Tần Sâm làm như không nghe thấy lời của cô, cúi đầu tìm kiếm môi cô hôn xuống, tay cũng theo làn váy một đường dò xét lên trên, đụng đến một cái quần váy bên trong, Cảnh Tâm gần như lập tức kẹp chặt hai chân, đè tay anh lại, túi xách rơi xuống, xuất hiện một tiếng vang nặng nề, cũng không có ai thèm quan tâm. Anh rút tay ra, ôm mông của cô, kéo sát vào thân dưới của mình, chặt chẽ nắm giữ, tay kia nâng cái ót của cô lên, tách môi của cô ra.


Anh thấp giọng nói: "Đáp lại một chút, anh liền bỏ qua cho em."

Cảnh Tâm: "..."

Cảnh Tâm từ trong tay anh giãy ra, ôm lấy cổ anh, bắt đầu ra sức hôn môi anh.

Thẳng đến lúc có cái gì đó chọc vào cô...

Cảnh Tâm cảm thấy mình bị lừa, buông tay ra khỏi cổ anh, không dám tiếp tục nữa. Tần Sâm nắm lại quyền chủ động trong tay, dần dần dùng sức hôn môi cô, môi Cảnh Tâm bị anh hôn đau, ưm ưm đẩy anh ra, ai ngờ, anh lại dùng sức xâm nhập, tất cả đều là hương vị của anh, cô chậm rãi bị dụ dỗ, mê hoặc, chậm rãi nhắm mắt lại.

Chuông điện thoại trong túi xách dưới đất chợt kêu lên, đánh gãy luôn nhiệt tình khó chia lìa của hai người, Cảnh Tâm bừng tỉnh, đẩy anh một chút, "Có thể... Là ba mẹ em gọi điện thoại tới..."

"Anh để cho em nghe điện thoại trước đã..."

"Tần Sâm!"

"Cầm thú!"

Túi xách bị anh một cước đá ra xa.

"..."


Tiếng chuông vang lên lần thứ ba, Tần Sâm buồn bực buông cô ra, nắm một lọn tóc, Cảnh Tâm nhìn anh một cái, lách qua người anh trốn.

Tiếng chuông di động tắt.

"Anh mở đèn lên được không, em không tìm thấy túi xách đâu."


"..."


Di động vang lên lần nữa, anh vẫn không bật đèn, Cảnh Tâm đành phải lần theo hướng tiếng chuông phát ra, đèn trong phòng bỗng chốc được bật sáng, cô có chút thích ứng không kịp nheo mắt lại, ở cái tủ bên cạnh thấy được túi xách của mình, vội vàng nhặt lên lấy di động ra.

Quả nhiên là mẹ cô gọi đến, vội vàng nhận điện thoại: "Mẹ..."


Cảnh Lam Chi nói: "Bảo bối, những người nháo động phòng đã bị đuổi hết ra ngoài, con đi đâu vậy? Nhanh đi đến phòng khách, mẹ và ba đang chờ con ở đây."

Cảnh Tâm quay đầu nhìn thoáng qua Tần Sâm, anh dựa vào cửa phòng tắm, lông mày nhíu chặt, khó chịu kéo cà vạt ra, trực tiếp ném trên sàn.

Tiếp theo, là thanh âm của dây lưng được cởi bỏ.

"..."


Cảnh Tâm bị một loạt động tác của anh dọa sợ, đỏ mặt nhìn anh, thất thần ở đó, thẳng đến lúc Cảnh Lam Chi ở trong điện thoại thúc giục: "Bảo bối, có nghe thấy không? Ba con uống rượu muốn về sớm một chút nghỉ ngơi."

Cô nuốt nước miếng: "Có ạ, con nghe được, con lập tức đi xuống."


Cúp điện thoại, Tần Sâm đang cởi quần, thấy cô còn ngây ngốc đứng một chỗ, dựa cửa cười xấu xa nhìn cô, chỉ chỉ đũng quần căng lên của mình: "Thất thần cái gì? Muốn ở lại giúp anh?"

Cảnh Tâm đỏ mặt: "... Em lập tức đi."

Ôm túi bước nhanh về phía cửa, đi qua phòng tắm bị Tần Sâm túm lại hôn một cái, cho là mình không đi được, không nghĩ đến rất nhanh anh liền buông cô ra, xoay người vào phòng tắm. Cảnh Tâm chớp mắt một cái nhìn cái cửa phòng tắm đang đóng chặt kia, sau đó nhìn về phía cà vạt dây lưng cùng áo vest dưới đất.

Khoé miệng nhẹ nhàng cong lên, sau đó xoay người nhặt áo vest lên, vuốt vuốt, sau đó treo vào trong tủ quần áo, đặt dây lưng và cà vạt trên giường.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, sau khi làm xong, cô mới rời khỏi phòng.

Cảnh Tâm vội vàng đi xuống lầu, Cảnh Lam Chi vừa thấy cô liền nhíu mày, nửa ngày mới trừng mắt nói với cô: "Sao tóc lại lộn xộn thành như vậy..."

Cảnh Tâm: "..."

Lấy tay sờ sờ, mới phát hiện kiểu tóc thợ trang điểm làm cho cô đã không còn ra hình thù gì nữa rồi.

Cô đỏ mặt đem tóc xoã ra, vừa dùng ngón tay làm lược vuốt vuốt, vừa lắp bắp giải thích: "Có thể do vừa rồi nháo động phòng, bị chen lấn, liền bị rối..."

Cảnh Lam Chi nhìn cô một cái, cũng không nói gì, đi đến chỉnh lại tóc cho cô.

Cảnh Tâm trong lòng thầm mắng Tần Sâm nhiều lần.

Tần Sâm từ phòng tắm đi ra, khăn tắm được quấn trên eo, nhìn không thấy dây lưng cà vạt đâu, di chuyển tầm mắt, nhìn thấy trên giường có gì đó, khoé miệng cong lên.

Đêm nay anh uống nhiều rượu, không có say, cũng không tỉnh táo, đầu có chút đau.


Nằm trên giường, nghĩ đến Cảnh Tâm, đột nhiên cảm thấy thân thể lại nóng lên.


Chửi thầm một tiếng, đứng dậy đi đến phòng tắm.


Cảnh Tâm ở Phó gia một đêm, buổi sáng hôm sau, Chu Nghi Ninh gọi điện thoại cho cô, hỏi cô: "Tối hôm qua cô đi đâu vậy? Tôi đi khắp nơi tìm cô, gọi điện thoại cô cũng không nhận."


Cảnh Tâm không biết Chu Nghi Ninh đã gọi điện thoại cho cô, tưởng rằng tối qua có mỗi mẹ gọi điện thoại cho cô, cũng không xem danh sách cuộc gọi nhỡ, trong lúc nhất thời xấu hổ không biết hổ trả lời thế nào, cô không thể nói trong lúc mọi người đang náo động phòng, cô bị Tần Sâm kéo đến một gian phòng khác đi?


"Tôi... Theo ba mẹ về trước, ba tôi uống nhiều rượu, tôi liền cùng hai người họ về nhà cũ."


Chu Nghi Ninh nói: "À, chẳng trách."


Cảnh Tâm ừ một tiếng.


Chu Nghi Ninh đột nhiên cười ha hả: "Nói với cô một chuyện, tối hôm qua hai phù rể uống say, không biết tại sao lại ở chung một phòng, rõ ràng đã chuẩn bị cho mỗi người một gian phòng. Buổi sáng hôm nay hai người cùng tỉnh dậy trên một chiếc giường, ai cũng không chịu nhận là mình đi nhầm phòng, vì chuyện này mà đánh nhau một trận, tôi buồn cười quá ha ha ha!"


Cảnh Tâm: "..."


Cô sẽ không bán đứng bạn trai, nói cho Chu Nghi Ninh là việc này do Tần Sâm làm.


Chu Nghi Ninh ở bên kia cười đến mức sắp tắt thở, "Không phải chỉ ngủ cùng một phòng sao? Hai người đàn ông lại vì chuyện nhỏ này mà đánh nhau, buồn cười, ngây thơ chết mất."


Cảnh Tâm thử hỏi: "Hai người kia không có việc gì chứ? Không nghiêm trọng phải không?"


Chu Nghi Ninh cười nói: "Không có việc gì không có việc gì, có thể có chuyện gì được, đều là người lớn lên trong cùng một đại viện, trước đây còn đánh nhau ác hơn, đánh xong liền ôm bả vai tiếp tục xưng huynh gọi đệ."


Cảnh Tâm nhẹ nhàng thở ra, "May mắn, bằng không ngày đại hỉ này..."


Chu Nghi Ninh nói: "Không có chuyện gì, đều là chuyện nhỏ, chỉ là cảm thấy buồn cười nên mới nói với cô."


Cảnh Tâm nghĩ đến hình ảnh kia cũng nhịn không được, thổi phù một tiếng nở nụ cười.


Khách sạn bên kia, mấy phù rể tụ tập ở một phòng: "Hôm qua không phải tự mình cầm thẻ phòng sao? Thẻ phòng của cậu đâu?"


Chu Thân nói: "Tôi biết làm sao được! Tôi nhớ rõ hình như có người đưa mình vào phòng, tôi còn nhìn thoáng qua, tôi vào đúng phòng của mình!"


Tần Ninh đạp cậu ta một cước: "Tôi cũng vào đúng phòng của mình, hơn nữa phòng này chính là của tôi, mẹ nó cậu đi nhầm! Chết cũng không nhận, muốn ăn đòn đúng không?"


Chu Thân đá lại một cái: "Lên! Mẹ nó cậu ngứa đòn rồi!"


Mẹ nó đúng là gặp quỷ, chỉ có quỷ mới biết tại sao anh lại ngủ phòng Tần Ninh.


Đại sảnh khách sạn, Chu Thân ở quầy lễ tân nói: "Thẻ phòng của tôi bị mất, đúng, số phòng 1803."


Một lát sau, mấy người mở cửa phòng ra, Tần Sâm vừa mới rời giường xoa xoa tóc, thản nhiên nhìn về phía bọn họ: "Các cậu muốn làm gì vậy?"


Chu Thân ngây ra một lúc: "Anh Sâm, sao anh lại ở đây? Đây là phòng của em đi?"


Tần Sâm vén chăn lên xuống giường, chậm rãi thay quần áo: "Tối hôm qua uống nhiều, không muốn trở về, liền ngủ ở đây."


Đám người này đều đã hiểu một chút.


Chu Thân: "Mẹ kiếp, vậy sao anh không bảo phòng lễ tân lấy cho mình một phòng?"


Tần Sâm lấy dây lưng từ trong ngăn tủ ra, liếc cậu ta một cái, lười biếng mở miệng: "Phiền toái, không có thời gian."


Chu Thân: "..."


Tần Ninh trừng mắt liếc cậu ta một cái: "Anh hai, vậy anh đem cậu ta sang phòng người khác không được sao? Mẹ nó, em sống 26 năm lần đầu tiên cùng đàn ông ngủ chung giường, mấu chốt là mẹ nó cậu ta còn ngủ trần! Anh có biết sáng sớm em thấy một người đàn ông trần truồng có cảm nhận thế nào không?!"

Chu Thân: "Mẹ kiếp, lão tử thích trần truồng thì trần truồng, cậu đánh rắm cái gì!"


Tần Ninh đá cậu ta một cước: "Cậu ở trần trên giường của tôi! Tôi ghê tởm! Chuyện này sao lại không liên quan đến tôi!"

Mắt thấy hai người này lại sắp đánh nhau một trận.


Tần Sâm thắt dây lưng, lãnh đạm nói: "Ồn ào gì thế, còn nữa không được gọi là anh hai."


Tần Ninh: "... Anh Sâm."


Tần Sâm vòng qua mấy người này, đi vào phòng tắm rửa mặt, không chen vào chuyện của bọn họ nữa.


Có người vỗ bả vai Tần Ninh và Chu Thân, "Cam chịu số phận đi, nếu không thì hai người các cậu cùng nhau đánh một trận đi."


Chu Thân cùng Tần Ninh đồng thời lắc đầu: "Quên đi, đại trượng phu co được dãn được, không phải chỉ là cùng đàn ông nằm trên một chiếc giường hay sao? Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, mẹ nó đúng là đau đầu, tôi trở về phòng ngủ một lát."


Chu Thân nhìn thoáng qua căn phòng bị Tần Sâm chiếm, cũng không biết bình hoa xinh đẹp kia tối qua có ngủ lại hay không...


Cậu ta cắn răng nói: "Tôi về nhà ngủ!"


"Thôi đi, theo tôi thấy có mà các cậu bị anh Sâm doạ sợ rồi."
"Ai cần cậu lo! Cậu không phải cũng từng bị anh Sâm đánh hay sao."


"Mẹ kiếp! Về nhà đánh rắm đi!"


Ai mà không có bóng ma thời thơ ấu chứ! Tần Sâm chính là bóng ma thời thơ ấu của bọn họ.
...


Cảnh Tâm hôm nay ở lại Phó gia ăn cơm tối, kỳ quái là, tối nay Cảnh Lam Chi và Phó Khải Minh không nói gì cô, Cảnh Tâm mừng thầm trong lòng, ba mẹ không phải đồng ý rồi chứ?


Cơm nước xong, Cảnh Tâm cùng ngồi xem phim với Cảnh Lam Chi, không nghĩ tới Cảnh Lam Chi cũng đang theo dõi một bộ phim cổ trang, cô liếc mắt nhìn mẹ một cái, cười tủm tỉm nói: "Mẹ, con cũng nhận một bộ phim cổ trang, tháng sau bắt đầu bấm máy, con lần đầu tiên đóng phim cổ trang, ba mẹ chưa từng thấy qua bộ dáng của con khi mặc quần áo cổ trang đi?"


Cảnh Lam Chi nhìn tạo hình cổ trang của nữ minh tinh trong ti vi, quay đầu nhìn về phía ánh mắt sáng rực của Cảnh Tâm, cười cười: "Con rất muốn đóng phim cổ trang?"


Cảnh Tâm gật đầu: "Muốn, nhân vật gì con cũng muốn thử một chút, cuộc sống mà, cái gì con cũng muốn thử một lần."


Cảnh Lam Chi nhìn cô, khẽ thở dài một cái, không nói gì nữa.


Cảnh Tâm trong lòng có chút thấp thỏm, bất quá cô nghĩ đến những lời Tần Sâm đã nói với mình, an tâm.


Dù sao cũng có anh ở đây, anh nói có thể diễn liền có thể diễn.


Cô tin anh.


Ngày thứ hai sau hôn lễ Tần Khải cùng Phương Nguyệt liền đi châu Âu hưởng tuần trăng mật, trong khoảng thời gian này Tần Sâm vẫn giống như trước bề bộn rất nhiều việc, Cảnh Tâm hiện tại cũng không có nhiều thời gian, chỉ rút ra được chút thời gian rảnh cùng anh đi ăn cơm, thời gian nói chuyện tình cảm đúng là eo hẹp mà!


Bộ phận trang phục gọi điện tới bảo cô qua thử trang phục diễn, nếu không vừa còn có thể sửa được.


Thẩm Gia đến đây đón cô, thấy Cảnh Tâm đeo khẩu trang lên xe, nhướng mày nói: "Gần đây biết phòng đám phóng viên rồi sao?"


Cảnh Tâm đóng cửa xe, tháo khẩu trang ra, "Em phát hiện từ sau khi Tần Sâm công khai quan hệ trên weibo, lúc nào cũng có phóng viên nhìn chằm chằm bọn em. Hai ngày trước cùng anh ấy tham gia hôn lễ, ngày hôm qua cùng anh ấy đi ăn cơm, đều bị chụp, may mắn trong khoảng thời gian này giới giải trí có rất nhiều chuyện, cũng không lên từ khoá tìm kiếm hot nhất."


Thẩm Gia nở nụ cười: "Không phải trước kia em luôn chờ đợi được lên từ khoá tìm kiếm hot nhất hay sao? Từ lúc nào lại bài xích như vậy."


Cảnh Tâm mím môi một cái, buồn bực nói: "Cũng không phải bài xích, chỉ cảm thấy quá được chú ý cũng không tốt lắm, em không muốn mỗi lần cùng Tần Sâm hẹn hò đều có người đi theo, hơn nữa bây giờ trên mạng rất nhiều người nói em tự tạo scandal, em tạo scandal lúc nào!"


Thẩm Gia liếc cô một cái: "Cái loại chuyện tạo scandal trong giới giải trí vô cùng bình thường, em đừng để ý đến chuyện nhỏ đó, lúc nào phải tạo scandal thì công ty sẽ nói với em. Đúng rồi, quản lý cấp cao tìm chị nói, nếu tình huống bên em thật sự chuyển biến tốt, sẽ cho em nhận một ít quảng cáo."


Cảnh Tâm có chút kinh ngạc: "Công ty không muốn dìm em nữa hay sao?"


Thẩm Gia nói: "Nếu em có thể nổi tiếng, không phải công ty sợ nếu tiếp tục không quan tâm thì đến kỳ hạn hợp đồng em sẽ chạy mất hay sao? Bọn họ cũng không ngốc, nếu sau này ba mẹ em không nhúng tay vào chuyện của em, tài nguyên của em tuyệt đối tốt hơn rất nhiều so với nhiều nghệ sĩ trong công ty, dù sao..."


Thẩm Gia ngừng một chút, mỉm cười nhìn Cảnh Tâm, "Dù sao hiện tại em cũng ở cùng một chỗ với Tần Sâm."


Cảnh Tâm cười cười đồng ý: "Cũng đúng."


Thẩm Gia khởi động xe, "Cho nên chuyện lên từ khoá hot nhất này, lên nhiều cũng rất tốt."


Cảnh Tâm: "..."


Đến công ty điện ảnh Hoa Thần, Cảnh Tâm nhắn một tin cho Tần Sâm: "Em hiện tại ở bộ phận trang phục của Hoa Thần, anh ở đây hay vẫn ở Khải Sâm?"


Đợi một lát, cũng không thấy trả lời, Cảnh Tâm đem điện thoại di động để vào trong túi xách, cùng nhà thiết kế đi thử trang phục.


Cảnh diễn thứ nhất của Cảnh Tâm trong cung là ở hoàng cung, cô vẫn là một công chúa vô ưu vô lo, trang phục của công chúa có chút phiền phức, Cảnh Tâm vừa nhìn thấy trang phục diễn ánh mắt liền phát sáng, "Thật xinh đẹp, mặt trên thêu rất tinh xảo."


Nhà thiết kế cười cười: "Cô thử trước một chút, dáng người cô rất tốt, mặc trang phục này đảm bảo vô cùng đẹp."


Dưới sự giúp đỡ của nhà thiết kế, Cảnh Tâm đem bộ hán phục phiền phức mặc vào, nhà thiết kế đang vội trước vội sau chỉnh sửa lại.


Cảnh Tâm nhìn chằm chằm gương cười, vô cùng thỏa mãn.


Cô cúi đầu, tự mình sửa sang lại đai lưng cùng tà váy, vừa quay đầu, tóc dài như bị cái gì kéo, cô khàn giọng: "Tóc tôi bị vướng cái gì vậy? Đau quá..."


Nhà thiết kế vội vàng nói: "Ngại quá, tóc cô dài quá, mắc vào chỗ đai lưng, cô đừng đụng vào tôi gỡ ra cho."


Cảnh Tâm ngửa đầu không dám động: "Được..."


Nhìn thoáng qua, trong gương xuất hiện một thân ảnh cao lớn, người đàn ông lười biếng dựa vào khung cửa nhìn cô, chạm vào ánh mắt cô, khóe miệng cong lên.


Cảnh Tâm vẫn không được tự nhiên duy trì tư thế ngửa đầu ra sau, mặt có chút đỏ, thúc giục nhà thiết kế: "Chị ơi, nhanh lên nha."


Nhà thiết kế vội vàng nói: "Được rồi được rồi."


Cảnh Tâm đứng thẳng, từ trong gương nhìn anh một cái, miệng anh bất giác mỉm cười, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm cô.

Mặt cô không khỏi đỏ lên.


Lúc này nhà thiết kế cũng chú ý đến, ngây ra một lúc, vội vàng quay đầu: "Tần tổng."


Tần Sâm gật đầu, lãnh đạm nói: "Không cần để ý đến tôi, tôi chỉ đến đây xem một chút."


Nhìn xem cô mặc trang phục cổ trang trông như thế nào.

Không cần phải nói, thật mẹ nó quá xinh đẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play