Rốt cuộc cha mẹ hai nhà đã hoà giải với nhau, nhưng người cảm thấy cực kỳ cao hứng nhất ở đây chính là Cao Chi Ngang và Mộc Tâm Vân.
Sau bữa cơm chiều, hai người cùng một chỗ dắt tay nhau cùng tản bộ dưới ánh trăng.
"Em thấy thế nào, anh là người rất có khả năng đó chứ? Vừa ra tay liền hóa giải được sự khúc mắc giữa mẹ em và cha của anh. Em nghĩ muốn khao thưởng anh như thế nào đây nhỉ?" di@en*dyan(lee^qu.donnn), Khuôn mặt của Cao Chi Ngang tràn ngập nụ cười tươi rói, hướng Mộc Tâm Vân đòi công lao.
Còn đang mở to mắt thưởng thức ánh trăng cuối tháng nơi chân trời, Mộc Tâm Vân nghe thấy vậy liền thu hồi ánh mắt lại nhìn về phía anh.
"Anh muốn cái gì nào?"
Cao Chi Ngang mỉm cười, đưa ra một yêu cầu, "Làm Cao phu nhân, thế nào, được không?"
"Cái gì mà Cao phu nhân? Chẳng phải mẹ anh đã..." Cô sửng sốt một chút, mới hiểu được là lúc này anh đang cầu hôn cô. Mộc Tâm Vân kinh ngạc hai mắt mở to.
Thấy cô giật mình đến mức mắt mở trừng thật lớn nhìn lại anh, Cao Chi Ngang bưng lấy mặt của cô, nghiêm mặt nói: "Em không nói lời nào, như vậy anh coi như là em đã ngầm đồng ý rồi đấy nhé!” Anh thực sự rất chân thành khi cầu hôn với cô.
Ánh mắt của anh sáng bừng lên càng làm cho gò má của cô đỏ ửng hơn. Trong ngực cô, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com trái tim đập như trống làng ra sức cổ động cô thật tốt. Cô cảm thấy rất vui vẻ, nhưng mà, "Quá, quá đột ngột, em vẫn còn chưa có sự chuẩn bị về tâm lý."
Trên mặt cô lúc này vẫn không thể che giấu hết được sự e lệ, làm cho gương mặt tuấn tú của anh chan chưa sự mừng rỡ. Vẻ mặt tươi cười, anh cúi mặt xuống hôn nhẹ lên cặp môi đỏ mọng đầy đặn, trơn bóng của cô, dịu dàng vỗ về sự bất an của cô.
"Em đừng quá lo lắng, công việc chuẩn bị cho hôn lễ tối thiểu cũng phải mất một tháng. Trong một tháng này tuyệt đối đủ để cho em chuẩn bị tâm lý thật tốt." Anh đã chờ đợi ngày này đã bao lâu nay, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn đã chờ đợi thật lâu, lâu đến mức không thể chờ đợi được nữa. Anh chỉ nghĩ muốn được trông thấy cô vì anh mà khoác lên trên người chiếc áo cưới, nhất định cô sẽ cực kỳ xinh đẹp.
Sự dịu dàng của anh đã làm mê hoặc tâm trí của Mộc Tâm Vân, làm cho cô không hề để tâm đến tất cả sự rụt rè của mình nữa. Cô há miệng gần như đã muốn đồng ý với anh, nhưng đột nhiên có một cái ý nghĩ chợt lại hiện lên trong đầu cô.
"Nhưng như vậy thì đột ngột qua, chỉ sợ phía bên mẹ của em sẽ..."
"Không sao đâu, di◕ễn♠đà‿n♠lê♡♠q◕uý♠đôn chuyện về phía mẹ của em bên đó, anh sẽ chịu trách nhiệm đi thuyết phục bà, anh sẽ xin với mẹ gả em cho anh."
"Nhưng mà..." Cô vẫn còn có một chút do dự. Hai người vừa mới kết giao không lâu, đã muốn kết hôn, sự tiến triển này liệu có phải là đã quá nhanh chóng hay không?
Nhưng mà đối với Cao Chi Ngang mà nói, lại không hề quá nhanh một chút nào, bởi vì anh đã yêu cô đến vài chục năm rồi.
"Anh cam đoan với em, nếu em gả cho anh nhất định em sẽ không phải hối hận đâu, chuyện này cứ quyết định như vậy đi!” Thật vất vả mới lừa gạt cô đến tay mình, anh sẽ không chịu buông tay cô ra nữa. “Đi nào, để anh dẫn em đi một chỗ."
Không để cho cô có dư chỗ để mà hối hận, Cao Chi Ngang quyết định đêm nay sẽ ăn cô sạch sành sanh, khiến cho cô từ nay về sau chỉ có thể khăng khăng một mực đi theo anh.
"Đi đến nơi nào vậy?"
"Em cứ đi đi thì sẽ biết."
Không lâu, anh lái ô tô chở cô đi vào một căn hộ nhà trọ.
"Đây là căn phòng thời gian trước anh đã mua, chờ đến khi chúng ta kết hôn là đã có thể trở thành phòng tân hôn của chúng ta." Khi mà cô vừa đồng ý sẽ giả bộ làm bạn gái của anh, anh đã liền mơ tưởng đến một ngày kia, hai người bọn họ có thể từ đùa bỡn quá mà hoá ra thật sự, cho nên anh đã mua luôn căn phòng này.
Đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn ra cảnh đêm, Mộc Tâm Vân nghe thấy lời nói của anh, không khỏi quay đầu lại.
"Vậy thì cha anh sẽ phải làm sao? Anh trai của anh sớm đã dọn ra bên ngoài để ở rồi. Nếu như ngay cả anh cũng chuyển ra ngoài để sống nữa, như vậy chẳng phải sẽ chỉ còn lại một mình ba của anh sống trong nhà thôi sao, như vậy bác Cao sẽ rất cô đơn."
"Sau khi kết hôn em nghĩ chúng ta sẽ sống chung cùng một chỗ với chuyện anh sao?" Anh có chút ngoài ý muốn, lập tức liền thuận tiện hỏi tiến tới. Dựa vào cá tính của cô, chắc chắn cô tuyệt đối sẽ không ích kỷ bỏ lại người cha già của mình ở lại nhà, còn chính mình lại chuyển ra ngoài để ở.
"Đó là điều đương nhiên mà, huống chi mẹ của em cũng ở tại chỗ đó, chúng ta làm sao có thể chuyển ra ngoài để ở đây?" Mẹ chỉ có một mình cô là con gái, chuyện chăm sóc mẹ chính tự cô đã định sẵn trong bụng rằng, đây là trách nhiệm của mình rồi, cô làm sao có thể bỏ mặc mẹ của cô ở đó một mình được chứ.
Cao Chi Ngang từ phía sau lưng vây quanh người cô, cánh môi nhè nhẹ cọ ở bên lỗ tai của cô, "Được, vậy căn phòng này coi như là nơi nhà nghỉ riêng của hai chúng ta là được. Từ nay về sau nếu như chúng ta đột nhiên nghĩ muốn trải qua cuộc sống thế giới hai người, thì chúng ta có thể đi ra ngoài tới sống trong căn nhà này."
Mộc Tâm Vân bị ngứa liền co rụt cổ lại, cười nghĩ muốn đẩy gương mặt của anh đang tựa ở sau gáy của mình ra: "Cái gì mà nhà nghỉ bên ngoài chứ, nói cho cùng anh nói thế tựa như là muốn yêu đương vụng trộm vậy."
Anh nhân cơ hội bắt lấy tay của cô, dán lên lồng ngực của mình.
"Ấy, em nói phải giúp anh xoa bóp mà."
"Xoa bóp cái gì?" Cô nghi ngờ hỏi lại.
"Khi mà Bảo Bảo cắn vào lồng ngực của anh đó, em đã nói là em sẽ xoa bóp giúp anh mà." Anh lại dùng giọng điệu vừa nịnh nọt vừa mập mờ ghé sát vào bên tai cô để nhắc nhở.
Cô bị anh trêu chọc đến mức mặt đỏ tới tận mang tai. Cô xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía bộ ngực anh: "Được rồi, để em xem qua một chút, xem anh có bị làm sao hay không."
Cao Chi Ngang không chút do dự rất nhanh liền tháo cúc áo, cởi bỏ áo sơ mi, để lộ nửa thân trên trần trụi đứng ở trước mặt cô.
"Anh, việc gì anh phải cởi hết quần áo của mình ra vậy?" Cô chỉ muốn giúp anh xoa bóp một chút thôi mà, đâu cần phải cởi quần áo chứ.
Nhưng mà khi ánh mắt của cô chạm đến thân thể gầy gò ở bên trên của anh, Mộc Tâm Vân vô ý thức mấp máy môi, trong nháy mắt, trí nhớ của cô liền trở lại cái ngày ở trong khách sạn tại Đài Nam. Ngày ấy cô đã nhìn thấy anh để thân thể của mình khỏa thân hoàn toàn, bộ dáng đầy gợi cảm...
"Để như vậy thì sẽ làm cho em dễ xoa bóp cho anh hơn." Cao Chi Ngang nói như đầu độc ở bên tai cô: "Nếu như em nghĩ muốn làm tiếp cái gì, thì anh cũng có thể phối hợp luôn mà."
"Anh..." Cô đỏ bừng cả mặt, bàn tay nhỏ bé bị anh kéo đến xoa khắp bên ngực trái để trần của anh. Thình thịch thình thịch, nơi đó nhịp đập trái tim của anh đập mạnh như đang cổ động, gần như hòa cùng với nhịp tim đập như trống làng của cô, vừa mãnh liệt vừa gấp gáp.
Lòng bàn tay của cô tỏa ra một luồng nhiệt năng nóng bỏng, tựa như sắp sửa muốn bốc cháy lên vậy. Ngay lập tức, luồng nhiệt năng nóng bỏng kia đã đột kích trở lại lên toàn bộ cơ thể của cô. Khi ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn cô một cách soi mói và trắng trợn, trong nháy mắt gương mặt yêu kiều của cô liền đỏ rực lên. Cô còn chưa kịp suy nghĩ gì thì gương mặt của anh đã cúi gần hơn về phía gương mặt của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT