Quốc Hưng ngồi xuống cạnh cô, anh vẫn nở nụ cười ấm áp như mọi ngày: "Xem ra vết thương của em đã khỏi rồi."

"Anh không hỏi lý do sao?"- Tinh Nghiên nhìn Quốc Hưng.

Anh chỉ nhìn vào tay cô rồi cười nhạt: "Chuyện gì em muốn nói thì sẽ nói. Em khác trước rồi, không phải chuyện gì cũng tìm anh than trách, em kín miệng hơn, biết khi nào nên nói những gì."

Tinh Nghiên nhìn anh, chậm rãi nói từng chữ: "Anh nói không sai, em không phải là Tinh Nghiên của lúc trước nữa."

Quốc Hưng rất bình thản, phong thái của anh luôn nho nhã như vậy, cách nói chuyện cũng không dồn ép người khác, khiến Tinh Nghiên cảm thấy rất gần gũi.

"Anh biết, em đã không còn là Tinh Nghiên của anh nữa."

Tay cầm hộp sữa của Tinh Nghiên khựng lại, cô đưa mắt nhìn anh rất lâu cũng không hiểu ý của anh. Quốc Hưng lại tiếp tục nói: "Em là một người khác phải không?"

Trời ạ! Con người này sẽ không thông minh đến nỗi biết được chuyện cô trùng sinh chứ? Thái độ nói chuyện của Quốc Hưng giờ đây rất nghiêm túc, không đùa phải không?

"Kỳ thật, Tinh Nghiên vị hôn thê của anh đã chết trong vụ bắt cóc lần đó rồi phải không?"- Quốc Hưng lại tiếp tục hỏi, anh rất bình tĩnh nói ra từng chữ khiến Tinh Nghiên không biết nói gì, giữa hai người duy trì không gian im lặng cho đến khi...

"Sao anh biết được?"

Quốc Hưng im lặng nhìn cô, anh lấy trong túi ra một sợi dây đeo tay đưa cho cô.

Cái này...

Tinh Nghiên cầm lấy sợi dây, đây chẳng phải là thứ bị đứt lúc cô vừa tỉnh lại sao?

"Đây là sợi lắc tay mà ba em đã tặng em trước khi mất, trước giờ em luôn trân quý nó, nhưng từ hôm đó em lại muôn bỏ nó. Lúc đó anh đã thấy có điểm kỳ lạ.

Tinh Nghiên vốn rất thích sữa tươi nhưng nét mặt khi em uống sữa lúc đó lại không phải như vậy. Tinh Nghiên của anh rất ghét ôn ào, mỗi lần anh nói nhiều là cô ấy lại càu nhàu anh là bà tám. Em cũng ghét ồn ào, nhưng vì tránh để bị nghi ngờ em đã nhẫn nhịn sự bực bội."

Quốc Hưng nói một hơi dài, Tinh Nghiên từ đầu tới cuối im lặng, cô ghét ồn ào, ghét uống sữa, không biết ý nghĩa của chiếc lắc tay. Mọi chuyện này... anh điều biết. Tạ Quốc Hưng này, thật ra còn biết những chuyện gì? Dưới lớp mặt nạ bình thản đó rốt cuộc chôn dấu bao nhiêu tâm sự đây?

"Anh nói đúng, em trùng sinh đến đây."- Tinh Nghiên chậm rãi nói. Nếu đã biết thì cứ biết đi. Cô chỉ sợ người khác không tin, tưởng cô bị điên thôi. Đây cũng không phải bí mật gì. Cô chậm rãi kể lại, từ chuyện mình là ai, từ đâu tới.

Một lúc sau.

"Quả nhiên là vậy, cô ấy thật sự chết rồi sao?"- Quốc Hưng u buồn nhìn ra phía hồ nước. Anh không muốn tin vào chuyện này, người con gái đó thật sự ra đi rồi.

"Mọi chuyện là thật sao?"- Một âm thanh ngạc nhiên không kém phần vui mừng vang lên.

Tinh Nghiên bất ngờ nhìn người vừa đến: "Thiên My?"

Thiên My cười tươi nhìn Tinh Nghiên, cô nàng bước từng bước khó khăn về phía cô. Vốn dĩ đến đây là để chữa trị bàn tọa bị đại ác ma dùng hình, lại gặp Tinh Nghiên. Không ngờ lại nghe được chuyện này.

"Mông của em..."

"Không sao, chị hai, thật sự là chị sao? Trùng sinh đến đây? Không mẽ chỗ nào chứ?"- Thiên My nhìn cô từ trên xuống dưới.

"Em tin lời chị nói sao?"- Đứa nhóc này, không nghĩ cô bị điên chứ?

Thiên My gật đầu mạnh: "Thời buổi bây giờ khoa học đâu phải là tất cả. Thái độ của chị lúc em làm chị bỏng, lúc đó em đã nghi ngờ rồi. Em làm bao nhiêu trò hại người, nếu thật sự là tiểu tam hám lợi thì chắc đã đánh em nhừ xương rồi, chỉ có chị hai mới nhẫn nhịn em vậy thôi, chỉ tại em không dám khẳng định suy nghĩ của mình."- Thiên My vui mừng ngồi xuống ghế, không để ý cái mông nên kết quả là hét lên một tiếng đau đớn.

"Em bị sao vậy?"- Tinh Nghiên không biết vui hay buồn nhìn tình cảnh hiện tại, Quốc Hưng và Thiên My điều cùng lúc biết được chuyện này, là phúc hay họa đây?

Thiên My quơ tay đau đến không nói nổi, đang có mặt đàn ông lạ ở đây không lẽ cô lại nói mông cô là do anh hai dánh? Ai da, còn gì là thể diện.

Quốc Hưng nhận được một cuộc điện thoại phải rời đi gấp, Tinh Nghiên nhìn Thiên My ngay cả ngồi cũng không được, cô nghiêm túc hỏi: "Em gây sự gì mà lại ra nông nổi này?"

"Còn hỏi, tại chị đó, à không, phải là do tên đại ác ma anh hai xấu tính gây ra, nhưng suy cho cùng cũng do chị, anh ấy tưởng em bắt chị nên đã đánh em."- Thiên My mếu máo kể lễ, cô nàng ngồi không được nên đành đứng.

Tinh Nghiên thì rất thoải mái vắt chéo chân nhìn Thiên My: "Đừng lừa chị, chị đâu có qua trọng gì, anh ta sao lại vì chị được...."- giọng nói cô có chút ủ rũ, lại tiếp tục: "Bỏ đi, My nhi, chuyện chị trùng sinh em không được nói cho bất kì ai biết, đặc biệt là anh trai em, biết không?"

Thiên My khó hiểu ngồi xổm trước mặt cô: "Tại sao? Rõ ràng Tạ Quốc Hưng được biết, sao anh em không được? Chị hai, không phải chị thay lòng chứ?"

Tinh Nghiên đứng lên bước tới vài bước, nhìn mặt hồ phẳng lặng, có vài đứa bé trong y phục bệnh nhân đang nô đùa vem hồ. Từng cơn gió nhẹ luồn qua mái tóc dài, những tia nắng soi lên gương mặt có phần nhợt nhạt nhưng vẫn đẹp mỹ miều.

"Quốc Hưng vô hại nên chị mới nói ra bí mật này."

"A, vậy là chị nói anh trai em là động vật có hại rồi."

Tinh Nghiên hơi nghiêng đầu, cảnh cáo Thiên My. Cô bé này giỏi nhất là xuyên tạc câu nói của người khác, kiểu gì cũng nói được.

Thiên My phóng tầm mắt ra phía xa, sắc mặt lập tức như nhìn thấy ôn thần tới, muốn chạy nhưng không chạy được, chỉ lắp bắp: "Nguy rồi, động vật có hại tới rồi, chị hai, cứu em á..."- Lời chưa nói hết, Thiên My bị Tinh Nghiên đứng sau đánh mạnh vào mông khiến cô nàng hét lên thảm thiết. Thật không tin được, chị hai cũng là động vật nguy hiểm trong truyền thuyết sao?

Nói vậy thì cả hai người này là một cặp động vật rồi!

Thánh thần thiên địa ơi, thần linh phù hộ, nếu họ mà biết cái suy nghĩ đại nghịch bất đạo này của Thiên My cô thì chắc bờ mông nhỏ bé này sẽ bị anh trai đai nhân băm ra làm cháo heo mất.

Thiên Kỳ dừng trước mặt Tinh Nghiên, hắn không nói gì nhưng Hữu Quân rất hiểu ý, cùng đám người phía sau bước lên lôi Thiên My đi, mặc cho đại tiểu thư kháng cự, nhưng vẫn thành công tống cô nàng lên xe đem đi.

Tinh Nghiên không phải không muốn cứu, nhưng tại tình trạng cô bây giờ cũng chẳng khá hơn được. Với lại Thiên Kỳ chắc sẽ không làm hại Thiên My.

"Ngâm nắng một tiếng rưỡi, trò chuyện với hai người là đủ giải trí rồi. Lên phòng thôi."

Tinh Nghiên không tin nỗi nhìn Thiên Kỳ, hắn biết cô gặp Quốc Hưng? Ngữ khí bây giờ lại không chút giận giữ, chỉ lạnh nhạt đầy hàn khí. Thái độ này giống như hắn đã có tai mắt khắp nơi, cô gặp ai, làm gì, thời gian bao lâu cũng nằm trong tầm khống chế. Điều này làm Tinh bất giác rùng mình

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play