Sau khi Ninh Ngữ Yên ra khỏi phòng, Tập Bác Niên xoa mi tâm, vô cùng mệt mỏi.

Ngày sinh của Mặc Tiểu Tịch càng đến gần lòng của anh càng nặng nề, người phụ nữ chết tiệt kia không ngừng quấy rầy đến cuộc sống của anh, lúc cô vừa mang thai, anh cảm thấy đứa bé không quan trọng lắm, nhưng nhìn bụng của cô càng ngày càng lớn ra, hiểu được bên trong chính là kết tinh của cô và anh thì anh không cách nào ngăn cản được sự hỗn loạn trong lòng.

Nhưng anh có thể làm gì đây, có thể lựa chọn sao...

Trái tim, trong bóng đêm, rơi vào đáy hồ tĩnh lặng và tăm tối.

Mặc Tiểu Tịch tính tay còn 11 ngày nữa là đến ngày sinh, nhìn mặt trời lặng về phía tây, cô lại thoáng thấy trong lòng giảm đi một ngày.

Lúc ăn tối, Tập Bác Niên đích thân đưa đồ ăn tới cho cô, mặn chay trộn lẫn, trông vô cùng dinh dưỡng và phong phú.

"Đây là bữa cơm tối cuối cùng của tôi sao?" Mặc Tiểu Tịch mỉm cười với anh, bởi vì ít khi nhìn thấy anh nên không muốn lúc nào cũng để bộ dạng bất hoà với anh.

"Còn có thể cười, thật sự làm tôi cảm thấy vô cùng bất ngờ, Nguỵ phu nhân, ngày mai, tôi sẽ kêu người đưa em về nhà." Sau khi Tập Bác Niên nói xong thì quay đầu đi, nụ cười của cô vô cùng chói mắt, còn không bằng mắng nhau vài câu.

Mặc Tiểu Tịch cúi đầu ăn cơm, cơm tối nay thật sự quá cứng, cô nuốt thế nào cũng không trôi.

Ăn xong, Tập Bác Niên chuẩn bị đứng dậy rời đi, Mặc Tiểu Tịch kéo tay anh lại: "Thực ra không nên nói vào lúc này, nhưng tôi thật sự hy vọng sau này anh có thể buông bỏ thù hận, tôi cũng sẽ không hận anh, để cho tất cả đi vào quá khứ, chôn vùi trong cát, đừng nhớ lại, đừng đào lên, được không?"

Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu vào mặt của Tập Bác Niên, anh cảm thấy không khí ở đây quá ít, anh cần phải dùng sức để hô hấp.

"Muốn lấy dáng vẻ này ra làm cho tôi cảm động, sau đó tha cho em một mạng sao? Chuyện này tuyệt đối không thể nào." Cô không làm cho anh cảm động, nhưng lại khiến tim anh rất đau.

"Xác thực! Anh sẽ không thay đổi chủ ý, Tập Bác Niên, nếu đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, tôi muốn nói với anh, tôi yêu anh." Mặc Tiểu Tịch không hề cảm thấy mất mặt, có mấy lời, không nói, cô sẽ hối hận không kịp.

Cơ thể của Tập Bác Niên chấn động, cúi đầu nhìn cô, trong lòng giống như bị kiến gặm cắn: "Tôi sẽ không tin tưởng lời nói xằng bậy của em, giả bộ yếu đuối nhưng lại có lòng dạ rắn rết, lời nói của em, so với một lời nói dối càng không đáng tin hơn."

Anh rút tay của mình ra, bình tĩnh lại bước chân, nhanh chóng ra khỏi phòng, thật hay giả, anh thà chọn cách không tin, ít nhất như thế lòng anh sẽ dễ chịu hơn một chút.

So với một lời nói dối càng không đáng tin hơn? Mặc Tiểu Tịch nở nụ cười chua xót, không tin cũng không sao!

Đêm nay thật sự quá dài, bởi vì ai cũng không thể đi vào giấc ngủ, Mặc Tiểu Tịch nằm ngây người trên giường, Tập Bác Niên ở bể bơi trong nhà không ngừng bơi qua lại, Ninh Ngữ Yên thừa cơ hội này, cẩn thận sắp xếp mọi chuyện lại một lần nữa, chỉ mong tất cả đều thuận lợi, Niên không nhất thời thay đổi thì tốt, nói cách khác, chính là hỏng bét, cô ta sờ vào bụng giả của mình: "Con yêu, con cũng nên sinh ra đúng thời hạn, đừng xảy ra bất trắc gì là được!"

Nhiều ít gì cũng có người không muốn bình minh lên, nhưng thời gian sẽ không vì bất cứ thứ gì mà dừng lại, phía đông đã xuất hiện màu trắng, nhưng hôm nay không có mặt trời, bầu trời âm u nhanh chóng bao phủ bên dưới.

Mặc Tiểu Tịch rửa mặt chải đầu qua loa, đứng trước ngăn tủ chọn quần áo.

Có người đi vào phòng và đứng ở bên cạnh cô, mùi hương của phái nữ, vì vậy cô lập tức biết đó là ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play