Bóng đêm như mực, hầu hết mọi người đã chìm vào giấc ngủ, nhưng ta, giờ này vẫn nằm trên xà nhà, cảnh giác cảm nhận hơi thở từ bốn phía. Cái gì? Ta là trộm? Xin đừng vũ nhục ta như vậy, ta dĩ nhiên không phải là trộm, thật ra, nghề nghiệp của ta liên quan đến tất cả các cung đình cổ đại nhưng chưa bao giờ được miêu tả kỹ —- ám vệ.

Đúng vậy, ta chính là một ám vệ võ công cao cường, thần bí khó lường, tới vô ảnh đi vô tung, chỉ cần chủ nhân vẫy tay hoặc ho khan một cái sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, không chỉ vậy, ta còn là một ám vệ giỏi nhất, địa vị cao nhất Ngâm Phong quốc, bởi vì người ta bảo vệ chính là chủ nhân thật sự của Ngâm Phong quốc — nhiếp chính vương Tiêu Lăng Thiên, đồng thời, người cũng là chủ nhân của tổ chức bí mật Thiên Tinh Cũng mà ta cống hiến cả tính mạng. Thuận tiện giới thiệu, tên ta là Tễ Phong, mọi người hẳn đã gặp ta. Cái gì? Không nhớ rõ? Xem chương mười hai một chút đi, hẳn là tìm được rồi chứ.

Hỏi ta vì sao ở chỗ này? (đỏ mặt ~ing) lại ngượng ngùng nói tiếp, thật ra ta đã bị đè nén quá lâu, bác sĩ tâm lý của ta đề nghị ta đi tìm một cái cây hoặc một cái động, nói hết những điều thầm kín trong trái tim, bởi vì những gì ta biết đều là cơ mật cao cấp, không thể nói với bất kì ai, áp lực nghề nghiệp của ta rất lớn. Vì đề phòng tinh thần của ta hỏng mất nên ta cấp bách cần thổ lộ, nhưng ta không có thời gian đi tìm cây hay động, ở đây thổ lộ tâm tình đi.

Hỏi ta vì sao có áp lực? Mọi người chẳng biết gì cả. Cuộc sống của ta, chẳng những phải lao động tay chân với cường độ cao, mà trong khi làm việc phải giữ vững tinh thần tập trung cao độ, đồng thời phải từng giây từng phút giữ vững vẻ ngoài lạnh lùng, cộng thêm phải thay quần áo với tốc độ ánh sáng bất cứ lúc nào, ta có thể không áp lực sao? Cái gì? Các ngươi không hiểu? Vậy thì nghe ta từ từ nói đây.

Nói đến ta, thật ra ta là cô nhi, trước mười tuổi vẫn lưu lạc trên đường, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cuộc sống hàng ngày ngay cả chó cũng không bằng. Nhưng vận khí của ta tốt, gặp chủ nhân nhiếp chính vương điện hạ hiện giờ. Ta vĩnh viễn không thể quên được cảnh tượng lần đầu tiên ta gặp chủ nhân, năm ấy chủ nhân mới bảy tuổi nhưng ánh mắt đã như của người trưởng thành. Bé trai tuyệt sắc kia mặc một thân bạch y đứng trước mặt ta, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào lòng ta.

“Ngươi có đồng ý theo ta hay không?”

Thật ra nếu ta có lựa chọn thì nhất định sẽ không đi cùng người, đứa bé còn nhỏ hơn ta này làm ta cảm thấy sợ. Nhưng ta không có lựa chọn nào khác, ta đã ba ngày chưa ăn cơm, ngay cả sức lực để trộm đồ cũng không còn, cho nên ta chỉ có thể gật đầu.

Chủ nhân nhìn ta, ánh mắt vẫn lạnh như băng. “Ta biết ngươi cũng không cam tâm tình nguyện, nhưng sẽ có một ngày ngươi thành tâm thành ý làm việc cho ta, mạng của ngươi từ lúc này chính là của ta.”

Người không nói sai, khi ta vừa nhận sự huấn luyện nghiêm khắc đến tàn khốc, vừa biết rõ ràng địa vị của người, ta thật lòng bị người đó thuyết phục. Đứa bé này lại có thể mới sáu tuổi đã bắt đầu chứa chấp cô nhi lưu lạc để huấn luyện, một tay sáng lập một tổ chức bí mật phức tạp rất lớn —- Thiên Tinh Cung.

Quy mô của Thiên Tinh Cung ở thời điểm chủ nhân mười hai tuổi đã khá lớn, vươn xúc tua về phía các lĩnh vực. Tổ chức những đoàn thương mại, mật thám nằm vùng bên cạnh các nhân vật trọng yếu, phái người trà trộn vào quân đội, thậm chí còn sắp xếp người của Thiên Tinh Cung dự thi làm quan. Khi chủ nhân mười lăm tuổi, Thiên Tinh Cung đã ngầm nắm giữ huyết mạch kinh tế của Ngâm Phong quốc, cũng có sức khống chế nhất định với triều đình.

Sự thật chứng minh chủ nhân nhìn xa trông rộng, khi chủ nhân mười bảy tuổi, lão nhiếp chính vương qua đời, chủ nhân vừa mới trưởng thành đã kế nhiệm vị trí nhiếp chính vương. Đại thần trong triều đương nhiên không phục, bắt đầu tìm tất cả biện pháp để đoạt quyền. Chủ nhân dựa vào năng lực của mình và Thiên Tinh Cung để ủng hộ trong mọi phương diện, rốt cuộc chiến thắng trong một cục diện máu tanh mưa máu, vững vàng khống chế cả triều đình.

Trong cuộc đấu tranh chính trị khi ấy, sát thủ mà đối thủ phái tới nhiều không kể xiết. Mà ta, cũng trong lúc ấy dựa vào thân thủ xuất sắc và ý chí kiên cường, cùng tấm lòng trung thành đối với chủ nhân, đã trở thành ám vệ bên cạnh chủ nhân.

Nói về công việc ám vệ này, thật sự là cực khổ. Một ngày mười hai canh giờ phải thời thời khắc khắc không rời đi, một tích tắc một giây cũng phải nhìn chủ nhân. Như hiện tại, chủ nhân ngủ trên lòng sàng, ta lại phải tập trung tinh thần nằm trên xà nhà, chú ý có thích khách lẻn vào hay không. Gần đây chủ nhân đã đấu đá với lão hồ ly Trầm Tương nên muốn đặc biệt đề phòng thủ đoạn âm hiểm của lão.

Chủ nhân tổng cộng có bốn ám vệ, chia làm hai tổ thay phiên túc trực, cùng tổ với ta là một người tên là Tễ Vân. Tại sao phải chia thành hai tổ, mỗi tổ hai người ư? Là để tiện cho bọn ta ăn cơm, ngủ, đi nhà xí! Mặc dù trong quyển sách nào cũng nói ám vệ là một người cứ cần là lập tức xuất hiện, nhưng thực tế bọn ta vẫn có những nhu cầu căn bản của con người. Nếu chủ nhân cần ta trong lúc ta đang đi nhà xí thì làm sao bây giờ? Vì vậy mới chọn hình thức như vậy. Nhưng ngay cả như vậy, bọn ta vẫn rất cực khổ. Bởi vì ám vệ không thể để người khác phát hiện, cho nên khi chủ nhân đi lại bên ngoài, chúng ta phải ghé qua cành cây, trên mái hiên. Thế đã là tốt, nếu chủ nhân gọi xe ra ngoài, bọn ta còn phải bám vào phía dưới buồng xe, bị bụi đất thổi đầy vào mặt, vào cổ, còn phải tùy thời mà thay quần áo, phải bảo đảm hình tượng xuất hiện trước mặt chủ nhân. Nói như lời của Tễ vân thì cái này gọi là đạo đức nghề nghiệp.

Nói đến y phục, đồng phục tiêu chuẩn của bọn ta là dạ hành màu đen, giày đế mềm màu đen, khăn che mặt màu đen, chỉ chừa có đôi mắt, nói tóm lại chính là một mảnh đen như mực. (Khóc) thật uất ức, thật ra diện mạo ta rất tuấn tú, nhưng đều bị che lại nên người ta nhìn không thấy, cho nên đến giờ ta chưa từng có bạn gái. Nhưng càng làm cho ta không nhịn được chính là vì thích ứng hoàn cảnh không ngừng biến hóa trong phiên trực mà bọn ta phải như thằn lằn đổi màu, không ngừng thay quần áo. Trên nhánh cây thì đổi y phục màu xanh, trong đống tuyết thì đổi y phục màu trắng, vân vân, chẳng những phải thay đổi mà còn phải nhanh chóng thay đi đổi lại, ngươi có thể tưởng tượng mỗi ngày ta cởi cở xỏ xỏ khổ thế nào không?

Điều này cũng cho qua, cực kỳ làm ta thống khổ chính là khi chủ nhân tìm nữ nhân thị tẩm. Đương nhiên đa số thời điểm đang ở trong tẩm điện, chủ nhân sẽ làm ám hiệu cho bọn ta lui ra. Dù sao chung quanh tẩm điện đều có quân cận vệ, bản thân chủ nhân lại có thân thủ thâm sâu khó lường, bọn ta cũng đỡ phải nhìn thấy xuân cung sống. Nhưng hôm qua, ở ngự hoa viên, lần đầu tiên ta thấy chủ nhân mất khống chế, đặt nữ đế kia ở dưới thân, hoàn toàn quên luôn hai ám vệ bốn con mắt bọn ta. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nhìn hay không nhìn? Chưa có lệnh của chủ nhân bọn ta chưa được phép rời mắt khỏi chủ nhân. Nhưng gần đây ta phát hiện tình cảm của chủ nhân đối với nữ đến này không tầm thường, có thể là đã động chân tình, nếu sau này chủ nhân nhớ tới bọn ta khi đó cũng thưởng thức thân thể nữ đế, không biết…. (một trận mồ hôi lạnh)

Trời ạ! Đầu năm nay, ta làm ám vệ thật không dễ dàng mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play