“Rượu hoa điêu này đúng là rất ngon, nhưng dường như có hơi nhạt! Lấy nó so sánh với người, tuy rằng đẹp, nhưng nếu nồng hơn một chút có phải sẽ tốt hơn không?”
Lại một mùa thu, hồng diệp lại lần nữa rơi đầy cả Thái Dịch cung.
Mạc Tuyệt đi một mình trong một khu vườn không nhỏ, theo phía sau y chính là Đường Xuyến Nhi.
Lâu lâu, Đường Xuyên Nhi lại quạt quạt cánh mấy cái, tỏ vẻ vui thích, làm Mạc Tuyệt cũng vui theo.
Y bào tím, cổ áo, tay áo thêu kim tuyến, cả người y trông vừa lộng lẫy vừa quý phái, thật xứng với làn da trắng ngần như tuyết, khiến người xem chẳng dám khinh nhờn.
Mỹ nhân hơi cúi đầu, cổ áo để lộ ra một chút cảnh xuân. Đường Xuyến Nhi ở bên cạnh gù lên mấy tiếng, chẳng lẽ đến loài chim cũng yêu cái đẹp hay sao?
Mỹ nhân nhặt lên một mảnh hồng diệp, cầm trên tay, vẻ dịu dàng trong mắt mỹ nhân khiến người mê đắm, cam nguyện say chết ở bên trong.
Hồng diệp ơi hồng diệp, ngươi là gì mà lại có vinh hạnh hôn lên tay mỹ nhân như thế?
Không biết từ lúc nào, Kha Phượng Viêm đã ở phía sau, ôm lấy Mạc Tuyệt, cọ cọ vào tai y, “Tuyệt Nhi, Tuyệt Nhi!” <!-- Web 300x250 --> Mỹ nhân nhắm đôi mắt phượng, giấu đi con ngươi lung linh như nước, ngả nhẹ về sau, thả lỏng người dựa vào Kha Phượng Viêm.
Kha Phượng Viêm mặc áo bào màu vàng sáng anh tuấn phi phàm, ôm lấy người mặc áo tím trong lòng, cảnh tượng quả là hài hòa như thế.
Khắp nơi yên tĩnh, quanh tai là tiếng chim hót, quanh mũi là hương hoa thơm lừng, xung quanh là hồng diệp rơi đầy…
Hai người cứ ôm nhau như thế, không nói câu nào, tâm ý của hắn y rất hiểu, tình ý của y hắn cũng thấu. Chỉ tiếc, những giây phút êm ả thế này, cũng chẳng đáng là bao.
“Tuyệt Nhi, chúng ta ra ngoài dạo một chút được không?” Kha Phượng Viêm vén một lọn tóc Mạc Tuyệt lên, hỏi.
Mỹ nhân hé mở mắt, nhìn sắc trời, “Được!”
Trong lòng Mạc Tuyệt cũng rõ ràng, giờ Kha Phượng Viêm đang yêu y bằng thân phận đế vương, chứ không phải là Kha Phượng Viêm yêu y bằng thân phận một nam nhân.
Cải trang xong, dẫn theo mấy ám vệ, hai người đã xuất hiện ở kinh thành phồn hoa náo nhiệt.
Đã bao lâu rồi không ra ngoài du ngoạn? Mạc Tuyệt không buồn suy nghĩ, còn Kha Phượng Viêm lại nghĩ không ra. Tới một cửa hàng bán thịt, thấy người bán và người mua cò kè mặc cả với nhau, Mạc Tuyệt cảm thấy thú vị, kéo Kha Phượng Viêm đứng lại nhìn.
Hai người nọ thấy mỹ nhân đang nhìn mình, đỏ mặt, gã mua cầm thịt chạy, gã bán cười hì hì tiếp tục thái thịt.
Kha Phượng viêm thấy mỹ nhân của hắn bị người khác nhìn, vị chua trong lòng lập tức dâng lên, nắm tay Mạc Tuyệt đi đến một tửu quán ở đối diện.
“Hai bình rượu hoa điêu, hai phần thịt bò, hai món nhắm rượu!” Kha Phượng Viêm gọi món.
Trong tửu quán, lâu rồi chưa thấy được mỹ nhân như Mạc Tuyệt, lập tức vây đầy người. Kha Phượng Viêm khó chịu, ngẫm, đáng lẽ hắn nên cho Mạc Tuyệt dịch dung mới phải.
Mạc Tuyệt cũng chẳng để ý, bởi vì y đang thưởng thức rượu hoa điêu. Chỉ một chốc, má mỹ nhân đã ửng đỏ, “Ha ha, rượu hoa điêu này cũng khá lắm!”
Kha Phượng Viêm nhấp thử một ngụm, tán thưởng, “Cũng không tệ!”
Chẳng biết họ thủ thỉ gì với nhau làm Mạc Tuyệt cười khe khẽ. Đồng thời, cũng khiến một người ngồi cạnh cửa sổ nhìn qua.
“Vị huynh đài ở bên đó, tới đây cạn một chén được không?” Mạc Tuyệt cũng không nhìn người nọ, giơ chén rượu lên, nói.
Người nọ biết mình bị phát hiện, lập tức sảng khoái bước tới, kính với Mạc Tuyệt.
“Công tử, mời!”
Thật tao nhã, Mạc Tuyệt liếc hắn một cái, thấy hắn cũng rất tuấn tú, mày rậm, mắt sâu, quanh thân tỏa ra khí tức hòa nhã khiến người ta có cảm giác thân thiện.
Kha Phượng Viêm quan sát người nọ, xem ra, đây cũng chẳng phải là một người tầm thường.
Thật ra thì nam tử đột nhiên xuất hiện ấy đã bị Kha Phượng Viêm thu hút cái nhìn từ ban sáng, rõ ràng rất cường thế, nhưng lại cố tình che mất, cho thấy hắn cũng chẳng phải là người như vẻ ngoài.
‘Người này, rốt cuộc là ai?’ Đó là nghi vấn chung của cả ba người.
“Ha ha, uống rượu như thế này thì nhạt nhẽo lắm!” Mạc Tuyệt nhìn nam tử đang ngồi xuống, nói.
“Hử? Chẳng lẽ phải có mỹ nhân ôm ấp trong lòng mới có thể chè chén hay sao?” Câu nói của nam tử rõ ràng là đang có ý trêu chọc, nhưng Mạc Tuyệt lại tìm chẳng thấy một ý mạo phạm nào.
“Ha ha!” Mạc Tuyệt cúi đầu, cười.
Nhưng Kha Phượng Viêm ở cạnh lại lên tiếng, “Chẳng lẽ huynh đài đây không phải người yêu cái đẹp?”
Uống một hớp rượu hoa điêu, thong dong thưởng thức, đôi mắt nhìn Kha Phượng Viêm sáng ngời, “Rượu hoa điêu này đúng là rất ngon, nhưng dường như có hơi nhạt! Lấy nó so sánh với người, tuy rằng đẹp, nhưng nếu nồng hơn một chút có phải sẽ tốt hơn không?”
“Huynh đài đúng là biết thưởng thức!” Kha Phượng Viêm cầm chén rượu lên uống một ngụm, “Nhưng thích hợp với bản thân mới là tốt nhất!”
Nghe hai người đấu võ mồm, Mạc Tuyệt thấy buồn ngủ. Y tựa vào người Kha Phượng Viêm, ra vẻ như mệt sắp chết đến nơi rồi.
Nam tử nọ cũng thật thức thời, đứng dậy chắp tay, nói: “Không quấy rầy hai vị nữa, nếu có duyên sẽ gặp lại!”
Kha Phượng Viêm cũng chắp tay, “Thật chờ mong lần gặp gỡ tiếp theo!”
Hai nam nhân có khí phách giống nhau, nhìn nhau, như tỏa ra hàm ý khiêu khích chẳng ai nhìn thấy.
Đợi người nọ đi khỏi, Mạc Tuyệt mới nói khẽ, “Chúng ta phải chuẩn bị nghênh chiến thôi!”
Kha Phượng Viêm ừ một tiếng. Người này không phải người Kha triều, vậy là ai đây?
Một tháng sau, Chúc Liên được phong là nhất phẩm Lễ quân, phong hào ‘Liên’; Phụ quân của tứ hoàng tử Lưu Đan phong là nhất phẩm ‘Lưu tích tiên sinh’; Đổng Tử Thấm phong là nhị phẩm quân, phong hào ‘Đổng’.
Đổng Tử Thấm có thể tiến nhanh như vậy vì hắn có công nuôi nấng đại hoàng tử, vả lại, sau khi thăm dò xong, Mạc Tuyệt thấy người này có thể dùng. Bấy giờ, hậu cung cũng đã bắt đầu yên tĩnh lại, ba phi tử có vị thế vững chắc ban đầu là Thục phi Đường thị, Triệu phi Triệu thị, Trương chiêu nghi Trương thị xem như đã biến mất hẳn khỏi chốn hậu cung. Và, người nổi lên hiện giờ chính là An phi, Cát phi, Tường tu nghi, ba nữ phi sinh được hoàng tử. Trong đó: An phi tuyệt đối trung thành với Mạc Tuyệt; Cát phi chịu ân của Lưu Đan; còn Tường tu nghi thì cũng khá an phận.
Dường như mấy phi tử địa vị thấp hơn cũng đang có động tĩnh, dù sao thì những người đứng đầu ở đây vẫn còn ít, nhưng người muốn được sủng ái lại rất nhiều.
Mạc Tuyệt chỉnh đốn lại hậu cung cũng đã được một khoảng thời gian, tất nhiên, y sẽ không để những kẻ không an phận lộ mặt gây rối. Y áp chế hậu phi tấn chức, thậm chí, những người có địa vị thấp kém cũng đừng mơ có cơ hội diện kiến long nhan.
Mạc Tuyệt hiểu, việc nhà xong thì việc kế tiếp chính là họa ngoại xâm. Lúc này, Kha Phượng Viêm cũng đang bận chính sự, chẳng có thời gian lo tới chuyện hậu cung. Hơn nữa, hắn đã liên tiếp có được bốn hoàng tử, giờ cũng chẳng cần thiết phải sủng hạnh nữ phi làm gì.
Kế tiếp, chính là lúc loạn thế thống nhất thiên hạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT