Edit: beyours07

Lúc này tới cung Vị Ương Cung ăn cơm, vì che dấu tai mắt người khác, trước đó ngay cả Liễu Diệp Nhi ta cũng không nói, mà âm thầm bảo Tiểu Tịch Mai tới nói thầm cùng Khuất quý nhân. Đương nhiên lúc đi ra từ cung Vị Ương, cũng không có tiền hô hậu ủng về Đông cung.

Canh hai, cung Vị Ương thật sự quạnh quẽ - - ở đây đều là những cung nhân tuyển thị nhiều năm vô sủng, lại không có con, đương nhiên cách biệt hoàn toàn với trong cung náo nhiệt. Một đám người cẩn thận chặt chẽ, chỉ mong sao suốt ngày đóng cửa không ra. Không đợi tới lúc bầu trời tối đen, chung quanh cung điện tất cả đều đã khóa cửa. Nếu không phải đêm nay ánh trăng rất sáng, chúng ta còn phải đòi Khuất quý nhân lấy một cái đèn lồng đến soi.

Tuy thường xuyên ra ngoài đi dạo cùng Vương Lang, nhưng không có tùy tùng trước sau như thế này, hai người sóng vai đi, những năm gần đây cũng ít có. Ta đi vài bước, nhịn không được kéo tay Vương Lang, cười ha ha nói với hắn, "Chàng có nhớ trước đây chúng ta chuồn từ cung Hàm Dương, đi câu đêm bên hồ Thái Dịch hay không, lại còn không mang đèn lồng, đi vài bước ta sợ tới mức nắm chặt tay chàng không chịu bỏ ra..."

Vương Lang lập tức vô tình đập vỡ hồi ức của ta, "Ái phi, là nàng muốn đi câu đêm, là nàng túm ta đi cùng. Điểm này là không thể nghĩ sai đâu đấy."

"Được rồi, được rồi." Ta chu miệng lên thỏa hiệp, "Là ta muốn đi đêm câu, chàng chỉ là lo lắng ta, đuổi theo muốn ngăn lại, lại không ngăn được. Chàng quang minh chính đại nhất, chàng tốt nhất, được chưa?"

Thấy bên môi Vương Lang có một tia mỉm cười, ta hiểu được sự sắp xếp hôm nay, dù sao cũng là hữu hiệu, cùng ăn bữa cơm với Khuất quý nhân, cũng trấn an được tâm sự của Vương Lang.

Ta không nhịn được móc lấy khuỷu tay Vương Lang, tựa đầu trên vai hắn, hấp thụ nhiệt độ cơ thể hơi lạnh của Vương Lang. Thái Tử Gia nhìn ta một cái, khó có được là không ngăn cản ta mà nắm lấy bờ vai, dẫn ta thong thả chậm rãi bước về phía hồ Thái Dịch.

Lúc này, cả hai chúng ta ai cũng không nói gì, chỉ có tiếng bước chân vang lên, vang vọng mãi trong tai... Mãi cho tới khi ta bởi vì tựa vào hắn quá gần, giẫm lên chân Vương Lang lần thứ ba mới thôi.

"Tô Thế Noãn, nàng có thể đừng luôn luôn - -" Vương Lang không biết nên khóc hay cười nói, kéo ta ra xa một chút.

"Là do ta vụng về thôi mà." Ta nói vẻ cam chịu.

Trước mắt đã thấy hồ Thái Dịch, hắn đứng vững, ta mới đi lên một bước, đã có cánh tay kéo lại từ phía sau, ôm ta thật chặt.

"Tiểu Noãn" Vương Lang nói khẽ bên tai ta, "Cảm ơn nàng."

Tuy ta không thể nhìn thấy mặt Vương Lang, nhưng chỉ là thông qua giọng nói của hắn, dường như ta lại thấy được một Vương Lang khác hắn, hắn không phải là Vương Lang nở nụ cười tủm tỉm với ta, cũng không phải Vương Lang cau mày nói ta hư đốn, lại càng không là Thái Tử Gia tràn ngập tìm kiếm, dường như thế nào cũng không thấy đủ.

Đây là một Vương Lang tràn ngập cảm tình, tràn ngập thâm tình, trong lời nói của hắn thậm chí có một tia yếu đuối hiếm thấy.

Đây chính là Vương Lang, Vương Lang cho dù đối mặt nghịch cảnh trùng trùng, cũng rất ít khi nhíu mày, thậm chí ngay cả Hoàng thượng cũng cực kỳ hiếm có tình huống có thể khiến hắn khó chịu.

Đây là Vương Lang từ nhỏ đã dám ôm lấy cổ dượng ta, ngăn cản hắn nộ sát đại thần, đó là một Thái Tử Gia giải quyết vô số việc khó khăn thuận lợi trôi chảy, dưới sự đa nghi của Phụ hoàng có thể phát triển được cánh chim của mình.

Ta nghĩ rằng, cho dù hắn từng có thời điểm yếu ớt, cũng chẳng qua chỉ ngắn ngủn một cái chớp mắt, cũng chỉ biểu lộ ra ở trước mặt ta mà thôi.

Có một loại cảm giác chua sót lấp đầy trong lòng ta, ở nháy mắt này, thậm chí còn mãnh liệt hơn  cảm giác ngọt ngào. Ở một khắc này ta rất muốn, muốn quay đầu nhìn mặt Vương Lang, nhưng ta sợ ta làm kinh động tới hắn, sợ làm hắn cố nén sự biểu lộ, sự phát tiết đau lòng khó có được này trở lại.

Cho nên ta cũng chỉ có cách yên tĩnh chờ đợi, không biết từ khi nào tiếng thở gấp gáp của Vương Lang bình ổn lại, thậm chí chờ cho hắn ngừng run rẩy.

Sau đó, ta chờ đến lời hứa hẹn nhẹ nhàng của Vương Lang.

"Nàng yên tâm, ta nhớ ơn sinh, cũng tuyệt không quên ơn dưỡng.”

Ta chính là biết, đối với người như Vương Lang mà nói, mâu thuẫn lớn nhất giữa ta cùng Khuất quý nhân, hắn không có lý nhìn không thấu.

Mà sự đồng ý của hắn, tuy thanh âm không lớn, nhưng có một cảm giác trầm trọng, một hồi đã  lấp đầy suy nghĩ trong lòng ta.

Ta biết hắn đối với cô cô ta cũng không phải không có tình cảm, dù sao Vương Lang cũng có tám năm thời gian sớm chiều ở chung, lời nói việc làm của cô cô ta đều mẫu mực, từng chút từng chút mài dũa hắn thành bộ dáng hiện tại. Nhưng ta vẫn luôn không hiểu, phần tình cảm của hắn, hóa ra lại sâu đậm tới vậy. Thật giống như ta cũng không biết cô cô đối với hắn, cuối cùng là có bao nhiêu phần là chân tình. Sở dĩ bà thu dưỡng Vương Lang, có phải bởi vì vừa hay bà muốn đích thân nuôi dưỡng ra một người thừa kế cho dượng ta, mà tám năm sau khi bà buông tay nhân gian, có chút tình mẫu tử nào với Vương Lang lại hay không.

Chuyện trong cung đình trong làm ta cảm thấy không vui vẻ nhất một chính là cảm tình thường thường hay gắn với chính trị, mà một khi dính vào chính trị, rất nhiều việc liền không rõ ràng được rồi.

Mãi cho đến khi Vương Lang nói một câu này, ta mới hiểu được hắn đối với cô cô ta chung quy vẫn là có tình, có thể một phần tình cảm này không cản nổi tình cảm chân thành của hắn đối với Khuất quý nhân. Nhưng nếu chỉ đi theo theo Khuất quý nhân, Vương Lang hẳn sẽ không trở thành Vương Lang hôm nay.

Ta chỉ không chỉ là thân phận, còn có thủ đoạn, còn có khí độ của hắn. Mà Vương Lang đích thực là kế thừa khí độ của cô cô ta. Hắn hiểu được ý nghĩa của cô cô ta đối với hắn, mà không giống như Khuất quý nhân, chỉ thấy sự hư hỏng của cô cô ta, không nhìn thấy cái tốt của bà.

Một phần hứa hẹn này, đối Tô gia mà nói, quý trọng ngàn cân.

Nhưng mà nghĩ đến quá khứ của Vương Lang, nghĩ tới nhiều năm trước ta đã từng không hiểu chuyện như vậy, bị nuông chiều như vậy, ta lại không khỏi thì thào hỏi Vương Lang, "Chàng có từng chán ghét ta chưa?"

Đúng vậy a, ta đã từng nghi ngờ hắn hận ta, khi ta nghĩ lầm quan hệ của hắn và Vạn Tuệ, ta nghĩ hắn hận ta. Từ nhỏ đến lớn, ta được ngàn ân vạn sủng, vinh sủng hơn cả công chúa, thậm chí còn tư thế Thiếu chủ nhân ở cung Hàm Dương. Nói về thân phận, ta không tôn quý bằng Vương Lang, nhưng Vương Lang ở cung Hàm Dương là ăn nhờ ở đậu, ta ở cung Hàm Dương nhưng là danh chính ngôn thuận... Là, ta từng nghĩ, hắn chán ghét ta.

Vương Lang lại trầm mặc một hồi, mới thấp giọng nói, "Nếu nàng không phải nàng, ta sẽ căm hận nàng."

Hai chúng ta ai cũng đều không nói nữa, ta tinh tế thưởng thức cảm giác xót xa này, thật lâu thật lâu, mới nhẹ nhàng nói, "Vương Lang, chàng là thích ta.”

Bây giờ, cho dù Vương Lang vẫn không có trả lời như cũ, nhưng sự trầm mặc của hắn, đã không bị ta hiểu nhầm thành một loại cự tuyệt.

Bỗng nhiên ta thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cuối cùng ta cũng biết năm mười ba tuổi không phải mình ta tự mình đa tình, chính xác là Vương Lang cũng thích ta.

Chuyện này tuy nhỏ, nhưng đối với cá nhân ta lại vô cùng quan trọng, ở thời kỳ ta dậy thì đã là chỗ dựa cho toàn bộ hạnh phúc của ta, cuối cùng giờ cũng trở về.

Dù sao ta cũng thích Vương Lang.

Ta xoay đầu nhìn hắn, phát hiện hắn cũng đang nhìn ta.

Dưới ánh trăng lấp lánh của mùa thu, ánh mắt Vương Lang mềm mại hiếm thấy, nhiệt độ trên người hắn tuy không cao, nhưng nhiệt độ trong ánh mắt, có thể bổ sung sự ấm áp mà ta đang thiếu.

Ta mím môi, xấu hổ cười cười với hắn, thấp giọng nói, "Ta thật sự không biết, vì sao chàng lại thích ta. Lúc còn nhỏ ta không hiểu chuyện như vậy, ương ngạnh như vậy, tùy hứng như vậy... Ôi, Vương Lang, chàng thích ta điểm gì chứ?"

Mắt Vương Lang cong lên, nở nụ cười. Hắn nắm lấy cằm của ta, in lên đôi môi ta, nói trên môi ta.

"Đêm nay nàng sao lại dẫn ta đến Lộ Hoa cung ăn cơm?”

Người này luôn thích dùng một vấn đề đến trả lời một vấn đề khác.

Ta chu miệng lên muốn cắn hắn, cuối cùng lại vẫn là không có ngoan độc hạ nổi quyết tâm, chỉ là trầm mê giữa răng môi của hắn, trầm mê sự khiêu khích mà hắn mang lại cho ta, trầm mê Vương Lang.

Sau đó, vào thời khắc chỉ thuộc về hai người chúng ta, ta lại nghĩ tới Vương Lung.

Đột nhiên, phần mê đảo tâm thần này, có chút ảm đạm.

#

Mấy ngày tiếp đó, không khí trong cung cũng vẫn cực kỳ căng thẳng như cũ. Có điều chẳng có quan hệ tới Vương Lang, chủ yếu là ở chỗ dượng ta.

Dượng ta vốn là người tâm sự nặng nề, sự nửa điên không điên của ông, ta cảm thấy cực kỳ có thể là do ông suy nghĩ quá nhiều, nghĩ tạp rất hơn người bình thường rất nhiều. Mà một khi xảy ra chuyện quốc gia đại sự gì, người không có não như ta, thứ nhất không có mưu này kế ka, thứ hai rất nhiều chuyện căn bản chỉ nhìn được một đáp án, đương nhiên là ăn ngon ngủ ngon. Nhưng dượng ta thân là Hoàng thượng, rất nhiều việc ông có thể thấy được hơn mười cái đáp án, khó tránh có chút sốt ruột.

Mà sau chuyện ở Bồng Lai Các, gần đây nổi bật nhất là Dương tuyển thị vẫn chưa được diện kiến thiên nhan, Hồng tuyển thị có vẻ được sủng ái kia lại bị bệnh, dượng ta cũng vô tâm đi khai thác tân sủng, nói chuyện với ta, mãi nói, "Lão tử nhìn đến con, là nghĩ đến ca ca con...", vẫn lại là chẳng có cách nào nghỉ ngơi được. Cho dù là nói chuyện với Thái Tử Gia, nói qua nói lại, cũng luôn luôn muốn dính đến chiến sự Đông Bắc.

Lão nhân gia dù sao cũng là Đại Đương Gia, tâm tình ông không tốt, coi như toàn bộ Tử Cấm thành đều ngừng hô hấp theo, ngay cả việc vui như Đoan Vương đi đất phong, cũng sắp xếp rất vắng vẻ. Vào ngày hai vợ chồng họ khởi hành, Hoàng thượng thậm chí đều không ra mặt đưa tiễn con trai con dâu, chỉ có ta cùng Vương Lang tham dự cho Đoan Vương có thể diện.

Vương Lang vô cùng xin lỗi nói với Đoan Vương, "Gần đây tâm tư phụ hoàng đều đặt ở Đông Bắc..."

Đoan Vương mau chóng nói, "Không sao, sáng nay khi đi chào từ biệt, phụ hoàng cũng nói vài câu, trong lòng lão nhân gia có việc, tất cả mọi người đều có thể thông cảm, Lục đệ không cần nói nữa."

Đoan Vương phi cũng kéo tay ta ân cần dặn dò, "Hiện giờ trong triều bận rộn, Thái Tử Phi vẫn là cố gắng bảo trọng, nhất định đừng quá quan tâm, nếu không chúng ta ở đất phong cũng không có cách nào yên tâm..."

Hai vợ chồng này như là khắc ra từ một khuôn mẫu, đều thành thật thuần hậu như thế. Ta luôn cảm thấy Đoan Vương chỉ cần đổi toàn thân trang phục là có thể trực tiếp đi xuống làm việc được. Có thể vì khí chất mộc mạc này, cùng với bản nhân Đoan Vương cũng là trí tuệ mộc mạc, còn có chiều cao mộc mạc kia, hắn vẫn luôn sống những ngày cực kỳ mộc mạc, Hoàng thượng đối với hắn cũng tương đối mộc mạc - - ông ban cho Đoan Vương đất phong tại Sơn Tây, đó là một nơi có tiền.

Tuy hôm nay không cần đi học, nhưng tới cũng chỉ có hai vợ chồng chúng ta cùng Thụy vương, các ca ca phía trước sau đó sẽ đi đất phong, các đệ đệ phía sau lại đều phải đi học, cũng không tới. Ta cùng Vương Lang sóng vai đưa hai vợ chồng họ lên xa, lại cách cửa xe nói mấy câu cùng Đoan Vương. Thụy vương cũng tiến đến lưu luyến chia tay, vì thế hai vợ chồng đoàn xe của  Đoan Vương, dưới sự tham gia long trọng của Thái Tử Gia, bên người tất nhiên có người múa bút thành văn, chậm rãi xuất cung.

Ba người chúng ta đều đứng ngay tại chỗ, nhìn theo bóng xe của Đoan Vương rời đi. Ta không biết Vương Lang cùng Vương Lung đang suy nghĩ gì, nhưng suy nghĩ trong lòng ta ở một khắc này cũng cực kỳ đơn thuần.

Ta đang nghĩ, ngày đón dâu của Vương Lung không còn xa, hắn lại sẽ có động tác gì đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play