Mộc Tâm Vân ôn tồn dụ dỗ chú chó con: "Bảo Bảo ngoan ngoãn, mày có muốn ăn đùi gà không? Nhanh lên tới đây nào!"
Chú cho con còn chưa đầy một năm tuổi chỉ ngoắt ngoắt cái đuôi, nhìn nhìn cô. Nó cứ nhìn vào thứ đồ ăn mê người đang ở trong tay cô chủ, nghe thấy tiếng dụ dỗ, vỗ về của cô chủ, từ từ dỡ xuống tâm ý đề phòng, bước từng bước nhỏ một trên mặt đất, tiến về phía trước.
Vì muốn giữ chữ tín với chú chó nhỏ, Mộc Tâm Vân dứt khoát đặt chiếc đùi gà đặt ở trên bãi cỏ. Bảo Bảo trông thấy, lúc này mới nhanh chóng chạy lên phía trước, há miệng ngậm luôn chiếc đùi gà.
Thấy thế, Cao Chi Ngang cười đến nhe cả răng, thân hình thon dài nhanh nhẹn bước vượt qua thật nhanh, vụt một cái liền đè luôn cả người lên con chó con.
"Hừ! Tao không tin là tao thế này mà lại không thể bắt nổi mày."
"Anh đang ở đây làm gì vậy, anh muốn đè chết Bảo Bảo sao?" Mộc Tâm Vân vừa bực mình vừa buồn cười đi qua đó, ôm lấy chú chó con đã bị Cao Chi Ngang làm cho sợ hết hồn.
Bởi vì bị kinh hãi nên Bảo Bảo lại hướng về phía Cao Chi Ngang nhe răng ra mà gầm gừ, sủa lên.
Lo lắng tiếng sủa của Bảo Bảo sẽ dẫn đến sự chú ý của Vương Ngọc Hà, anh vội vàng đưa tay định che cái mõm của nó lại. Có lẽ Bảo Bảo cho là anh muốn công kích nó, cho nên Bảo Bảo há mồm tợp luôn một miếng vào bên ngực trái của anh.
Cao Chi Ngang bị đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng anh lại không dám kêu to, sợ bị phát hiện.
"Đồ chó đần độn chết tiệt này, còn không mau nhả tao ra!" Anh trợn mắt trừng dọa con chó.
Bảo Bảo cũng hung hăng dữ tợn không kém, nó mở to đôi con ngươi đen tròn sáng bóng, trừng lại anh.
Mộc Tâm Vân nhìn vậy chỉ thấy buồn cười, cô nhặt chiếc đùi gà đã bị rơi xuống đất lên, dứ vào trước mặt Bảo Bảo, Bảo Bảo lập tức há miệng ra, quay ngược lại ngoạm luôn chiếc đùi gà thơm ngon.
Mộc Tâm Vân tranh thủ thời gian ôm Bảo Bảo, cùng Cao Chi Ngang ngồi trên xe đang dừng đỗ ở gần đó.
Sau khi lên xe, Cao Chi Ngang cởi bỏ nút áo sơ mi, xem xét nơi vừa mới rồi bị Bảo Bảo cắn vào. Trên ngực anh, ngoại trừ có dấu răng lưu lại thành một đường rất sâu, còn có thêm vết bầm tím, anh tức giận khẽ nguyền rủa.
"Đồ chó cún đần độn, cẩn thận không thì lần sau to nhổ sạch hàm răng của mày đó, xem mày còn dám cắn loạn người khác nữa hay không?!"
"Gâu gâu." Đang ghé vào trên đùi Mộc Tâm Vân để gặm đùi gà, Bảo Bảo tựa như nghe hiểu được lời chửi bới của anh, nó ngẩng đầu lên về phía anh khẽ sủa lên một tiếng.
Mộc Tâm Vân ló đầu sang quan sát miệng vết thương của anh, mỉm cười trấn an anh: "Anh không cần phải tức giận với Bảo Bảo làm gì, khi trở về em sẽ thoa thuốc giúp anh, hiện tại trước mắt chúng ta cần phải thực hiện một chuyện khác quan trọng hơn."
Sắp xếp xong xuôi hết thảy mọi việc, Mộc Tâm Vân vừa mới về đến nhà không bao lâu, đã nhìn thấy mẹ đang vội vàng đi từ bên ngoài trở về.
"Tâm Vân, Bảo Bảo đã tự chạy về nhà mình hay không vậy?" Tiến vào trong phòng khách, vừa trông thấy con gái, trên gương mặt phúc hậu của Vương Ngọc Hà liền lộ ra vẻ lo lắng không thể che giấu nổi.
"Không có đâu mẹ à, có chuyện gì xảy ra vậy ạ, mẹ?" Cô lắc đầu, cố gắng làm cho câu trả lời của mình thật bình thản.
"Không thấy Bảo Bảo đâu cả, mẹ đã tìm mấy lần ở trong công viên và ở xung quanh đó, nhưng mà vẫn không tìm thấy Bảo Bảo đâu. Bình thường mẹ chỉ cần gọi nó một câu, nó sẽ lập tức chạy tới luôn. Nhưng mà hôm nay cho dù mẹ có gọi nó như thế nào đi nữa, cũng không hề nhìn thấy nó đâu." Vương Ngọc Hà nôn nóng đến độ sắp khóc rồi.
Trông thấy bộ dáng của mẹ đầy lo lo lắng lắng như vậy, trong lòng Mộc Tâm Vân cảm thấy rất xấu hổ, cô tranh thủ thời gian nhẹ lời trấn an mẹ mình.
"Mẹ, trước mắt mẹ không nên quá nóng ruột, hai mẹ con mình hãy cùng nhau đi tìm bốn phía tìm xung quanh xem sao. Nói không chừng chỉ là Bảo Bảo ham chơi, chạy đến mấy nơi gần đó để chơi cũng nên, cho nên nó mới không nghe thấy tiếng gọi của mẹ."
"Đúng vậy, đúng vậy, hai mẹ con chúng ta lại chia nhau tiếp tục đi tìm xung quanh xem thế nào!"
Hai người vừa mới đi ra khỏi cửa nhà, đúng lúc trông thấy Cao Chi Ngang từ bên ngoài trở về.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy, sao sắc mặt hai người lúc này lại kém như thế?" Đứng ở trước cửa nhà mình, Cao Chi Ngang nhìn về phía hai mẹ con Vương Ngọc Hà, ân cần lên tiếng hỏi thăm.
"Bảo Bảo nhà em bỏ chạy đi đâu mất, em đang cùng với mẹ định đi tìm nó."
"Tâm Vân, không cần phải nói với cậu ta nhiều như vậy đâu, đi nhanh lên đi." Vương Ngọc Hà nôn nóng, vội thúc giục.
"Chờ một chút đã, mẹ, để con nhắn lại với anh một câu: " Mộc Tâm Vân quay đầu lại nhìn về phía anh, "Em cùng với mẹ em đi tìm Bảo Bảo, nếu như tự Bảo Bảo chạy trở lại nhà em trước, phiền toái anh hãy gọi điện thoại báo cho em, có được không?"
"Được chứ, không thành vấn đề!" Cao Chi Ngang hướng về phía cô, nháy nháy mắt một cái, âm thầm để tay theo tư thế OK.
Nói xong, Mộc Tâm Vân liền cùng mẹ đến công viên và mấy nơi xung quanh đó, lại còn cẩn thận tìm lại thêm một lần nữa, nhưng cho dù cô có tìm khắp mọi nơi, nhưngười làm thế nào cũng không thấy Bảo Bảo đâu cả.
Vương Ngọc Hà đã gấp đến độ đỏ mắt. Thời gian gần đây bà rất yêu thích nuôi chó. Bà nuôi chó tựa như đang nuôi một đứa trẻ con vậy, hiện tại không tìm thấy cún con Bảo Bảo đâu, bà cảm thấy tựa như mình bị mất đứa con vậy, trong lòng nóng như lửa đốt.
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, thật sự không thấy Bảo Bảo đâu cả!"
"Mẹ, mẹ đừng vội, chúng ta cứ ở chỗ này chờ thêm một lát nữa đi. Có lẽ chờ thêm một chút sẽ thấy Bảo Bảo tự mình chạy trở lại." Trong lòng Mộc Tâm Vân tràn đầy sự áy náy đối với người mẹ thân yêu đang ở bên cạnh mình, trong nội tâm của cô càng không ngừng nói lời xin lỗi với người mẹ của mình.
Thực xin lỗi, mẹ, chúng con làm như vậy cũng chỉ vì để cho mẹ và bác Cao sớm có ngày hòa hảo lại với nhau.
Không lâu sau, điện thoại di động của cô vang lên, cô lập tức nhận ngay cuộc gọi: "A lô, dạ, ba của anh đã tìm được Bảo Bảo à, thật vậy chăng? Nó đang ở đâu vậy? Được, được, mẹ con em sẽ lập tức trở về luôn."
Cúp điện thoại, Mộc Tâm Vân còn chưa kịp mở miệng nói gì, Vương Ngọc Hà đã vội hỏi: "Có chuyện gì vậy, tìm được Bảo Bảo rồi sao?"
"Đúng thế! Lúc tan việc trở về nhà, bác Cao nghe thấy tiếng chó sủa, kết quả bác ấy phát hiện ra Bảo Bảo bị rơi vào trong một cái rãnh sâu, không nhảy lên được, do đó nó mới được bác Cao cứu mang lên bờ rồi."
"Chính lão già họ Cao kia đã cứu Bảo Bảo sao?" Nghe thấy lời nói của con gái, Vương Ngọc Hà hỏi lại vẻ đầy kinh ngạc.
"Tình hình cụ thể và tỉ mỉ thì con cũng không được rõ lắm, chúng ta về nhà trước đã, mọi chuyện khác sẽ nói sau." Mộc Tâm Vân đột nhiên cực kỳ bội phục bản thân mình, không thể ngờ được rằng, toàn bộ tiết mục đi tìm chó đã được cô biểu diễn trọn vẹn một cách thuận lợi. Hơn nữa, những lời thoại mà Cao Chi Ngang đã biên soạn cho cô, lại được cô diễn xuất rất tự nhiên, không hề sai sót một chữ nào, khiến cho mẹ của cô không một chút hoài nghi.
"Vậy sao, chúng ta mau trở về nhà."
Hai người vừa về tới nhà, liền nhìn thấy con chó nhỏ ướt sũng đang được Cao Kính ôm trong ngực đứng chờ ở trước cửa nhà của mẹ con cô, ông còn đang nhìn quanh, tựa như là đang đợi hai mẹ con trở về.
Mà vừa nhìn thấy con chó con đang được ôm trong ngực của Cao Kính, Vương Ngọc Hà lập tức kích động tiến lên, bà đưa tay ôm lấy con chó yêu quý của mình mà trách cứ: "Bảo Bảo, con chạy đi chơi ở nơi nào vậy, làm sao có thể để cho người vừa ẩm ướt lại vừa bẩn thỉu như vậy chứ?"
Mộc Tâm Vân thì vội vàng lên tiếng hướng Cao Kính nói lời cảm tạ.
"Bác Cao, cháu cám ơn bác, vừa rồi anh Cao Chi Ngang có nói với cháu, chính bác đã nhảy vào trong cái rãnh nước sâu đó để cứu Bảo Bảo nhà cháu lên.”
Nghe thấy Mộc Tâm Vân nói lời cảm ơn, Cao Kính ngại ngùng dứt khoát xua xua tay nói: "Không có gì, không cần cám ơn bác đâu, chẳng qua khi bác lái xe trở về, khi đi qua cái rãnh sâu ở bên kia, nghe thấy có tiếng chó sủa, cho nên bác mới đỗ xe xuống nhìn xem thế nào. Không ngờ rằng lại đúng là con chó của nhà cháu đang nuôi, bác chỉ tiện đường bắt nó mang về nhà thôi."
Mộc Tâm Vân đụng đụng vào tay của mẹ mình, nói như nhắc nhở: "Mẹ, bác Cao đã cứu Bảo Bảo của nhà chúng ta, mẹ còn chưa nói lời cám ơn với bác ấy đấy!"
Vương Ngọc Hà chỉ mím môi nhìn con chó nhỏ ở trong ngực mình, chần chứ chưa muốn mở miệng.
Mộc Tâm Vân ở một bên thấy sốt ruột, không nhịn được lại lên tiếng lần nữa, "Mẹ nếu không có bác Cao cứu Bảo Bảo, Bảo Bảo có thể sẽ bị chết đuối, hoặc chết đói ở trong rãnh sâu đó rồi."
Suy nghĩ đến loại tình cảnh mà con gái nói, lúc này Vương Ngọc Hà mới ngẩng đầu nhìn về phía Cao Kính. Bà nghiêng mắt liếc nhìn thấy đến nửa ống quần của ông đều ướt sũng, trong lòng bà hiểu ngay, nhất định là vì cứu Bảo Bảo cho nên ống quần của ông mới bị ẩm ướt thế kia, chần chờ một lát, rốt cục bà cũng từ từ mở miệng.
"Chuyện này... ông Cao à, cám ơn ông đã cứu giúp cho Bảo Bảo của nhà chúng tôi, " dừng lại một lát, bà cúi đầu nhìn con chó nhỏ đang núp ở trong ngực mình, Bảo Bảo bị lạnh nên người cứ run rẩy không ngừng, bà nghĩ nghĩ một lát sau đó mới nói tiếp thêm một câu, "Chuyện của Emma chúng ta liền xóa bỏ nhé!"
Ông đã đâm chết Emma của bà, bây giờ lại cứu Bảo Bảo của bà trở về, coi như là ông đã lấy công để bồi thường lại cho bà rồi.
Nghe thấy Vương Ngọc Hà nói như vậy, Cao Kính đưa mắt nhìn con chó nhỏ đang được bà ôm ở trong ngực, do dự một lát, sau đó cũng cất tiếng nói lại rõ ràng: "Khụ khụ, kỳ thật... chuyện đâm chết Emma, tôi cũng thật sự xin lỗi, nhưng mà không phải là tôi cố ý đâu, bởi vì lúc ấy đột nhiên con chó lao tới, tôi cũng không kịp phanh xe lại nữa..."
Đợi đến hai năm, rốt cục bà đã được nghe ông nói ra lời xin lỗi này. Lập tức vành mắt Vương Ngọc Hà liền đỏ lên, bà xua xua tay, toàn bộ những oán hận suốt một thời gian dài qua, giờ đây đã được bình thường trở lại.
"Quên đi, chuyện này cũng không thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên ông được, là do tôi đã không trông nom Emma cẩn thận, cho nên mới có thể để cho nó đột nhiên chạy ra ngoài. Việc này hãy để cho nó qua đi, từ nay về sau chúng ta cũng không cần phải nhắc lại nữa." Kỳ thật trong lòng bà cũng rất hiểu, chuyện của Emma không hoàn toàn là do lỗi của Cao Kính, chỉ là sau khi sự việc xảy ra, ông lại không có một lời nói xin lỗi để nói với bà, làm cho bà trước sau không thể nuốt trôi cơn tức này. Hôm nay ông đã chịu nói xin lỗi rồi, những tức nghẹn trong cổ họng, những giận dỗi ở trong ngực suốt hơn hai năm qua, hiện giờ, trong nháy mắt tất cả đều đã biến mất.
Nhìn thấy rốt cuộc hai người lớn một lần nữa đã trở lại hòa hảo, Mộc Tâm Vân vui mừng khôn xiết, cô cười đến mức hai mi mắt cong lên như vành trăng non.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT