*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Uyên Xưn
--- ------ ------ ------ -----
Tiểu Bao vùi trong ngực Tố Tố, ánh mắt mê man nhưng vẫn cố gắng tỉnh táo, quay người ra cửa chỉ, “Mũ mũ…..”
Sao Mũ mũ còn chưa trở lại? Tố Tố liền dỗ Tiểu Bao ngủ: “Bảo bảo, con ngủ nhé, ba gọi điện nói rồi, chờ bảo bảo ngủ rồi ba mới về.”
Mặc dù Tiểu Bao rất muốn chờ, nhưng thật sự buồn ngủ không chịu được, vùi trong ngực Tố Tố không lâu liền ngủ thiếp đi, cô nhẹ nhàng đặt con xuống, đắp chăn cho tiểu tử, sau đó ngồi bên máy tính.
Bởi vì còn phải mở cửa cho Sở Lăng Xuyên nên cô còn chưa ngủ, rảnh rỗi nhìn lại toàn bộ ảnh, video ngày xưa, trong đó có một đoạn ngắn em họ của cô quay lúc cô sinh bảo bảo.
Thật ra thì, cô vẫn không có dũng khí xem hết đoạn video này, cô chỉ nhìn cùng ba mẹ một lần đã khóc không thể kiềm chế.
Lúc ấy, cô không biết tại sao mình lại khóc thảm như vậy, có lẽ vì thấy đứa bé ra đời, có kích động, có vui sướng, hoặc có lẽ nghĩ đến sự tuyệt tình của anh rời đi không lời từ biệt.
Từ đó về sau, cô cũng chưa từng xem qua, cô chỉ ngắm những bức ảnh trong quá trình trưởng thành của bảo bảo mà thôi.
Hôm nay, không biết vì sau cô lại đột nhiêm mở ra xem lại, cô một lần nữa thấy hình ảnh bản thân nằm trong phòng chờ sinh, vẻ mặt khổ sở mà kiên cường, bên cạnh có ba mẹ nóng nảy, vì thương cô mà khóc, vì bảo bảo trong bụng mà động viên cô gắng gượng.
Trong khoảnh khắc bảo bảo chào đời kia, cô thấy được sự vui sướng của bản thân, nhìn một chút, nước mắt bất giác rơi xuống, đoạn video ngắn ngủi khiến cô nhớ đến khoảng thời gian ngắn ngủi trong quá khứ, tuy đoạn thời gian đó gian nan nhất nhưng cũng là thời gian cô hạnh phúc nhất.
uyenxun,diendan-le-quyydons
Anh ra đi mà không lời từ biệt khiến cô tan nát cõi lòng, thế rồi một ngày kia, cô biết được có một sinh mệnh được dần lớn lên trong cơ thể, bảo bảo chính là nguồn động lực và mục tiêu sống duy nhất mà cô có lúc bấy giờ.
Tố Tố đang khóc không cách nào kiềm chế, đúng lúc này, Sở Lăng Xuyên vừa khéo mới trở về, anh nhẹ nhàng, rón rén vào phòng ngủ, “Bảo bối, anh về rồi.”
Bảo bối, anh về rồi, câu nói quen thuộc không thể quen thuộc hơn khiến Tố Tố nhất thời hoảng hốt, quá khứ và hiện tại đan xen nhau khiến cô không thể phân biệt được hoàn cảnh lúc này.
Cô dùng đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh, một thân quân trang thẳng tắp, rồi cô lại quay sang nhìn con trai, cô rốt cuộc trở lại thực tế, cô không phải là người phụ nữ từng được chồng cưng chiều trong lòng bàn tay nữa, mà là người phụ nữ bị chồng không chào mà đi, đợi chờ những ngày tháng trong vô vọng, dùng đứa bé để duy trì hôn nhân sắp lâm vào tình trạng đổ vỡ.
Sở Lăng Xuyên nhìn tình cảnh này, không khỏi căng thẳng, anh đi thẳng về phía cô, Tố Tố phục hồi tinh thần, vội vàng đóng video, cô nhẹ nhàng gạt nước mắt, cố gắng bình tĩnh hỏi anh: “Anh về rồi à? Chưa ăn cơm tối phải không, để em đi hâm lại.”
Tố Tố xuống giường định đi thẳng ra ngoài thì bị Sở Lăng Xuyên kéo lại, anh nhíu mày, nhìn đôi mắt hồng hồng của cô hỏi, “Nói cho anh biết, thế nào? Tại sao khóc?”
“Không có, không có gì, chỉ là do xem phim cảm động quá thôi.” Tố Tố rút khỏi tay anh, nhanh chóng chạy ra phòng ngủ.
Sở Lăng Xuyên nhìn bóng lưng cô, anh thoáng đau lòng, anh ý thức được, giờ phút này, tâm sự của cô không bao giờ nguyện ý chia sẻ cùng anh nữa, bởi vì, anh chỉ là một người chồng trên danh nghĩa chứ không phải người cô nguyện ý tin tưởng.
Anh đang thử, đang nỗ lực để hai người gần nhau hơn, tuy nhiên hiện tại anh phát hiện, trái tim cô xa xôi khó nắm bắt đến chừng nào.
Sở Lăng Xuyên nhìn con trai đang ngồi say rồi lại nhìn sang máy tính, anh có một ý niệm mãnh liệt muốn biết, trong máy tính có thứ gì khiến cô rơi lệ? Gì mà cảm