“Thất thiếu gia!”

“Cút!”

Nhược Lam vừa đặt chân vào phòng của Mạc Tuyết Phong liền nghe thấy tiếng quát đầy thịnh nộ của hắn. Khẽ nhíu mày, Nhược Lam lập tức tiến vào gian trong, điều đầu tiên đập vào mắt nó chính là cảnh một nha hoàn sợ hãi run cầm cập quỳ gối trên mặt đất, Mạc Tuyết Phong gương mặt hoàn toàn vô cảm đang ngồi trên giường.

Nhược Lam cấp chon ha hoàn kia một cái ánh mắt ý bảo nàng hãy lui ra ngoài, sau đó tiến đến gần Mạc Tuyết Phong, nhỏ giọng hỏi:

“Chỉ có nhiêu đó thôi mà huynh đã trút giận lên người khác?”

Nghe được thanh âm của Nhược Lam, Mạc Tuyết Phong mày kiếm chau lại:

“Muội có thể nói như vậy là bởi vì muội không bị mù giống như huynh, huynh là một nam nhân, muội hiểu không?”

Nghe hắn nói vậy, Nhược Lam cũng chỉ nhẹ nhàng hỏi lại một câu:

“Huynh vẫn chưa thể luyện được đến cảnh giới cuối cùng của Hoa Sơn kiếm pháp, có phải hay không?”

Hơi bất ngờ vì câu hỏi này của Nhược Lam, phải mất mấy khắc sau Mạc Tuyết Phong mới có thể trả lời.

“Ân, làm sao muội lại biết?”

“Bởi vì tâm huynh không đủ tĩnh, lòng có quá nhiều tạp niệm cho nên không thể ngộ ra tinh hoa của Phi Thượng Lam Thiên.”

“Phàm là con người, sao có thể không có tạp niệm?”

“Vậy thì hãy thoát ra khỏi những suy nghĩ mà một con người hay nghĩ là được rồi.”

“Sao có thể!”

“Nếu như không thể, vậy tại sao sư phụ của huynh lại có thể?”

“Cái đó…”

Mạc Tuyết Phong thật sự muốn phản bác nhưng lại không biết phải đối đáp lại như thế nào. Vì sao sư phụ lại có thể làm được? Năm xưa hắn cũng đã hỏi người về vấn đề này, người cũng chỉ cười rồi nói đến lúc tự khắc sẽ hiểu. Đến lúc? Ý của người chắc không phải hắn mất đi đôi mắt thì có thể luyện được tuyệt chiêu cuối cùng của Hoa Sơn kiếm pháp, Phi Thượng Lam Thiên?

“Đôi mắt có thể giúp huynh nhìn thấy mọi thứ nhưng lại không giúp huynh phân biệt được đâu là thật, đâu là ảo. Cũng giống như thân là nam nhân đỉnh thiên lập địa, thế nhưng đỉnh thiên lập địa xong rồi thì sẽ thế nào? Trăm năm sau còn mấy ai có thể nhớ tới huynh? Ông trời vốn rất công bằng, lấy đi thứ này của huynh, nhất định sẽ trả lại cho huynh thứ khác. Chỉ có điều huynh có thể hay không ngộ ra mà thôi. Chuyện muốn nói muội đã nói xong, huynh hãy tự suy nghĩ xem về sau nên làm thế nào.”

Dứt lời, Nhược Lam nhanh chóng xoay người rời đi.

Vừa mới đi ngang qua hoa viên của Phong Linh Các, Nhược Lam liền được thông báo Bạch Y Y đến tìm. Vội vàng đến tiền sảnh, Nhược Lam liền bắt gặp khuôn mặt đầy lo lắng của Bạch Y Y.

“Cửu tiểu thư!” Bạch Y Y đứng dậy hành lễ.

“Chuyện ta nhờ cô nương…?”

“Tối hôm qua ta đã mời Tư Đồ Ngạo vào tẩm phòng của mình, sau một hồi dụ dỗ hắn, hắn cuối cùng cũng chịu nói.”

“Hắn nói những gì?”

“Hắn nói hai hôm trước hắn vô tình đắc tội với Hạo Thế Dinh, trưởng tử của Hạo Thế Vĩnh. Trên đường về nhà hắn lại bị một hắc y nhân có đôi mắt đỏ rực đánh lén, ban đầu Tư Đồ Ngạo tưởng rằng Hạo Thế Dinh vì nuôi mối thù cho nên mới sai người giết hắn cho nên không dám làm ầm ĩ, chỉ có thể lén lút trở về phủ nhờ nha hoàn thân tín băng bó vết thương.”

“Hắn chỉ nói nhiêu đó?”

“Ân, xác thực chỉ nói có nhiêu đó. Cửu tiểu thư, ta nghĩ Tư Đồ Hạo chính là hắc y nhân kia, hơn nữa rất có khả năng hắn chính là tên hái hoa tặc gây sóng gió ở thành Dương Châu này.” Bạch Y Y thanh âm đầy lo lắng nói

“Cô nương là đang nghĩ hắn nói dối chuyện mình bị hắc y nhân tấn công?”

“Ân. Nếu không sao lại có sự trùng hợp như vậy chứ?”

“Có đôi khi không nên nhìn sự việc bằng đôi mắt và đôi tai mà phải nghĩ bằng cái này và cả cái này nữa.” Nhược Lam vừa nói, vừa dùng ngón tay thon dài chỉ vào trái tim và thái dương của chính mình, hướng Bạch Y Y trả lời.

Bạch Y Y kinh ngạc nhìn Nhược Lam khoảng nửa khắc, sau đó liền nở nụ cười ôn nhu hỏi:

“Liệu ta có thể gặp Mạc công tử?”

“Nếu gặp huynh ấy lúc này e rằng cô nương phải chịu ủy khuất mà rời khỏi đây đấy.”

“Không sao, chỉ cần đc gặp chàng thì cho dù có chịu ủy khuất bao nhiêu lần đi nữa ta cũng cam lòng.” Bạch Y Y đôi mắt ngấn lệ, buồn bã nói.

“A Hoa, ngươi dẫn Bạch cô nương tới chỗ thất thiếu gia đi.” Nhược Lam quay sang phân phó cho nha hoàn thiếp thân của Mạc Tuyết Phong.

“Nô tỳ tuân mệnh.” A Hoa ngoan ngoãn nghe lời, nhanh chóng dẫn Bạch Y Y rời đi

Thuận tay cầm lấy một miếng mứt bỏ vào miệng, Nhược Lam âm thầm suy đoán. Tư Đồ Ngạo bị hắc y nhân tấn công? Hắc y nhân lại động thủ với hắn, chẳng lẽ hắn ta muốn đổ hết trách nhiệm lên Tư Đồ Ngạo nhằm vu oan cho hắn, muốn hắn chịu tội thay mình? Hay là hắc y nhân và Tư Đồ Ngạo là một? Khẽ nhíu mày, trầm tư suy nghĩ, Nhược Lam không hề phát hiện Mộ Dung Phi Tuyết lúc này đã xuất hiện ngay trước mặt. Cảm nhận được mùi hương chanh thoang thoảng, Nhược Lam mới ngẩng đầu lên hỏi:

“Sao vậy?”

“Đã điều tra được cái chết của phụ thân Trương Bình cũng như mối quan hệ giữa hai nhà Hạo – Trương.” Mộ Dung Phi Tuyết nhàn nhạt trả lời.

Khoảng ba khắc sau khi nghe tất cả thông tin từ miệng Mộ Dung Phi Tuyết, Nhược Lam hài lòng gật đầu đa tạ hắn. Trong lòng âm thầm cười lạnh, thì ra thủ phạm chính là hắn, đi một vòng xa như vậy, đến cuối cùng hung thủ lại ngay trước mặt. Mộ Dung Phi Tuyết tuy bên ngoài vẫn thủy chung lạnh lùng như cũ nhưng trong lòng đã sớm có dự đoán. Hắn cũng không phải là loại ngu ngốc, sau mấy ngày điều tra liền có thể suy đoán hung thủ là ai…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play