*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm, phủ Trưởng Công chúa.

Trong vườn hoa Dưỡng Tâm Các bày hai chiếc kỷ trà [ bàn thấp ], trên chiếc kỷ trà có một cây đàn cổ. Người ngồi ở trên là nhạc công Tiêu Tiêu, ở dưới là Tô Hinh.

Tô Hinh quy củ ngồi, hai mắt nhìn dây đàn, dường như rất chăm chú. Con ngươi linh động thỉnh thoảng hiện ra tia giảo hoạt khó nhận ra.

Tiêu Tiêu từng là cái tên đầu bảng của Như Ý Lâu, Hồ Châu, Như Ý Lâu là sản nghiệp của Thiên Ngọc Lâu, sau đó được Ngọc Khanh Hồng "biếu tặng" cho Cố Nguyệt Mẫn, từ đó là nhạc công của phủ Trưởng Công chúa.

"Tiểu Điện hạ, người lại thất thần rồi." Tiêu Tiêu dùng câu trần thuật.

Không phải Tô Hinh diễn không tốt, mà những năm này Tiêu Tiêu nhìn nàng lớn lên, đối với hành vi mờ ám của nàng đã quá rõ ràng. Mỗi một cái nghiêng đầu, mỗi một ánh mắt, Tiêu Tiêu phu tử [ lão sư ] đều có thể biết người học trò này lại đang có ý định trốn học.

Tô Hinh, mười ba tuổi, được Cố Nguyệt Mẫn hun đúc đã hiểu làm thế nào để dùng thái độ khác nhau đối phó với người khác nhau, chỉ thấy nàng ngoan ngoãn cười, ánh mắt vô tội nói: "Tiêu Tiêu, ta chỉ đang suy nghĩ thủ khúc năm đó người đàn cho mẫu thân!"

Nói đến chuyện này, Tiêu Tiêu nghiêm trang bên trong lộ ra mấy phần kính nể cùng hoài niệm. Lần đầu tiên nàng gặp Cố Nguyệt Mẫn, là ở Như Ý Lâu - Hồ Châu. Khi đó nàng còn không phải nhạc công danh chấn Nam Thục, chỉ là đầu bảng thanh lâu ca hát cầu sinh, Cố Nguyệt Mẫn cũng không phải là Trưởng công chúa khuynh quốc khuynh thành, là mà một tiểu nữ tử đi vào thanh lâu "bắt gian"...

Ngày ấy, các nàng ở trong phòng thương nghị thủ khúc, nàng đánh đàn, giúp Cố Nguyệt Mẫn phối nhạc múa, chuẩn bị thời gian ca vũ, chỉ cần một nhắc nhở, là có thể biết tính toán của đối phương, quả nhiên là tri kỷ trong âm nhạc, thế gian khó cầu...

Nàng từng nghĩ, nữ tử như vậy, rốt cuộc là ai mới có thể xứng đôi? Thiếu niên nghiêm túc thận trọng kia, sao có thể khiến nàng chân thành chờ đợi?

Mãi đến khi biết thân phận người nọ, mới biết, thì ra đó là Phò mã gia uy chấn thiên hạ!

Thì ra, vị Phò mã này là một nữ tử!

Thì ra, vị Phò mã này còn có biểu hiện như thế!

Tiêu Tiêu từ Tần lâu ra, ở trong bùn mà không nhuộm bùn, Cô Nguyệt Mẫn xuất thân hoàng thất nhưng ôn văn nhĩ nhã [ ôn tồn lễ độ ], xem như Kim Lan chi giao [ bạn bè ], hơn tám năm nay, nghiên cứu âm luật, danh nghĩa là chủ tớ nhưng lại là tri âm. Tuy rằng Tiêu Tiêu trở thành nhạc công đệ nhất Nam Thục, vẫn như cũ ở phủ Trưởng công chúa làm một Tây Tịch [ gia sư ] nho nhỏ.

Nhớ đến năm đó một khúc Thiên Lại Chi Âm [ âm thanh của trời ], Tiêu Tiêu không khỏi ngứa tay, bất tri bất giác đã bắt đầu biểu diễn.

Tô Hinh thấy kế sách dời sự chú ý thành công, như kẻ trộm cười đến híp mắt.

"A, phu tử, ta đi đến thư phòng phụ thân tìm cầm phổ!"

Tiêu Tiêu bất đắc dĩ nói: "Đi đi!" Nhìn nàng ngồi bên dưới như đứng đống lửa, ngồi đống than, tâm tư từ lâu không còn đặt ở chỗ này.

"Phu tử! Phu tử!" Bên tai có người khẽ gọi.

"Hả?" Nghiêng đầu nhìn lại, "Là Lục Tiêu a!" Tiêu Tiêu nở nụ cười, "Sao ngươi lại đến đây?"

"Phu tử, ngươi biết, Tâm nhi nàng..." Lục Tiêu lộ ra cười khổ có chút ngọt ngào.

Tiêu Tiêu cũng hiểu. Nửa tháng trước, có người nói Lục Tiêu cùng Chu Mộ Thanh ở rừng trúc ngoại ô Ích Châu đại chiến một trận, sau khi uống rượu "tinh tinh tương tích" [ thấu hiểu lẫn nhau ], say rượu ngơ ngác trở về. Từ ngày đó, vị đệ tử đích truyền của Phò mã gia đã bị Phong Nhị Lang gác cổng cự tuyệt ngoài cửa.

Tiêu Tiêu rất kinh ngạc, "Ai cho ngươi vào đây?" Tiểu Công chúa đã hạ lệnh cấm, Lục Tiêu đã bị xếp vào danh sách đen của phủ Trưởng Công chúa, ai dám kháng mệnh cho nàng tiến vào?

Lục Tiêu cười hì hì, giơ tấm mặt nạ trong tay lên, kề sát mặt, mang theo đồ trang sức nói: "Dịch dung thuật cơ bản, sư phụ dạy ta!" Dán mặt nạ lên, quả nhiên biến thành người khác, vừa nhìn liền biết tay nghề độc môn của Nguyên Thập Tam.

Tiêu Tiêu ở trong lòng lắc đầu. Tuy thuật dịch dung giống y như thật, nhưng Phong Nhị Lang là ai? Mười mấy năm làm lão thám báo, theo Phò mã gia nhiều năm như vậy, ngụy trang gì nhận không ra? Huống hồ Lục Tiêu còn là người quen! Chỉ là thông cả tiểu hài tử giận dỗi, mở một mắt nhắm một mắt thôi, cố ý cho nàng vào! Phong Nhị Lang cùng với đám quân sĩ đã xuất ngũ kia đang chờ xem hai tiểu hai tử "biễu diễn" đấy!

Lục Tiêu lấy mặt nạ xuống, rất cung kính cúi người hành lễ hỏi: "Phu tử, có biết Tâm nhi ở đâu không?"

"Tâm nhi nói muốn đi thư phòng tìm cầm phổ, có điều..."

Lục Tiêu vội vàng nói: "Có điều thế nào?"

"Chờ một lúc nữa là đến giờ thỉnh an Đại Trưởng Công chúa cùng phu nhân, Tâm nhi có lẽ đi Bắc Uyển..." Lời còn chưa nói xong đã thấy Lục Tiêu xông ra ngoài.

Đứa nhỏ này, hấp ta hấp tấp!

Có điều, sinh ở thái bình thịnh thế, thật tốt.

Tiêu Tiêu khẽ mỉm cười, tiếp tục đánh đàn...

Lục Tiêu biết rõ phủ Trưởng Công chúa như lòng bàn tay, đương nhiên này đều do từ nhỏ cùng Tô Hinh nhảy nhót tưng bừng trốn miêu miêu, đi nhà bếp trộm đồ ăn, leo tường ra ngoài chơi, đem bảo vật cất giấu của Phò mã cùng Trưởng Công chúa giấu đi đổi tiền tiêu vặt, trêu đùa thị vệ thị nữ... Từ trên xuống dưới mỗi một chỗ hẻo lánh nào hai người cũng đều rõ ràng, phụ cận có mấy con phố, mỗi một ngỏ nhỏ cũng nắm rõ...

Bắc Uyển của phủ Trưởng Công chúa, nàng nhắm mắt cũng có thể đi đến!

Bị Tô Hinh lạnh nhạt nửa tháng, nàng nào không rõ đây là Tô Hinh cố ý trừng phạt nàng? Dù nàng đã từng giải thích mấy chục lần, lại sâu sắc kiểm điểm tuyệt không uống say, nhưng sao Tô Hinh vẫn không chịu tha thứ cho nàng chứ? Trái lo phải nghĩ, cũng nghĩ không ra, nhưng tâm với tiểu hồ ly bốn năm nay vẫn không thể ngừng,...ngay cả kiếm pháp si mê nhất cũng khiến nàng mất hứng thú, nên quyết tâm, thừa dịp sư phụ cùng Trưởng Công chúa ra ngoài, liều lĩnh dù có nguy cơ bị phạt nặng cũng mở cơ quan cấm địa trong mật thất phủ Phò mã để lấy mặt nạ da người, thẳng đến phủ Trưởng Công chúa.

Dọc theo đường đi liên tục tránh né thị vệ, thị nữ, triển khai khinh công. Dùng Quy Tức Công lén lút tiến và Bắc Uyển. Mới vừa đi vào sân thì phát hiện có một bóng người nho nhỏ ngồi xổm trong bụi cỏ, không phải Tô Hinh thì là ai?

Nàng ngồi xổm trong bụi cỏ sau giả sơn, ống trúc áp sát giả sơn cùng góc tường, một đầu gắn liền với phòng ngủ chính, một đầu khác ở phía sau núi giả sơn. Tô Hinh núp sau giả sơn, không hề chớp mắt nhìn vào bên trong ống trúc.

Lục Tiêu không biết nàng làm gì, cũng không dám gọi nàng --- vạn nhất khiến thị vệ đuổi tới đem nàng mang ra ngoài thì xong rồi!

Lục Tiêu lặng lẽ đi đến, nhanh như chớp ra tay, che kín miệng mũi Tô Hinh, thân thể Tô Hinh cứng nhắc, rồi nhanh chóng mềm nhũn ra, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, làm một thủ thế chớ có lên tiếng. Lục Tiêu ngượng ngùng buông tay ra, không biết nên nói cái gì cho phải.

Tô Hinh như không có chuyện gì quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm ống trúc, phảng phất như trong đó có chuyện gì đó rất thú vị.

Tô Hinh đến đây đã hồi lâu.

Từ mấy hôm trước phụ thân và mẫu thân đón Hoàng cô nãi nãi cùng Hoàng tổ mẫu trở về, phủ Trưởng Công chúa liền trở nên vô cùng náo nhiệt. Một đám người dung mạo xinh đẹp, người người đều là cao thủ Tông sư, vị tỷ tỷ xinh đẹp là sư tổ của phụ thân, ca ca trẻ trung lại là cha của Thành bá bá... Có phải võ công luyện đến cảnh giới Tông sư sẽ càng ngày càng trẻ tuổi, càng ngày càng xinh đẹp?

Ngoại trừ phụ thân, mẫu thân, nàng thích nhất là Hoàng cô nãi nãi của nàng - Đại Trưởng Công chúa. Nhưng nàng không gọi Đại Trưởng Công chúa là "Hoàng cô nãi nãi" mà gọi là "Thường Y". Phụ thân và mẫu thân nói nàng không biết lớn nhỏ, nhưng Cố Thường Y thích nàng gọi như vậy, Tô Hinh cũng đặc biệt thích gọi như thế - Thường Y rõ ràng trẻ tuổi như vậy, không chênh lệch nhiều so với phụ thân và mẫu thân, sao lại gọi là "Cô nãi nãi" chứ?

Hoàng tổ mẫu... Tô Hinh có chút sợ nàng

Hoàng đế trẻ tuổi Cố Duệ "truy phong" Hoàng tổ mẫu là "Hoàng Thái hậu", mọi người đều biết nội tình nhưng không nói ra thân phận thật sự của nàng, chỉ gọi nàng là "Phu nhân".

Tô Hinh từ nhỏ đã có trực giác siêu cường, trong tiềm thức của nàng cảm giác được, vị Hoàng tổ mẫu xinh đẹp như thiên tiên kia đặc biệt nguy hiểm, là người đáng sợ. Hoàng tổ mẫu mặt luôn mỉm cười, nụ cười kia thân thiết mà nhu hòa, toàn bộ phủ Trưởng Công chúa, phàm là người gặp nàng, không có ai không thích nàng.

Nhưng Tô Hinh lại sợ nàng.

Sợ nàng, rồi không nhịn được lại ngưỡng mộ muốn thân cận nàng.

Nàng cười, như gió xuân ấm áp; ánh mắt của nàng, lại sâu không thấy đáy; lời của nàng, gột rửa lòng người. Mỗi một cái nhíu mày mỗi một nụ cười, đều tao nhã. Nhấc chân giơ tay, đều cao quý.

Tô Hinh nghe Mặc Lan nói mỗi một chuyện Hoàng tổ mẫu làm, nàng cảm thấy Hoàng tổ mẫu như thần tiên đứng trên cao, so với mẫu thân còn lợi hại hơn gấp trăm ngàn lần, lòng tràn đầy sùng bái cùng ngưỡng mộ. Chỉ là nàng không dám đến gần, bởi vì nàng thường xuyên cảm giác được ánh mắt Hoàng tổ mẫu nhìn người khác tuy rằng ôn nhu thân thiết, nhưng lại ngầm có uy nghiêm cách xa người ngàn dặm. Khi nàng nhìn phụ thân, luôn có loại nhìn xem xét tỉ mỉ, ngay cả nhìn mẫu thân cũng có nghiêm khắc, đốc thúc khó nhận ra.

Chỉ một ánh mắt, lại có thể chứa đựng nhiều thứ như vậy! Phát hiện điều này khiến Tô Hinh vừa kính vừa sợ.

Cuối cùng, Tô Hinh phát hiện một bí mật. Đó chính là mỗi khi Hoàng tổ mẫu nhìn Thường Y, những thứ khiến người khác sợ đều tan thành mây khói, chỉ còn lại ấm áp, mềm mại nhu hòa, mẫu thân từng nói, đó gọi là "Yêu".

Vì lẽ đó, mỗi lần Tô Hinh thỉnh an Hoàng tổ mẫu, nhất định phải đợi lúc có Thường Y. Vào lúc này, cô nãi nãi ở bên cạnh Hoàng tổ mẫu, tựa như khóm hoa dưới ánh sáng mặt trời, khắp nơi đều tràn ngập ôn nhu, khiến nàng cảm thấy hết sức thoải mái.

Hoàng tổ mẫu cùng Thường Y ở chung một chỗ, sau khi rời giường, Thường Y sẽ cùng phụ thân luyện kiếm, Hoàng tổ mẫu sẽ cùng mẫu thân nói chuyện. Tô Hinh muốn thỉnh an lúc có Hoàng tổ mẫu cùng Thường Y, nên sớm một chút đến Bắc Uyển.

Mấy ngày sau, Tô Hinh phát hiện bí mật thứ hai.

Lúc này vẫn còn là sáng sớm.

Mặc kệ đã định trời chưa sáng dậy sớm, Đại Trưởng Công chúa đã xao lãng thể dục buổi sáng nửa tháng. Vốn là thời điểm luyện tập, Đại trưởng Công chúa đem thể dục buổi sáng dời đến phòng ngủ.

Tô Hinh phát hiện ra bí mật này, từ nhỏ yêu thích nghiên cứu "Kỳ kỹ dâm xảo", tiểu Công chúa lấy sở học Cơ quan thuật cao siêu từ Nguyên Thương, tự mình làm ra "máy thu hình" nguyên thủy, ẩn úp ở bên ngoài phòng ngủ chiêm ngưỡng "thể dục buổi sáng" của Hoàng tổ mẫu cùng Hoàng cô nãi nãi.

Có kinh nghiệm từ lúc bốn tuổi đã "quan sát" phụ mẫu biễu diễn, Tô Hinh đồng học mặt không biến sắc, trấn tĩnh tự nhiên, Lục Tiêu đứng bên cạnh không biết gì, Lục Minh chủ có chút bồn chồn. Trong ống trúc thỉnh thoảng truyền đến tiếng rên rỉ như thống khổ hoặc như vui thích, thỉnh thoảng thở nhẹ kiềm nén như là tẩu hỏa nhập ma.

Lục Tiêu có chút lo lắng nhìn về phía phòng ngủ, nghĩ thầm chẳng lẽ sư tổ Cố Thường Y tẩu hỏa nhập ma sao? Đang lo lắng có nên vọt vào "cứu giá" hay không, cổ tay căng thẳng, nhưng Tô Hinh giữ nàng lại.

Tô Hinh kéo nàng ngồi bên cạnh mình, chỉ chỉ ống trúc muốn nàng xem.

Lục Tiêu nghi hoặc nghe theo chỉ thị của nàng, từ bên trong lỗ nhìn vào. Tô Hinh bên cạnh nhếch miệng cười giảo hoạt.

Trên giường Cố Thương Y vùi vào ngực của Túc Sa Duyệt Dung ôm eo của nàng đôi mắt khép hờ áp sát vào ngực nàng nghe nhịp tim đập của nàng trong nụ cười thỉnh thoảng hừ nhẹ thỏa mãn

Trên giường Cố Thương Y vùi vào ngực của Túc Sa Duyệt Dung, ôm eo của nàng, đôi mắt khép hờ áp sát vào ngực nàng, nghe nhịp tim đập của nàng, trong nụ cười thỉnh thoảng hừ nhẹ thỏa mãn. Tiên Thiên đỉnh nội lực gột rửa, khiến da thịt hai nàng như thiếu nữ nhẵn nhụi mềm mại, hiện ra hồng nhạt, kiềm diễm ướt át.

"Dung nhi..." Cố Thường Y gọi.

"Ừ?"

"Nói chuyện với ta đi..."

Túc Sa Duyệt Dung nửa nằm trên giường khẽ cười thành tiếng, vị nữ tử tuyệt sắc, sắc mặt có chút trắng xám bệnh lâu mới khỏi, nhưng hai gò má ửng đỏ, trong nụ cười tràn đầy mê hoặc khiến người ta tim đập thình thịch.

"Âm thanh ta khó nghe như vậy, ngươi không chán sao?" Lần dò xoa lấy gò má của người kia, đắm chìm trong lễ vật của người, đắc ý ở trước ngực của nàng liếm liếm còn có dấu hôn ngọt ngào, "Thiên lại chi âm, làm sao chán được?"

Túc Sa Duyệt Dung mười mấy năm không mở miệng, cho dù mỗi ngày đều có nội lực Tiên Thiên ôn dưỡng, nhưng cổ họng nhất thời chưa thể khôi phục, âm thanh có chút trầm thấp, có chút khàn.

"Dung nhi, ngươi nói một chút, những năm này, đều là ta nói ngươi nghe, nhưng ngươi không nói chuyện với ta, có phải nên bồi thường ta không?"

Cố Thường Y nhân cơ hội chơi xấu làm nũng, không thấy ánh mắt Túc Sa Duyệt Dung tràn đầy thương tiếc cùng thâm tình.

Mười ba năm. Năm năm tuyệt vọng, tám năm ước ao. Túc Sa Duyệt Dung giả chết, dùng tính mạng của mình cùng tình cảm của Cố Thường Y làm tiền đặt cược, kết quả hoàn toàn thắng lợi.

Nhưng dù thắng, Túc Sa Duyệt Dung cũng khó có thể vui vẻ.

Không ai biết, Túc Sa Duyệt Dung làm sao mưu tính, cũng không ai thấu hiểu được Túc Sa Duyệt Dung đến tột cùng có nắm chắc có thể cứu sống chính mình hay không, càng không ai biết, nàng hy vọng người trong lòng đau khổ yêu người khác, hay là chìm trong tuyệt vọng đợi nàng trở về.

Cố Nguyệt Mẫn từng than thở: "Có thể, mẫu thân cũng không biết."

"Thường Y." Túc Sa Duyệt Dung gọi một tiếng, "Lễ vật ta cho ngươi có thích không?"

Chuẩn bị cho Cố Thường Y một trăm phần quà sinh nhật. Sau mười ba năm, nàng trở về, những lễ vật kia như cũ vẫn là bí mật.

"Ta đều cất kỹ!" Cố Thường Y ngẩng đầu đối diện cùng nàng. Nụ cười đáp lại đầy sủng nịnh ôn nhu.

Nàng đặt tay lên khuôn mặt Cố Thường Y, "Thường Y, chúng ta sẽ không xa nhau nữa!"

Nàng thông minh như vậy, sao không biết những năm này Cố Thường Y khổ sở thế nào? Nàng vốn là thiên chi kiêu nữ, nữ nhi duy nhất của Thái tổ Hoàng đế, vô cùng tôn quý, nàng vốn hào hiệp dũng cảm, nữ hiệp tiếu ngạo giang hồ, được người đời sùng bái, nàng vốn tùy ý, phấn khởi, vui cười dưới ánh mặt trời, là hạnh phúc khiến người trong thiên hạ ước ao.

Bởi vì Túc Sa Duyệt Dung, bởi vì Túc Sa Duyệt Dung yêu nàng, đào một cạm bẫy là mồ chôn cho cả hai, vì vậy mà không còn..

Từ lúc quen biết đến nay đã hơn hai mươi năm, mưa gió, quyền mưu binh tai, trải qua phong sương khiến nàng không còn ngây ngô thuần khiết, năm tháng thống khổ để lại trong đôi mắt của nàng, tang thương khó có thể biến mất.

"Thường Y." Túc Sa Duyệt Dung bỗng nhiên mỉm cười, "Ngươi là của ta." Ngươi không phải là muội muội của Cố Kiến Khôn, không phải cô cô của Duệ nhi, không phải Đại Trưởng Công chúa - Trấn Bắc tướng quân của chúng triều thần, càng không phải là của những đối tượng oanh oanh yến yến mến mộ kia, ngươi chỉ thuộc về ta, là con mồi ta dùng nhiều thủ đoạn trong sáng ngoài tối lừa gạt chiếm được!

Hương ngọc tràn đầy cõi lòng, Cố Thường Y nào có tâm tư nghe ra thâm ý trong lời nói của nàng, chạm nhẹ vào môi nàng, hì hì nở nụ cười, "Ngươi cũng là của ta. Giờ thì ai cũng không cướp được ngươi!" Hoàng đế ca ca cũng không được! A, đúng rồi, bây giờ đã là Thái thượng hoàng.

Ở cạnh Túc Sa Duyệt Dung chỉ số thông minh của Cố Thường Y liền giảm xuống hai mươi phần trăm. Từ nhỏ chỉ cần ở cùng Túc Sa Duyệt Dung, thì không cần nàng phải động não suy nghĩ, bất kỳ vấn đề khó nào đều được nhắc nhở giải quyết, nàng chỉ cần nghe theo chỉ thị của phu nhân là đủ rồi.

Ngoài ra, ái tình cũng thường khiến con người mù quáng... Đương nhiên yêu nghiệt như Túc Sa Duyệt Dung cùng Cố Nguyệt Mẫn đều không nằm trong số này.

Cố Thường Y hôn vừa tách ra, Túc Sa Duyệt Dung liền vươn mình đề vai nàng lại, hơi cúi người, chóp mũi cùng chóp mũi chạm nhau, trán kề trán, ánh mắt nhìn nhau, nhẹ nhàng ma sát.

Ván cờ tình cảm này, nàng tiêu phí hai mươi năm, là ván cờ lâu nhất, ngay cả bản thân nàng cũng trở thành quân cờ. Lúc này, vừa kết thúc thu quân.

Lúc còn là thiếu nữ, mơ ước một ngày có thể nắm tay nàng, hy vọng xa vời, có một ngày, người này hết lòng yêu nàng, vì nàng hạnh phúc, khổ sở. Đau buồn cùng hạnh phúc. Bây giờ mở mắt là có thể nhìn thấy nàng, đưa tay là có thể chạm đến nàng, còn có gì khiến nàng vui vẻ hơn đây?

Xa nhau mười ba năm, Cố Thường Y thành thục, càng động lòng người, khiến nàng càng thêm chìm đắm. Đến cùng ai yêu ai nhiều hơn đây? Thật muốn lấy cái này là tiền đặt cược, có lẽ, đây là lần thua duy nhất trong cuộc đời nàng.

Ánh mắt Túc Sa Duyệt Dung dần dần mê ly, nụ cười càng thêm quyến rũ. Cố Thường Y nhìn thấy động lòng, không nhịn được nuốt nước bọt.

Tiếu ý của Túc Sa Duyệt Dung ngầm có mấy phần ngây thơ cùng giảo hoạt, đầu ngón tay từ trên người Cố Thường Y trượt xuống, đang bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo Đại Trưởng Công chúa buông lỏng chốc lát, liền bị trêu chọc khó có thể kiềm chế, vốn thân thể xích lỏa, lần thứ hai dây dưa.

Một lát sau, Cố Thường Y mắt lim dim nằm trên giường, hai tay gắt gao nắm lấy áo ngủ bằng gấm bên cạnh, khó nhịn hừ nhẹ: "Cho ta, Dung nhi...Ngươi làm sao.... dừng lại..." Nửa mở mắt, thấy Túc Sa Duyệt Dung nghiêm túc suy tư điều gì.

"Thường Y, ta nghe nói, mẫu thân của Lục Tiêu mỗi tháng đều đến quý phủ dùng cơm?"

Cố Thường Y suýt chút nữa nghẹn đến nội thương, nàng cảm giác như mười mấy năm trước làm rơi cái bát, mười mấy năm sau bụng đói cồn cào trước mặt đầy mỹ thực, chủ nhân không cho động đũa, một mực muốn lý luận vấn đề mà nàng đã quên sạch sành sanh.

"Dung nhi, ta cùng nàng không có gì...Nàng là mẫu thân của đồ tôn..." Dưới tình huống này làm sao có thể bình tĩnh giải thích?

Túc Sa Duyệt Dung từ từ rút ngón tay ra, vừa nói: "Cùng ngươi không có gì, có quá nhiều người --- Xa, ở Tấn Dương - Lâu chủ Thiên Ngọc Lâu, Ngọc Hoàn Điền, gần một chút, Nhạc Châu có Viên Nga, cũng tức là Lục phu nhân trẻ tuổi, cùng ngươi xưng huynh gọi đệ Trương Võ Phong - Trương đại hiệp, cùng ngươi Kim đỉnh luật kiếm có Đinh Dật sư thái của phái Nga Mi, hàng năm tặng ngươi dược tỉnh rượu - Dược Sư Hoàng Tuyền Cốc, Ngô Tiểu Tiểu, còn có Khúc phu nhân của Tiếu gia, Tần nhị tiểu thư của hiệu buôn Tần thị..."

Mỗi một cái tên Túc Sa Duyệt Dung nói ra, ngón tay phía dưới lại ra vào, chầm chậm, khiến Cố Thường Y rên rỉ thoải mái lại khó nhịn. "A,... Dung nhi...Chuyện này...chúng ta chỉ là bằng hữu...A...Ừm... Dung nhi... Ta sai rồi... Ta sẽ không để ý đến bọn họ nữa... Thật Dung nhi... mau mau... Ta không dám nữa... Dung nhi... A..."

Túc Sa Duyệt dung hôn vành tay nàng, "Thật sao? Nếu là bằng hữu, hôm nào để ta gặp bọn họ..." Sau đó giải quyết từng người một.

"Ừ...gặp..." Cố Thường Y lúc này không còn tỉnh táo, trong mắt đều là tình dục. Mặc kệ Túc Sa Duyệt Dung nói gì nàng cũng đồng ý.

Nghe thế Túc Sa Duyệt Dung mới thỏa mãn, phục vụ toàn bộ cho nàng. Mười mấy năm, đối với Túc Sa Duyệt Dung mà nói, chỉ như cảm giác vừa ngủ dậy, tỉnh rồi, tay nghề kỹ xảo cũng không giảm chút nào. Cố Thường Y cũng hiểu ý phối hợp cùng nàng, mạnh mẽ cong lưng, không ngừng nghênh hợp ngón tay linh động dưới thân, hai chân thon dài vô ý thức cong lên, ma sát da thịt đối phương, vui thích thở dài, biểu đạt mười mấy năm nhu tình.

Toàn bộ phòng lớn đều là mùi hương, trong lúc nhất thời chỉ còn lại tiếng dâm mị.

Mãi đến lúc vang ra một tiếng rên rỉ thật dài tựa như thống khổ tựa như vui thích, Cố Thường Y mới ngã vào lòng Duyệt Dung - đồng dạng cũng mệt mỏi, thở dốc.

"Dung nhi..." Vừa thở được, Cố Thường Y liền tinh thần phấn chấn mò lấy eo Túc Sa Duyệt Dung. "Chúng ta tiếp tục...." Nghĩ đến vừa nãy bị Dung nhi câu dẫn mê hoặc, tùy ý khống chế, Cố Thường Y liền không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, nhất định phải hòa nhau một trận.

"Cũng được. Điểm tâm cùng thuốc chờ buổi trưa rời giường hẳn tính." Túc Sa Duyệt Dung cũng không phản đối. Dù sao Cố Thường Y lúc lúc thân thiết tuyệt đối chịu không nổi, mặc kệ nàng ở phía trên hay là ở phía dưới.

Thần trí vẫn còn tỉnh táo, Cố Thường Y chần chờ một chút, "Lát nữa Tâm nhi sẽ đến thỉnh an..."

"Yên tâm đi, nàng sẽ không tới." Túc Sa Duyệt Dung ý tứ sâu xa liếc nhìn một góc nào đó, "Làm trưởng bối, chúng ta nên làm mẫu..."

Câu sau Cố Thường Y không rõ, Túc Sa Duyệt Dung đã ôm cổ của nàng kéo xuống, dâng lên môi thơm, môi lưỡi dây dưa, tiếp tục hương diễm.

Lục Tiêu đột ngột dời mắt, tim đập thình thịch.

Phu nhân nhìn thấy ta! Nàng nhìn thấy ta!

Lúc ánh mắt Túc Sa Duyệt Dung đối diện ống trúc, tâm Lục Tiêu thiếu chút nữa nhảy khỏi cổ họng.

Tô Hinh thấy dáng vẻ của nàng ngượng ngùng đỏ mặt, xấu xa nở nụ cười, rồi che giấu, làm thủ thế chớ lên tiếng với nàng, chỉ chỉ ngoài sân.

"..." Nhìn thấy hình ảnh mạnh bạo như vậy, tay chân Lục Tiêu luống cuống, tùy ý người yêu so với mình nhỏ hơn bảy tám tuổi lôi kéo rời đi.

Tô Hinh tập mãi thành quen, đi ra sân, giải thích với nàng: "Ngươi đừng lo lắng, Hoàng tổ mẫu sẽ không trách tội chúng ta. Nàng nhìn, chỉ là nhắc nhở chúng ta nên rời đi mà thôi."

Cũng khó trách Tô Hinh kính nể Túc Sa Duyệt Dung, cơ quan ở chính phòng Bắc Uyển, Tô Hinh không cần đến gần cũng có thể ăn cắp, dưới sự yểm trợ của Quy Tức Công ngay cả Tiên Thiên đỉnh như Cố Thường Y cũng có thể giấu giếm, nhưng lại không giấu diếm được người tỉ mỉ như Túc Sa Duyệt Dung. Nhưng Túc Sa Duyệt Dung lại cho phép tôn nữ, cháu rể "quan sát", lại khiến người khác không rõ ---Thường thì, chuyện như vậy không thể để hậu bối nhìn thấy chứ? Làm sao cũng sẽ cảm thấy lúng túng chứ? Thật không biết nàng nghĩ thế nào?!

 Nhưng Túc Sa Duyệt Dung lại cho phép tôn nữ cháu rể quan sát lại khin người khác không rõ ---Thường thì chuyện như vậy không thể để hậu bối nhìn thấy chứ Làm sao cũng sẽ cảm thấy lúng túng chứ Thật không bit nàng nghĩ th nào

-------------------

║Hoàn║

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play