Edit: Thu Lệ

Tin tức ca ca ta đại thắng nữ Kim, lại lần nữa áp đảo hai thành hắc bạch, truyền tới Kinh Thành vào thượng tuần tháng mười.

Thật ra trong một tháng diễn ra trận chiến, từ đầu đến cuối Đại Vân đều chiếm thế chủ động, lại vận dụng số tiền lớn mua hoả pháo Tây Dương từ hải ngoại, tuy nói nữ Kim không dễ dàng sụp đổ, nhưng chỉ là có lực chống đỡ. Trải qua trận chiến tranh này, bọn họ bị xua đuổi vào rừng rậm Song Thành, dường như lần nữa trôi qua những ngày sống du mục.

"Tiếp tục đi lên phía Bắc, cách hơn ngàn dặm rừng rậm, chính là lãnh thổ của La Sát Quốc." Ta giải thích cho Trần Thục Phi nghe, "Thật ra thì nơi đó cũng hoàn toàn được xưng tụng là Thủy Thảo tốt tươi, cỏ cây sum xuê. Chỉ là mùa đông quá lạnh, khoảng cách đến thủ phủ La Sát Quốc dường như rất lớn, không thể nói là phồn hoa."

Là một người, dĩ nhiên cũng đều có ý muốn ngày lành tháng tốt, năm đó Kim chúa nghe thấy《 Vọng Hải triều 》của Liễu Vĩnh(*), còn có quăng roi vượt sông, lập tức vùng lên ý chí. Nữ Kim hâm mộ Đại Vân giàu có và đông đúc nên muốn đặt chân ở Đông Bắc, không muốn sống những ngày chăn dê thả ngựa nữa, dĩ nhiên động tác cũng không phải là cái gì khó hiểu.

(*): Bài thơ “Vọng Hải Triều” của Liễu Vĩnh. Liễu Vĩnh 柳永 (khoảng 987 - khoảng 1053) tự Kỳ Khanh 耆卿, người huyện Kỳ An, tỉnh Phúc Kiến.

Bài thơ này tác giả tả cảnh đẹp của vùng Giang Nam, từ thời Ngô đến năm triều đại tiếp theo đều đóng đô ở Kiến Khang (tức Nam Kinh ngày nay).

Trần Thục Phi nghe đến nhập thần, lại hỏi ta, "Lần này, sau khi xong chuyện, sợ rằng trong vòng mười năm, nữ Kim cũng sẽ không có ý xâm phạm nữa chứ? Phía Đông Bắc lãnh thổ rốt cuộc cũng có thể nghênh đón an bình."

Trên thực tế, ta vẫn không lạc quan lắm. Ta nghĩ lui về phía sau mười năm, trừ phi có thể giống như tiền triều vậy, kiến trúc Trường Thành ngăn cản bước chân của nữ Kim, nếu không trước sau gì nữ Kim cũng sẽ không chết tâm với Đại Vân. Nhưng như đã nói qua, đợi đến khi quốc sự suy bại, Trường Thành có thể chống đỡ được ai đây? Cho dù xây Trường Thành lên, chỉ sợ cũng chỉ có thể duy trì được mấy chục năm an bình.

Chỉ là lời này ta không nói cho Trần Thục Phi nghe, mà là cười nói, "Vâng...... Cũng là chuyện không thể nói chính xác được, dù sao trước khi Vương Lung thành thân, quốc gia chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện lớn gì nữa."

Trần Thục Phi lập tức tới vặn lỗ tai của ta, "Biểu cô hỏi, ngươi đáp, không không được suy đoán tâm tư của biểu cô ——"

Đúng vậy nha, thật ra thì tâm tư của biểu cô cũng không khó đoán chút nào. Mắt thấy nhi tử duy nhất của bà sắp phải chọn phi rồi, biểu cô dĩ nhiên hy vọng trong ngoài triều đều thuận lợi trôi chảy, d.đ/l;q"d để tránh giống như Đoan Vương, đi rất qua quýt. Còn có lúc Vương Anh cũng thế, mới được thành thân đã phải đến Đại Đồng trấn áp người Mông Cổ, Vạn Tuệ ở Kinh Thành cũng không được ba ngày......

Ta liền cười né tránh ngón tay của Trần Thục Phi, "Biểu cô véo ta... Ta cũng không giúp người chọn mỹ nhân nữa."

Chiêu này dùng với biểu cô ta rất tốt, bà buông tay ra không hề đuổi giết ta nữa, mà là chậc chậc ghét bỏ ta với Liễu Chiêu Huấn, "Liễu Diệp Nhi, ngươi thật sự nên quản giáo chủ tử của ngươi, ta thấy tuy Thế Noãn đã lớn tuổi nhưng vẫn không thay đổi tính tình thiếu người quản giáo của lúc nhỏ chút nào!"

"Đâu chỉ có không thay đổi chút nào." Liễu Chiêu Huấn cười thành một đóa bánh bao, "Quả thực là càng phát huy càng đắc ý!"

Nàng ân cần giơ một cuộn tranh gỗ lên, đưa tới trước mặt Trần Thục Phi, "Người xem, vị này cũng là tôn nữ của nhà lão Thượng thư, xuất thân không cần phải nói, thiếp thân thấy tướng mạo cũng quan trọng  ——"

Ta và Trần Thục Phi cũng tiến tới nhìn: Ánh mắt của Liễu Chiêu Huấn không tồi, cô nương tôn nữ Thượng thư này quả thực xuất thân cao quý, nhìn cử chỉ cũng rất thanh tao lịch sự, chỉ là tướng mạo hình như có chút giống với khuôn mặt bánh bao của Liễu Chiêu Huấn, là mặt tròn phúc hậu.

Trần Thục Phi che miệng ho khan mấy tiếng, bà cười nói, "Vương Lung vẫn là ưa thích nữ hài nhi xinh đẹp hơn một chút, lúc các ngươi chọn hãy để ý khuôn mặt trái xoan một chút. Từ nhỏ đến lớn, hắn thiên vị về mặt trái xoa hơn."

Ta không khỏi sờ sờ lên cái cằm, cười khan nói, "Đáng tiếc, mấy nữ hài nhi cùng nhau lớn lên, bây giờ đều đã có phu gia, cho nên Vương Lung phải cưới lụi."

Trần Thục Phi liếc ta một cái, lại muốn vặn ta, "Nam nữ cấm kỵ lớn, nam nữ cấm kỵ lớn! Trước hôn nhân sống chung lâu ngày, cũng không phải là coi lễ giáo, nếu như không ——"

Liễu Chiêu Huấn ở bên cạnh phụ hoạ, "Nương nương chính ngài cùng Thái Tử Gia là thanh mai trúc mã lưỡng tiểu vô xai(*), hôn sự đã sớm định ở lứa tuổi dậy thì nên không bị hiềm nghi, cũng không thể lấy bản thân ra so với người khác, cho rằng Thuỵ Vương Điện hạ cũng không tôn kính giống như người......"

(*): Hai đứa con trai và con gái thuở nhỏ hồn nhiên chơi với nhau.

Trần Thục Phi mắng ta, ta không lời nào để nói: Ta không biết trước khi vào cung bà có quen hoàng thượng hay không. Nhưng Liễu Chiêu Huấn còn khinh bỉ ta, cái này thật sự rất không nên, ta hỏi Liễu Chiêu Huấn, "Đúng rồi, nghe nói dưới trướng ca ca ta —— ê a ưmh ưmh!"

Liễu Chiêu Huấn nhanh tay lẹ mắt, nhét một miếng bánh đậu xanh vào miệng ta, nàng cắn răng nghiến lợi xin Trần Thục Phi, "Nương nương tạm thời bớt giận, dù sao tuổi của thái tử phi cũng còn nhỏ......"

Mọi người lại làm ầm ĩ một phen, lúc này Trần Thục Phi mới trầm ngâm nói thật, "Thật ra thì cũng cần phải tiếp xúc, đây là chuyện một đời. Những thứ khác không nói, chỉ sợ nữ nhi người ta ghét bỏ chân của Vương Lung......"

Nhắc tới chân Thuỵ Vương, tất cả mọi người đều không nói. Ta nhẫn nhịn không được hỏi Trần Thục Phi, "Sao người không sợ biểu ca chướng mắt nữ nhi người ta? Ánh mắt của Thuỵ Vương cũng không thấp đâu."

Giống như Vạn Tuệ, lúc ấy nàng hầu như là người gặp người thích, Nguyên Vương, Đoan Vương, thái tử, đều có vài phần kính trọng với nàng, nhưng biểu hiện của Vương Lung như gió nhẹ nước chảy, chỉ xem Vạn Tuệ như một tiểu cung nữ bình thường bên cạnh ta như Tiểu Bạch Liên mà thôi.

Còn với ta thì sao...... Hình như cũng không phải là bởi vì ta xinh đẹp mà đối với ta vài phần kính trọng......

Thành thật mà nói, chỉ là nghĩ đến câu nói phía trên, ta liền có một chút xấu hổ: Chuyện của mình thì mình tự biết, tuy dáng dấp ta không kém, nhưng muốn nói đến xinh đẹp hơn người ngay trước Trần Thục Phi, Khuất Quý Nhân, thậm chí là Vương Lang, ta phải nói thật là bốn chữ này ta làm không được, mỹ mạo của ta ít nhất không hơn ba người này.

Như vậy, cũng là bởi vì tính cách, cử chỉ của ta, hay là bởi vì chúng ta cùng nhau lớn lơn từ nhỏ, lâu ngày sinh tình?

Vừa nghĩ như thế, quả thật ta lại bắt đầu hoài nghi đầu óc Vương Lang: Rốt cuộc ta tốt ở điểm nào? Mà hắn lại thích ta?

Vương Lung thích ta, còn có thể vì cho tới bây giờ ta cũng chưa từng để ý đến chân của hắn...... Nhưng Vương Lang thì sao, hắn là thái tử, địa vị tôn sùng, hình như điểm yếu duy nhất chính là Khuất Quý Nhân. Nhưng chuyện về Khuất Quý Nhân, biểu hiện của ta cũng không tốt hơn là bao.

Lúc ấy hắn nói, nếu như ta không phải là ta, hắn nhất định sẽ hận ta, chắc hẳn cũng có mấy phần thật lòng. Nếu như ta là hắn, ta nhất định sẽ rất ghét Tô Thế Noãn, ghét thiếu nữ phách lối tùy hứng, kiêu căng không biết tiến lùi.

May mà vận khí ta không tệ, Vương Lang chẳng những không hận ta, mà còn rất yêu thích ta. Thậm chí ngay cả Vương Lung, cũng dành cho ta một phần tình cảm mà ta không hưởng thụ nổi.

Chỉ là nên xử lý phần ân tình này như thế nào, thậm chí có nên xử lý hay không, ta còn không có một chút manh mối.

Ta trừng mắt nhìn khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp, cười nói tự nhiên trong bức hoạ, suy nghĩ đã sớm bay xa đến tận chân trời.

Vương Lung vừa tốt vừa thông minh như vậy, hắn sẽ không thể nào không nhìn ra tâm tư của ta, từ đầu đến cuối đều chỉ đặt trên người Vương Lang, cho dù năm đó cứ luôn mồm là không còn để ý, nhưng mà cũng chỉ là bịt tai trộm chuông(*). Thì tại sao hắn phải thích ta chứ?

(*): Tự lừa dối mình

Mà năm đó, khi ta kiên trì từ chối Vương Lang, thật ra thì hắn chỉ cần thừa thế xông lên, nói nguyện ý lấy ta, không chừng dưới tâm tình đang kích động của ta, thật sẽ đập nồi dìm thuyền cứng rắn muốn gả cho Thuỵ Vương, dùng cái này trả thù Vương Lang.

Kế sách đơn giản như vậy, ngay cả ta cũng nghĩ ra được, hắn cũng không thể không nghĩ tới. Mà ta cũnh hiểu rất rõ tính tình của Vương Lung, tuy rằng bình thường hắn như gió nhẹ nước chảy, nhưng vật mà hắn thật sự mong muốn thì nhất quyết sẽ không tặng cho người khác. Cho dù là mạnh mẽ đoạt lấy, hắn cũng quyết sẽ không buông tay. Từ nhỏ đến lớn, d/đ"l;q"d tuy rằng vật như vậy không nhiều, nhưng cũng có hai ba cái, một là đoản kiếm bảo thạch mà Nguyên Vương muốn xin ở chỗ phụ hoàng...... Hai là một bản cổ tịch tốt nhất vô cùng trân quý, ba là một bộ cổ họa biểu cô thích, những thứ đồ này hiện giờ đều nằm trong phòng Thuỵ Vương ở Lộ Hoa Cung, thỉnh thoảng Thuỵ Vương sẽ vào đó thưởng thức một hồi.

Thấy mầm biết cây, một người đối với đồ vật còn như vậy thì đối đãi với một người sẽ như thế nào, không cần nghĩ cũng biết..

Thì tại sao hắn lại không thừa cơ mà vào chứ?

Là bởi vì Vương Lang, hay là......

Mãi cho đến khi Trần Thục Phi gọi ta, ta mới phục hồi tinh thần lại, ngượng ngùng nói, "Cô nương này lớn lên thật đẹp mắt, ta nhìn đến ngây người."

Lấy cớ này, cũng không thể giấu giếm được biểu cô. Bà nghi ngờ quan sát ta một cái, cũng không hỏi tới cái gì, chỉ nói, "Người của Thụy Khánh cung đến bảo con qua đó."

Từ lúc tin chiến thắng truyền đến, cảm xúc của dượng ta trở nên rất cao, lần này gọi ta đến Thụy Khánh cung, đoán chừng không phải khen ta thì chính là thưởng cho ta, tóm lại là có chuyện tốt, ta nhảy dựng lên, cười phân phó Liễu Chiêu Huấn, "Giúp ta phục vụ biểu cô cho tốt, nếu như được thưởng, trở lại cũng có chút đồ tốt cho ngươi."

Liễu Chiêu Huấn trừng ta một cái, ngay cả một câu nói cũng lười đáp lại ta, biểu hiện không vâng lời như vậy lại giành được tiếng người khẽ tán thưởng của Trần Thục Phi, khiến ta cảm thấy một hồi bất đắc dĩ, liền vội vã ra khỏi phòng, để cho cặp đôi ngưu tầm ngưu, mã tầm mã khích lệ lẫn nhau.

Vừa ra khỏi cửa liền lại đụng phải Vương Lung, hắn cười cười với ta, khách khí nói: “Lục tẩu phải đi rồi à?"

Trước kia không biết, thấy Vương Lung thế nào cũng đều cảm thấy rất bình thường. Bây giờ biết tâm tư của hắn, ta ngược lại có chút không dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ là cười cười, liền chuyển tầm mắt nhìn chân của mình, "Mới vừa rồi đang giúp đệ chọn thục nữ trong bức hoạ đấy, bây giờ phải đi Thụy Khánh cung có chút việc."

Vương Lung lập tức nhíu mày, lộ ra chút không vui. "Không phải là cùng mẫu phi nói......"

Hắn nhỏ giọng lầm bầm, lại nhìn ta một cái, nuốt nửa câu còn lại.

Giữa hai người chúng ta giống như bị một loại không khí khó tả bao quanh, không khí này vừa mập mờ, lại có mấy phần ngầm hiểu lẫn nhau, tuy rằng không có đôi câu vài lời, nhưng Vương Lung đã biết ta hiểu ra, mà ta cũng biết hắn hiểu.

Ta lấy dũng khí, đưa mắt lên nhìn nhìn thẳng Vương Lung, nhẹ giọng nói, "Tiểu Linh Lung, đệ......"

Chữ đệ vừa ra khỏi miệng, lại có một chút cứng họng.

Thoáng cái liền nghĩ đến khi còn bé, ta đang ở trên cây tùng mai phục Vương Lang, hắn lại đứng dưới tàng cây vẻ mặt lo lắng nhìn lên ta, nhắc nhở ta, "Tiểu Ấm, muội đừng đạp trơn, muốn xuống thì hãy đạp lên bả vai của ta, đừng sợ...... Ai, coi chừng!"

Ta chuồn êm vào Tử Quang Các, muốn náo Vương Lang, lại bị hắn liếc nhìn, hắn cười một tiếng với ta, giơ ngón tay đặt lên môi, ý bảo ta sẽ không nói ra ngoài.

Vào lúc mùa xuân hoa đào mới nở, hắn không để ý đến chân của mình, đích thân leo cầu thang cắt cho ta một nhánh hoa đào......

Vô số hình ảnh đó nhất thời làm mờ hai mắt ta, đột nhiên, ta không biết vì sao lại nói thế.

Vương Lung lại giành trước một bước, mỉm cười nói, "Lục tẩu, vậy Vương Lung vào điện trước."

Thậm chí cơ hội nói chuyện cũng không cho ta, tiến vào Lộ Hoa Cung.

Ta đưa mắt nhìn bóng lưng Vương Lung, chợt hi vọng tự tận đáy lòng, tình cảm mà Vương Lung đói với ta không bằng những vật hắn đã say mê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play