| Thiên Anh năm thứ chín, Thục Châu. |

"Tâm nhi, Tâm nhi -" Ngoài cửa phủ Trưởng Công chúa, nữ tử áo lam mắt thấy cửa đại môn sắp đóng, nhảy lên một cái, bay ra ba bốn trượng, trực tiếp đáp xuống cửa lớn được sơn đỏ, dùng sức gõ cửa.

Đại môn mở ra một khe hở, lộ ra hai má phấn điêu ngọc trác * đáng yêu, cô gái chỉ mười ba mười bốn tuổi, tươi cười thân thiết, ánh mắt linh động, khiến người thương yêu.

( * ) Phấn điêu ngọc trác: như ngọc đã được chạm khắc mài dũa, chỉ bé gái xinh đẹp đáng yêu.

"Tiêu tỷ tỷ, xin hỏi ngươi có chuyện gì?"

Lục Tiêu vội vàng giải thích nói: "Ta cùng Mộ Thanh chỉ là luận bàn mà thôi, năm năm trước nàng thua ta nên không phục, không nên đến khiêu chiến... Ta thân là võ lâm minh chủ, không thể không ứng chiến..." Làm người kế thừa của Cố Thường Y, Nguyên Thương, tục truyền mười hai tuổi liền chém giết giặc cướp mặt không đổi sắc, Lục nữ hiệp vang dội võ lâm, giờ phút này lại nói năng lộn xộn, "Mộ Thanh là người thừa kế của Thiên Ngọc Lâu... Thiên Ngọc Lâu cùng Thiên Cơ Môn ba đời nay vẫn luôn bất hòa, nhưng cũng muốn phải hơn một chút... Ta không thể thua nàng, nàng cũng không muốn thua ta..."

Tô Hinh thật lý giải gật đầu nói: "Ừ, ta biết, Mộ Thanh tỷ tỷ hàng năm đều phải tới tìm ngươi tỉ thí vài lần mà thôi."

Lục Tiêu sắc mặt vui mừng: "Vậy ngươi tha thứ cho ta?"

Tô Hinh cười tủm tỉm đáp: "Ta cũng không có giận ngươi."

Lục Tiêu thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi... Cái kia, Tâm nhi..." Nói xong nhấc chân muốn nhảy vào cửa.

Phong Nhị Lang giữ cửa quát một tiếng: "Đứng lại! Ai cho ngươi vào?" Phong Nhị Lang hung dữ nghiêm mặt trừng mắt nàng, dưới sự hỗ trợ của mười mấy gia đinh hung thần ác sát đã xuất ngũ có vẻ rất chân chó [ nịnh bợ ]rất bưu hãn, "Không có mệnh lệnh của tiểu Công chúa, ai cũng không cho phép tiến vào! Đừng tưởng ngươi là đệ tử của gia thì ta sẽ niệm tình riêng, đây là phủ Trưởng công chúa, không phải phủ Phò mã!"

Lục Tiêu không hiểu được, nhìn về phía Tô Hinh, nói: "Tâm nhi, ngươi đây là..."

"Tiêu tỷ tỷ a, ngươi còn có chuyện gì sao?" Tô Hinh tươi cười đã có năm phần công lực của Cố Nguyệt Mẫn, khiến Lục Tiêu như bị sét đánh không nói nên lời.

"Tỷ tỷ nếu không có việc gì, ta đây đi trước. Mẫu thân muốn khảo âm luật của ta." Nói xong xoay người bước đi. Lục Tiêu muốn đuổi theo, thì thấy đại môn trước mắt sắp đóng lại, nàng vội vàng thi triển khinh công lui về phía sau, liền nghe thấy " phanh " một tiếng, nếu vừa rồi bị đại môn được đặc chế nặng mấy trăm cân va phải, võ lâm cao thủ như nàng cũng phải mặt xám mày tro.

Lục Tiêu nhìn tường viện phủ Trưởng Công chúa, trèo tường không phải không được, nhưng nghĩ đến trong phủ Trưởng Công chúa còn có một đống thị vệ khó chơi, nàng cảm thấy với công phu hiện giờ còn không đủ để từ trong vòng vây tầng tầng lớp lớp này nhìn thấy người trong lòng.

Đứng ở cửa, Lục Tiêu khóc không ra nước mắt.

Tô Hinh tâm tình lại rất tốt, một đường sôi nổi đi đến Tử Viên, thấy một bóng dáng nữ tử ngồi trong lương đình đang trầm tư nhìn bàn cờ trên bàn, nhào tới ôm vai của nàng.

"Mẫu thân "

Cố Nguyệt Mẫn đưa tay sờ sờ đầu của nàng, nói: "Ngươi lại khi dễ Tiêu nhi?"

Tô Hinh cau mũi đáng yêu, làm nũng nói: "Mới không có đâu! Mẫu thân, người không biết, nàng rất mềm lòng, người ta mượn lý do tiếp cận nàng, rõ ràng là vì thích nàng thôi, nàng còn không có cự tuyệt! Nếu ta không bắt chẹt nàng, nàng sẽ không kiên quyết cự tuyệt người ta đâu!"

Cố Nguyệt Mẫn nhéo nhéo mũi của nàng, cười nói: "Giảo hoạt!"

Tô Hinh đắc ý nói: "Đương nhiên! Con là nữ nhi của ai chứ?" Nhìn nhìn chung quanh, nói, "Mẫu thân, phụ thân đi ra ngoài?"

Cố Nguyệt Mẫn nói: "Hoàng cô cô và Hoàng tổ mẫu của ngươi đã trở lại, phụ thân đi dẫn ngựa. Đi, đi đón các nàng!"

Tô Hinh trước mắt sáng ngời, nói: "Hoàng tổ mẫu không phải đi núi Thanh Thành chữa bệnh sao? Chữa khỏi rồi?"

Ba tháng trước, huỷ bỏ nội lực sáu lần, Cốc chủ Hoàng Tuyền Cốc - Thành Thiên Xa sáu lần tu luyện lại từ đầu, dưới sự hậu thuẫn của các vị tông sư, vừa vận chuyển nội lực vừa tìm linh đan, lần thứ bảy đạt tới Tiên Thiên đỉnh, kinh mạch mở rộng đến mức khó có thể tưởng tượng nổi!

Vị cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong này, đứng ở núi Thanh Thành, thả ra uy áp, lại có thể khiến cho toàn bộ cao thủ từ Hậu Thiên trở trên cảm thấy áp lực.

Trong lúc Thành Thiên Xa phóng ra uy áp, Cố Nguyệt Mẫn đứng bên cạnh Nguyên Thương nghe nàng nói thầm một câu: "Đây không phải là tu chân trong truyền thuyết đi?"

Giới hạn tập võ cao nhất, bước vào võ đạo, không phải truyền thuyết trong đời trước  " Dùng võ nhập đạo " sao?

Dưới ánh mắt ép hỏi của Cố Nguyệt Mẫn, Nguyên Thương đem suy đoán nói ra, nhóm võ lâm tông sư núi Thanh Thành nhất thời kích động. Lần đầu tiên nghe nói từ " Tu chân " này, nhưng không ảnh hưởng lý giải của bọn họ, tu thành thần tiên mà thôi, ai mà không biết?

Một tháng trước, Lữ Thiên Tứ đem Giao Long Giác đến, dưới nghiên cứu và thảo luận của Nguyên Thương cùng Tiêu Dao Chân Nhân, Thần Cơ Tử và nhóm tông sư, coi đây là phối liệu, hỗn hợp rất nhiều dược liệu cực phẩm chế thành " Võ đạo đan ", Thành cốc chủ bế quan chín ngày, không ăn không uống, lúc xuất quan, đột phá Tiên Thiên đỉnh, hoàn thành xong võ đạo!

Nghe nói lúc xuất quan, Thành cốc chủ toàn thân đều không sạch sẽ, cùng cảnh giới tu chân Trúc Cơ không phải rất giống nhau sao?

Một đường võ đạo, lúc này chỉ là bước đầu tiên! Bởi vậy có thể thấy được chúng tông sư hưng phấn! Trên đường học võ bọn họ lại có mục tiêu mới, hơn nữa mục tiêu lại rất rộng lớn - Tu chân! Bọn họ muốn là nhóm người tu chân đầu tiên sáng tạo ra công pháp của thế giới này! Bọn họ muốn trở thành nhóm người tu chân đầu tiên của thế giới này! Tuy rằng con đường gian nan, bọn họ lại nguyện ý tìm tòi tiến bước!

Có vị cao thủ vừa bước vào cánh cửa tu chân này, trị liệu kinh mạch tổn thương không phải là không có khả năng. Cố Thường Y lập tức mang theo Túc Sa Duyệt Đứng lên đỉnh núi Thanh Thành nơi có linh khí sung túc nhất, do Thành Thiên Xa thì châm, Ngũ đại tông sư hộ pháp, đội hình cứu hộ xa hoa nhất thiên hạ xuất hiện.

Cố Thường Y rời đi đến bây giờ, đã qua hơn mười ngày, rốt cục có tin tức.

Nguyên Thương đứng ở cửa, nắm Dung Dung, bảo mã đỏ thẫm, còn có tiểu Hắc Lân Phong, mặt mỉm cười, nhìn thê tử cùng nữ nhi.

Nguyên Thương đến thế giới này, vừa vặn mười năm. Thời gian mười năm, khiến một sát thủ lạnh lùng như nàng trở thành một người hạnh phúc nhất trên đời này. Mười năm trước nàng sẽ không cười, mười năm sau, toàn bộ Thục Sơn đều biết, Phò mã gia, Trung Nghĩa tướng quân là một vị nữ tử tao nhã truyền kỳ.

Nàng hướng Cố Nguyệt Mẫn vươn tay, cười nói: "Mẫn nhi, đi thôi!"

Đã là Tiên Thiên cao thủ - Cố Nguyệt Mẫn đưa tay đặt vào bàn tay nàng, không ngại phiền phức, tùy ý để nàng đỡ lên ngựa. Tô Hinh le lưỡi, nhìn cha mẹ cười ái muội, chính mình leo lên Hắc Lân Phong, cười khanh khách nói: "Phụ thân, mẫu thân! Đi thôi!" Rồi thúc ngựa chạy ra ngoài.

Cố Nguyệt Mẫn nhìn bóng lưng của nàng, cười nói: "Tâm nhi đã trưởng thành."

Nguyên Thương cùng Cố Nguyệt Mẫn cưỡi ngựa sóng vai, nói: "Đúng vậy, lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, nàng mới chỉ lớn chút xíu..., khi đó..."

Cố Nguyệt Mẫn xuất thần nhìn Nguyên Thương. Nguyên Thương năm nay hai mươi sáu tuổi, vốn thấp hơn nàng hiện tại lại cao hơn nàng một cái đầu, nhưng bộ dáng vẫn giống trước đây.

Nguyên Thương thấy nàng thất thần, dừng nói, hỏi: "Làm sao vậy, Mẫn nhi?"

Cố Nguyệt Mẫn nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Ta cảm thấy, nhận thức ngươi giống như mới ngày hôm qua, nhưng chúng ta rõ ràng đã trải qua nhiều chuyện như vậy..."

Nguyên Thương cười nói: "Thời gian chúng ta bên nhau sẽ còn rất lâu. Nói không chừng, chúng ta đều sẽ trở thành yêu quái lão bất tử!"

Cố Nguyệt Mẫn có chút lo lắng nói: "Ngươi nói mẫu thân thấy ta, có kinh ngạc hay không?"

Nguyên Thương nghĩ nghĩ, nói: "Sẽ có đi, dù sao, đối với nàng mà nói, ngươi là một đêm trưởng thành."

Cố Nguyệt Mẫn bỗng nhiên giảo hoạt cười nói: "Mới sẽ không! Mẫu thân thông minh muốn thành tinh! Ta hoài nghi nàng đã sớm tính được lúc nào mình sẽ tỉnh lại! Quyển《 Võ đạo chân kinh 》 không phải do nàng đưa cho mấy lão tông sư sao? Nói không chừng tất cả đều nằm trong tính toán của nàng!"

Tập võ đến Tiên Thiên đỉnh, sẽ kéo dài tuổi thọ, thậm chí sẽ cải lão hoàn đồng, sống đến hai trăm tuổi cũng không thành vấn đề, đến cả người phàm cũng không nhịn được đoán: Sau Tiên Thiên có thể còn có cảnh giới khác hay không? Cảnh giới này có phải sẽ thọ lâu hơn? Cứ như vậy đi tới có phải hay không sẽ trường sinh bất tử? Người thông minh như Túc Sa Duyệt Dung, chẳng lẽ không đoán được?

Giả sử như nàng đã suy đoán đến việc tu chân, vậy thì sống lâu hơn một hai hay mười năm cũng có vẻ không đủ, nàng toan tính nghĩ đến, chờ đến khi nàng và Cố Thường y ở bên nhau thời gian có thể rất dài không có kỳ hạn, mà Thái Thượng Hoàng Cố Kiến Khôn cuối cùng cũng sẽ có sinh lão bệnh tử, mặc kệ Cố Duệ có thể làm Hoàng đế hay không, hoặc là nói mặc kệ người nào làm Hoàng đế, đều không sao cả, cùng lắm thì mang theo con trai con gái ẩn cư tu tiên, không có Hoàng đế nào dám đắc tội thần tiên...

Trời ạ!

Nguyên Thương người đầy mồ hôi lạnh. Nghĩ đến có người mẹ vợ như vậy, nàng cảm thấy những ngày về sau rất áp lực. Nguyên Thương cảm thấy trước tiên nên thẳng thắn.

"Này, Mẫn nhi a..."

"Ừ?"

"Ta có một chuyện muốn nói với ngươi..."

"À." Cố Nguyệt Mẫn hứng thú có vẻ ít hơn trước.

"Có liên quan đến lai lịch của ta..."

"Rất quan trọng sao? Nếu không quan trọng chúng ta trở về rồi trò chuyện tiếp đi!" Cố Nguyệt Mẫn đầy mặt mỉm cười, giục ngựa đi về phía trước, nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện nụ cười của nàng so với Tô Hinh đối với Lục Tiêu ý cười càng sâu hơn mấy lần, "Tâm nhi ở phía trước chờ chúng ta, đi thôi!"

Nguyên Thương lau mồ hôi lạnh, rút roi đuổi theo: "Mẫn nhi, ngươi chờ ta —"

║Hoàn║

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play