Trong lòng Tần Ngu kinh ngạc, chỉ thiếu từ trên ghế salon lăn xuống đất.

Con mẹ nó, đến tột cùng cô đã bỏ lỡ cái gì! Vì cái gì Tống Mạc lại gửi tin nhắn này cho Hứa Giang Nam!

Nhìn mấy chữ trên màn hình “ Di động cùng túi xách của Tần Ngu đang ở nhà tôi”, Tần Ngu cắn cắn môi dưới, không nhịn được nói tục, mẹ kiếp!

Tống Mạc này, chỉ sợ thiên hạ không bất loạn sao? Lại gửi tin nhắn như vậy cho Hứa Giang Nam, như vậy là đang khiêu khích đó, người đàn ông này, muốn nháo gì đây!

Chợt tia chớp xẹt qua đầu, trong đầu nhớ lại chuỗi sự tình một lần nữa, cô uống rượu say, để quên túi xách và điện thoại ở nhà Tống Mạc, Tống Mạc gửi tin nhắn cho Hứa Giang Nam, mà mới vừa rồi, cô tìm thấy điện thoại của mình trong túi Hứa Giang Nam, cho nên bây giờ, Hứa Giang Nam đã đến nhà Tống Mạc, hơn nữa mang về điện thoại di động cùng túi xách của cô, mà hết thảy tối hôm qua, Hứa Giang Nam đã biết rõ toàn bộ rồi sao?

Nghĩ đến như vậy, Tần Ngu tiếp tục u mê...

Hứa Giang Nam biết rõ cô lừa anh, nên khổ sở cùng thương tâm cỡ nào, mà vừa mới ở trên bàn cơm, anh lại như không có việc gì, anh, thất vọng với cô rồi đi? Cô, làm anh thương tâm rồi sao?

Rõ ràng cô không muốn giữa bọn họ có khoảng cách, nhưng vẫn làm cho sự tình biến thành cái dạng này.

Chao ôi. . . . .

Thở dài một hơi, Tần Ngu dúi đầu vào trong đầu gối, tâm loạn như ma.

Thời gian dài như vậy, cô thủy chung đều thuyết phục chính mình tiếp nhận Hứa Giang Nam, thuyết phục chính mình yêu Hứa Giang Nam một lần nữa, giống như tám năm trước vậy, khắc cốt ghi tâm, đến chết cũng không đổi, như thế, cô liền có thể nghe theo lòng của mình, gả cho Hứa Giang Nam, từ đó nắm tay nhau cả đời, bên nhau đến già, nhưng cho tới bây giờ, cô không thể không thừa nhận, chỗ sâu nhất dưới đáy lòng, cô vẫn luôn kháng cự Hứa Giang Nam, kháng cự anh thân mật, kháng cự anh thật lòng, cô cùng Hứa Giang Nam trong lúc đó, thật giống như cách một đạo không nhìn thấy bình phong che chở, sờ không được, bỏ không được.

Cô biết rõ, Hứa Giang Nam là lựa chọn tốt nhất, anh ôn nhu như nước, anh tuấn tiền nhiều, anh yêu cô như mệnh, * vô cùng sâu nặng, anh nguyện ý xem đứa bé của cô cùng người khác trở thành con trai thân sinh của anh, anh nguyện ý mỗi ngày dậy sớm nấu ăn cho cô, anh không chê cô thô lỗ bừa bãi, anh dung túng tất cả tùy hứng khóc lóc om sòm của cô, anh nâng cô ở lòng bàn tay, che chở cẩn thận như vậy, người đàn ông như vậy, trên đời tìm không thấy người thứ hai như vậy, cô không có lý do gì không gả, chỉ là, chẳng biết tại sao, cô lại có chút sợ hãi, lúc đối mặt với anh, lúc nào cô cũng muốn tránh.

Trong đầu có ý niệm mơ hồ toán loạn, làm như lập tức sẽ chui từ dưới đất lên ra, chẳng lẽ cô khác thường như vậy là vì...

Đáy lòng chấn động, nhanh chóng đuổi cái ý nghĩ này ra khỏi đầu óc, này quá thái quá, không thể nào.

Bất quá, không nói đến cô có cảm giác gì với người đàn ông này, chuyện ngày hôm nay, ngược lại thoát không khỏi liên quan đến hắn, người khởi xướng chuyện này, không thể nghi ngờ chính là người đàn ông này, chỉ là, đến tột người đàn ông này đang có ý nghĩ gì? Tại sao phải hết sức đảo loạn cuộc sống sắp đi vào yên bình này của cô?

Nhìn hai chữ Tống Mạc trong điện thoại.

Nhìn chằm chằm hai chữ kia, trong lòng lại mơ hồ trồi lên một cảm giác căng thẳng, ngay cả di động nắm trong lòng bàn tay, giống như nóng bỏng lên, không biết sao, lòng bàn tay thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Cú điện thoại này, cô gọi hay là không gọi đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play