Nguyên Thương bệnh tốt lên sau, cũng đối với thân thể bản thân quen thuộc cùng hiểu rõ. Dựa theo khối thân thể này, bắt đầu trình tự huấn luyện sát thủ mà mình đã rõ như lòng bàn tay.

Lúc bản thân còn là sát thủ, không lúc nào là không muốn được tự do, khi ở trong đoàn sát thủ đã muốn chấm dứt loại huấn luyện tàn khốc vĩnh viễn không ngừng nghỉ kia. Nhưng rời khỏi tổ chức sát thủ, cũng không có thói quen bản thân trở thành kẻ tay trói gà không chặt, nên nay nàng dùng tiêu chuẩn huấn luyện so với lúc trước bị thúc ép nâng cao hơn để rèn luyện, khiến cho mỗi ngày mệt đến cực hạn mới có thể an tâm yên giấc.

Lúc trước, ở thời điểm huấn luyện là bị thúc ép, hơn nữa không biết huấn luyện thế nào để không tổn hại thân thể. Hiện tại Nguyên Thương đã từng trải qua hơn một lần huấn luyện, giờ bắt đầu lần nữa, liền biết phải dùng phương pháp nào an toàn, hợp lý nhất, để sau này không khiến thân thể bị tổn thương, hơn nữa so sánh thì hiệu quả tốt hơn nhiều. Nàng biết lợi ích từng cái huấn luyện, biết rèn luyện bộ phận nào của thân thể, càng biết tư thế chính xác của từng động tác huấn luyện. 

Về phần kỹ xảo giết người, phân biệt những bộ vị yếu ớt của thân thể, căn bản là không cần phải huấn luyện, vốn đã thành thục, chỉ cần quen thuộc thân thể của bản thân là đủ rồi.

Trừ lần đó ra, Tô Ấm còn dạy nàng một phương thức tu luyện nội lực để dưỡng thân. Nội ngoại đều luyện, tiến độ huấn luyện cũng nhanh hơn.

Không quá vài ngày, Nguyên Thương huấn luyện bản thân đã có hiệu quả, Trúc Ngữ, nha hoàn theo Nguyên Thương phỏng đoán cũng là võ lâm cao thủ xuất hiện.

“Phò mã, Công chúa mời ngài chuẩn bị đi du hồ.” Nhìn nàng thái độ cao ngạo, không giống như đối với phu quân của chủ tử nói chuyện ngược lại như đối với nô bộc nói chuyện, làm cho Nguyên Thương có chút phản cảm. Nhưng ở xã hội phong kiến, Phò mã vốn là nô bộc của công chúa, nha hoàn bên người Công chúa so với Phò mã địa vị cao hơn, này cũng là chuyện thường của Đại Yến quốc.

Tô Ấm đang muốn phản bác, Nguyên Thương lại trước một bước gật đầu:“Thỉnh hồi bẩm Công chúa, Tô Kì nhất định tương bồi. Bất quá, không biết lúc nào thì khởi hành?“.

“ Đầu sáng ngày mồng một tháng năm, Phò mã cứ qua phủ Công chúa nghênh tiếp Công chúa, đi đến Vi hồ.“.

Nguyên Thương thản nhiên gật đầu nói:“Được!“.

Đãi Trúc Ngữ rời đi, Tô Ấm hỏi:“Thiếu gia, ngươi như thế nào có thể đáp ứng đây? Lão gia nói, vị này Công chúa trí tuệ vô cùng, ít cùng nàng tiếp xúc, để tránh làm cho nàng nhìn ra sơ hở!“.

Nguyên Thương nói:“Ngươi như vậy che che dấu dấu, chẳng phải càng thêm chọc người hoài nghi? Không bằng thoải mái đi, đến lúc đó ta sẽ cẩn thận, nàng cảm thấy không có gì vui, lần sau tự nhiên cũng sẽ không gọi ta.“.

Đùa gì thế? Thật vất vả tìm được một cơ hội chạy trốn, như thế nào có thể cự tuyệt?

Tô Ấm nghĩ nghĩ, nói:“Thiếu gia nói có đạo lý!” Lại tiếp theo cười nói,“Thiếu gia bệnh tốt sau, giống như thông minh hơn nhiều!“.Nguyên Thương nói:“ Theo lẽ thường, mất cái này sẽ được bù đắp cái khác, ta trí nhớ bị tổn hại, nên tâm trí được khai mở, coi như là lão thiên gia bồi thường đi!“.

Tô Ấm vỗ cái ót nói:“Thì ra là như vậy...... Vẫn là thiếu gia đọc sách nhiều, có hiểu biết.“.

Nguyên Thương ôn hòa nhìn hắn cười. Tô Ấm cũng vui vẻ cười.

Tô Ấm này, rốt cuộc là thật hay giả bộ, như thế nào thật thà như vậy? Theo đạo lý mà nói, Tô Kì giấu một cái bí mật lớn như vậy, Tô Ấm là người thủ hộ duy nhất, hẳn phải nên là nhân tài kiên nghị, khôn khéo, cơ trí, tâm tư nhẵn nhụi mới đúng.

Tô Ấm quả thật kiên nghị, còn là một cái võ lâm cao thủ, tâm tư nhẵn nhụi, đối với phân phó của sư phụ cùng Tô Sách chấp hành không sót một chữ, một tấc cũng không rời bảo hộ nàng, liền ngay cả lúc nàng tắm rửa cũng canh giữ ở cửa không cho người tới gần. Nhưng mà, cùng khôn khéo, cơ trí liền hoàn toàn không liên quan. Nếu Tô Kì nguyên bản cơ trí, có thể bảo vệ mình hoàn hảo thì không sao, nhưng theo lời Tô Ấm nói, Tô Kì từ trước cũng không phải thông tuệ, ngược lại bởi vì từ nhỏ yếu ớt, lại cách xa mọi người, nên có chút yếu đuối đơn thuần.

Một người là trưởng tử của đại tướng quân, thân thể yếu đuối nhiều bệnh ; Một người là đệ tử của mưu sĩ đệ nhất, có võ nghệ siêu quần, nhưng lại đơn thuần không cơ trí, cổ quái! Cổ quái!

Nguyên Thương trong tổ chức sát thủ [ Hắc Sắc Chỉ Vân ]  bài danh gọi là Thập Tam. Ở trong [ Hắc Sắc Chỉ Vân ], lợi hại nhất là Ngũ Anh, Mười Kiệt Mười Sáu Hùng. Ngũ Anh là nhóm sát thủ được bồi dưỡng đầu tiên, bất quá thời điểm đào tạo còn chưa kết thúc, vì nguyên nhân thân thể cùng tinh thần mà chết. Cho nên lợi hại nhất là “Thập Kiệt Thập Lục Hùng”, này hai mươi sáu người chính là át chủ bài của  [ Hắc Sắc Chỉ Vân ].

Trong đó Thập Kiệt thực lực lại phi thường cường hãn, xa xa vượt qua “Thập Lục Hùng”, đều xếp hạng mười sát thủ toàn cầu, nghe nói bọn họ mười người thân thể cũng như Ngũ Anh phải tốn rất nhiều tiền cùng trả giá đại giới để cải tạo, sống không vượt quá ba mươi tuổi.

Nguyên Thương ở Hắc Sắc Chỉ Vân, thứ tự cùng bài danh giống nhau,  cũng là số 13. Nàng từng theo số 10 Tào Diệc học qua ám khí. Tào ở trong thế giới ngầm, được gọi là  ”Sát nhân phong”, là cao thủ về ám khí, tinh thông y thuật, bao gồm giải phẫu ngoại khoa cùng với thuật châm cứu. Nguyên Thương từng theo nàng chấp hành nhiệm vụ, cho nên cũng học được của nàng bảy tám phần bản lãnh, chính là thủ đoạn giết người xa xa không kịp mà thôi.

Tào được xưng “Sát thủ phong”, lại tinh thông ám khí cùng châm cứu, của nàng vũ khí thích dùng cũng không khó đoán. Nguyên Thương cũng được xem như nửa đệ tử của Tào, cho nên, ám khí nàng tinh thông, cũng giống nhau — Châm!

Nguyên Thương tỉnh lại sau, tìm đến đây một ít ngân châm cùng châm thép, giấu ở trên người, không rời bên mình. Theo thói quen hàng năm, nàng có cảm giác, không có châm, nàng liền cảm thấy giống như ở trong nguy hiểm giống nhau, chỉ có ám khí mới làm cho nàng có một chút cảm giác an toàn.

Buổi sáng đi chơi ngày đó, Nguyên Thương ở trên người giấu đầy châm thép cùng ngân châm. Ngoài ra, mang theo vàng bạc, vật phẩm trang sức không có ấn ký phủ Phò mã, cùng chút ít  bạc vụn mang theo tùy thân.

Từ phủ Phò mã đến phủ Công chúa, kỳ thật cũng không phải rất xa, ước chừng mất mười phút lộ trình mà thôi. Nhưng làm Phò mã - trượng phu của Công chúa, lại phải ở cửa chờ đợi thông truyền của Công chúa mới được đi vào.

Trúc Ngữ ở cửa đối với Nguyên Thương nói:“Công chúa cho mời Phò mã đi vào!“.

Nguyên Thương theo lời cúi đầu đi vào. Hạ nhân của Công chúa vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Phò mã, đều đối với Nguyên Thương chỉ trỏ:

“Thì ra đây là Phò mã!“.

“Nghe nói Phò mã là một võ lâm cao thủ, nhưng thấy thế nào lại gầy yếu như vậy?“.

“Không giống hậu nhân của tướng môn, này giống như môn đồ của Tào Ngự Sử, bộ dáng hệt tiểu tú tài!“.

Trúc Ngữ ở phía trước dẫn đường, như là không có nghe thấy giống nhau, tùy ý để bọn họ nghị luận. Tô Ấm tức giận nói:“Đám hạ nhân này, dám nghị luận chủ tử, chẳng lẽ một chút quy tắc cũng đều không biết sao?“.

Trúc Ngữ trừng mắt với hắn nói:“Công chúa cho mời Phò mã, cũng không mời ngươi! Ngươi theo tới làm cái gì?“.

Tô Ấm nói:“Lần trước cũng là Công chúa muốn gặp Phò mã, còn không có gặp đâu, Phò mã liền bị bệnh, lần này đến phủ công chúa, còn không biết bị đám hạ nhân các ngươi này một chút quy củ cũng không có ép buộc thế nào đâu, ta làm sao không đi theo cho được?“.

Từ xa, một cái thanh âm ôn nhuyễn nói:“Lời này của Tô hộ vệ, giống như phủ công chúa của bản cung chẳng khác nào đầm rồng hang hổ!“.

Trong thanh âm mang theo ý cười, Nguyên Thương ngẩng đầu nhìn thấy nàng tươi cười, như gió xuân. Tại đây trong đình viện sắc màu rực rỡ Công chúa xinh đẹp xuất thần, làm cho Nguyên Thương trong thoáng chốc lay động.

Định lực của một vương bài sát thủ Nguyên Thương ra sao? Liền ngay lập tức phục hồi tinh thần, khom mình hành lễ nói:“Công chúa điện hạ!“.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play