Thiên My và Lý Minh Hoàng đến thăm Thiên Kỳ tiện thể nhờ Lý Minh Hoàng kể lại hoàn toàn quy mô của tập đoàn cùng với một số việc cho hắn nắm. Đương nhiên từ hôm qua đến nay mọi người không hẹn mà cùng im lặng về chuyện của Tinh Nghiên, có lẽ tình huống này Tinh Nghiên quên được hắn thì bây giờ hắn quên được cô cũng không phải là không tốt.
Ngồi được một lúc thì Kha Hân bước vào, nghe được hắn và người khác đang bàn việc thì đến bên sofa ngồi xuống gọt trái cây thấy vậy mâu quang Thiên My lóe lên một tia ngạo mạn pha ly cafe rồi bước đến lãnh giọng: "Kha Hân phải không? Từ nay cô không cần đến đây nữa."
"Sao cơ"- Kha Hân không hiểu ý Thiên My liền hỏi lại.
Thiên My nâng mày nhìn thẳng Kha Hân: "Chẳng phải lúc trước cô nói là muốn xin lỗi anh hai sao? Bây giờ xin lỗi rồi thì còn ở đây làm gì?"
"Thiên My tiểu thư, tôi..."
"Đi đi!"- Thiên My thật chán ghét cái biểu cảm lúc nào cũng tỏ ra mình vô tội của Kha Hân, trong lòng cô người xứng đáng được làm nhân vật chính chỉ có một mình Tinh Nghiên.(nỗi lòng tác giả.)
"Có chuyện gì?"- Cuộc nói chuyện của hai người tuy vừa đủ nghe nhưng vẫn khiến Thiên Kỳ để ý, cho dù đề tài công việc Lý Minh Hoàng nói có hấp dẫn đến đâu thì hắn vẫn nhận ra phía bên kia có vấn đề.
Kha Hân không dám lên tiếng, Thiên My liền nói: "Anh hai, em chỉ là thấy cô gái này quá phiền phức nên bảo cô ta về thôi, cô ta cũng không phải quen biết gì với chúng ta vậy mà cứ bám anh không buông, thật là không biết xấu hổ."
Thiên Kỳ nhìn lướt qua Kha Hân rồi nói: "Đâu có, Kha Hân là cô gái tốt, anh và cô ấy rất hợp nhau, tiểu My, cứ để cô ấy ở lại, Kha Hân cô qua đây."
Thiên My nghe vậy thì há to miệng á khẩu nhìn Kha Hân đứng lên lúc định qua bên chỗ Thiên Kỳ thì Kha Hân va mạnh vào Thiên My khiến tách cà phê trong tay cô đổ hết lên người Kha Hân làm cánh tay Kha Hân bị cà phê nóng làm bỏng.
"Nè..."
"Kha Hân!"- Hắn bước xuống giường đi đến bên cạnh Kha Hân sốt ruột hỏi, lại tức giận nhìn Thiên My: "Em làm gì vậy hả."
Thiên My vừa định giải thích thì Kha Hân bên cạnh đã giải thích: "Là tại em không thấy đường nên va vào Thiên My tiểu thư, em xin lỗi."
"Cứ cho là vậy thì nó cũng đâu thể đổ cà phê nóng lên người cô? Xem này, tay bỏng hết rồi."- Hắn cầm cánh tay Kha Hân xem xét, ánh mắt có vài tia xót xa.
"Anh hai, em..."
Vừa định giải thích thì lại bị Kha Hân cướp lời: "Thôi bỏ đi, lần trước chị Thiên My bị em làm đổ cháo lên người, lần này xem như em đền tội đi, hi vọng Thiên My tiểu thư đừng giận em nữa."
Thiên My tức đến mức huyết mạch sôi trào, cô gái này quả mắt mù nhưng tâm không mù, chỉ một câu nói ngoài mặt thì giải thích nhận phần lỗi về mình nhưng người thông minh như Thiên Kỳ đương nhiên hiểu ẩn ý bên trong là: Em gái hắn đang trả thù một cô gái vô tội.
"Cô, cô..."- Thiên My tức đến mức không nói nên lời liền quay sang Thiên Kỳ:
"Anh hai, em không có rõ là cô ta cố tình va vào em, em..."
"Đủ rồi, em về trước đi."
Thiên My tức giận nhìn qua Kha Hân bên cạnh rồi cùng Lý Minh Hoàng rời đi, sao đột nhiên Thiên My cô từ nhân vật chính diện lại bị đảo làm một kẻ phản diện não tàn như vậy. Trên xe, Thiên My quay qua hỏi Lý Minh Hoàng: "Em thấy cô gái Kha Hân đó chính là mang dã tâm."
Lý Minh Hoàng vừa lái xe vừa nói: "Anh thấy em đa nghi quá rồi, bây giờ Tinh Nghiên bỏ đi, lại có Kha Hân ở bên Thiên Kỳ, cậu ấy sẽ không phải mất đi lý trí như đêm hôm đó nữa, đây chính là chuyện tốt."
"Nhưng em cảm thấy cái cô gái đó quá giả tạo, không đơn giản như vậy."
Lý Minh Hoàng cười: "My My, em nghĩ nhiều quá rồi, cho dù Kha Hân có sơ ý làm đổ cháo lên người em, em cũng đã đổ lại cà phê nóng lên người cô ấy, xem như huề nhau, đừng nghĩ xấu về người khác như vậy."
Thiên My trừng mắt mang theo sự khó tin nhìn người bên cạnh.
"Anh tin cô ta?"- Ngay cả anh cũng không tin cô như vậy, anh tin rằng cô thật sự đê tiện đến mức dùng cách hèn hạ như vậy để trả thù sao?
Lý Minh Hoàng có hơi bất mãn, anh vẫn chưa nhận thấy sự thất vọng của Thiên My đối với mình mà thẳng thắng nói: "Thiên My, Kha Hân chỉ là cô gái mù lòa, cô ấy trong sáng và giản dị như vậy em còn ghen tị với cô ấy cái gì, hành động hôm nay của em quả thật quá đáng."
"Dừng xe!"- Thiên My cố gắng kềm chế tức giận. Xe vẫn chạy, anh vẫn không màng đến lời nói của cô khiến Thiên My một lần nữa lớn tiếng: "Em bảo anh dừng xe!"
Két! Chiếc xe đáp vào lề đường, Thiên My cố gắng điều hòa tâm trạng: "Hôm nay em tự đi về, về phần suy nghĩ của anh em không rảnh bận tâm."- nói rồi Thiên My bước xuống xe, bóng dang kiều diễm khuất dần trên con đường đông đúc, Lú Minh Hoàng cũng hết cách, cô gái này ngày càng khó hầu hạ, nói lời mà không vừa ý cô là sẽ thành ra bộ mặt này, riết rối y như anh là thuộc hạ của cô không bằng. Đã giận thì giận đi, anh chẳng thèm năn nỉ làm gì.
Quay đầu xe chạy về con đường ngược hướng.
Họ không biết rằng nghịch lối một lần có thể lỡ nhau cả đời.
~Thiên Kỳ ngồi xổm sát trùng vết thương ở tay cho Kha Hân, vừa làm vừa hỏi:
"Đau không?"
"Đau!"- Kha Hân chau mày vẻ mặt có chút xanh mét.
Đột nhiên ánh mắt Thiên Kỳ ngưng đọng trên vết thương kia...
"Cà phê không tốt cho sức khỏe, nên ăn gì trước rồi uống."
"Tôi cần cà phê, ai cần anh quản?"
"Tôi thích phụ nữ biết nghe lời."
"Tôi chính là loại không biết nghe lời đó, phiền anh đừng quản tôi."
"Thiên Kỳ anh sao vậy, có phải lại đau đầu không?"- Kha Hân thấy hắn im im lặng thì dìu hắn lên sofa ngồi rồi đi gọi bác sĩ.
Thiên Kỳ chau mày suy tư, trong trí nhớ của hắn rõ ràng có một người từng bị thương như vậy... hơn nữa hồi ức về người này dường như mờ ảo hơn mấy người khác. Là Kha Hân sao? Không thể nào, hình như người đó và Kha Hân không giống nhau lắm... người đó là ai?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT