Đây là lần đầu tiên Tần Sâm đến bộ phận trang phục, tuy rằng anh nói như vậy nhưng những nhân viên đang làm việc ở đây cũng không thể bình tĩnh, nhất là mấy cô gái trẻ, một bên vội làm việc một bên lặng lẽ liếc mắt nhìn trộm.
Cảnh Tâm khẽ đảo con ngươi, phát hiện cảnh tượng này.
Trong lòng hừ một tiếng, người đàn ông này bày ra bộ dáng trêu hoa ghẹo nguyệt với ai đó!
Nhà thiết kế sửa sang lại trang phục trên người Cảnh Tâm, nhìn kĩ một chút lại phát hiện có chỗ không hợp lí, Cảnh Tâm nhìn mình trong gương vui vẻ xoay một vòng, cô không nghĩ mình mặc đồ cổ trang mà cũng đẹp như vậy. Trong phòng cũng có mấy cô gái nhìn cô hai mắt đều sáng lên, nhao nhao xem.
Quả thật có chút bất ngờ, ban đầu mọi người còn cho rằng khí chất của Cảnh Tâm có chút không phù hợp với tạo hình cổ trang, không nghĩ tới sau khi mặc trang phục lên, mái tóc đen dài thả ra, cả người đều tỏa ra khí chất dịu dàng, chính là một mỹ nhân cổ điển! Ngay cả nhà thiết kế cũng khen ngợi: "Vô cùng xinh đẹp, đến lúc đó chuẩn bị cả tóc lẫn trang phục, khẳng định lại càng xinh đẹp."
Cảnh Tâm cười cười, nâng tay cao lên cho nhà thiết kế chỉnh sửa phần tay áo, "Còn vấn đề gì không vậy?"
Nhà thiết kế xem xét kỹ, gật đầu nói: "Không có vấn đề gì, còn hai bộ nữa cô cũng thử một chút, cũng còn mấy bộ chưa xong, bất quá cũng không vội, chủ yếu thử mấy bộ này trước."
Cảnh Tâm nhìn thoáng qua Tần Sâm, thấy anh cũng không có ý định đi, cắn môi một cái: "Được."
Cảnh Tâm thay đổi liên tục hai bộ trang phục, Tần Sâm ngồi xuống ghế quý phi, một tay chống cằm, cả người lười biếng dựa vào, không nói câu nào, cứ như vậy nhìn cô.
Vốn muốn chuyên tâm thử trang phục diễn, khoan đã, cô cùng vài cô gái khác cũng giống nhau, thường vụng trộm nhìn anh vài lần, ánh mắt hai người chạm nhau, có loại cảm giác lén lút ngọt ngào, cô mím môi bất giác nở nụ cười.
Cảnh Tâm cho rằng đã che giấu được động tác nhỏ của mình không bị ai phát hiện, kỳ thật mấy cô gái trong bộ phận trang phục đã bị ngược đến thương tích đầy mình, Tần tổng chưa bao giờ đến đây, lần đầu tiên đến đã ngược cẩu FA, quả thật không muốn cho người ta sống mà!
Cảnh Tâm thay trang phục của mình đã là một giờ sau.
Cô đi đến trước mặt anh, Tần Sâm đứng lên, giơ tay lên vuốt mái tóc dài của cô, giọng trầm thấp lười biếng mở miệng: "Xong rồi?"
Cảnh Tâm gật đầu: "Vâng, anh phải về văn phòng sao?"
Tần Sâm khoát tay lên lưng cô, khoé miệng cong lên: "Trước tiên đi ăn trưa với anh đã."
Cảnh Tâm nhìn về phía Thẩm Gia, Thẩm Gia mỉm cười: "Tuỳ em, buổi chiều chị còn có việc, đi trước đây."
Hai người đi chờ thang máy, dọc theo đường đi hấp dẫn 300% ánh nhìn, mặt Cảnh Tâm có chút đỏ, thần sắc Tần Sâm thì vô cùng tự nhiên.
Sau khi lên xe, Cảnh Tâm mới hỏi: "Chúng ta đi đâu ăn?"
Tần Sâm nói: "Ở gần đây đi, ăn xong anh đưa em về."
Cảnh Tâm gật đầu: "Được."
Trong phòng bao nhà hàng, Cảnh Tâm buông đũa, chống cằm nghiêng đầu nhìn anh, híp mắt hỏi: "Phòng làm việc trên lầu của anh có phải có rất nhiều cô gái nhỏ hay không?"
Tần Sâm có chút ngoài ý muốn với vấn đề của cô, nhìn cô cười: "Cũng không ít, làm sao vậy?"
Chính cô vẫn là một cô bé, lại giả bộ lão luyện nói những lời này.
Cảnh Tâm hừ một tiếng: "Chẳng lẽ anh không phát hiện sao? Mấy cô bé trong công ty cứ nhìn lén anh mãi?"
Lời nói này, có mười phần ghen tuông nha.
Anh buông đũa ôm cô vào trong lòng, anh híp mắt, cười như không cười liếc nhìn người trong пɡựᴄ: "Cô gái nhỏ, em vừa rồi cũng nhìn lén anh sao?"
Cảnh Tâm: "... Em đó là quang minh chính đại nhìn, em nhìn bạn trai em thì làm sao! Còn không cho nhìn!"
Miệng Tần Sâm tà ác cong lên, cười vô cùng lưu manh, nói bên tai cô một câu.
Má Cảnh Tâm có chút đỏ, giãy khỏi anh, mắng anh lưu manh.
Cô bé này đúng là không thể trêu chọc, khoé miệng Tần Sâm cong lên, cúi đầu hôn cô.
... Cảnh Tâm bị một câu nói một cái hôn của anh mà cả người trở nên mềm nhũn.
Tần Sâm đưa Cảnh Tâm về nhà, sau đó đến công ty xử lý công việc, vừa vào văn phòng, trợ lý liền tiến vào báo cáo: "Tần tổng, Kha Đằng thu mua công ty giải trí Tinh Vũ, Tinh Vũ năm trước bị thâm hụt anh ta bù vào toàn bộ, bây giờ trên mạng đều là những tin tức này."
Tần Sâm hơi nhíu mày: "Còn gì nữa?"
Trợ lý đem thiệp mời để lên bàn: "Anh ta cho người mang thiệp mời đến đây, ngày mồng 3 tháng 7 mời khách."
Tần Sâm liếc tấm thiệp kia một cái, trong lòng cười lạnh, thật đúng là vô cùng phô trương.
Dời ánh mắt, lãnh đạm nói: "Tôi đã biết."
Trợ lý ra khỏi văn phòng, Tần Sâm vào trang web xem một chút tin tức, sau đó rút điếu thuốc ra châm, dựa lưng vào ghế hút vài ngụm, đưa tay ra cầm tấm thiệp kia lên nhìn.
Hút xong một điếu thuốc, ngón tay thon dài đem tàn thuốc nhấn trên tấm thiệp mời, đốt ra một cái lỗ.
Cười lạnh một tiếng, lập tức đem tàn thuốc cùng thiệp mời ném vào trong thùng rác.
Buổi chiều, Cảnh Tâm nhận được một văn kiện chuyển phát nhanh.
Mặt trên không có kí tên, vuốt một cái, cô mang theo nghi hoặc mở ra, bên trong có một tấm thiệp mời.
Ai gửi thiệp mời cho cô vậy?
Thoáng nhìn thấy trên mặt tấm thiệp có hai chữ "Kha Đằng" mạnh mẽ, Cảnh Tâm nhíu mày, người đàn ông này sao lại như âm hồn không tan vậy!
Cô đem thiệp mời vo tròn, ném vào thùng rác.
Mấy hôm nay Cảnh Tâm chỗ nào cũng không đi, chỉ ở trong nhà đọc kịch bản, ngày khởi quay
đã được xác định vào ngày 16 tháng 7, trước khi bộ phim này khởi quay, bên đoàn làm phim cô vẫn còn một cảnh diễn, thời gian cũng có chút eo hẹp.
Tần Sâm so với trước càng bận, ngay cả thời gian cùng cô ăn cơm cũng không có.
Mấy ngày nay trên mạng đều là tin tức của Kha Đằng, đủ các loại phỏng đoán suy diễn. Cảnh Tâm xem một loạt, Hoa Thần vốn là ông lớn trong ngành này, bây giờ trên mạng đều suy đoán, Tinh Vũ đang muốn đối đầu với Hoa Thần hay sao.
Cô có chút lo lắng hỏi Thẩm Gia: "Chị nói lần này Kha Đằng...sẽ không phải vì em chứ?"
Thẩm Gia nghĩ một chút: "Cũng chưa chắc, nghe nói Kha Đằng đã sớm muốn tấn công vào đại lục, bất quá cũng khômg nói chắc được, biết đâu em đã nằm trong kế hoạch của anh ta thì sao?"
Thẩm Gia lại nói: "Em không cần lo lắng, đây là thành phố B, không phải Hongkong, quyền lực của anh ta tuy lớn, mới tới đây mọi chuyện vẫn phải cẩn thận, anh ta sẽ không dám làm căng."
Cảnh Tâm cắn môi một cái, kỳ thật cô cũng không lo lắng cho mình, chính là có chút lo lắng cho Tần Sâm.
Buổi sáng ngày mồng 3 tháng 7, Cảnh Tâm ngồi vùi mình trên ghế sofa đọc kịch bản, di động đột nhiên vang lên.
Cô liếc mắt nhìn một cái, là một dãy số lạ, theo bản năng cô không nhận.
Cũng may chỉ gọi một lần.
Cô cũng không để ý.
Buổi chiều, di động lại vang lên, Cảnh Tâm thoáng nhìn tên hiển thị trên màn hình, lập tức vui vẻ nhận: "Alo, hôm nay anh không bận sao?"
Tần Sâm cười cười: "Tối nay còn có việc, anh nói cho em biết một tiếng, tối nay đừng đi lung tung, ở nhà ngây ngốc thôi."
Cảnh Tâm có chút không vui chẹp miệng: "À, em còn nghĩ là hôm nay anh không bận nên cùng em đi ăn cơm đấy."
Hai người đã mấy ngày không gặp, khoé miệng Tần Sâm cong lên: "Tối mai, được không?"
Cảnh Tâm trầm mặc một chút, mới nhỏ giọng nói với anh: "Ngày mai không được, em phải đi quay phim, đi thành phố C, quay cảnh cuối trong phim."
Tần Sâm nhíu mày: "Sao em lại không nói trước với anh?"
Cảnh Tâm than thở nói: "Anh là người vô cùng bận rộn, em không có cơ hội nói với anh."
"Đi mấy ngày?"
"Khoảng năm ngày gì đó..."
Tần Sâm xoa nhẹ mi tâm, chỉ có thể nói: "Ừ, đi thôi."
Cảnh Tâm cuời cười: "Em sẽ nhanh chóng trở về."
Kết thúc cuộc gọi, Tần Sâm có chút phiền chán rút điếu thuốc ra ngậm trên miệng châm, đứng bên cạnh cửa sổ hút vài ngụm, giơ tay lên nhìn đồng hồ.
Dập tắt điếu thuốc, đi vào nhà tắm trong phòng nghỉ, cạo râu, thay âu phục.
Trợ lý nhìn thấy anh một thân tây trang đi ra khỏi văn phòng, ngây cả người: "Tần tổng muốn đi đâu vậy?"
Tần Sâm vuốt đồng hồ một cái, lãnh đạm nói: "Khách sạn Nam Nhạc."
Trợ lý sửng sốt, anh nhớ rõ buổi sáng hôm đó, thấy cái thiệp bị cháy một lỗ nằm trong thùng rác, còn tưởng rằng Tần tổng không tham gia, không nghĩ tới...
Bất quá, lần này rõ ràng Kha Đằng có chuẩn bị mà đến, nếu mà Tần tổng nói không đi, đại khái Kha Đằng sẽ cho rằng Tần tổng sợ.
Anh đã đi theo Tần tổng vài năm, chỉ thấy anh ấy trời sinh đã mạnh mẽ, sợ là cái gì?
Tối nay Tần Sâm không tự mình lái xe, thân hình cao lớn lười biếng dựa vào ghế sau, nhắm mắt lại, nhìn giống như đang ngủ.
Tài xế dừng xe trước cửa khách sạn Nam Nhạc, trợ lý quay đầu kêu một tiếng: "Tần tổng, đến rồi."
Tần Sâm mở mắt ra, giơ tay lên sửa sang lại cà vạt, mở cửa ra xuống xe.
Trợ lý lấy quà tặng Tần Sâm đã chuẩn bị từ cốp xe ra, thấy rõ cái túi kia đựng hộp gì cùng dòng chữ phía trên, trong lòng khâm phục, Tần tổng thật sự rất ngoan độc đó.
Yến tiệc hôm nay của Kha Đằng được tổ chức vô cùng long trọng, không ít nhân vật lớn của thành phố B bị anh ta mời đến, người đầu tư trong giới, đạo diễn biên kịch nhà sản xuất phim, ngoại trừ bên Hoa Thần, chỉ cần có chút danh tiếng đều được anh ta mời đến.
Nghệ sĩ trong giới giải trí cũng đến đây không ít, Tần Sâm thản nhiên nhìn lướt qua, khoé miệng cong lên một tia cười.
Kha Đằng đi về phía anh, cầm một chén rượu từ khay bồi bàn đưa cho anh, mỉm cười nói: "Tần tổng, còn tưởng rằng anh không tới."
Tần Sâm nhận lấy, cười khẽ một tiếng: "Kha tổng khoa trương như vậy, nếu tôi không đến đây, chẳng phải sẽ bị anh chê cười."
Anh quay đầu nhìn về phía trợ lý, lãnh đạm nói: "Quà tặng chuẩn bị cho Kha tổng đâu?"
Trợ lý vội vàng tiến lên phía trước, đem mấy cái túi rượu được đóng gói tinh xảo đưa lên, túi đựng bên ngoài có dòng chữ được viết chói lọi "Nhung hươu" "Lộc tiên".
Tần Sâm vừa đi vào sảnh lớn đã hấp dẫn không ít ánh mắt, lúc này đứng đối mặt với Kha Đằng, mọi người đều nhìn về phía này, phần lớn là xem náo nhiệt. Kha Đằng năm nay 35 tuổi, Tần Sâm 28. Nhìn thế nào cũng thấy gừng càng già càng cay, thủ đoạn của Tần Sâm so sánh với Kha Đằng, khẳng định có chút non nớt.
Bây giờ mới nhìn đến lễ vật này...
Mọi người nhìn không hiểu, đưa rượu bổ thận tráng dương? Chuyện này đối với một người đàn ông quả thật là sỉ nhục trần trụi! Hai người này bây giờ là đối thủ cạnh tranh trên thương trường, hiện tại là muốn trực tiếp xé rách mặt nạ?
Kha Đằng vừa thấy, sắc mặt hơi đổi, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, mỉm cười nhìn Tần Sâm: "Tần tổng, đây là có ý gì?"
Thân hình cao lớn của Tần Sâm đứng ở đó, khoé miệng cười cong lên, thần sắc thản nhiên, hơi dựa gần vào, thấp giọng nói: "Phương diện này Kha tổng tiêu hao tinh lực cũng không ít, ngủ với nhiều nữ minh tinh như vậy, thân thể hư nhược, một ngày nào đó sẽ phải dùng đến."
Sắc mặt Kha Đằng không đổi, cười cười: "Tôi sẽ nhận phần đại lễ này."
Liếc mắt về phía sau một cái, thư ký bên cạnh vội vàng lên tiếp nhận rượu từ trên tay trợ lý.
Tần Sâm cười nhẹ, nâng ly rượu vang trên tay lên, ực một cái uống cạn.
Tự nhiên chuyển biến bất ngờ, những người đứng ngoài xem như đi lạc trong sương mù, nhất là những người đàn ông ở đây, nếu là mình trước mặt mọi người nhận được lễ vật thế này, mặt mũi chắc chắn không thể nhịn được, Kha Đằng lại có thể không tức giận, còn mỉm cười nhận?
Tiệc rượu kết thúc, Kha Đằng nhìn mấy hộp rượu kia, cười lạnh vài tiếng, rõ ràng đây là Tần Sâm châm chọc anh không đủ tinh lực, đừng nghĩ có thể chạm vào Cảnh Tâm.
Thứ nhất là châm chọc anh không đủ năng lực, thứ hai là châm chọc thân thể anh, cũng không khác biệt lắm.
Là đàn ông, ai có thể nhẫn nhịn được sự sỉ nhục này!
Đúng là buồn cười, thân thể anh thế nào anh có thể không rõ ràng hay sao?
Vung tay lên, toàn bộ rượu rơi xuống đất, vỡ hết.
Tần Sâm ngồi trên xe, nhìn đồng hồ, đã gần một giờ sáng, đã trễ thế này, chắc Cảnh Tâm đã ngủ.
Có chút mệt mỏi giơ tay lên xoa xoa mi tâm, nói với lái xe: "Về nhà."
Lúc này trong gian phòng bao của một hội sở, mấy người đàn ông đang uống rượu chơi bài, thanh âm của Tần Ninh đột nhiên rất cao: "Cậu nói cái gì? Cậu nói anh hai bảo cậu đưa mười bình rượu tráng dương qua? Mẹ nó cậu nói loạn đi!"
Chu Thân ngậm thuốc, vênh váo đem chân gác lên bàn: "Đúng đấy, lúc tôi nghe anh ấy nói bị doạ đến rơi luôn điện thoại."
Nhà Chu Thân kinh doanh rượu, tìm cậu ta lấy rượu, trên cơ bản muốn cái gì có cái đó, bây giờ cậu ta nói Tần Sâm tìm cậu ta lấy rượu tráng dương! Lại còn tận mười bình, quả thật cằm cũng bị doạ rớt.
"Mẹ kiếp, không phải chứ, dáng người cùng thể trạng của anh Sâm, mà cần tráng dương? Mẹ nó cậu nói đùa đi!"
"Chẳng lẽ cái kia của anh Sâm nhỏ nên chỉ nhìn được chứ không dùng được? Mệt, tôi lúc nhỏ còn tự ti một chút."
"Không phải, Chu Thân, tôi nói này không phải cậu ghi hận chuyện lần trước anh Sâm để cậu và Tần Ninh ngủ chung một phòng đấy chứ, sau đó lấy việc này bôi nhọ danh dự của anh Sâm đi? Chu Thân cậu đúng là cay độc, cẩn thận rơi vào tay anh Sâm, anh ấy sẽ bẻ gãy xương sườn cậu."
Chu Thân đạp Nhạc Minh một cước: "Mẹ kiếp! Những lời lão tử nói hôm nay nếu là nói dối, đống rượu đó đêm nay một mình tôi uống sạch!"
Tần Ninh hất cằm nói: "Sẽ không phải là bị bình hoa yêu tinh làm tổn hao chứ?"
Nhạc Minh đồng ý nói: "Nói cũng đúng! Bình hoa yêu tinh kia vô cùng xinh đẹp, anh Sâm miệt mài quá độ... Cũng là chuyện có thể hiểu được."
Chu Thân nói: "Mẹ nó, lão tử cũng nghĩ như vậy!"
Tần Ninh đột nhiên nói: "Ván này ai thua thì phải gọi điện thoại cho anh Sâm."
Chu Thân liếc cậu ta một cái: "Nói cái gì?"
Tần Ninh cười đến vô cùng đê tiện: "Nói đã có hàng mới, hiệu quả tăng gấp bội, hỏi anh ấy có cần nữa hay không?"
Fu*k, chế nhạo thế này!
Cuối cùng Chu Thân thua, cậu ta cầm di động do dự: "Vẫn là...từ bỏ đi..."
Anh thực sự rất sợ bị bẻ gãy xương sườn!
Vài người đi đến bóp cổ Chu Thân: "Có gọi hay không? Có gọi hay không?"
Chu Thân thiếu chút nữa bị bóp chết, vội vàng gọi điện thoại.
Tần Sâm vừa về nhà, nhìn thoáng qua tên hiển thị trên di động, nghe điện thoại, lãnh đạm nói: "Chuyện gì?"
Chu Thân cười mỉa nói: "Anh Sâm, em muốn nói với anh một chuyện, cái bên kia em mới có hàng mới, hiệu quả rất tốt, cái rượu kia...Có cần em đưa anh mấy bình không?"
Tần Sâm nghe thấy âm thanh nghẹn cười bên kia, cười lạnh nói: "Cút!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT