Trong lòng vẫn còn đang chần chừ, nhưng tay đã không khống chế được mà bấm gọi cho người đàn ông kia rồi.
Nhưng mà mới đổ hai hồi chuông, thì đầu bên kia đã nối thông, muốn cúp cũng không kịp nữa.
Trong lòng Tần Ngu tự mắng cái tay của mình hai tiếng, đưa điện thoại di động kề lên trước lỗ tai.
Giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng ấm áp rất dễ nghe như tiếng đàn violon truyền tới từ trong điện thoại, “Chuyện gì?” Kể cả tiếng hít thở đều lọt vào tai của Tần Ngu, không hiểu sao có cảm giác nóng rực, giống như hơi thở của người đàn ông xuyên qua chiếc điện thoại di động thổi vào mặt cô, đôi má trắng nõn của cô khẽ nóng lên.
Vốn là đang hừng hực khí thế, sau khi nghe giọng nói của người đàn ông xong trở nên ỉu xìu.
Ở trên ghế sofa đột nhiên có chút nóng lòng đứng ngồi không yên đứng dậy, im lặng mấy giây, chưa kịp suy nghĩ kỹ đã lỡ miệng nói ra một câu, “Anh nói cho Hứa Giang Nam biết tối ngày hôm qua tôi ngủ qua đêm với anh sao?”
Lời này vừa nói ra, Tần Ngu ngây ngốc một chút, một giây sau, liền hận không thể ngay lập tức cắn đứt đầu lưỡi của mình, tại sao lại không khống chế được mà hỏi ra một câu như vậy, bây giờ thì hay rồi, người đàn ông chết tiệt kia sẽ nhân cơ hội này mà sỉ nhục cô một trận cho mà xem.
Bên kia đầu điện thoại, Tống Mạc đang nghe Hứa Văn báo cáo lại công việc, nghe thấy lời nói này của Tần Ngu, đôi mắt vốn đang lạnh lẽo như băng hiện lên chút vui vẻ, giống như hoà tan hết một lớp băng, vô cùng thâm trầm, lại cứ như vậy hiện ra một nụ cười nhẹ nhàng.
Hứa Văn vô cùng kinh ngạc.
Một giây sau, lại nghe thấy Tống Mạc sâu xa nói một câu, “Tối hôm qua tôi không ngủ với cô.”
Buổi tối, ngủ, mấy chữ mấu chốt như thế này, bất cứ người nào nghe được, sợ là cũng chỉ có thể tưởng tượng ra một loạt hình ảnh kiều diễm ướt át hạn chế người xem.
Hứa Văn kinh ngạc, có biến rồi.
Những năm gần đây, ở bên người của Tống Mạc chưa từng có bất kỳ người phụ nữ nào, ngày nào cũng làm việc tới tận khuya, cuồng công việc, người khác không biết nhưng cô lại biết rất rõ ràng.
Mà bây giờ, chính miệng của Boss nhà mình lại rất tự nhiên nói ra một câu như vậy trước mặt cô, lại có vẻ mặt như vậy, giọng nói như vậy, xem ra bên cạnh Boss sẽ rất nhanh xuất hiện người phụ nữ.
Trong lòng có chút hưng phấn, chỉ cần bên cạnh Boss có người phụ nữ, thì sẽ dành một phần thời gian ở bên canh người đó, thời gian làm việc sẽ giảm bớt đi tương đối, cô cũng có chút thời gian để nói chuyện yêu đương.
Tần Ngu cầm điện thoại di động, gò má càng nóng bừng lên, dù đang gọi điện thoại, nhưng cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của người đàn ông kia khi nói ra những lời này.
Không khí mờ ám như có như không, lặng lẽ lan tràn ra.
Thời gian qua cô nhanh mồm nhanh miệng, cũng không biết nên phản ứng lại như thế nào, im lặng mấy giây, sau đó mới tiếp tục nói, “À, hỏi sai rồi, tôi muốn hỏi Tống tiên sinh một chút, vì sao lại nhắn tin nhắn như vậy cho vị hôn phu của tôi?” Cố gắng khiến cho giọng nói của mình bình tĩnh giống như bình thường.
“Không để cho Hứa Giang Nam tới nhà của tôi lấy đồ của cô, chẳng lẽ ý của cô là muốn tôi tự mình đem đồ tới nhà cô để trả sao? Ồ, xin lỗi, tôi không có nhiều thời gian để làm chuyện nhàm chán như vậy.” Giọng nói của người đàn ông rất trôi chảy dễ nghe, nói một câu đương nhiên.
Tần Ngu liền giật mình.
Sao cô lại cảm thấy, lời nói của Tống Mạc hết sức có đạo lý, khiến cho cô không thể phản bác lại.
Hứa Giang Nam tự mình đi lấy, so với chuyện người đàn ông này đưa tới nhà quả thực là tốt hơn nhiều, nhưng mà, cô cảm thấy có chuyện gì đó không thích hợp lắm, giống như cô bị sa vào bẫy mà người đàn ông này thiết kế, vì sao cô lại cảm thấy điện thoại di động và giỏ xách để ở nhà Tống Mạc là anh ta cố tình gây ra, sau đó anh ta cố tình gửi tin nhắn cho Hứa Giang Nam.
Rối loạn, tất cả đều rối loạn.
Trong lòng, cũng rối loạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT