“Nàng?” Tiêu Lăng Thiên cười nhạt, trên mặt có vẻ bễ nghễ, nhìn đời bằng nửa con mắt: “Nàng là vầng trăng sáng của đế quốc, người phàm trần không thể chạm tới.”
Thần Tư là thanh kiếm cổ nổi tiếng, chỉ cần khẽ thổi là có thể cắt đứt sợi tóc, gọt ngọc, xẻ vàng, được hoàng triều Cảnh Dung tôn sùng là thánh kiếm, là đồ trang sức của hoàng đế các triều đại, khi tiền triều bị tiêu diệt đã không còn tung tích.
Thu Tuyền thần diệu khát máu, lạnh như băng, trong như nước, không khác gì nước mùa xuân, trong thời buổi loạn lạc hai trăm năm trước đã tung hoành ngang dọc, trở thành thần binh lợi khí vô địch, đã từng vì sự khai phá của Ngâm Phong quốc mà nhuộm một màu máu đỏ tươi chói mắt.
Xuân Thủy Thu Tuyền từng là vũ khí tùy thân của người được tôn là Phong Thần, Tiêu Trường Không, theo Tiêu Trường Không nam chinh bắc chiến, chưa từng thất bại. Sau khi Tiêu Trường Không trở thành tướng quân khai quốc, Xuân Thủy Thu Tuyền không còn xuất hiện nữa, nhưng không thể nghi ngờ rằng một đôi vũ khí thần kỳ này ngoại trừ hậu nhân của Tiêu thị, không ai có thể chạm tới.
Bạch Phi Lân chấn động trong lòng, máu như đang sôi trào. Là hắn sao? Là người đứng trên mây xanh, người mà y vẫn nhìn từ xa xa nhưng chưa bao giờ có thể chạm tới? Chỉ vì dòng họ, từ lúc sinh ra bọn họ đã trở thành kẻ thù của nhau. Hai mươi năm qua, mỗi một ngày trong cuộc sống của y đều phải chịu một áp lực vô hình từ gia tộc của hắn. Hôm nay, Tiêu thị đã trở thành thần thánh, đứng trên nơi cao nhất của đế quốc nhìn tất cả, còn Bạch thị từng là vị thần nay lại sa vào nơi bụi bặm hèn mọn, vất vả duy trì kế sinh nhai tại nơi hoang vu cằn cỗi này.
Là hắn sao? Đương nhiên là hắn! Y nên nghĩ đến từ lâu, người trước mặt không khác chút nào với người được thế gian đồn đại, ảnh vệ cũng không thể điều tra ra được. Phong thái như người trời, thủ đoạn như ác quỷ, lên trời xuống biển, không gì không làm được, dễ dàng tìm được người, ra vào nơi hiểm yếu nhất của Bạch gia mà không người hay biết, lúc này còn thật thản nhiên đứng trước mặt y, nhìn y, nghênh đón trận quyết đấu bất ngờ của số phận.
Bạch Phi Lân chưa có chuẩn bị co sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Lăng Thiên, y vẫn cho rằng y và hắn sẽ gặp nhau trên sa trường, sau đó cùng người trong tộc của mình hướng về phía kết cục không thể kháng cự kia. Nhưng từ khi mới ra đời, y đã được chuẩn bị cho ngày hôm nay.
“Tiêu Lăng Thiên!” Y nói vô cùng khẳng định. Máu trong người trào lên, một cảm xúc kịch liệt chưa bao giờ có từ đáy lòng bộc phát, suýt chút nữa y đã không khống chế được chính mình.
“Đúng vậy.” Vẻ mặt hắn rất kiêu căng, dường như không thèm nhìn Bạch Phi Lân vào mắt. Trên thực tế, tuy Bạch Phi Lân là kẻ thù lâu năm của hắn, nhưng trong mắt hậu nhân Tiêu thị, kẻ thù thật sự của bọn họ là con cháu Dạ thị, về phần Bạch thị, chỉ là chút bụi bặm chưa quét sạch mà thôi, vốn không xứng là kẻ thù của bọn họ.
“Tốt lắm! Tốt lắm! Không ngờ hôm nay lại gặp ngươi ở đây.” Bạch Phi Lân bắt đầu tỉnh táo lại một cách kỳ lạ trong sự kích động đến cực hạn, y bắt đầu chú ý tới những chuyện y nên chú ý. Tại sao đột nhiên Tiêu Lăng Thiên lại xuất hiện ở đây? Không phải vì chiến sự, thật ra chiến sự ở Mạc Bắc không thể tạo thành sự uy hiếp chân chính cho quân Ngân Giáp, chuyện này ai cũng biết. Vậy loại người tự cao tự đại như Tiêu Lăng Thiên che giấu hành tung, lẻn vào Mạc Bắc rốt cuộc là vì cái gì?
Vừa nghĩ như vậy, Bạch Phi Lân nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắc đang đứng yên trước cửa. Dạ Nguyệt Sắc đứng lặng trong gió, khoác chiếc áo lông chồn màu đen, mềm mại như hoa, dưới ánh trăng màu bạc tỏa ra khí chất cao quý, chỉ đứng yên như vậy đã như đạp lên đám mây phía chân trời, không ai có thể chạm tới.
“Nhiếp chính vương điện hạ có mặt ở đây chính là vinh hạnh của thành Thương Sơn, chỉ không biết thân phận thật sự của vị tiểu thư này là gì?” Có phong thái như vậy, nàng không thể chỉ đơn thuần là nữ nhân của Tiêu Lăng Thiên.
“Nàng?” Tiêu Lăng Thiên cười nhạt, trên mặt có vẻ bễ nghễ, nhìn đời bằng nửa con mắt: “Nàng là vầng trăng sáng của đế quốc, người phàm trần không thể chạm tới.”
Vầng trăng sáng của đế quốc, người phàm trần không thể chạm tới, chỉ có người trời mới có thư cách ôm vào lòng.
Bàn tay Bạch Phi Lân lại càng nắm chặt kiếm. Dạ Nguyệt Sắc, y biết đế vương của quốc gia này có tên như vậy. Tiêu Lăng Thiên nói không sai, nàng đúng là mặt trăng của đế quốc này, nỗi hận chính là nàng từng bị y kéo xuống mà chưa kịp phá hủy.
Nếu như có thể phá hủy nàng, quốc gia mà y căm hận này phải chăng sẽ chìm vào màn đêm vĩnh hằng? Cùng với y và người trong tộc của y, với mối thù của y, nỗi hận của y, sự đau khổ của y, trách nhiệm không cách nào chối bỏ của y, cùng nhau chìm vào bóng tối, có lẽ đây mới chính là kết quả y thật sự muốn.
Lý do bọn họ đến đây đã không còn quan trọng nữa, trước mắt y lúc này là hai con người cao quý nhất Ngâm Phong quốc, Tiêu Lăng Thiên y không thể nắm chắc, nhưng Dạ Nguyệt Sắc trói gà không chặt kia dù thế nào y cũng phải giữ nàng lại.
Cổ tay khẽ nhúc nhích, Thần Tư lóe sáng, thân kiếm phản xạ ánh sáng từ tuyết trắng, chiếu lên đôi mắt Bạch Phi Lân.
“Nếu đã như vậy, ta phải thử xem có thể hái mặt trăng đó xuống hay không! Giết nữ nhân kia!” Một tiếng quát lạnh truyền đến chỗ bọn ảnh vệ đang đợi lệnh bên ngoài cửa viện, Bạch Phi Lân khẽ chuyển động thân mình, trường kiếm đâm thẳng về phía Tiêu Lăng Thiên.
Chỉ một giây sau khi tiếng nói vừa dứt, mười mấy ảnh vệ mặc y phục màu xám phá cửa xông thẳng về phía Dạ Nguyệt Sắc. Tiêu Lăng Thiên không đợi Bạch Phi Lân đánh tới đã phi thân về bên cạnh Dạ Nguyệt Sắc, một tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, cúi đầu hôn một cái chớp nhoáng lên môi nàng:
“Ngoan, đi theo bọn họ đi.” Ánh mắt hắn phát sáng như có nước, lấp lánh hơn sao trên trời.
