Khuôn mặt của Tập Bác Niên vô cùng lạnh lẽo, kéo Mặc Tiểu Tịch ra khỏi phòng của Tập Vân Noãn.
Cách đây mấy ngày, Ninh Ngữ Yên đã nói cho anh biết, có thể cái máy ghi âm mà Mặc Tiểu Tịch đang tìm có liên quan đến Vân Noãn, còn tiết lộ cho anh biết theo cô ta quan sát, Mặc Tiểu Tịch đã nhiều lần đi vào phòng của Vân Noãn, hình như là muốn tìm thứ gì đó, hôm đó nghe Mặc Tiểu Tịch hỏi chuyện của máy ghi âm thì cô ta tương kế tựu kế, nói cho cô biết mình biết cái máy ghi âm kia.
Điều này có thể giải thích tại sao khi nhìn thấy Ninh Ngữ Yên đi nghỉ mát cô cũng vội vàng muốn đi như vậy, thì ra cô nghi ngờ cái máy ghi âm đang ở chỗ của Ninh Ngữ Yên.
Tuy trong này có nhiều chỗ không thích hợp chẳng hạn như làm sao Mặc Tiểu Tịch lại biết đến sự tồn tại của máy ghi âm, tại sao Ninh Ngữ Yên lại biết chuyện này có liên quan đến Vân Noãn, tại sao lúc trước vào tìm lại không tìm được, nhưng tại sao lần này vào lại tìm được.
Cô ta nghĩ là anh ngu ngốc, nhưng anh có thể phân tích ra câu trả lời chính xác.
Có lẽ Ninh Ngữ Yên đã sớm lấy được cái máy ghi âm, nhưng cô ta đang chờ thời cơ để đưa Mặc Tiểu Tịch vào chỗ chết, hành động này rất phù hợp với phong cách làm việc của cô ta, cũng giống như ba của cô ta, nham hiểm độc ác, mặc dù anh không thích loại phụ nữ như vậy, nhưng cô ta có thể hỗ trợ anh mở rộng thêm sự nghiệp, hơn nữa, Mặc Tiểu Tịch thật sự quá đáng giận.
Mặc Tiểu Tịch đi đẩy mạnh vào phòng, một lúc sau, truyền đến tiếng khóa cửa, sau đó cũng không có động tĩnh gì nữa.
Trước giây phút cuối cùng, anh sẽ không đến gặp cô nữa, anh sẽ không dao động nữa, nhưng người luôn luôn quyết đoán như anh, ở lúc khóa cửa lại run rẩy đến trượt rất nhiều lần, sau đó mới khóa được.
Trong đầu anh hiện lên khuôn mặt đầy nước mắt của em gái và Mặc Tiểu Tịch, bọn họ chen chúc nhau trong lòng anh, trong đầu anh, gần như bức điên anh.
Măc Tiểu Tịch đứng giữa phòng, một lát sau, mới quay về hiện thực, trên tay vẫn còn nhiệt độ của tay anh.
Không ngờ, đi một vòng lớn, vẫn không có cách nào thay đổi kết quả, lòng rất đau nhưng lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh.
Thật kỳ lạ, đeo trên lưng nhiều nỗi oan ức như vậy, sao cô còn có thể bình tĩnh, có lẽ vì anh có thể thoát khỏi sự thật trong này.
Hai tháng sau ngày hôm đó, Mặc Tiểu Tịch không còn được ra khỏi phòng, cô thật sự bị giam lỏng, mỗi ngày đứa bé đều đá vào bụng cô, cô đặt tay lên phía trên, nó sẽ nhẹ nhàng dùng nắm tay nhỏ thúc lên.
Thời tiết từ nóng chuyển sang lạnh, ngày sinh đang đến gần, anh sẽ xử lý cô thế nào đây, tống cô trở về nhà họ Ngụy, sau đó mặc cho cô tự sinh tự diệt sao.
Đáng tiếc anh không biết, những chuyện này đối với cô không kinh khủng chút nào, nhưng sau này tim cô cũng lạnh đi, hai người sẽ không còn xuất hiện cùng nhau nữa.
Thiên Dã gọi điện thoại cho cô, hỏi cô gần đây thế nào, cô chỉ khẽ nói một tiếng, rất tốt, cô không nói với anh chuyện khác là vì cô không muốn làm cho anh thêm phiền phức nữa.
Nhưng đương nhiên Thiên Dã sẽ không tin cô không có chuyện gì, nhiều lần đến nhà họ Tập muốn gặp mặt cô, đều bị Tập Bác Niên lấy đủ lý do từ chối, đến cuối cùng, thiếu chút nữa đánh nhau.
Đêm khuya trong thư phòng, không có chút tiếng động.
Ninh Ngữ Yên rót một ly trà sâm, đẩy cửa thư phòng ra, đi đến trước mặt của Tập Bác Niên, đặt ly trà xuống.
"Niên, tháng sau chúng ta đã kết hôn, có phải anh nên để ý đến chuyện của Mặc Tiểu Tịch một chút không, em nhẫn nhịn lâu như vậy là vì tin tưởng anh, anh đừng làm em khổ sở nữa."
Tập Bác Niên không đụng đến ly trà kia: "Anh có chừng mực, ra ngoài trước đi." Anh không cần cô ta tới chỉ huy anh, nên làm gì, không nên làm gì.
Ninh Ngữ Yên không nói thêm nữa, bức con cọp phải vội vàng, chỉ rước lấy răng nanh của nó, nhắc nhở thích đáng, chỉ vì tăng cường quyết tâm của anh mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT