Một tiểu nhị bình thường, một cô bé xinh xắn mặc trang phục màu đỏ, một con chó nhỏ màu vàng đáng yêu, hiện giờ, điểm giống nhau duy nhất giữa bọn họ là đều đang hôn mê, nằm trên mặt đất trong phòng Vô Thương.
Vô Thương vừa mới xem xét tình hình của bọn họ, hiện đang báo cáo lại với Tiêu Lăng Thiên.Thương Hải, Nguyệt Minh, Lăng Tự Thủy, Lâm Vãn Y, Phượng Minh sơn nhân và cả Nam Cung Tuấn đều tụ hợp lại trong phòng hắn, sắc mặt mỗi người đều vô cũng khó coi, ngoại trừ Vô Thương, không ai dám mở miệng nói chuyện.
“Chủ thượng, Tiểu Thạch Đầu bị người đánh sau gáy bất tỉnh, chắc chắn là bị đánh lén.”
Tiêu Lăng Thiên nghe Vô Thương nói, vẻ mặt không chút thay đổi. Tiểu Thạch Đầu là tiểu nhị của quán trọ này, cũng là đệ tử của Thiên Tinh cung, chỉ là vị trí không cao. Mấy ngày nay bọn họ bắt đầu bận rộn chuẩn bị hành trang, giao cho Tiểu Thạch Đầu nhiệm vụ tuần tra an toàn trong sân. Sau khi phát hiện Dạ Nguyệt Sắc bị bắt cóc, ngoại trừ tìm thấy Niếp Niếp và một con chó nhỏ ngất xỉu ở cửa sau, bọn họ còn phát hiện Tiểu Thạch Đầu đang nằm trong đống rơm.
“Cô bé này trúng một loại thuốc mê cực mạnh, chỉ cần hít vào một chút là hôn mê bất tỉnh. Có lẽ tiểu thư cũng hít phải loại thuốc mê này nên mới bị bắt đi.”
“Thuốc mê? Có ảnh hưởng gì với thân thể không?” Tiêu Lăng Thiên trầm giọng hỏi, bàn tay nắm tay vịn bất giác nắm chặt. Thân thể của nàng còn chưa tốt, bọn chúng lại dám dùng thuốc với nàng!
“Không có ảnh hưởng gì.” Vô Thương lắc đầu rất khẳng định: “Loại thuốc mê này có công hiệu khoảng nửa canh giờ, một lát nữa cô bé này sẽ tỉnh lại.”
Cô bé này tỉnh lại chứng tỏ Dạ Nguyệt Sắc cũng sẽ tỉnh lại ở một nơi nào đó. Chết tiệt, rốt cuộc là ai và tại sao lại bắt nàng đi?
Dưới khuôn mặt có vẻ bình tĩnh của Tiêu Lăng Thiên đang dấy lên lửa giận ngập trời, lửa này thiêu đốt hắn đến mức sắp không thể hít thở, tính cách thô bạo, khát máu bị đè nén đã lâu nay hoàn toàn bị kích động. Kẻ đã cướp nàng đi sẽ phải nhận giác ngộ là máu chảy thành sông.
Hắn căm hận kẻ bắt Dạ Nguyệt Sắc đi, đồng thời cũng tự hận chính mình. Lần này bọn họ rời cung vô cùng bí mật, mục đích rõ ràng nhưng hành tung bí ẩn, ngoại trừ cuộc gặp mặt ngoài ý muốn với Nam Cung Tuấn, không có bất cứ ai biết thân phận của bọn họ, mà Nam Cung Tuấn lại rất thức thời, tỏ vẻ đánh chết cũng sẽ không tiết lộ thân phận của bọn họ, y cũng không có gan làm chuyện như vậy. Chính bởi vì tin tưởng vào độ bí mật của hành trình lần này, cùng với suy nghĩ rằng hoàn cảnh xung quanh thật sự không thích hợp để ám vệ ẩn nấp, hắn mới phái toàn bộ hai mươi tám Hộ Tinh thị vệ đi trước bảo vệ dọc đường, còn chính hắn và Dạ Nguyệt Sắc chỉ mang theo hành trang đơn giản, người hầu bên cạnh, đại phu cùng Lăng Tự Thủy có kinh nghiệm giang hồ phong phú lại hợp ý với Dạ Nguyệt Sắc.
Dọc đường bọn họ chỉ nghỉ lại ở các cứ điểm của Thiên Tinh cung, cho đến đây vẫn rất thuận lợi, mỗi quán trọ đều phái đệ tử bí mật tuần tra hàng ngày. Bọn họ chỉ ở trong viện, Dạ Nguyệt Sắc lại chưa bao giờ ra ngoài một mình, vì vậy Tiêu Lăng Thiên căn bản cũng yên tâm, trăm triệu lần không ngờ có người dám bắt Dạ Nguyệt Sắc đi, còn hành động ở ngay trước mắt hắn.
Hắn đã nói sẽ bảo vệ nàng, nhưng bây giờ lại để nàng rơi vào tình huống nguy hiểm, đây đều là lỗi của hắn, tại hắn đã quá sơ suất.
Lúc này, Vô Thương đang dùng ngân châm châm mấy cái trên gáy Tiểu Thạch Đầu, y rên lên mấy tiếng rồi chậm rãi tỉnh lại. Mới đầu y còn mơ màng nhìn những người trong phòng, không hiểu chuyện gì xảy ra, cho tới khi nhìn thấy sắc mặt lạnh như băng của Tiêu Lăng Thiên mới biết chuyện lớn không ổn, y nghiêng người quỳ gối trước mặt Tiêu Lăng Thiên, cái trán đập trên mặt đất, kêu một tiếng:
“Chủ thượng!”
“Xảy ra chuyện gì, nói toàn bộ rõ ràng.” Giọng nói của Tiêu Lăng Thiên bị đè nén trở nên vô cùng bình tĩnh, Tiểu Thạch Đầu nghe vậy rét run cả người.
“Bẩm chủ thượng, thuộc hạ vốn đang tuần tra bên ngoài, không phát hiện tình huống gì đặc biệt. Sau đó lại thấy Niếp Niếp nhà Lâm thẩm trong trấn mang theo A Vượng chạy tới chơi, thuộc hạ định tới đuổi cô bé đi, ai ngờ vừa mới đi tới gần cửa sau đã bị người khác tập kích. Thuộc hạ vô dụng, bị tập kích từ phía sau nên không nhìn thấy mặt đối phương.”
“Ngươi biết tiểu nha đầu này?”
“Vâng, thưa chủ thượng.” Tiểu Thạch Đầu cúi đầu trả lời: “Cô bé này là cháu gái của Lâm thẩm bán đậu hủ trong trấn.”
“Có vẻ bọn chúng đã dùng cô bé này để giảm sự cảnh giác của Nguyệt Sắc, dụ nàng tới cửa, rốt cuộc là làm thế nào mà bọn chúng lại hoàn toàn không làm kinh động tới chúng ta. Vô Thương, vì sao cô bé này còn chưa tỉnh lại?”
Trong giọng nói lạnh như băng của Tiêu Lăng Thiên có vẻ mất kiên nhẫn rất rõ ràng, Vô Thương cảm giác sống lưng mình bắt đầu toát mồ hôi lạnh, chỉ có thể nhìn về hướng cô bé đang hôn mê, cầu Trời làm cho cô bé mau tỉnh lại.
Giống như để xác định thần thánh còn tồn tại, hàng lông mi dài như cánh bướm của cô bé kia chớp mấy cái, sau đó cô bé từ từ mở đôi mắt vừa to tròn vừa đen láy ra. Đầu tiên là vẻ mê man rất rõ ràng, đôi mắt to chớp mấy cái sau đó chậm rãi lấy lại vẻ linh động, cô bé lăn người ngồi dậy, cái đầu nhỏ nghiêng trái nghiêng phải, tò mò nhìn những người trong phòng.
Lâm vãn Y kìm nén lo lắng, cố gắng mỉm cười với Niếp Niếp, Niếp Niếp đáp lại hắn bằng một nụ cười tươi tắn, lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu. Nhưng khi ánh mắt tò mò tiếp xúc với Tiêu Lăng Thiên, cô bé rõ ràng ngừng lại một chút, nam tử đẹp đẽ, cao quý như thần thánh kia vốn là một hình ảnh hợp lòng người, nhưng lửa giận đang vây quanh người hắn lúc này nặng đến mức gần như mắt thường có thể nhìn thấy được, khiến cho cô bé chưa hiểu chuyện này vẫn cảm thấy sợ hãi theo bản năng.
Tiểu nha đầu bị Tiêu Lăng Thiên làm cho sợ đến mức ôm lấy A Vượng vừa mới tỉnh lại ở bên cạnh, sau đó trực tiếp nhào vào lòng người duy nhất cô bé quen biết.
“Thạch Đầu ca ca.”
Tiểu Thạch Đầu luống cuống ôm lấy thân thể mềm nhũn của tiểu nha đầu, vừa vụng về an ủi cô bé, vừa len lén quan sát vẻ mặt của nhiếp chính vương điện hạ.
“Hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra.” Mệnh lệnh đơn giản trực tiếp, hắn không có thời gian để hoang phí ở chỗ tiểu nha đầu này.
Cuống quýt đáp một tiếng, Tiểu Thạch Đầu cố gắng lộ ra một gương mặt tươi cười hòa ái với Niếp Niếp.
“Niếp Niếp ngoan, nói cho Thạch Đầu ca ca biết, trước khi Niếp Niếp ngủ có nhìn thấy một tỷ tỷ xinh đẹp trong viện không?”
“Là tỷ tỷ mặc trang phục màu xanh, tóc như thế này phải không ạ?” Niếp Niếp vừa dùng bàn tay mập mạp nhỏ bé miêu tả kiểu tóc của Dạ Nguyệt Sắc vừa hỏi.
“Đúng rồi, chính là vị tỷ tỷ đó. Niếp Niếp có nhìn thấy không?”
“Có thấy ạ, Niếp Niếp nghe lời ca ca, gọi tỷ tỷ ấy ra ngoài chơi.”
“Ca ca?” Mọi người lập tức chú ý tới từ này.
“Là ca ca thế nào? Bảo Niếp Niếp làm gì?” Tiểu Thạch Đầu cũng hỏi ngay trọng điểm.
“Là ca ca mặc quần áo trắng ấy. Ca ca bảo muội gọi tỷ tỷ ra ngoài chơi, ca ca nói không thể để người khác biết, còn đưa cho Niếp Niếp một thứ.”
Ca ca mặc quần áo trắng? Hẳn là một trong bốn người đã đem Dạ Nguyệt Sắc đi, mặc quần áo trắng nhất định là để ẩn thân trong tuyết. Đáng tiếc một trong bốn người kia đã đem theo Dạ Nguyệt Sắc chạy thoát, ba tên còn lại khi rơi vào tay Tiêu Lăng Thiên đã chọn cách cắn thuốc độc giấu trong miệng tự vẫn. Tất cả điều này chứng minh đây là một kế hoạch hành động chặt chẽ của một tổ chức nghiêm minh, có kỷ luật, vậy mục tiêu của lần hành động này nhằm vào ai?
Tuy người bị bắt đi là Dạ Nguyệt Sắc nhưng theo trực giác, mục tiêu thật sự phải là Tiêu Lăng Thiên mới đúng.
“Vậy Niếp Niếp làm cách nào gọi tỷ tỷ ra? Ca ca đưa cho Niếp Niếp cái gì?” Tiểu Thạch Đầu vẫn đang hỏi cô bé.
“Ca ca cho A Vượng ngửi một tấm vải, sau đó A Vượng đi vào dẫn tỷ tỷ ra. A Vượng nhà muội thật thông minh.” Niếp Niếp đắc ý giơ con chó nhỏ trong lòng ra, A Vương lắc mạnh cái đuôi giống như đang tranh công.
Hy vọng lát nữa ngươi sẽ không biến thành nồi thịt chó! Lăng Tự Thủy cầu nguyện cho con chó nhỏ này trong lòng.
“A Vượng thật thông minh, sau đó thì sao?”
“Sau đó tỷ tỷ không chịu ra ngoài, bảo muội vào chơi, sau đó muội liền bóp vỡ thứ mà ca ca đưa cho muội, sau đó thì không nhớ gì nữa.” Niếp Niếp chớp đôi mắt to, hiển nhiên là không hiểu mọi chuyện thế nào.
Hiện giờ đã biết quá trình Dạ Nguyệt Sắc bị bắt cóc, tiếp theo phải tìm được hành tung và tên bắt cóc nàng. Tiêu Lăng Thiên tin rằng đối phương sẽ tạm thời không làm hại Dạ Nguyệt Sắc, nếu trong thời gian ngắn không tìm được manh mối về đối phương cũng chỉ có thể đợi bọn chúng tự tìm tới.
Tiêu Lăng Thiên khồn nói gì, căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, chỉ chốc lát sau đã có người gõ cửa.
“Vào đi.”
Người đẩy cửa bước vào chính là Tôn Hồ Tử, hắn vừa vào đã trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tiêu Lăng Thiên.
“Khởi bẩm chủ thượng, thuộc hạ đã phái người thăm dò trong trấn, tin tức ban đầu là không có ai nhìn thấy tình huống khả nghi. Nhưng các huynh đệ cảm thấy người trong trấn dường như đang che giấu chuyện gì đó, tình hình cặn kẽ còn phải chờ một lúc nữa mới biết được.”
Tiêu Lăng Thiên khẽ gật đầu như có chuyện suy nghĩ. Một cô bé trong trấn dẫn Dạ Nguyệt Sắc ra ngoài, sau đó mấy kẻ áo trắng mang theo Dạ Nguyệt Sắc biến mất trong trấn lại không làm bất cứ ai nhận ra và chỉ điểm hành tung của bọn chúng, tất cả chuyện này nói lên điều gì?
Tiêu Lăng Thiên nhếch khóe môi nở một nụ cười như có như không, sự tàn nhẫn trong đôi mắt khó có thể che giấu, hắn rút một tấm binh phù trong tay áo ra, vứt lên đất.
“Truyền mật lệnh của ta, triệu tập hai mươi vạn quân Ngân Giáp gần đây, bay ngày sau vây quanh thành Thương Sơn. Chỉ vây không đánh, tất cả nghe hiệu lệnh hành động của ta.”
Mọi chuyện giống như bắt đầu từ khi bọn họ trở về từ thành Lam. Mùa đông ở Đế đô không lạnh như ở Mạc Bắc, Dạ Nguyệt Sắc khoác áo choàng màu xanh lơ bằng lụa, bên trên thêu hoa hồng bằng chỉ ngũ sắc, chậm rãi đi dạo trong rừng mai trong ngự hoa viên dưới ánh mặt trời ấm áp. Lúc này, những bông hoa mai đang kiêu ngạo nở trong tuyết, đủ các loại màu, vô cùng sinh động. Màu trắng ngọc cốt băng thanh, màu đỏ tươi đẹp sống động, màu hồng nhu mì động lòng người, thấp thoáng dưới lớp tuyết phủ kín thân cây, thật sự là một cảnh đẹp khó gặp.
Tiêu Lăng Thiên mặc triều phục màu trắng, trên đầu gài phát quan bằng vàng, cố định bằng một chiếc trâm bạch ngọc. Trên triều phục thêu hoa văn rồng bằng chỉ vàng, trên đai lưng đan bằng tơ vàng khảm ngọc treo một khối ngọc bội hình rồng, không ngừng đung đưa theo bước chân hắn. Hắn nắm tay nàng, đi dạo trong rừng mai, ánh mắt sáng ngời tươi cười nhìn nàng, nhiệt độ từ lòng bàn tay khiến nàng cảm thấy đỏ mặt.
Sau khi hồi cung, hắn luôn bận rộn xử lý quốc sự, lại lo lắng cho thân thể của nàng, chẳng những miễn cho nàng lâm triều mà còn giảm bớt tất cả các hoạt động có thể giảm bớt của nàng. Vất vả khắp nơi, đã lâu chưa cùng nhau tản bộ như vậy. Hôm nay, hiếm khi nào tâm trạng nàng vui vẻ mà hắn cũng có thời gian, nên sau khi lâm triều, hắn trực tiếp rẽ vào rừng mai này.
Hít vào một luồng không khí trong lành, nàng quay đầu nhìn hắn, mỉm cười, hắn cũng dịu dàng đáp lại, nụ cười đẹp đẽ đến mức ngay cả ánh mặt trời cũng nhạt nhòa. Hắn nâng tay nàng lên, ngậm đầu ngón tay mềm mại như nước kia trong miệng, nhẹ nhàng cắn, cánh môi cong lên thành một nụ cười trêu chọc.
Hắn há miệng, hàm răng ngọc nhẹ nhàng cắn xuống.
“Đau!” Nàng giật mình hô lên một tiếng, hắn ở bên cạnh đột nhiên biến mất. Nàng bị cảm giác đau đớn bén nhọn làm cho tỉnh lại, đột nhiên mở mắt, đối diện với một gương mặt xa lạ.
“Xin lỗi đã phải đâm ngươi.” Trong tay hắn là một cây ngâm châm lóng lánh: “Đã quá thời gian dự kiến mà ngươi còn chưa tỉnh.”
Nhìn người thanh niên xa lạ và căn phòng thô kệch, lạnh lẽo này, Dạ Nguyệt Sắc ý thức được một vấn đề lớn…
Nàng bị bắt cóc!