“Làm người, phải biết chấp nhận sự thật, tốt nhất là đừng nên tranh giành thứ không thuộc về mình!”

Được thái y chẩn trị, An phi đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng bệnh căn của nàng vẫn còn đó, sức khỏe suy yếu hẳn, đến những ngày giá rét, nàng rất dễ nhiễm phong hàn. Vì chuyện này, mắt Mai Nhi cứ đỏ hoe.

“Nương nương, tội tình gì người phải làm vậy chứ?”

An phi ôm ngực, sắc mặt tái nhợt.

“Ngươi không hiểu đâu!”

“Nô tỳ không hiểu, nhưng nô tỳ biết thiếu chút nữa nương nương đã mất mạng! Rõ ràng người biết trong đó có độc, sao người không diễn trò là được rồi?”

An phi kéo Mai Nhi lại, nói với nàng, “Nếu trò này mà diễn không tốt, sẽ để lại nhiều sơ hở! Chẳng hạn như, hiện giờ bản cung đang được hoàng thượng ân sủng, nhị hoàng tử được hoàng thượng yêu thương và Hoàng quý quân lại là phụ quân của nó. Bản cung như thế, có người nào nghĩ rằng bản cung sẽ vì một Bình quý tần nho nhỏ mà mang thân mình ra thử độc?”

“Đáng giá sao nương nương?” Mai Nhi không hiểu, sao chủ tử của nàng lại phải làm như thế.

Giờ An phi cảm thấy rất an lòng, nàng chưa bình thản như thế bao giờ, “Đáng lắm! Bản cung không hại Hoàng quý quân chịu thương tổn!” <!-- Web 300x250 --> Chỉ chịu chút độc ấy đổi lấy bình an cho y có đáng là gì, cho dù có chết bản cung cũng chấp nhận, An phi nhủ thầm trong lòng như thế.

“Nhưng Bình quý tần…”

“Nàng ta có biết cũng vô dụng, Mai Nhi, kế tiếp phải trông chờ vào ngươi đó!”

Chuyện vẫn chưa kết thúc, Bình quý tần ở trong lãnh cung ồn ào đòi gặp hoàng thượng, nàng ta bảo có chuyện muốn tâu với người. Ở bên này, Mai Nhi đã cầm miếng ngọc mà Ngọc Tuyết giao cho nàng đi gặp hoàng thượng.

“Hoàng thượng, có một chuyện, nô tỳ nhất định phải bẩm báo với người!” Mai Nhi quỳ xuống đất, “Bình quý tần đã có ý mưu hại nương nương của nô tỳ từ lâu, nàng ta từng đến tìm nô tỳ, muốn nô tỳ phản lại nương nương, bảo nô tỳ đặt dây buộc tóc của một gã nam nhân vào trong tẩm cung cung của nương nương nô tỳ, vu oan rằng nương nương câu kết với người khác!”

“Hử?” Kha Phượng Viêm nheo mắt, “Vậy nam tử đó là ai?”

Mai Nhi lắc đầu, “Bình quý tần không có nói, nhưng nô tỳ là người của ai, tự bản thân nô tỳ hiểu rõ, sao nô tỳ có thể làm ra chuyện không bằng cầm thú thế được!”

Nói đến đó, cả người Mai Nhi run lên, “Nô tỳ sợ nương nương biết được sẽ lo lắng cho nên không báo chuyện này cho nương nương hay, nào ngờ Bình quý tần lại muốn lấy mạng nương nương như vậy!”

Mai Nhi lấy ngọc ra, “Đây là ngọc mà Bình quý tần tặng cho nô tỳ, nô tỳ sợ về sau có chuyện, nên mới giữ lại!”

Tiểu Đông Tử đi tới lấy ngọc, nhìn kỹ, kế đó nhìn hoàng thượng, gật đầu.

Sau nữa, Tiểu Đông Tử đến lãnh cung hỏi chuyện Bình quý tần, nàng ta cũng gật đầu, nhận là của mình, bảo rằng về sau đã tặng cho người khác.

“Đông công công! Ta muốn gặp hoàng thượng, ta có chuyện quan trọng muốn nói với người!” Cuối cùng cũng tìm được người, sao Bình quý tần có thể bỏ qua cơ hội này.

“An phi không tuân thủ phụ đạo, ý đồ quyến rũ Hoàng quý quân!”

Tiểu Đông Tử hừ lạnh một tiếng, “Bình quý tần cứ an tâm, tiểu nhân sẽ chuyển lời cho hoàng thượng!”

Bình quý tần không ngờ, những gì nàng ta nói hôm nay đã hoàn toàn chặt đứt đường sống của mình. Lúc Kha Phượng Viêm biết chuyện Bình quý tần muốn vu An phi câu kết với người khác, hắn tò mò, muốn biết người đó là ai, nào ngờ, Bình quý tần lại nói ra cái tên Mạc Tuyệt. Mạc Tuyệt yêu hắn như vậy, sao hắn có thể để người gièm pha Mạc Tuyệt sống sót?

Mạc Tuyệt và Kha Phượng Viêm cùng nằm trên giường, tóc hai người đan xen vào nhau khiến mỹ nhân đùa thật vui.

“Tướng công, hai ta như vậy có tính là kết tóc hay không?”

Tóc đen xõa trên giường, quấn trên người, thật đẹp.

Kha Phượng Viêm vuốt ve làn da mềm mượt như tơ, “Trẫm và Tuyệt Nhi là kết tóc!”

“Ha ha!” Đôi môi đỏ mọng của Mạc Tuyệt cong cong lên, “Vậy mỗi đêm Mạc Tuyệt đều muốn ngủ như vậy, có được không?”

“Được!” Kha Phượng Viêm cưng chiều, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của y.

Dường như Mạc Tuyệt vẫn chưa vừa lòng, nói tiếp: “Sau này lúc chúng ta ra ngoài du ngoạn, ta cũng muốn làm vậy cả ngày, có được không?”

Ban ngày cũng kết tóc ra ngoài? Ý tưởng này đúng là mới lạ, Kha Phượng Viêm suy nghĩ một chút cũng cảm thấy hay hay.

Mạc Tuyệt thấy hắn do dự, bất mãn, nhéo tay Kha Phượng Viêm một cái, “Được không?”

Đấu không lại chiêu làm nũng của y, Kha Phượng Viêm vuốt vuốt tay y, yêu thương, “Được, được! Tuyệt Nhi muốn gì đều được hết!”

Lúc này mỹ nhân mới vừa lòng, để cái cằm tinh xảo của mình lên ngực Kha Phượng Viêm, cười híp mắt, “Cũng không đến nỗi!”

Thấy Mạc Tuyệt cười vui vẻ, tâm trạng Kha Phượng Viêm cũng tốt lên hẳn. Nhưng, bỗng nhớ lại những gì Bình quý tần nói, hắn lại thấy khó chịu.

“Tuyệt Nhi, Bình quý tần đó…”

Còn chưa nói hết câu, Mạc Tuyệt đã giơ ngón trỏ đặt lên môi hắn, giận dỗi, “Tướng công, buổi tối chúng ta không nhắc tới người khác được không?”

Kha Phượng Viêm hôn lên ngón tay Mạc Tuyệt, thương tiếc, đồng thời trong lòng hắn cũng đã có quyết định. Bất kể thế nào, hắn cũng không buông tha cho kẻ đã sỉ nhục Mạc Tuyệt. Cho dù là ai cũng không thể thương tổn Mạc Tuyệt một chút.

Nào biết, người làm tổn thương Mạc Tuyệt nhất không phải là hắn hay sao? Về điểm này, hiện giờ Kha Phượng Viêm vẫn chưa hiểu được.

Mạc Tuyệt không để Kha Phượng Viêm nhắc tới Bình quý tần, hoàn toàn chứng minh y vô tội, chiêu này quả là vận dụng rất đúng thời điểm. Tất nhiên, Kha Phượng Viêm cũng không ngờ mỹ nhân của hắn lại thông minh như vậy.

Hôm sau, Kha Phượng Viêm ban cho Bình quý tần một ly rượu, Thất Nhật độc. Tên cũng như ý, người trúng phải loại độc này sẽ chịu đủ mọi tra tấn trong bảy ngày mới có thể chết được. Kha Phượng Viêm đúng là rất giận, cho nên hắn cũng chẳng màng tới chuyện Bình quý tần đã từng là phi tử của hắn.

Đến ngày thứ bảy, An phi tự đến tiễn Bình quý tần đoạn cuối của cuộc đời. Thấy nàng ta đang bị chất độc tra tấn, mặt An phi không hề nhíu lại chút nào.

“Là ngươi hại ta?” Bình quý tần nhìn chằm chằm An phi bằng ánh mắt hung tợn.

“Không phải bản cung hại ngươi, chỉ do lòng dạ ngươi không tốt mà thôi!”

An phi ngồi trên ghế, xem thường, “Nếu không phải quý tần muốn làm chuyện xấu, sao hôm nay lại có kết cục thế này?”

“Tiện nhân! Ngươi cho là không ai biết ngươi mơ ước Hoàng quý quân hay sao? Ha ha! Thật nực cười!” Cả người Bình quý tần đau đến toát mồ hôi lạnh, “Nếu để Hoàng quý quân biết lòng dạ của ngươi, ngươi nói xem hắn sẽ đối xử với ngươi thế nào?”

Mấy lời này như giẫm vào chỗ đau của An phi.

“Bản cung là phi tử, Hoàng quý quân là nam phi, chúng ta chỉ là huynh muội mà thôi!”

“Ha ha ha, huynh muội? Vậy mà ngươi cũng nói ra cho được, Hoàng quý quân nhất định sẽ biết chuyện này!”

“Giờ Hoàng quý quân là phụ quân của Nhứ Nhi, bản cung đã thấy quá đầy đủ!” Suy nghĩ của An phi quay về cái năm nàng mới mười mấy tuổi, “Làm người, phải biết chấp nhận sự thật, tốt nhất là đừng nên tranh giành thứ không thuộc về mình!”

Dứt lời, nàng nhìn Bình quý tần đang nằm co rút trên mặt đất, “Bằng không, không phải sẽ có cái kết như Bình quý tần đây hay sao?”

Nói xong câu đó, An phi nở nụ cười quỷ dị, khiến Bình quý tần không khỏi rùng mình.

“Quý tần cứ yên tâm, nếu có ai muốn dùng chuyện này gây bất lợi cho Hoàng quý quân, bản cung sẽ khiến hắn…” Nàng nghiêng đầu nhìn Bình quý tần, vươn tay chỉ chỉ lên mặt nàng ta, “Sẽ giống như Bình quý tần đây, vĩnh viễn không nói được, ha ha, ha ha ha!”

Bình quý tần dồn hết sức lực cuối cùng, hét to một câu khàn khàn, “An phi, ngươi sẽ không chết tử tế đâu!”

An phi bước ngang qua thân thể của nàng ta, “Hiện giờ, không phải người không chết tử tế chính là ngươi hay sao?”

Ra khỏi lãnh cung âm u, Bình quý tần ở phía sau đã trở thành một xác chết.

An phi không quay đầu lại, thì thào, “Kết cục sau này của bản cung sẽ như thế nào đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play