Đôi mắt đẹp của Dạ Nguyệt Sắc đảo quanh, nhìn thấy hai bên tường của Tường Phong viện đột nhiên xuất hiện mười mấy bóng người, yên lặng như linh hồn, ngăn cản những ảnh vệ màu xám. Đồng bộ áo choàng đen nhưng không che mặt, nàng nhìn thấy được những gương mặt quen thuộc, là một số người trong hai mươi tám thị vệ Hộ Tinh. Tiêu Lăng Thiên ôm nàng tới bên cạnh, sau đó có một bàn tay nắm lấy cổ tay của nàng qua lớp áo choàng.
“Ở đây!” Giọng nói trong trẻo tao nhã vang lên, nàng quay đầu đối diện mới đôi mắt sáng ngời, kiên định của Lâm Vãn Y.
Hắn cũng mặc trang phục dạ hành màu đen bó sát người, dáng người thon dài, cao ngất. Hàng lông mày vì lo lắng cho sự an nguy của Dạ Nguyệt Sắc mà nhíu lại hai ngày nay cuối cùng cũng có thể giãn ra một chút, dịu dàng nhìn nàng.
Hắn mang theo nàng nhảy lên đầu tường trong chớp mắt, gió lập tức thổi tung áo choàng của nàng. Dạ Nguyệt Sắc cúi đầu nhìn xuống, dưới chân là một màu đen kịt, Tường Phong viện cách mặt đất ít nhất ba mươi thước, thậm chí nàng còn không thể nhìn thấy mặt đất. Nàng thoáng sợ hãi nhìn Lâm Vãn Y một cái, không phải là định… nhảy xuống đấy chứ?
Lâm Vãn Y cười nhẹ một tiếng với nàng, mang theo chút an ủi:
“Đừng sợ, đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, ngươi chỉ cần nhắm mắt lại, nắm chặt lấy ta là được.”
Dạ Nguyệt Sắc không có chút hứng thú nào với trò nhảy Bungee này, nhưng lúc này hiển nhiên không còn đường lựa chọn nữa, nàng ở lại đây sẽ chỉ là gánh nặng cho bọn họ. Nàng quyết tâm ôm lấy eo Lâm Vãn Y, quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy hai thanh kiếm Thần Tư, Thu Tuyền đang chạm vào nhau, ánh lửa lóe lên khắp nơi, chiếu sáng gương mặt tuấn tú, lạnh lùng vô song của Tiêu Lăng Thiên.
Sau đó, nàng quay đầu, nhắm hai mắt lại, để Lâm Vãn Y ôm lấy thắt lưng nàng nhảy xuống, hướng về phía bóng tối.
Thần Tư vun vút chuyển động, hàn quang khi xanh khi trắng khiến cho gương mặt Bạch Phi Lân cũng trở nên rét lạnh, y nhảy lùi lại một bước, đánh tan lực đạo mạnh mẽ truyền tới từ Thu Tuyền, nhưng vẫn bị sức mạnh khi hai thanh kiếm chạm vào nhau kia làm cho khí huyết bốc lên cuồn cuộn. Tiêu Lăng Thiên không thừa cơ truy kích, chỉ hạ mũi kiếm xuống, lạnh lùng ngạo nghễ nhìn y.
Tiêu Lăng Thiên lạnh lùng không nói gì, nhìn Bạch Phi Lân chật vật lùi về sau, khóe môi mím chặt tràn ra một vệt đỏ. Hắn không che giấu sự khát máu bị kích thích từ khi Dạ Nguyệt Sắc bị bắt đi nữa, chậm rãi, từng bước đi về phía Bạch Phi Lân.
Vạt áo màu đen tung bay theo từng bước chân của hắn, những đường thêu màu vàng hoa mỹ cũng uốn lượn theo. Tiêu Lăng Thiên bước đi không nhanh, nhưng mỗi bước đều thật nặng nề, giống như đang giẫm lên trái tim Bạch Phi Lân. Sát khí ùn ùn kéo đến trước mặt, Bạch Phi Lân phải dùng hết sức lực mới có thể đứng thẳng lên nhìn về phía hắn.
Nam tử trước mặt từng bước, từng bước đi về phía y, chìm trong bóng tối như ma quỷ, là hậu duệ của nam nhân đã kết thúc thần thoại của vương triều Bạch thị, là đầu sỏ ép buộc tộc Thương Lang dần dần bước đến con đường diệt vong những năm gần đây, là cái bóng ám ảnh Bạch Phi Lân từ khi mới lọt lòng. Dòng máu hung ác, bền bỉ như sói trong người Bạch Phi Lân bộc phát, y hét lên một tiếng điên cuồng, cầm kiếm xông đến.
Tiêu Lăng Thiên không hề lùi bước, cầm kiếm nghênh đón, một loạt tiếng kim loại va chạm cang lên, Bạch Phi Lân biết nội lực của mình không bằng Tiêu Lăng Thiên, hai thanh kiếm vừa chạm vào nhau, y mượn lực nhảy lùi lên không trung phía sau, rồi lại như một tia chớp đâm về phía mặt Tiêu Lăng Thiên. Tiêu Lăng Thiên lạnh lùng cười một tiếng, dùng mũi kiếm đẩy Thần Tư ra, rồi thuận thế xẹt qua lồng ngực Bạch Phi Lân.
Bạch Phi Lân miễn cường đề khí giữa không trung, tránh thoát một kiếm này, khi đạp xuống đất, xiêm y trước ngực đã bị phá nát. Chưa chờ y đứng vững, Tiêu Lăng Thiên đã như u hồn tiến tới trước mặt y, kiếm khí như châm, muốn xé nát cổ họng y trong nháy mắt. Bạch Phi Lân ngửa người ra sau, lăn một vòng trên mặt đất mới có thể né tránh một chiêu này, chỉ là trên cổ đã xuất hiện một vệt máu.
Võ công của Tiêu Lăng Thiên đã đến trình độ xuất thần nhập hóa, muốn giết Bạch Phi Lân chẳng qua chỉ là chuyện động đầu ngón tay. Nhưng hắn không nóng vội, chậm rãi ép bức Bạch Phi Lân, mang theo tâm trạng mèo vờn chuột hết lần này đến lần khác dồn y tới bước đường cùng rồi lại để lại cho y một con đường sống, mỗi một lần lại để lại cho y một vết thương không hề nguy hiểm đến tính mạng, nhìn y dần dần mất hết sức sống, dùng cách này để dập tắt lửa giận trong lòng và khao khát được lấy máu y.
Giết Bạch Phi Lân? Không, điều này còn chưa đủ. Cướp Dạ Nguyệt Sắc từ trong tay hắn, đưa nàng vào tình cảnh nguy hiểm, trọng tội đến cực điểm như vậy không phải chỉ chết là có thể chuộc lại.
Bạch Phi Lân càng đánh càng cảm thấy trong lòng lạnh giá. Tiêu Lăng Thiên áo đen như mực, thắt lưng thắt một sợi tơ vàng, Thu Tuyền trong tay tỏa ra hàn quang bức người, kiếm khí như gió nhè nhẹ phất qua mặt. Kiếm thế của hắn từng bước bức bách, động tác lại vẫn thật bình tĩnh, tao nhã như múa. Xoay người oai vệ như chim ưng, vung kiếm như đang theo một điệu nhạc vô thanh, khí quán trường hồng*. Hắn nhảy lên không trung giống như đang đuổi bắt Cửu Long trên trời, hàn kiếm vung lên, bên trong như chứa đựng ánh sáng lấp lánh của vầng trăng sáng, khí thế thiên quân như vậy càng khiến cho Bạch Phi Lân không dám nhìn thẳng. Khi hoảng hốt lui về phía sau, y lại nhìn thấy vị công tử vô song kia đang tĩnh như hồ nước lạnh, thâm sâu khó lường mà nhìn y, trong lòng y lại cảm thấy nóng lên, ác độc xông lên một sống một còn với hắn.
*Khí quán trường hồng: kiếm khí xâu chuỗi thành một cầu vồng, hay có thể hiểu năng lượng bùng phát tạo ra một đường cong giống như cầu vồng. Câu này ý chỉ về sức mạnh nhiều hơn về hình ảnh.
Kiếm pháp của Tiêu Lăng Thiên là bộ kiếm pháp tâm huyết cả đời của Tiêu Trường Không, vừa có sự kỳ lạ, nhẹ nhàng của môn phái của chính mình, vừa có sự lạnh lùng, hung ác được tôi luyện trong lúc huyết chiến trên sa trường, vừa rộng mở, vừa sâu xa, khí phách vô cùng, cả công cả thủ đều rất cẩn thận, chắc chắn. Hơn nữa, Tiêu Lăng Thiên có tài năng thiên phú, từ nhỏ lại chịu huấn luyện như ma quỷ, vừa trưởng thành đã dấn thân vào quân đội tôi rèn ý chí như sắt đá, võ công đã đạt đến đỉnh cao từ lâu, chỉ một Bạch Phi Lân nhỏ bé sao có thể là đối thủ của hắn.
Tính cách của Bạch Phi Lân rất cứng cỏi, thâm trầm, cũng đã từng bị huấn luyện nghiêm khắc mà lớn lên, tài năng tuy không thể nói là không xuất chúng nhưng còn kém Tiêu Lăng Thiên rất nhiều. Hơn nữa, võ công mà y luyện cũng kém hơn nhiều so với võ công của Tiêu thị, lúc này đành bị Tiêu Lăng Thiên đùa bỡn. Nhìn Tiêu Lăng Thiên ung dung từng bước dùng kiếm khiến cho y chật vật không chịu nổi, từng nụ cười giễu cợt bên môi đều hóa thành cây kim đâm vào lòng Bạch Phi Lân.
Thế này là thế nào? Bạch Phi Lân không thể nhịn xuống được nữa, không thể trở thành con chuột bị kẻ khác chơi đùa, lửa giận điên cuồng rực cháy, đánh ra một bộ đấu pháp lưỡng bại câu thương**. Y không né tránh nữa, trường kiếm đâm thẳng tới trước mặt Tiêu Lăng Thiên, y thoáng xoay người, Thu Tuyền xuyên thủng vai trái của y, y dùng xương bả vai kẹp chặt Thu Tuyền, đối mặt với Tiêu Lăng Thiên. Tay phải cầm Thiên Tư đâm thẳng, cho dù cận kề với cái chết, y cũng phải cùng Tiêu Lăng Thiên đồng quy vu tận.
**Lưỡng bại câu thương : cả hai bên cùng chịu thiệt.
Khóe môi Tiêu Lăng Thiên nhếch lên thành một nụ cười lạnh, Xuân Thủy từ trong ống tay áo bên trái trượt ra, thuận thế chém về phía trước. Máu tươi phun ra khắp nơi, cánh tay phải của Bạch Phi Lân đã bị chặt đứt.
Bạch Phi Lân kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng bệch, những giọt mồ hôi to như hạt đậu đổ ra trong nháy mắt, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước. Tiêu Lăng Thiên theo đó rút Thu Tuyền ra, thanh kiếm vẫn sáng ngời như trước, không dính một tia máu. Tiêu Lăng Thiên không truy kích, chỉ lạnh lùng nhìn Bạch Phi Lân gắng sức ổn định thân mình, tay trái khó khăn đỡ lấy cánh tay phải đã bị chặt đứt.
Trên mặt tuyết, cánh tay trơ trọi kia vẫn nắm chặt Thần Tư, màu máu đỏ sậm hòa với ống tay áo màu xanh lục tạo thành một hình ảnh quỷ dị.
“Sao vậy? Ngươi không biết Thu Tuyền và Xuân Thủy luôn luôn có đôi có cặp sao?”
Bạch Phi Lân ngẩng đầu, Tiêu Lăng Thiên đang đứng trước mặt y không xa, lạnh lùng cười, khí chất vương giả làm cho đất trời biến sắc.