Cảnh Tâm nhìn mấy thứ kia, cảm giác có chút quen thuộc, rút ra một tấm thiệp, nhíu mày nhìn hai chữ "Kha Đằng" rồng bay phượng múa bên trên, người đàn ông này sao lại giống như âm hồn không tan vậy, còn đem lễ vật đến công ty tặng cô, trách không được mọi người đều nhìn cô.
Thẩm Gia làm xong việc đi vào văn phòng, Cảnh Tâm chỉ vào cái đống kia: "Sao chị lại không cự tuyệt?"
Thẩm Gia than thở: "Cự tuyệt không được, không có biện pháp."
Cảnh Tâm mím môi, nhíu mày nói: "Kha Đằng muốn làm cái gì? Sao lại đem đến công ty của chúng ta?"
Thẩm Gia nhìn đến một xấp tài liệu thả trên bàn, "Anh ta còn có thể muốn làm cái gì? Muốn ngủ với em."
Có lẽ do trải qua tối hôm qua, Cảnh Tâm vừa nghe thấy lời này liền cảm thấy vô cùng ghê tởm, chuyện thân mật như vậy, không phải người yêu nhau làm đều vô cùng ghê tởm.
Loại chuyện đó cô chỉ nguyện ý cùng Tần Sâm làm.
Thẩm Gia nhìn cô một cái: "Hôm nay gọi em đến không phải vì chuyện này, bây giờ em cùng Tần Sâm ở chung một chỗ, anh ta cho dù thực sự có ý nghĩ đó, cũng chỉ có thể ở trên thương trường chèn ép Tần Sâm, không dám trực tiếp động vào em, cũng uy һɪếρ không nổi em."
Thẩm Gia đưa tờ lịch trình làm việc cho Cảnh Tâm: "Lịch trình làm việc gần đây của em chị đã điều chỉnh xong, em xem đi."
Cảnh Tâm vội vàng nhận lấy nhìn nhìn, có chút kinh ngạc: "Sao đột nhiên em lại có nhiều công việc như vậy?"
Thẩm Gia mỉm cười: "Em không biết?"
Cảnh Tâm: "... Tần Sâm?"
Thẩm Gia gật đầu: "Cũng gần như vậy, Tần Sâm đấu cùng ba mẹ em, dù sao Tần Sâm cũng ở trong giới giải trí này nhiều năm như vậy, quan hệ trong giới này rộng hơn so với ba mẹ em. Bây giờ em là đầu đề hot nhất, rất nhiều chương trình đều muốn mời đến, trước mắt có mấy chương trình có người hậu thuẫn mạnh, liền dám đưa ra lời mời."
Cảnh Tâm a một tiếng, tâm đột nhiên mềm nhũn, Tần Sâm cũng chưa từng đề cập qua việc này với cô.
Thẩm Gia cười cười, có chút cảm khái: "Ai, chị dẫn dắt em nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng sắp khổ tận cam lai, em nhanh cướp cho chị vai nữ chính về, chị cũng được coi là viên mãn."
Cảnh Tâm nghĩ đến chuyện tối qua, sắc mặt đỏ ửng, "Sắp rồi..."
Thẩm Gia nhướn mày, thấp giọng hỏi: "Đã bồi ngủ?"
Cảnh Tâm liếc mắt trừng cô ấy một cái: "Không nói khó nghe như vậy được không? Em cùng anh ấy là người yêu."
Thẩm Gia cười vài tiếng, không nói gì nữa, thông báo chút chuyện công việc.
Thảo luận công việc xong, Cảnh Tâm phải đi về, Thẩm Gia hất cằm: "Mấy cái đồ kia em định xử lý thế nào?"
Cảnh Tâm nói: "Tuỳ chị, dù sao em cũng không cần."
Sau khi lên xe, tiểu Thất hỏi: "Chúng ta đi đâu?"
Cảnh Tâm nghĩ một chút: "Đến Hoa Thần đi."
Đến Hoa Thần vừa đúng lúc 5 giờ chiều, Cảnh Tâm không biết chính xác văn phòng của Tần Sâm ở đâu, đành phải gọi điện thoại cho anh.
Trợ lý của Tần Sâm xuống đón cô, mỉm cười nói: "Cảnh tiểu thư, Tần tổng đang họp, tôi đưa cô đến phòng làm việc của anh ấy trước."
Cảnh Tâm sửng sốt: "... Họp có thể nhận điện thoại sao?"
Trợ lý mỉm cười: "Tần tổng có thể."
Cảnh Tâm: "..."
Trợ lý đưa cô đến tầng làm việc của Tần Sâm, Cảnh Tâm vừa thấy, thật đúng là rất nhiều cô gái nhỏ, một đám đều nhìn trộm cô.
Phòng làm việc của Tần Sâm rất lớn, cùng với văn phòng của anh trai cô không sai biệt lắm, màu sắc trang nhã, thương nhân, bất quá cách bài trí dựa vào tính cách rất nhiều, rất giống phong cách của anh.
Cảnh Tâm lắc lư bên trong phòng làm việc của anh, bên ngoài đang bát quái khí thế ngất trời.
"Ai nha bình hoa đến thăm, cảm giác mặt lại nở hoa rồi, mỗi ngày gặp Tần tổng, bây giờ lại thấy cô ấy, tôi lại nghĩ tới lần kích động hôn nhau bị chụp lần trước."
"Thấy cặp chân kia không? Nếu chân tôi cũng thẳng như vậy thì tốt rồi! Nghe nói Tần tổng cuồng chân."
"Người ta là bình hoa vừa có nhan sắc vừa có chân được không? Lúc trước ảnh hậu trường phim cổ trang bị tung ra, cảm giác so với nữ thần Chu Duy còn có hương vị hơn, tôi bây giờ là fan của cô ấy."
"Tôi đã sớm biết như vậy rồi được không?! Từ sau khi nhìn tấm ảnh kích động hôn nhau."
...
Tần Sâm đẩy cửa văn phòng ra, Cảnh Tâm đang dựa vào tường lướt weibo, cô mặc sơ mi trắng đơn giản cùng chân váy ngắn, hai chân khép lại, đứng nghiêm.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía anh, cười cười: "Anh họp xong rồi?"
Khoé miệng Tần Sâm cong lên, đi về phía cô, hai tay nắm chặt eo cô xách người thả trên bàn làm việc, cúi đầu hôn cô.
Ô... Đừng vừa đến đã hôn môi mà, Cảnh Tâm đẩy anh ra, anh càng dùng sức hôn, mút môi của cô, cho đến khi cô chậm rãi nhắm mắt lại.
Trí nhớ về tối hôm qua khắc quá sâu, Cảnh Tâm bị anh ấn vào trong ngực, nâng cằm lên hôn, hôn thắm thiết đến khi hai cẳng chân tinh tế xinh đẹp nhịn không được quấn lấy đùi anh. Tần Sâm dừng lại, cúi đầu nhìn hai chân thon dài trắng nõn của cô, cười xấu xa nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Muốn không?"
Mặt Cảnh Tâm lập tức đỏ, vội vàng bỏ chân ra: "Không có, trong vòng vài ngày tới cũng không có suy nghĩ này."
Tần Sâm cắn tai cô nói lời hạ lưu, Cảnh Tâm nổi giận đập anh một cái, từ trên bàn anh trượt xuống, nghiêm trang nói: "Em tới tìm anh cùng đi thăm Bố Duệ."
Cô rất thích Bố Duệ, lần này Bố Duệ bị thương, cô rất lo lắng, muốn đi xem.
Tần Sâm cười nhẹ, mắt nhìn đống văn kiện trên bàn, "Chờ anh nửa tiếng."
Cảnh Tâm gật đầu: "Được."
Anh ngồi kí văn kiện, Cảnh Tâm nhàm chán nâng cằm ngồi một bên nhìn anh: "Chị Gia Gia mới nhận cho em vài quảng cáo, mấy ngày nữa em phải lên một chương trình."
Tần Sâm đầu cũng không nâng, ừ một tiếng.
Tiếp theo cô nói: "Chuyện em được lên chương trình, cũng là anh hỗ trợ sao?"
Tần Sâm hơi ngừng bút, mấy ngày trước đi xã giao, tổ chương trình bên kia có đề cập qua, muốn cho Cảnh Tâm lên chương trình của bọn họ.
Cô đã đi vòng qua phía sau anh, tay khoác lên vai anh, "Em cũng chưa hỏi qua anh, ba mẹ em có làm khó anh không?"
Lúc này Tần Sâm mới ngẩng đầu, nhướn mày: "Ba em ba ngày hai bữa gọi điện thoại mắng anh, tính sao?"
Cảnh Tâm: "... Ba em mắng cái gì vậy?"
Tần Sâm: "Đại khái chính là tiểu tử mặt dày vô liêm sỉ."
Cảnh Tâm há miệng thở dốc, nửa ngày mới nhỏ giọng nói: "Em cũng chưa bao giờ nghe thấy ba em mắng người kinh như vậy, có phải anh cảm thấy rất bực bội hay không?"
Vì cô mà bị mắng.
Vẻ mặt Tần Sâm nhàn nhã lùi lại phía sau, "Sẽ không, so với ba em, ba anh mắng chửi người còn kinh hơn nhiều."
Mấy năm anh ngỗ ngược, ba anh không ít lần còn động thủ.
Cảnh Tâm sửng sốt, được rồi, cô đều đã quên trước kia anh chính là thiếu niên bất lương.
Tần Sâm vừa muốn tiếp tục, Cảnh Tâm lại nói: "Ừm, em cảm thấy chuyện này phải nói một tiếng với anh, Kha Đằng tặng cho em rất nhiều lễ vật, ở công ty bên kia."
Cố tình không cho anh xử lý công việc mà.
Tần Sâm đem văn kiện đẩy ra, đứng lên túm cô đến trước mặt, hai tay chống lên bàn làm việc, đem cô khống chế trong phạm vi hẹp, khoé miệng hơi nhếch lên: "Còn gì nữa?"
Cảnh Tâm cắn môi một cái, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Em ghét anh ta."
Tần Sâm xoa xoa tóc cô, không chút để ý nói: "Lần trước anh dạy em thuật phòng thân còn nhớ không?"
Cảnh Tâm gật đầu: "Nhớ rõ."
Anh kéo cô đi đến trước bàn làm việc, "Thử xem."
Cảnh Tâm xê dịch chân, bắp đùi vẫn mỏi nhừ, cô đá anh một cái: "Anh không làm việc sao? Vậy chúng ta đi xem Bố Duệ đi!"
Tần Sâm có chút bất đắc dĩ cười cười, tắt máy tính đi, cầm chìa khoá xe, "Đi thôi."
Cảnh Tâm lập tức cười với anh.
Hai người đi ra khỏi văn phòng, mọi người đồng loạt nhìn về phía bọn họ.
Tần Sâm thản nhiên nhìn lướt qua, mọi người lại cúi đầu, anh ôm Cảnh Tâm đi.
Tới bệnh viện, Cảnh Tâm có chút khẩn trương, Tần Sâm ôm lấy cô đi vào.
Bố Duệ ngửi được mùi của hai người, nó hồi phục khá tốt, đã có thể ngồi, đang thè lưỡi hà hơi, ánh mắt đen bóng hưng phấn nhìn hai người.
Cảnh Tâm thấy nó như vậy, nhẹ nhàng thở ra, đi qua sờ đầu nó, nhỏ giọng nói: "Bố Duệ, tao đến thăm mày."
Bố Duệ liếm tay cô, ngao một tiếng.
Cảnh Tâm nghiêng đầu nhìn vết thương của nó, có chỗ lông bị thiêu trụi, lộ ra thịt màu hồng hồng, có chỗ đã kết vảy, bụng bị tổn thương chỗ to chỗ nhỏ, nghiêm trọng nhất là chân sau.
Tần Sâm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, thuận tay nhéo hai cái má cô: "Không có việc gì, một thời gian nữa có thể khôi phục."
Cảnh Tâm cau mày: "Vậy lông trên người nó có thể dài lại được không?"
Tần Sâm hạ mắt, "Chắc là có thể."
Cảnh Tâm đau lòng vuốt ve Bố Duệ, nhỏ giọng oán giận: "Đoàn làm phim bên kia sao lại làm ăn không cẩn thận như vậy, may mắn Bố Duệ không sao, cũng không có người bị thương, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Hoa Thần."
Chuyện này bây giờ còn đang trong giai đoạn điều tra, rốt cuộc là ngoài ý muốn hay là, anh phải tra cho ra.
Ở bệnh viện ngây người hơn 20 phút, di động Cảnh Tâm liền vang lên.
Cô đi ra một chỗ nghe điện thoại: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"
Cảnh Lam Chi cười cười: "Không có chuyện gì, chỉ là muốn gọi con về ăn bữa cơm."
Cảnh Tâm nghĩ một chút mấy ngày nay cô đã không về nhà, cô quay đầu nhìn Tần Sâm, Tần Sâm dưới sự chỉ dẫn của bác sĩ đang bôi thuốc cho Bố Duệ, tấm lưng rộng lớn thon dài tạo thành một độ cong đẹp mắt, cô biết giấu sau lớp áo sơ mi kia chính là cơ bắp mạnh mẽ, nhìn bóng lưng anh nhịn không được nở nụ cười.
Đàn ông yêu chó đẹp trai nhất!
Người đàn ông của cô đẹp trai nhất!
Cảnh Tâm nói vào trong điện thoại: "Hai ngày nữa con sẽ về."
Cảnh Lam Chi bên kia dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Bảo bối, con nói thật đi, con không phải thật sự thích Tần Sâm chứ?"
Cảnh Tâm nói: "Đúng vậy, lúc trước con đã nói qua."
Cảnh Lam Chi nhíu mày, Cảnh Tâm nghe thấy Bố Duệ ngao ngao ô ô vài tiếng, chắc là đau, trong lòng căng thẳng, vội vàng nói: "Mẹ, con có việc cúp trước nha, bye bye."
Cảnh Tâm chạy vào, Tần Sâm đang xoa đầu Bố Duệ, nó đã không kêu nữa.
Chuyện tiếp theo bác sĩ xử lý, Tần Sâm nhíu mày nhìn, Cảnh Tâm ngẩng đầu nhìn anh một cái, nghĩ một chút, lôi kéo anh ra ngoài.
Người ra vào bệnh viện thú y không nhiều lắm, hai người diện mạo xuất chúng ở trong bệnh viện đi lại hai vòng, đã có người nhận ra Cảnh Tâm, xì xào bàn tán: "A, là Cảnh Tâm!"
Cảnh Tâm đang định quay đầu, đột nhiên một con Labrador từ bên cạnh nhào lên, Tần Sâm tay mắt lanh lẹ kéo cô sang một bên, dùng thân mình chắn.
Hai chân trước của con Labrador liền nhào lên lưng Tần Sâm, lưu lại hai cái dấu chân.
Chủ nhân của con chó đó vội vàng kìm sợi dây lại, giữ chặt đầu dây nhìn bọn họ xin lỗi: "Thật sự có lỗi, tôi lơ là một chút, con chó này thích nhất là vồ mỹ nữ."
Cảnh Tâm: "..."
Tần Sâm thản nhiên nhìn người trước mặt, "Muốn làm gì?"
Cảnh Tâm lúc này mới nhớ ra, đây là một trong những phù rể lần đó, cô chỉ nhớ mấy người cùng ăn khuya với mình là Chu Thân, Tần Ninh cùng Nhạc Minh, người đàn ông trước mặt này cô đã quên mất tên là gì rồi.
Người đàn ông kia khụ khụ ho khan vài tiếng: "Anh Sâm, thật sự em không cố ý mà."
Tần Sâm nhìn cậu ta một cái, "Lần sau trông chừng tốt một chút."
"Được được được, nhất định sẽ trông thật kỹ."
Từ bệnh viện đi ra, hai người vào một nhà hàng gần đó ăn cơm, lúc trưa Cảnh Tâm ăn khá nhiều, lúc này thời tiết nóng nực khẩu vị của cô cũng không tốt, ăn cũng không nhiều lắm.
Tần Sâm nhìn vào đĩa của cô, "Ăn nhiều một chút."
Cảnh Tâm lắc đầu: "Em no rồi."
Tần Sâm cười xấu xa nhìn cô: "Em rất gầy."
Cảnh Tâm cúi đầu nhìn mình một lượt: "Có sao?"
Cô vẫn cảm thấy mình duy trì dáng người rất khá, không béo, cũng không quá gầy.
"Béo thêm một chút xúc cảm sẽ rất tốt."
"..."
Cô cũng không phải không có ngực!
Cơm nước xong, Tần Sâm mang cô về nhà mình, Cảnh Tâm cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ rất nhanh sẽ chuyển thành ở chung.
Khoé miệng Tần Sâm cong lên: "Khoảng cách từ đoàn làm phim đến bên này không phải gần hơn sao? Thời gian này em ở đây đi, sẽ tiện hơn."
Cảnh Tâm rất muốn nói, đây là tiện cho anh đi?!
Tần Sâm tắm xong trực tiếp quấn khăn tắm đi ra, một phần của hình xăm giấu dưới khăn tắm, Cảnh Tâm tắm xong trước, đang ôm chăn lướt weibo, ngẩng đầu liếc anh một cái, đầu ngón chân cuộn vào phía bên trong, cô bây giờ vừa nhìn thấy hình xăm liền bắt đầu khẩn trương.
Lúc này, di động của Tần Sâm vang lên.
Anh vừa lau tóc vừa cầm di động đi ra ban công.
Ánh mắt Cảnh Tâm nhìn theo anh.
Thân hình cao lớn của người đàn ông nhàn nhã lười biếng dựa vào lan can, cơ bắp ở lưng chuyển động theo động tác của tay anh, mạnh mẽ lại cứng rắn, gợi cảm không chịu được.
Cảnh Tâm thấy anh không biết lấy từ đâu ra hộp thuốc lá, châm, sương khói lượn lờ.
Người đàn ông này... Sao chỗ nào cũng đều có thuốc lá vậy!
Cô bò xuống giường, chân trần đi qua.
"Cậu nói nhân viên phụ trách trông coi Bố Duệ đã đi rồi?"
"..."
"Không nhớ lúc trước tôi đã nói hay sao, trước khi sự việc được làm rõ không được thả người đi hay sao?"
"..."
Thanh âm của anh trầm lãnh giận dữ.
Cảnh Tâm đứng ở sau lưng anh nghe một lát, nhìn chằm chằm tấm lưng rộng lớn của anh, từ phía sau ôm lấy anh.
Tần Sâm hơi cúi xuống, cúi đầu nhìn về phía cánh tay đang ôm anh, bàn tay trắng nõn, ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn thấy.
Tần Sâm tiếp tục nói điện thoại, tấm lưng rộng lớn cường tráng của người đàn ông làm cho người ta thư thái, Cảnh Tâm dùng đầu cọ cọ trên lưng anh. Sau đó đi vòng qua trước mặt anh, lấy điếu thuốc từ môi anh ra, bỏ vào miệng của mình, học bộ dáng của anh hút vài hớp, híp mắt thở ra mấy vòng khói, bị sặc một chút.
Thuốc lá đàn ông hút dễ bị sặc, so với thuốc lá vị hoa quả cô thử lúc trước có khác biệt quá lớn.
Tần Sâm trừng mắt liếc cô một cái, nhanh chóng cúp điện thoại.
Lấy điếu thuốc trong miệng cô ra, hung tợn đè vai cô: "Sao lại học?"
Cảnh Tâm vô tội trừng mắt nhìn: "Lúc trước em đóng một vai, có mấy cảnh phải hút thuốc, em học qua."
Tần Sâm dập tắt điếu thuốc, đem người đè trên lan can cúi đầu hôn, đến khi cô thở hồng hộc mới buông ra, nhỏ giọng nói: "Về sau phải học cái tốt."
Ánh mắt Cảnh Tâm trong suốt nhìn anh, bị anh hôn có chút mơ hồ: "Học cái gì?"
Ngoài thuật phòng thân ra còn phải học cái gì?
Tần Sâm để hai chân cô vòng qua eo mình, nâng mông cô đi vào trong phòng, cười xấu xa nói bên tai cô: "Bây giờ anh sẽ dạy em."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT