Lam Tiểu Băng một ngụm ngân nga, hàm răng trắng bóng cắn thật chặt bờ môi đỏ mọng, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, hoa lê đẫm mưa.
"Buông tôi ra." Trì Tiểu Úc cau mày, khuôn mặt tinh tế được bao bọc một tầng sương lạnh.
Lam Tiểu Băng nhìn thì có vẻ nhỏ gầy, nhưng khí lực lại rất lớn, Trì Tiểu Úc bị kẹt ở chính giữa, trong lúc nhất thời chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
"Cũng là tại cô." Lam Tiểu Băng không có buông tay ra, ngược lại càng xiết chặt tay: "Trì Tiểu Úc, là tại cô!"
Lam Tiểu Băng dường như đã lâm vào thế giới của chính mình, miệng không ngừng lẩm bẩm, nước mắt tràn ra ngày càng nhiều, khuôn mặt hung dữ vặn vẹo.
Một năm này, Lam Tiểu Băng cô trôi qua quá cực khổ, Tần Linh Huyên dùng mọi thủ đoạn để chèn ép cô, một vai diễn tốt cũng không đến lượt cô, ngược lại còn phải diễn những vai bỏ đi mà ai thèm nhận, sao cô có thể cam tâm chứ?
Nhưng cô cũng không có khả năng để đấu cùng Tần Linh Huyên đấu, Thẩm Hải Quyền cảm thấy cô làm mất thể diện của Thẩm gia, nên muốn ép cô cưới mộtngười tàn phế.
Còn có người đàn ông tên Giản Diệc Tu kia nữa...
Hai mắt Lam Tiểu Băng phẫn nộ nhìn chằm chằm Trì Tiểu Úc, đều là tại người phụ nữ này.
Nếu như không có cô ta, tất cả đau thương cô phải nhận sẽ không phát sinh, cô vẫn mãi là diễn viên đẹp đẽ như thiên tiên được người người hâm mộ.
Trì Tiểu Úc lạnh cả người, lưng đã ướt đẫm một tầng mồ hôi, ánh mắt Lam Tiểu Băng hôm nay bất đồng với mọi khi, quá dọa người rồi.
"Bên này..." Tần Linh Huyên nơm nớp lo sợ, dẫn đường cho Giản Diệc Tu hướng phía hà vệ sinh, người đàn ông này lãnh khí kinh người, một câu cô cũng không dám nói nhiều.
Tần Linh Huyên đẩy cửa ra, kìm lòng không đậu ồ lên một tiếng, người đâu rồi?
Tần Linh Huyên gượng cười, quay đầu lại, "Ha ha, cô ấy không có ở đây."
Sắc mặt Giản Diệc Tu trầm tĩnh, đuôi lông mày vén lên, trong nháy mắt đó mang đến cho người ta cảm giác bị áp bách đến khó thở.
Giản Diệc Tu nhướng mày, Tần Linh Huyên không tự chủ run lên, đứng thẳng, không dám có hành động thừa thãi nào.
Phản ứng này cô đã được huấn luyện từ nhỏ đến.
Cho nên cô mới chán ghét Giản Diệc Tu, anh ta bất động thanh sắc và chỉ cần dùng ánh mắt cũng có thể dọa người, điểm này có vài phần giống với vị anh trai nham hiểm của cô.
Trong lòng Tần Linh Huyên đang không ngừng kêu gào, thân ái ca ca của em, em đang rất nhớ anh.
"Người đâu rồi?" Giản Diệc Tu cúi mắt liếc nhìn cô, âm u nói.
"Không biết." Tần Linh Huyên thật sự rất muốn khóc, đây là hành vi khi dễ đứa trẻ, cô mới mười tám tuổi, cô có thể kiện Giản Diệc Tu không?
Giản Diệc Tu ngoắc ngoắc nhẹ đầu ngón tay, lúc này vệ sĩ Tần Linh Huyên đi tới trước mặt anh.
Một người đàn ông vóc người to cao, mặt mũi thô cuồng, ánh mắt kiên định, hơi thở trầm tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn Giản Diệc Tu nói: "Giản tiên sinh, dù sao chuyện này phát sinh cũng tại tiểu thư nhà tôi, tiên sinh có cần chúng tôi giúp đỡ tìm kiếm Trì tiểu thư không?"
"Không cần đâu, mấy người dẫn cô ấy về đi. " Giản Diệc Tu đã định liệu trước người đàn ông kia sẽ nói vậy.
Vệ sĩ gật đầu, nhân tiện kéo Tần Linh Huyên rời đi mặc dù cô ấy rất không tình nguyện phối hợp.
"Ai... " Tần Linh Huyên giãy dụa hai cái cũng không thể tránh khỏi bàn tay cứng như đá của tên vệ sĩ, dứt khoát buông tha, hướng về phía Giản Diệc Tu hô to: "Vậy anh tìm Tiểu Úc đi nha, tìm được rồi nhớ bảo cô ấy gọi cho tôi một cuộc điện thoại."
Từ chóp mũi Giản Diệc Tu tràn ra một tiếng hừ lạnh, mặc nhận đó là câu trả lời.
Bọn họ rời đi, lúc này Giản Diệc Tu mới lấy điện thoại di động ra, ngón tay khớp xương rõ ràng điểm nhẹ nhàng lên màn hình di động, ngay lập tức nhảy ra một cái website thần bí, liên tục nhập vào ba hàng mật mã bất đồng, trong nháy mắt website kia biến hóa, biến thành một tấm bản đồ tinh tế tinh vi, bên trong đó còn có rất nhiều người không ngừng nhúc nhích đi lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT