Người thành Lam, mờ mịt. Thành Lam vì cái gì mông lung.

Thành Lam là một thung lũng nhỏ bốn bề núi vây quanh, bên dưới lại là suối nước nóng, không khí lạnh dọc theo núi thổi xuống gặp khí ấm từ suối nước nóng bốc lên, sinh ra đối lưu, khiến cho thành Lam mỗi ngày đều bị bao phủ trong sương mù mờ mịt. Những lúc sương mù dày đặc, người đứng đối diện không thấy bóng dáng; những lúc sương mù nhạt, nó như một tầng lụa mỏng mông lung, từng sợi nhè nhẹ chuyển động. Có một bài thơ để hình dung thành Lam đã viết: “Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô, thảo sắc diêu khán cận khước vô. Lam khỏa lâu thai nhất phiến bạch, bất biện viện lý tùng bách thụ*”. Cái tên thành Lam cũng từ đó mà ra.

* Dịch nghĩa: Mưa nhỏ làm đường đi trơn láng, nhìn từ xa như có màu cỏ, tới gần lại chẳng có gì. Trên ban công sương mù vây trắng, không nhìn thấy cây tùng, cây bách trong sân.”

Lam trong từ “thành Lam” nghĩa là mây mù.

Vì lên đường hơi muộn, khi đoàn của Dạ Nguyệt Sắc vào tới thành Lam đã là hoàng hôn. Lúc này là lúc sương mù trong thành Lam dày nhất, trước mắt là một màn sương trắng, ngay cả nhà cửa ven đường cũng khó nhìn rõ, không nói đến tìm một nơi để ngủ trọ. May mà Bạch đại hiệp đã nhận được tin tức Lâm Vãn Y tới, cử người tới cổng thành đón tiếp, vừa gặp bọn họ đã lập tức dẫn tới nơi ở của Bạch đại hiệp, Tụ Nghĩa sơn trang, sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, Dạ Nguyệt Sắc vốn chỉ muốn du ngoạn sơn thủy nay cũng vô tình trở thành một thành viên tham dự chuyện lớn của võ lâm lần này.

Thật ra Dạ Nguyệt Sắc vẫn luôn tò mò một chuyện, đó chính là người trong giang hồ làm thế nào để duy trì công việc làm ăn? Dọc đường đồng hành với Lâm Vãn Y, thấy ăn, mặc, ở của hắn tuy không xa hoa như mình, nhưng vẫn có chút hào phóng. Ví dụ như chuyện của Bạch Phi Loan, hắn từng tiện tay cho tên ác bá họ Thành kia ngân phiếu năm trăm lượng cũng không thấy tiếc, dĩ nhiên cũng có thể vì Bạch Phi Loan xinh đẹp hiếm thấy, nhưng năm trăm lượng không phải một con số nhỏ, có rất nhiều người muốn còn chẳng được. Vì lễ phép, Dạ Nguyệt Sắc nén lại lòng hiếu kỳ của mình mà không hỏi thăm, nhưng sau khi tới Tụ Nghĩa sơn trang này, lòng hiếu kỳ của nàng lại càng thêm mãnh liệt.

Bởi vì, Tụ Nghĩa sơn trang này xa hoa không giống như nơi ở của một hiệp khách võ lâm, mà giống chỗ ở của quan to nhất phẩm.

Tụ Nghĩa sơn trang xây dựa vào núi, quanh co từ chân núi tới tận đỉnh núi, tuy không đến mức núi non trùng điệp nhưng cũng kéo dài hơn mười dặm. Núi đá phân cấp đi lên, dọc hai bên là mấy chục tòa nhà lớn nhỏ, xen kẽ trong đó là các đình đài lầu các, mặc dù không trang nghiêm khí thế như hoàng thành, nhưng lại có một vẻ đẹp thanh tú khác biệt.

Bọn họ vào thành từ cửa Nam, mà Tụ Nghĩa sơn trang lại tọa lạc ở phía Bắc của thành, trong lúc bọn họ đi qua thành Lam, sương mù đã tan hết, trăng sáng cũng lên cao. Mượn ánh trăng sáng ngời và đén đuốc huy hoàng trong sơn trang có thể nhìn thấy một cánh cổng màu đen dưới chân núi, chính là cổng lớn của Tụ Nghĩa sơn trang. Khi đoàn Dạ Nguyệt Sắc đi tới, đại công tử của Tụ Nghĩa Sơn Trang và quản gia đã đứng đợi ở đó. Lâm Vãn Y cưỡi ngựa phía trước, sau đó là Tiểu Cát và Bạch Phi Loan ngồi xe tiện lợi, sau nữa là xe ngựa của Dạ Nguyệt Sắc. Sau khi nhìn thấy Bạch đại công tử đứng trước cổng, Lâm Vãn Y lập tức nhảy xuống ngựa, cười dài một tiếng, chạm nắm tay với người đối diện.

“Tử Lam, đệ đã tới.”

“Vãn Y, phong thái vẫn như trước nhỉ!” Nắm tay vừa chạm nhau, Bạch Tử Lam cũng nhướng mày cười hỏi.

Thì ra hai người này đã là bạn tốt nhiều năm, hôm nay vừa nhìn thấy nhau đã vô cùng vui vẻ. Bạch Tử Lam nhìn Lâm Vãn Y trước, sau đó lại nhìn hai chiếc xe phía sau, sắc mặt có chút kỳ quái nói:

“Huynh nói này Vãn Y, chúng ta mới chỉ một năm chưa gặp, sao đệ đã thành người có gia đình rồi? Khi người truyền tin báo lại với huynh là đệ đồng hành cùng mấy cô gái, huynh còn không tin. Thế nào, thành thân cũng không báo với huynh đệ đây một tiếng, đệ thật quá đáng rồi.”

“Nói bậy bạ gì đó.” Lâm Van Y cười ngắt lời hắn, “Chỉ là mấy người bạn cùng đường, huynh đừng có thất lễ vậy chứ.”

“Huynh nói đùa với đệ thôi, còn không mau mời họ xuống.”

Lâm Vãn Y cùng Bạch Tử Lam sóng vai bước về phía hai chiếc xe, Tiểu Cát đã nhảy xuống xe từ trước, cười hì hì cúi người chào Bạch Tử Lam:

“Bạch đại gia, Tiểu Cát xin chào ngài.”

“Thằng nhãi nhà mi, vẫn còn bướng bỉnh phải không? Còn không mau mời mấy vị trên xe xuống?” Bạch Tử Lam cười mắng y.

“Tuân lệnh.” Tiểu Cát lại khẽ khom người, xoay người nhấc màn xe tiện lợi lên.

Bạch Phi Loan bước xuống xe giống như một đóa hoa lan lả lướt trong gió. Bởi vì vẫn trong thời gian chịu tang, nàng mặc một bộ đồ tang màu xám tro, nhưng không hao tổn chút quốc sắc thiên hương nào, hợp với dung nhan nũng nịu của nàng thật sự chọc người yêu mến.

“Nô tỳ Bạch Phi Loan tham kiến công tử.” Nàng uyển chuyển khẽ chào, phong thái đoan trang.

Bạch Tử Lam hiển nhiên là bị vẻ đẹp của nàng làm cho sợ đến ngây người, há miệng nhưng nhất thời không nói ra lời. Lâm Vãn Y dùng khuỷu tay đụng nhẹ hắn một cái, hắn mới phục hồi tinh thần, ho nhẹ một tiếng che dấu sự thất lễ của mình.

“Bạch cô nương khách sáo rồi.” Hắn ôm nắm đấm cúi chào. Bạch Phi Loan làm bộ xấu hổ, khẽ cúi đầu, hai gò má ửng hồng, lông mi dài khẽ lay động, đáng yêu giống như con thỏ nhỏ.

Hình như lại có kẻ ngây người, cho đến khi bên cạnh truyền tới tiếng ho nhẹ, hắn mới tỉnh táo nhìn lại, phát hiện người trên chiếc xe khác cũng đã đi xuống. Một cô gái không tính là tuyệt đẹp nhưng cao quý không nói thành lời đang lẳng lặng nhìn hắn, khóe môi không biết có đang nhếch lên hay không, vẻ mặt có chút giống như đang xem hài kịch.

Sau lưng nàng có một đôi nam nữ thiếu niên mặc y phục màu xanh, nam ưu nhã tuấn tú, nữ xinh đẹp tuyệt trần, lại là một đôi kim đồng ngọc nữ, chỉ là ánh nhìn trào phúng cùng nụ cười lạnh bên môi kia làm cho hắn đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng.

“Vị này là Bạch Tử Lam, Bạch huynh, vị này là Tô Tái Tình, Tô tiểu thư, hai vị này là người hầu của Tô tiểu thư, Thương Hải, Nguyệt Minh.” Lâm Vãn Y tiến lên giới thiệu.

“Chào Tô cô nương.” Bạch Tử Lam ôm nắm tay.

“Bạch công tử, hân hạnh gặp mặt.” Dạ Nguyệt Sắc khẽ gật đầu, khách sáo nhưng lãnh đạm.

Một màn vừa rồi nàng đều nhìn vào trong mắt. Bạch Tử Lam này cũng là một nam tử anh tuấn dũng cảm, mày kiếm mắt sáng, phong thái hào sảng, nhưng không đủ bình tĩnh trưởng thành, mặc dù ai cũng có lòng yêu cái đẹp, nhưng hắn mất khống chế như vậy, xem ra khó thành tài.

Dạ Nguyệt Sắc tuy còn nhỏ nhưng trầm tĩnh cao quý, điệu bộ vốn có chút vô lễ nhìn qua lại giống như theo lẽ thường, Bạch Tử Lam vẫn chưa nghĩ ra được có gì không đúng, chỉ cảm thấy cô gái này có một khí thế không thể nói thành lời, tuyệt đối không thua kém vẻ tuyệt mỹ của Bạch Phi Loan.

Thương Hải, Nguyệt Minh cũng lạnh lùng cúi chào Bạch Tử Lam. Bởi vì vừa rồi Bạch Tử Lam sa vào sắc đẹp của Bạch Phi Loan mà không để mắt đến tiểu thư nhà mình khiến Nguyệt Minh tức giận trong lòng, kiêu ngạo mỉm cười chào hỏi. Bạch Tử Lam than nhỏ trong lòng, xem ra mình đã chọc giận nha đầu này rồi.

Sau khi chào hỏi lẫn nhau, Bạch Tử Lam xin dẫn đường cho mọi người vào Tụ Nghĩa sơn trang, hai người hầu tới dắt xe ngựa đi, đoàn người liền theo Bạch Tử Lam lên núi.

Nửa đêm leo núi, Dạ Nguyệt Sắc thật sự không muốn, nhưng may mà bậc thềm ở đây không cao quá, lại hết sức rộng rãi, lại có Nguyệt Minh đỡ bên cạnh, nàng đi lên cũng không quá khó khăn. Ngược lại, Bạch Phi Loan kia lại yêu kiều thở hổn hển, đổ mồ hôi đầm đìa.

Thương Hải vừa đi vừa đánh giá bố cục của Tụ Nghĩa sơn trang, dưới chân núi là một hàng phòng ở chỉnh tề, xem ra là nơi ở của người hầu. Hướng lên trên một chút là một số căn nhà lớn nhỏ, được dành cho khách đến sơn trang. Giữa sườn núi là một đại sảnh đang đèn đuốc sáng trưng, xem ra đó chính là nơi tiếp đãi khách mới tới.

Quả nhiên, bậc thang kéo dài đến cửa đại sảnh, trong đại sảnh ánh nến sáng như ban ngày. Ngẩng đầu nhìn lên, trên cửa treo một tấm bảng với ba chữ to “Tụ Nghĩa sảnh”. Dạ Nguyệt Sắc nhìn tấm bảng bằng đồng này mà thầm khinh thường, cái tên này đúng là — không có sáng ý.

Đến cửa, Bạch Tử Lam nghiêng người đứng lại, đưa tay mời bọn họ vào đại sảnh.

Sảnh này thật ra tương đối lớn, so với phòng khách nhà bình thường phải lớn gấp mấy lần, nhưng lúc này chỉ có mấy người đang ngồi bên trong. Lâm Vãn Y vừa bước vào đại sảnh đã ôm nắm đấm cúi chào một người đàn ông trung niên đang ngồi ghế giữa, cất cao giọng nói:

“Vãn bối Lâm Vãn Y, ra mắt Bạch minh chủ.”

Người kia chỉ trên dưới năm mươi tuổi, thân hình cao lớn khôi ngô, mặc một chiếc áo dài màu xanh nhạt, mày kiếm, anh tuấn, mắt hổ, uy nghi, dưới cằm có một chùm râu ngắn, chính là đương kim minh chủ võ lâm Bạch Kính. Chờ Lâm Vãn Y cúi chào xong, ông ta cười đi tới bên cạnh Lâm Vãn Y hỏi:

“Hiền chất dạo này thế nào?”

“Vãn bối rất khỏe, làm phiền thế bá quan tâm.” Lâm Vãn Y và Bạch Tử Lam là bạn bè ngang vai ngang vế, vì vậy hắn mới gọi Bạch Kính là thế bá.

Nói vài câu, Lâm Vãn Y giới thiệu mọi người quen biết. Những người ở đại sảnh nghênh đón Lâm Vãn Y ngoại trừ Bạch Kính còn có con thứ hai Bạch Tử Sơn, nghĩa đệ Trần Kiến Long, đại tổng quản Hoắc Tần An. Mấy người chào hỏi khách sáo vài câu, Bạch Kính thấy đêm đã khuya, mấy cô gái có vẻ hơi mệt mỏi, liền bảo đại tổng quản sắp xếp chỗ ở cho họ đi nghỉ trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play