, dục tiên dục tử sắp khóc, người đàn ông này có tất cả các biện pháp để dày vò cô.
Anh vô cùng kiên nhẫn trêu đùa cô, nói nhỏ bên tai cô.
Thanh âm khàn khàn của đàn ông kích thích thần kinh đại não của cô, Cảnh Tâm nhịn không được ôm lấy thắt lưng anh, hô hấp của Tần Sâm nháy mắt nặng nề, hung hăng tiến vào, thân mình Cảnh Tâm mạnh mẽ cuộn lại ôm chặt anh, trướng đau đến mức một chút âm thanh cũng không phát ra nổi, anh là tên lừa đảo!
Tần Sinh nảy sinh ác độc hôn cô, không giữ lực một chút nào từng phát từng phát, vật cứng rắn dùng sức va chạm, rất nhanh cảm giác tê dại truyền khắp cơ thể cô, cô quên đau, thuận theo động tác càng ngày càng mạnh mẽ của anh, run rẩy cầu xin tha thứ.
Trong cả quá trình, Cảnh Tâm rốt cuộc biết anh muốn dạy cô cái gì, cả người cô mềm nhũn không chút sức lực, quả thực là phối hợp cao độ để thoả mãn anh.
...
Tám giờ sáng hôm sau, Cảnh Tâm là bị đói làm tỉnh, cô chưa từng trải qua loại chuyện này.
Tần Sâm đã dậy, ăn mặc chỉnh tề, hai tay chống lên giường, khom người nhìn cô, Cảnh Tâm xoay người, lưu lại cho anh một bóng lưng.
Khoé miệng Tần Sâm cong lên, mạnh mẽ đem chăn xốc lên, Cảnh Tâm oa oa kêu to, giận đỏ mặt: "Anh khốn kiếp!"
Còn có thể mắng chửi người. Tần Sâm nhướn mày, lãnh đạm nhắc nhở cô: "9 giờ sáng hôm nay em phải đến đoàn làm phim."
Cảnh Tâm ôm chăn trừng anh, Tần Sâm biết cô thẹn thùng, không đùa cô nữa, lấy áo choàng tắm từ trong tủ ra ném qua, chùm ngay trên đầu cô.
Cảnh Tâm: "..."
Kéo áo choàng xuống dưới, anh đã đi ra đến cửa.
Cảnh Tâm xuống giường, hai chân thiếu chút nữa không đứng nổi, cô sửa soạn cho mình xong thì đã 8 rưỡi, vội vàng xuống lầu, đứng trước bàn ăn nhìn Tần Sâm, "Em không ăn đâu, đi đoàn làm phim trước đây."
Tần Sâm túm chặt cô, đem một túi sandwich đã gói kỹ nhét vào tay cô, "Cầm lên xe ăn."
Cảnh Tâm nhìn anh một cái, gật đầu, vội vàng đi đổi giày, trợ lý tiểu Thất của cô đã chờ ngoài cửa.
Đến đoàn làm phim, thời gian vừa vặn.
Cảnh Tâm thay quần áo xong ngồi trước gương trang điểm, thợ trang điểm vén mái tóc dài của cô lên, thoáng thấy trên gáy trắng nõn của cô có rất nhiều ấn ký màu hồng, mặt đỏ lên. Cảnh Tâm ở trong gương nhìn thấy cô ấy có chút động tác quái dị, có chút kỳ quái: "Làm sao vậy?"
Đều là người trưởng thành, thợ trang điểm ho khan vài tiếng: "Không có gì, chỉ là sau gáy cô có chút vết màu hồng."
Cảnh Tâm có chút xấu hổ cúi đầu, "Vậy cô giúp tôi che một chút."
Thợ trang điểm cười cười: "Được."
Cảnh Tâm trang điểm xong đi ra ngoài chờ quay phim, thợ trang điểm không nhàn rỗi, đi theo mọi người bát quái, "Xem ra Cảnh Tâm cùng Tần tổng tình cảm vô cùng ngọt ngào nha, ngày hôm qua không phải thấy phó đạo diễn nói, buổi sáng gọi điện qua là Tần tổng nhận."
"Lúc trước trên mạng có rất nhiều người nói Cảnh Tâm vì vai nữ chính nên mới ở chung một chỗ với Tần tổng, bây giờ nhân vật này cũng là Tần Sâm cấp cho, đều nói Cảnh Tâm xem Tần Sâm là kim chủ là núi dựa, không phải thật sao?" "Cho dù thế thì sao? Người ta bây giờ ở chung một chỗ rất tốt, Tần tổng đẹp trai như vậy, bộ dáng Cảnh Tâm xinh đẹp như thế, hai người đều không thiệt thòi."
"Không phải tôi nói đâu, dáng người Tần tổng... thật đúng là làm cho người ta không chịu nổi, so với người mẫu nam trong tạp chí còn hoàn hảo hơn!"
...
Tần Sâm trở lại công ty, trợ lý đem chuyện chưa nói xong tối qua tiếp tục báo cáo: "Tần tổng, người kia đã rời khỏi đoàn làm phim, tiền lương cũng không cần, không biết là do sợ bị trừng phạt hay là do đã động tay động chân nên không dám tiếp tục ở lại đoàn làm phim."
Tần Sâm ngồi xuống dựa vào ghế, trầm mặc một lúc, "Thông báo cho các đoàn làm phim, chú ý các cảnh diễn nguy hiểm nhiều hơn một chút, đừng gây ra sự cố, đem hậu quả nói cho bọn họ."
Trợ lý gật đầu: "Vâng."
Hai ngày sau đều quay phim, Cảnh Tâm rút ra một buổi chiều trống, Tần Sâm bận rộn, cô cho tiểu Thất nửa ngày phép, một mình đi đến bệnh viện thăm Bố Duệ.
Bố Duệ đã khôi phục khá tốt, cô vô cùng hưng phấn.
Cảnh Tâm vuốt đầu nó, hỏi bác sĩ: "Bao lâu nữa Bố Duệ có thể xuất viện?"
Bác sĩ nở nụ cười: "Thật ra bây giờ có thể xuất viện, có thể Tần tổng không có nhiều thời gian để chiếu cố, cũng sợ chăm sóc không tốt, liền bắt nó trước tiên cứ ở lại bệnh viện tiếp tục dưỡng thương một thời gian."
Cảnh Tâm hiểu rõ, nở nụ cười: "Vậy làm phiền mọi người."
Cảnh Tâm đi từ bệnh viện ra, đi nhanh đến bãi đỗ xe, đột nhiên có một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ công sở chặn đường đi của cô lại, mỉm cười nói: "Cảnh tiểu thư, bây giờ cô có rảnh không?"
Cảnh Tâm cảnh giác nhìn người phụ nữ trước mặt, "Cô là ai?"
Thân mình người phụ nữ kia lùi sang một bên, cửa chiếc xe thương vụ màu đen phía sau mở ra, người đàn ông trầm ổn thành thục từ trên xe bước xuống, nhìn cô mỉm cười: "Cảnh tiểu thư, đã lâu không gặp."
Cảnh Tâm nhìn xung quanh, người đi đường không nhiều lắm, cũng bất giác yên lặng, cô cười gượng: "Kha tổng có việc gì sao? Nếu là muốn đưa tôi lễ vật hay vai nữ chính, vậy thì quên đi, tôi không cần."
Kha Đằng đi lên phía trước vài bước, nhìn Cảnh Tâm trước mặt, cảm giác cô có chút không giống với lúc trước, so với lúc trước càng nhiều hương vị hơn, xinh đẹp hơn, anh ta nhìn thêm vài lần liền hiểu được.
Sắc mặt thay đổi, khóe miệng nhếch lên: "Cảnh tiểu thư, thực lực của tôi so với Tần Sâm ai hơn ai cô ngẫm lại là sẽ biết, anh ta hiện nay có gì, tôi cũng có, Tinh Vũ bây giờ cũng không kém Hoa Thần, tôi ở Hongkong có Anh Đằng, anh ta vẫn không bằng tôi."
Cảnh Tâm nhìn anh ta, đột nhiên bật cười: "Phải không? Bộ dáng của anh ấy tốt hơn anh! Dáng người cũng đẹp hơn, cái này là đủ."
Sắc mặt Kha Đằng thay đổi mãnh liệt, rất nhanh khôi phục như thường, cho tới bây giờ không ai dám ở trước mặt anh ta nói những lời này, anh ta lạnh lùng cười: "Cảnh tiểu thư nói như vậy có phải rất không cho tôi mặt mũi?"
Đàn ông thành thục trầm ổn như anh ta, bao nhiêu phụ nữ muốn bổ nhào vào. Cảnh Tâm mím môi: "Tôi chỉ ăn ngay nói thật."
Cô nhìn sắc mặt Kha Đằng nháy mắt liền thay đổi, bình tĩnh nói: "Tôi còn có việc, đi trước."
Cảnh Tâm rất nhanh liền đi về phía trước, vào trong xe của mình, khởi động xe nhanh chóng rời đi.
Kha Đằng đứng im tại chỗ, nhìn xe của cô rời đi, chậm rãi gợi lên một chút ý cười.
Cảnh Tâm trở lại Phó gia, bác giúp việc đang chuẩn bị cơm chiều, Cảnh Lam Chi từ trên lầu đi xuống, Cảnh Tâm cười với bà, ngọt ngào gọi một tiếng: "Mẹ."
Cảnh Lam Chi có chút bất đắc dĩ sờ đầu cô, kéo cô ngồi xuông ghế sofa: "Sao lại gầy thế này."
Cảnh Tâm vội vàng phản bác: "Đâu có!"
Gần đây quay phim có chút mệt mỏi, còn phải ứng phó với nhu cầu của Tần Sâm, hình như có chút gầy.
Cảnh Lam Chi hỏi cô: "Gần đây quay phim rất mệt sao?"
Cảnh Tâm lắc đầu: "Không có, rất vui vẻ."
Cảnh Lam Chi nhìn cô một lúc, sau đó nói: "Bảo bối, con không phải đang ở chung với Tần Sâm chứ?"
Cảnh Tâm ngây ra một lúc, sắc mặt ửng đỏ, không có trả lời ngay.
Cảnh Lam Chi nhìn bộ dạng này của cô liền hiểu, bà vỗ vỗ mu bàn tay của Cảnh Tâm, không vui nói: "Bảo vệ bên kia mấy ngày nay đều không thấy con về nhà, mấy hôm trước gọi điện cho con là muốn hỏi chuyện này. Con cái đứa nhỏ này đúng là, mẹ chưa nói xong đã vội cúp điện thoại, ba với mẹ còn chưa đồng ý cho con qua lại với Tần Sâm, con sao lại... Sao lại sống chung với cậu ta? Con với cậu ta mới quen biết bao lâu? Con đủ hiểu nó sao? Sao có thể tuỳ tiện như vậy!"
Dù sao cũng là mẹ của mình, Cảnh Tâm bị bà hỏi như vậy mặt có chút đỏ, cô phản bác nói: "Con đâu có tuỳ tiện! Con là người trưởng thành, chuyện gì có thể làm chuyện gì không trong lòng con rất rõ, mẹ, người đừng nói con như vậy, có người nào lại nói con gái mình như vậy."
Cô có chút tức giận, quay đầu sang một bên, "Ba mẹ không thích Tần Sâm, không phải vì anh ấy đối nghịch với hai người hay sao? Nếu anh ấy nghe lời hai người, ở cùng một phe với hai người, ba mẹ còn có thể như vậy sao?"
Phó Khải Minh cùng Phó Cảnh Sâm đi vào nhà, vừa đúng lúc nghe thấy lời này của Cảnh Tâm.
Phó Khải Minh nhíu mày, Phó Cảnh Sâm thần sắc tự nhiên đi vào.
Cảnh Tâm vừa thấy Phó Cảnh Sâm giống như đã tìm được cứu tinh của mình, vội vàng đứng lên đi đến bên cạnh anh, ôm lấy cánh tay anh làm nũng, "Anh, anh và Tần Sâm đã quen biết một thời gian dài, anh giúp em nói gì đi."
Phó Cảnh Sâm xoa nhẹ đầu cô, nhìn về phía Cảnh Lam Chi, lãnh đạm nói: "Tần Sâm không có vấn đề gì, có vấn đề là hai người."
Cảnh Tâm: "..."
Anh trai cô đúng là cái gì cũng dám nói.
Sắc mặt Cảnh Lam Chi cùng Phó Khải Minh đều biến đổi, Cảnh Tâm nhìn hai người, cảm giác rất không ổn, đúng lúc này bác giúp việc gọi vào ăn cơm.
Phó Khải Minh nhìn anh em hai người, "Ăn cơm trước đi." ...
Buổi tối về nhà, Cảnh Tâm gọi điện thoại cho Tần Sâm, lúc này Tần Sâm vừa bị Chu Nghi Ninh kéo đến bên bàn mạt chược. Gần đây Chu Nghi Ninh thua rất thảm, cô vất vả ngóng trông Tần Sâm về Tần gia báo thù cho mình, ai biết anh thắng hai ván liền ném bài lại cho cô, cầm di động đi ra ngoài ban công.
Chu Nghi Ninh đành phải tự mình chơi, nhìn thoáng qua bài mình, "Mẹ kiếp, bài gì mà dở như vậy!"
Mẹ Tần thấy con trai đi rồi, vô cùng cao hứng, "Không sao, cháu vừa thắng hai ván rồi còn gì!"
Chu Nghi Ninh bĩu môi, "Được rồi, mấy ngày nữa cháu cũng phải đi quay phim, mợ liền thiếu một người chơi cùng."
Nhắc tới chuyện này, mẹ Tần có chút ưu sầu thở dài.
Trên miệng Tần Sâm còn đang ngậm điếu thuốc lá, lười biếng nói: "Muốn anh đến đón em về sao?"
Cảnh Tâm yên lặng liếc mắt, sau đó nói: "Không cần, tối nay em ở nhà, anh đang làm gì vậy?"
Cảnh Tâm a một tiếng: "Anh còn chưa dạy em chơi mạt chược đâu."
Tần Sâm quay đầu nhìn phòng khách, cười cười: "Lần sau mang em đến đây chơi."
Cảnh Tâm có chút hâm mộ: "Nhà anh có phải vô cùng náo nhiệt hay không?"
Cảm thấy anh và cô không giống nhau, anh có rất nhiều bạn bè, họ hàng cũng rất nhiều, nghe Chu Nghi Ninh nói qua, những phù rể lần trước đều cùng lớn lên trong một đại viện.
Anh cười: "Vô cùng náo nhiệt, muốn đến không?"
Cảnh Tâm có chút xao động, bất quá gần đây cô phải quay phim, hai ngày sau phải đến Hoành Điếm, nghe Từ đạo diễn nói, đên lúc đó nam chính cũng sẽ tiến vào đoàn làm phim, tiến độ quay phim của cả đoàn sẽ nhanh hơn, hai tháng sau chắc cô sẽ rất bận.
Cô thật thà nói: "Muốn... Lần sau em sẽ cùng về với anh."
Tần Sâm cười nhẹ: "Được."
Hai người nói chuyện một lúc, Cảnh Tâm nghe thấy Chu Nghi Ninh bên kia gào to: "Anh họ! Em van anh! Mau tới cứu em!"
Cảnh Tâm ngây ra một lúc, vội vàng thúc giục anh: "Anh mau đi giúp cô ấy đi, hai ngày trước em thấy tiền trong túi xách của cô ấy đã sắp hết."
Tần Sâm nhìn về phía bên kia, người trên bàn mạt chược đã thay đổi, Chu Thân cùng Tần Ninh không biết đến đây từ bao giờ, hai người này rất hư hỏng, thường xuyên kết bè chỉnh người khác, Chu Nghi Ninh rõ ràng bị bắt nạt.
Cúp điện thoại, Tần Sâm đi qua, Chu Nghi Ninh vội vàng nhường chỗ cho anh.
Chu Thân cùng Tần Ninh ở dưới gầm bàn đạp nhau một cước.
Tần Sâm liếc mắt nhìn bọn họ một cái: "Không chơi thì cút đi."
Chu Thân vộ vàng nói: "Chơi chơi chơi, đúng rồi, anh Sâm, sao anh lại không đưa Cảnh Tâm cùng đến đây."
Mẹ Tần lúc này mới nhìn về phía anh: "Đúng vậy, tiểu Sâm, lúc trước con nói muốn đưa con bé đến đây chơi mạt chược với mẹ mà."
"Lần sau sẽ đưa cô ấy đến." Tần Sâm tìm bài, liếc mắt nhìn Chu Thân một cái: "Cậu nói quá nhiều."
Chu Thân lập tức ngậm miệng.
Tối nay chơi xong đã khá muộn, Tần Sâm trực tiếp ngủ luôn ở đây, tắm rửa xong đang ở trên ban công hút thuốc, nhìn thấy Chu Thân lén lút lôi kéo Chu Nghi Ninh đến bên cạnh xe, anh thờ ơ nhìn vài lần, dập tắt tàn thuốc, xoay người đi về phòng.
Chu Thân đem một túi đồ đưa cho Chu Nghi Ninh: "Em cùng bình hoa yêu tinh kia quan hệ rất tốt đi? Em mang cái này đưa cho cô ấy."
Chu Nghi Ninh ngây ra một lúc: "Bình hoa yêu tinh? Anh nói Cảnh Tâm?"
Chu Thân gật đầu: "Đúng vậy, lần trước nói đưa lễ vật cho cô ấy, mà anh không có cơ hội, em giúp anh đưa cho cô ấy đi."
Chu Nghi Ninh nghi hoặc nhìn Chu Thân, lại nhìn Tần Ninh: "Đây là gì vậy?"
Chu Thân cười khà khà mấy tiếng: "Thứ tốt, em cứ đưa cho cô ấy là được."
Chu Nghi Ninh nhìn chằm chằm Chu Thân vài giây, cười cười: "Nếu là thứ tốt, anh cũng cho em một phần đi!"
Chu Thân khó xử: "Em là một người độc thân, muốn cái này làm gì?"
Chu Nghi Ninh không phục, "Lễ vật này không thể đưa cho người độc thân sao?"
Cũng không phải không thể, Chu Thân nhìn cô một cái: "Lần sau anh đưa cho em được chưa, đại tiểu thư!"
Chu Nghi Ninh hừ một tiếng: "Thế thì còn được!"
Hôm sau, Cảnh Tâm nhận được lễ vật này, đóng gói đặc biệt long trọng, tầng tầng lớp lớp, cô chỉ vào vật đó: "Đây là cái gì vậy?"
Chu Nghi Ninh lắc đầu: "Không biết, dù sao cũng là Chu Thân bảo tôi đưa cô, nói là nợ cô một phần lễ vật."
Cảnh Tâm ghét bỏ vật kia: "Tôi có thể cự tuyệt không nhận được không?"