Trì Tiểu Úc đang đứng đối diện với quầy rượu, dáng người của cô vì ánh đèn mà được kéo dài vô cùng tận. Cô đang dùng khăn giấy vừa lấy được đè lên miệng vết thương trên trán, cố nén cơn đau, bởi vì mất máu mà giờ ày cô cảm thấy đầu óc cháng váng.
Không hiểu sao điện thoại Tần Linh Huyên vẫn tắt, làm sao cũng không liên lạc được.
"Ngu ngốc, thời điểm mấu chốt người bạn tri kỉ này chưa bao giờ có ích."
Trì Tiểu Úc bất đắc dĩ, cái bộ dáng này của cô cũng không nên đi tìm Tần Linh Huyên, nếu như bị Tần Linh Huyên nhìn thấy, nói không chừng cô ấy còn muốn ồn ào một trận, không biết sẽ thành hình dáng gì nữa.
Chỉ có thể tranh thủ thời gian có người được Tần Linh Huyên, đem cô ấy về nhà, như vậy thì cô mới có thể an tâm đi bệnh viện.
Còn muốn tránh Giản Diệc Tu nữa, nếu bị anh ấy nhìn thấy cái bộ dáng này của mình, Trì Tiểu Úc không biết sẽ lo lắng đến mức độ nào đây?
Cô phải đi đâu để trốn mấy ngày bây giờ?
Trì Tiểu Úc đang mải suy ghĩ, đột nhiên cánh tay bị người nào đó kéo lấy rất nhanh, một trận đất trời rung chuyển.
Trì Tiểu Úc đột nhiên mất đi chỗ dựa, một trận tê dại, may là được ai đó ghìm chặt eo cô, nếu không cô đã phải mất thể diện ngã trên mặt đất rồi.
Chóp mũi truyền đến mùi mộc hương nhàn nhàn còn có lẫn một ít mùi thuốc lá trong đó, làm cho người ta say mê, trên đỉnh đầu truyền đến hô hấp cực nóng, kèm theo đó là một ánh mắt sắc bén, từng cái đều không thể bỏ qua.
Trì Tiểu Úc bất đắc dĩ ngẩng đầu, khóe miệng hiệ lên một nụ cười nhợt nhạt, "Anh đã tới chậm, hiện tại em không còn khí lực để gây lộn với anh."
Giản Diệc Tu sắc mặt bối rối, mày kiếm cau lại, rõ ràng cô đã yếu ớt đến sắp ngất đi, còn ở đây cậy mạnh? Anh giơ tay lên xoa xoa vết máu đỏ thẫm diễm lệ trên trán Trì Tiểu Úc, càng nhìn càng cảm thấy nó thật là chướng mắt.
"Huyên Huyên đâu rồi?" Trì Tiểu Úc liếc về phía anh.
"Em quản tốt bản thân mình trước đi." Giản Diệc Tu tức giận nói, hai tay cứng rắn ôm lấy Trì Tiểu Úc, chân mày nhíu chặt lại, cô quá nhẹ rồi, lúc này mới mất đi một chút máu thôi đã không còn chút sức nặng nào.
Nhìn dáng vẻ của anh, Trì Tiểu Úc cũng biết cô bây giờ không cần lo lắng phải Huyên Huyên nữa, dứt khoát hướng trong lòng ngực anh xê dịch, tìm một vị trí thật thoải mái, bá đạo vùi sâu vào quần áo anh, bây giờ cô chỉ còn cách anh một tầng áo sơ mi thật mỏng, dựa vào lồng ngực ấm áp ấy, nhẹ nhàng nói: "Lạnh quá!"
Giản Diệc Tu nghe thấy vậy đem cô ôm chặt hơn.
Chờ lúc đến bệnh viện, Trì Tiểu Úc đã sớm ngủ thiếp đi, lông mi đen nhánh biết điều cụp xuống, cả người cô thanh tĩnh, giờ này cô hoàn toàn bất đồng với lúc giương nanh múa vuốt ngày thường.
Thừa dịp bác sĩ giúp Trì Tiểu Úc xử lý vết thương, Giản Diệc Tu đi ra ngoài hành lang, yên lặng châm một điếu thuốc.
Giản Diệc Tu không rõ anh đã gặp hình ảnh Trì Tiểu Úc ngồi cô đơn một mình ở nơi đâu, tay cô lúc đó còn cố gắng che miệng vết thương, dáng người cô cô đơn, thật giống như anh không chú ý một giây cô sẽ ngay lập tức biến mất, trong lòng Giản Diệc Tu đột nhiên cảm thấy bất an.
Nhưng may mắn anh đã kịp giam cầm cô bên mình, nên giờ cũng không cần nghĩ nhiều đến chuyện này nữa.
Từ lần đầu tiên Giản Diệc Tu nhìn thấy Trì Tiểu Úc, cô luôn vụng về hậu đậu, hành động luôn nhanh hơn đại não một bước.
Giản Diệc Tu phun ra một ngụm hương khói, sương khói lượn lờ, làm cho vẻ đệp của anh càng trở nên hư ảo mơ màng, thật giống như anh vốn không thuộc về cái thế giới này.
"Đã xử lý tốt rồi." Bác sĩ đẩy cửa ra đi ra, nói xong thì nhướng mày, "Tiên sinh, trong bệnh viện không cho phép hút thuốc lá."
Giản Diệc Tu không nói một lời, dập tắt khói, ngón tay khẽ dùng sức, vững vàng ném điều thước đã tắt vào trong một thùng rác cách đó không xa.
Giản Diệc Tu đẩy cửa đi vào, Trì Tiểu Úc thì vẫn đang ngủ say sưa, miệng khẽ cong cong, thủ thỉ gì đó, thật giống như trong mộng cô cũng cảm thấy mình bị ủy khuất.
Ngón tay Giản Diệc Tu nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi nhợt nhạt của Trì Tiểu Úc, thôi quên đi, anh không nên so đo với cô, qua một thời gian nữa anh nên làm rõ mọi chuyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT