Hữu Quân đặt súng hướng về gáy người phía trước, cậu không thể tưởng tượng
nỗi, một cô gái lại có thể ngang nhiên qua mặt thuộc hạ, cũng may, lão
đại bảo cậu về căn cứ trước, nếu không thật khó biết sẽ xảy ra chuyện
gì.
Tinh Nghiên thầm nghiến răng, âm thầm bỏ con dấu vào túi, lỡ phóng lao rồi, phải theo đến tận cùng.
~Xoạt~ Tinh Nghiên giơ cao chân, xoay một vòng 180 độ đá vào khẩu súng làm nó
rớt xuống đất, nhân lúc Hữu Quân lơ là mà chạy về cửa ra vào.
"Đứng lại!"- Một bàn tay đặt lên vai cô, Tinh Nghiên dùng sức đánh mạnh hất
tay cậu ra, Hữu Quân tung một đấm về phía đối diện, Tinh Nghiên nhanh
chóng cuối người xoạc chân làm cậu ngã nhào lên giường.
Hữu Quân
lấy giao găm luôn đem bên mình ra, đã thế thì cậu phải dùng biện pháp
mạnh, một đường thuần thục đâm về phía Tinh Nghiên. Nhưng điều làm cậu
không tin là cổ tay mình lại bị khống chế, chưa đầy 3 giây đã bị bẽ về
hướng ngược lại, trong tích tắc con dao đã nằm kề trên cổ Hữu Quân, mà
điều làm cậu chấn kinh hơn là dao vẫn nằm trong tay cậu. Trong bóng tối, âm thanh xa lạ của người đột nhập vang lên, như muốn nhắc nhở, cô nói:
"Tôi không muốn làm hại cậu."
Hữu Quân đơ người, cậu cảm nhận
được tay người kia buông ra, ngồi nhìn vào màn đêm không thấy được năm
ngón tay, Hữu Quân nghi hoặc hỏi: "Cô, cô là ai?"
Trả lời cậu là
một sự im lặng, đèn trong phòng sáng lên, toàn bộ khung cảnh hiện diện
trước mắt, nhưng người kia đã rời đi không một dấu vết. Một đám thuộc hạ gấp gáp chạy vào cảnh giác nhìn xung quanh, một trong số đó hỏi: "Anh
Quân, kẻ xâm nhập đâu rồi."
Hữu Quân ngồi dậy, nhìn người vừa hỏi, khẽ thở dài lạnh nhạt nói: "Cô ta chạy mất rồi."
"Vậy có cần bao vây toàn phạm vi không?"- Một người khác hỏi.
Hữu Quân liếc cậu ta rồi nói: "Trước khi rời đi còn bật lại cầu dao tổng,
thong thả như vậy, cậu nghĩ chúng ta đuổi theo kịp sao? Ra ngoài hết đi, bên phía lão đại tôi sẽ thông báo sau."
"Dạ!"
Trong thu
phòng, Hữu Quân gục đầu như đang chờ sự trách phạt, cậu là tiên phong
của Tam Trượng, là người lão đại xem trọng nhất, vậy mà hôm nay cư nhiên để một người phụ nữ đào thoát dễ dàng, sau khi kể lại sự việc, chỉ biết im lặng chờ hình phạt.
"Cô ta trông như thế nào?"- Thiên Kỳ xoay ghế lại, gạt điếu thuốc trong tay nhìn Hữu Quân. Thái độ của hắn vẫn
không thể nhìn ra sự vui buông hay tức giận hiện giờ.
"Thưa lão
đại, lúc đó quá tối, thuộc hạ không nhìn thấy, nhưng cô ta có nói một
câu, cô ta nói không muốn làm hại thuộc hạ."- Hữu Quân thành thật kể
lại.
Thiên Kỳ nhìn qua một góc kế bên Hữu Quân, chậm rãi nói hai chữ lạnh lẽo đến tận xương tủy, hắn nói: "Phế vật."
Ba người đàn ông đang quỳ dưới đất kinh hãi cuối sát đầu xuống đất, một
người trong số đó run rẫy nói: "Lão đại tha mạng, kì thật chúng tôi
không phải là đối thủ với cô ta..."
Thiên Kỳ hừ lạnh, khóe một
mím chặt, căn bản không hề để những lời nói của tên kia vào tai, trực
tiếp hạ lệnh: "Lôi bọn chúng ra."
Một nhóm người bước lên kéo ba người kia ra khỏi phòng.
"Lão đại tha mạng, xin tha mạng."- Tiếng hét kinh hãi vang vọng, bọn họ sẽ
bị tiêm heroin với liều lượng lớn, để rồi chết trong khoái cảm, trong đê mê, đây là cái giá của những kẻ vô dụng, dưới tay Quách Diệp Thiên Kỳ
tuyệt đối không chứa phế vật.
"Thứ cô ta lấy đi là gì?"- Thiên Kỳ tựa vào ghế, chậm rãi nghịch chiếc nhẫn trên tay.
"Thưa lão đại, là con dấu của... phu nhân."- Hữu Quân lên tiếng có phần ngập ngừng.
Đầu mày khẽ nhíu lại, hắn im lặng một lúc rồi lại lên tiếng: "Chuyện tôi bảo cậu điều tra tới đâu rồi?"
"Thưa lão đại, đã có kết quả."- Vừa nói, Hữu Quân vừa đưa một hồ sơ về phía
hắn. Thiên Kỳ nhận lấy, mở ra xem, một lúc sau thì khóe môi cong lên một đường quyến rũ nhưng lại không kém phần lạnh lẽo khi môi cười nhưng mắt lại không hề chứa ý cười.
"Cậu đến Cổ Tự, bắn liên tục hai trăm phát súng trúng bia đi."
"Dạ!"- Hữu Quân cung kính cuối đầu, đây là hình phạt lão đại giành cho cậu khi để xổng mất người. Nói là hình phạt nhưng thật tế muốn huấn luyện cậu,
Hữu Quân biết, lão đại là người thưởng phạt văn minh, chỉ cần có thực
lực, một lòng trung thành, lão đại sẽ không bạc đãi.
Thiên Kỳ vắt chéo chân, quăng tập hồ sơ lên bàn, xoay ghế nhìn ra màn đêm bên ngoài
khung cửa, hai bàn tay thon dài đan vào nhau, đầy tư vị nói hai chữ
khuấy động đêm đen: "Tinh Nghiên."
Bắt đầu một ngày mới, Tinh
Nghiên vào lớp như mọi ngày, cô vừa đến chỗ của mình thì khó chịu chau
mày, trên chiếc ghế cô ngồi nhuộm một thứ đỏ tươi như máu, trông vô cùng đáng sợ. Tinh Nghiên kẽ chạm nhẹ lên đó rồi đưa tay lên ngửi nhẹ, đầu
mày càng chau lại chặt hơn.
Là sơn đỏ. Tinh Nghiên mặc kệ, dời đi chỗ khác ngồi.
Giờ giải lao vừa kết thúc, trở lại phòng học thì phát hiện túi xách mình
toàn là rác bẩn, rõ ràng bị người khác nhét vào, Tinh Nghiên không truy
cứu, quăng hết rác ra.
Giờ thực hành hóa học kết thúc, Tinh
Nghiên vào tolet rửa tay thì ngạc nhiên khi nhìn thấy dòng chữ màu đỏ
huyết trên kiến, trên đó ghi: Ta là ma!
Khẽ nhếch môi rồi lắc đầu, không để ý cũng không chút bận tâm, thong thả rửa tay rồi rời khỏi.
Giờ ra về, cô rời khỏi trường, thong thả tản bộ về nhà, Tinh Nghiên không
muốn ngồi xe vì thứ nhất, nhà cô cách đây không xa, thứ hai, cô muốn
tranh thủ đi bộ như vậy coi như tập thể dục.
"Tránh ra!"
"Đứng lại!"
~Két!~
Một loạt âm thanh hỗn loạn ở ngã ba phía trước vang lên làm cô chú ý nhìn
qua, là một cuộc rượt đuổi của một nhóm với một người đàn ông, người đó
khoảng 28, thần thái lại không được chính chắn lắm, nhất là đôi mắt tà
mị mang vẻ giảo hoạt, gương mặt háo thắng đầy khiêu khích nhìn người
đang đuổi theo mình. Bọn họ làm cho giao thông trên đường bị trì hoãn,
người đi đường cũng tá hoả tâm tư mà tránh qua một bên.
Tinh
Nghiên trước giờ không xen vào việc người ngoài, cô cũng chẳng rỗi hơi
can thiệp, vẫn còn sớm, thôi kệ, đứng xem bọn họ giở trò gì. Cô thong
thả tựa lưng vào tường xem kịch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT