Sau khi ba người ăn xong điểm tâm, Nam Qua liền nằm ở trên giường của Mèo Con ngủ trưa, Lan Nhân muốn giúp Mèo Con thu dọn chén đĩa, Mèo Con nói: “Nhân tỷ tỷ, tỷ đi nói chuyện với Chiêu Đệ tỷ đi, nơi này có muội thu dọn là tốt rồi” Lan Nhân nói: “Muội không đi sao?” Mèo Con cười nói: “Muội thu dọn xong rồi mới đi” Lan Nhân gật gật đầu nói: “Được, vậy tỷ đi trước” Tuy nói hôm nay bề bộn nhiều việc, nhưng phòng bếp của Cố gia lại im lặng, bởi vì đầu bếp đều nấu cơm ở bên ngoài, Mèo Con rửa chén đĩa xong, nhìn thấy ba cái lòng đỏ trứng, suy nghĩ thời tiết hiện tại rất nóng, lòng đỏ trứng này phỏng chừng không để được đến ngày mai, vẫn là hiện tại nấu đi? A, hay theo ý ban đầu, làm bánh ngọt đi. Dù sao mọi người luôn luôn thích ăn. Lúc này ở cửa xuất hiện một thân ảnh, Mèo Con kinh ngạc hỏi: “Gia Bảo ca, tại sao huynh lại ở trong này?” Tôn Gia Bảo khuôn mặt nhỏ nhắn trướng hồng hồng nói: “Tiểu Miêu muội muội, còn có cái gì ăn không?” Mèo Con hỏi: “Huynh đói bụng sao? Chưa ăn cơm trưa sao?” Tôn Gia Bảo đỏ mặt nói: “Ừ, ta vừa mới cùng bọn Cố Toàn và Liễu Văn Lý đi chơi, đã quên ăn cơm trưa” Mèo Con vừa nghe không khỏi hỏi: “Tiểu ca của ta đâu? Huynh ấy cũng chưa ăn cơm trưa?” Tôn Gia Bảo nói: “Cố Toàn đi tìm Cố bá mẫu rồi” Mèo Con gật gật đầu nói: “A, như vậy à. Gia Bảo ca, trong đây không có sẵn điểm tâm, huynh muốn ăn cái gì? Ta làm cho huynh” Tôn Gia Bảo nhãn tình sáng lên nói: “Ta muốn ăn vằn thắn có được không?” Mèo Con vừa nghe không khỏi có chút khó xử nói: “Nhưng mà nhà của ta không có vỏ bánh vằn thắn, hiện tại làm cũng không kịp. Không bằng ta làm cho huynh một bát canh trứng? Dùng sữa nấu, rất ngon” Tôn Gia Bảo gật gật đầu nói: “Được, cám ơn Tiểu Miêu muội muội!”. Khó trách mẹ hắn nói, có chuyện gì cứ trực tiếp đi tìm Mèo Con muội muội là được! Mèo Con cười cười nói: “Cái này có gì mà phải cảm ơn”. Nàng nhóm lửa, ở trên bếp nấu một nồi nước, sau đó đem lòng đỏ trứng đánh ra, cho thêm sữa, đường trắng quấy đều, phân thành ba bát, đặt ở trên bếp hấp. Thấy Tôn Gia Bảo ôm bụng, bộ dáng tội nghiệp nhìn lên trên bếp, không khỏi cười lấy từ trong rổ trái cây ra một ít quả sơn trà nói: “Gia Bảo ca, huynh ăn trước vài cái miếng sơn trà đi, đây là tứ ca đi hái đấy” Tôn Gia Bảo rất là đói, hơn hai mươi quả sơn trà lập tức liền ăn xong, hắn thèm nhỏ dãi nhìn cây sơn trà ở phía sau Mèo Con, tựa hồ còn muốn ăn. Mèo Con cười nói: “Đừng ăn, bụng huynh còn đói a, ăn nhiều không cẩn thận lại bị tiêu chảy, một hồi có bánh ngọt ăn rồi”. Nàng giẫm lên trên cái ghế nhỏ, dùng thìa đè cái bánh ngọt, vừa lòng nhấc xuống, tắt bếp. “Xong rồi”. Nàng đem một chén bánh ngọt đến trước mặt Tôn Gia Bảo nói: “Ăn đi” “Mèo Con, muội ở đâu?”. Thanh âm Cố Phúc truyền đến. “Muội ở đây”. Mèo Con nói: “Đại ca, có chuyện gì sao?” Cố Phúc vào cửa liền nhìn thấy Mèo Con làm bánh ngọt cho Tôn Gia Bảo, không khỏi hơi hơi nhíu nhíu mày: “Tiểu ngũ và Văn Lý còn chưa ăn cơm, muội có cái gì ăn không?” Mèo Con chỉ chỉ hai cái bánh ngọt hãy còn nóng nói: “Muội vừa làm xong, chuẩn bị một hồi đem đến cho các huynh ấy ăn !” Cố Phúc nghe vậy cười cười nói: “Chúng nó đang ở trong tân phòng, muội đem qua đưa cho chúng nó đi” Mèo Con lắc đầu nói: “Đại ca huynh giúp ta đưa đi đi. Muội muốn chuẩn bị canh giải rượu cho mọi người” Cố Phúc nghĩ nghĩ nói: “Cũng tốt, lại đây, Gia Bảo, theo ta cùng đi vào tân phòng tìm tiểu ngũ và Văn Lý chơi nào!” Tôn Gia Bảo đang ở vùi đầu ăn, nghe được lời nói của Cố Phúc, mờ mịt ngẩng đầu, “A” một tiếng, kỳ thật hắn rất muốn ở chỗ này ăn. Nhưng Cố Phúc một phen kéo áo hắn: “Đi thôi! Nam hài tử, ở trong phòng bếp thành bộ dáng gì nữa!” Mèo Con nhìn hành động của đại ca, hé miệng thú vị cười, lấy một cái nồi nấu thuốc, chậm rãi bỏ thuốc giã rượu vào. Kỳ thật nàng một chút cũng không thích địa phương náo nhiệt, càng không thích cùng người xa lạ nói chuyện phiếm, cho nên nàng mới không chịu đi vào trong tân phòng cùng tân nương nói chuyện. Sau khi ăn cơm chiều xong, mọi người liền lục tục ra về, mà có chút thân thích bởi vì ở xa, buổi tối đã bị Cố gia giữ lại, ngủ một đêm ngày mai mới đi. Trong nhà trừ bỏ tân phòng ngoài, từng cái phòng đều ngủ đầy người. Trong phòng Mèo Con kể cả Lan Nhân thì có tổng cộng là năm người. Sau một đêm, sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng mọi người đã rời đi. Sau đó Cố gia bắt đầu chuẩn bị hành lý cho Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc, Mèo Con cả ngày giặt giũ rồi phơi nắng, đem chăn đệm trong phòng mình tất cả giặt sạch. Vương thị nhìn thấy rất là đau đầu, thật không biết tính tình nha đầu kia rốt cuộc từ nơi nào mà học được. Cố Thọ kết hôn được ngày thứ ba, Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc liền trở về phủ Tô Châu, đi phủ Thuận Thiên chuẩn bị tham gia thi hương. Cố Lộc đã ở phủ Tô Châu mở một gian tạp hoá nhỏ, lúc trước Tết, Nhiếp Tuyên từng đáp ứng với hắn sẽ đem một ít hàng hóa hiếm lạ của Nhiếp gia để bán. Vì có sự trợ giúp của Liễu gia cùng Nhiếp gia, cửa hàng của Cố Lộc ở phủ Tô Châu mở rất náo nhiệt. Cố Thọ sau khi kết hôn xong, vẫn quay về trấn Đông Sơn để quản lý cửa hàng của Cố Lộc trước kia và phường nhuộm của Tôn gia. Cố Quý lưu lại trong nhà, vừa giúp đỡ việc trong nhà, vừa tiếp tục học hành, chuẩn bị kỳ thi tú tài. Cố Toàn vẫn đi theo Liễu Văn Lý trở về Liễu gia tiếp tục đọc sách. Mèo Con thì an tâm ở trong tiểu thiên địa của mình, mỗi ngày không phải đọc sách vẽ tranh viết chữ, thì chính là làm chút điểm tâm, cùng Chiêu Đệ làm chút nữ hồng. Từ sau khi trong nhà có thêm Chiêu Đệ, không chỉ có việc nhà giảm bớt không ít, bình thường cũng có thêm một người để chuyện trò! Cuộc sống nhàn nhã luôn trôi qua rất nhanh, đảo mắt liền đến mùa hè, cũng tới thời điểm Nam Qua sinh. Mèo Con tuy rằng đã có kinh nghiệm từ vài lần sinh trước của Nam Qua, nhưng lần này lại là bất đồng! Mặt nàng trắng bệch ngồi ở trên ghế, Nam Qua đã vào phòng hơn bát canh giờ, nhưng mà lần đầu tiên nàng sinh con, cũng chỉ có hơn năm canh giờ mà thôi. Vương thị đã muốn kiềm chế không được, chạy vào phòng sinh nhìn con dâu. “Mèo Con đừng như vậy, đại tẩu sẽ không có việc gì!”. Một thanh âm ôn nhu truyền đến, một khối khăn tay mềm mại lau trên mặt của nàng, Mèo Con lúc này mới chú ý đến, bất tri bất giác bản thân đã rơi lệ. Chiêu Đệ thân thủ ôm nàng, ôn nhu nói: “Mèo Con, đại tẩu thân thể tốt như vậy, sẽ không có việc gì!” Mèo Con lặng im không nói, nàng cần không phải loại an ủi này, mà là muốn nhìn thấy Nam Qua bình yên vô sự. Nàng biết tam tẩu là hảo tâm, nhưng mà nàng hiện tại đã không rảnh đi quản ý tưởng người khác! Nhìn một chậu máu loãng từ trong phòng mang ra, Nam Qua từ kêu thảm thiết, đến rên rỉ, hiện tại đã muốn lâm vào trạng thái nửa hôn mê, lòng của nàng càng sốt ruột, phụ nữ cổ đại sinh sản, giống như là đi dạo quỷ môn quan một vòng ! Không biết qua bao lâu, Mèo Con hoảng hốt nghe được một tiếng khóc nỉ non, thanh âm vui sướng mà mỏi mệt của bà mụ cùng Vương thị, Mèo Con rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi. “Sinh rồi!” Chiêu Đệ vui sướng nói: “Sinh rồi! Đại tẩu sinh một bé trai!” Mèo Con đứng dậy hướng trong phòng chạy đến, lại bị Chiêu Đệ ôm lấy nói: “Mèo Con, muội là một cô nương còn chưa xuất giá, chạy vào phòng sinh là điềm xấu!” Mèo Con quay đầu lại cười nói: “Đúng, là muội cao hứng mà quên mất, muội đi làm cho đại tẩu ít trứng đường đỏ” Chiêu Đệ thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiểu cô này bình thường nhìn nũng nịu, cả ngày cười tủm tỉm, cũng không thấy nàng có tính tình gì, chỉ khi nào kiên quyết, ai cũng khuyên không được! Nam Qua lần này sinh rất nguy hiểm cũng thực vất vả, nhưng đứa trẻ sinh ra, cũng thật khỏe mạnh, tiếng khóc cũng to. Cố Tứ Ngưu mặt mày hớn hở ôm cháu trai đang hoa tay múa chân, tiểu oa nhi một quyền đánh thật mạnh vào mắt hắn, Cố Tứ Ngưu không giận lại cười nói: “Vừa nhìn thấy cũng biết là một tiểu tử khỏe mạnh! Tốt! Thật tốt quá rồi!”. Nói xong hung hăng hôn cháu trai một ngụm. Tiểu oa nhi phỏng chừng là bị ông nội làm đau, lên tiếng khóc rống lên, Mèo Con thấy đau lòng, vội vàng ôm lấy cháu: “Cục cưng ngoan, cô cô thương con”. Nàng ôn nhu hát một bài đồng dao, một tay ôm cháu, một tay trấn an vuốt lưng của hắn. Tiểu bảo bảo ở trong lòng ngực mềm mại của cô, chỉ chốc lát liền nhắm mắt ngủ! Cố Tứ Ngưu thấy con gái thuần thục ôm cháu trai, miệng cười đến không khép lại được! Vương thị nói: “Tứ Ngưu, chàng nói đi, nên đặt tên gì cho thằng bé?” Cố Tứ Ngưu nói: “Vẫn là chờ lão đại trở về, để hắn tự đặt tên cho mình đi! Ta không biết chữ nhiều, làm sao có thể đặt được cái tên hay?” Cố Quý yêu thương nhìn cháu mình nói: “Cha, nói cũng không thể nói như vậy. Đứa trẻ này đã là con cháu ruột thịt của Cố gia ta, đương nhiên là phải để cho ông nội người đặt tên chứ” Cố Tứ Ngưu sờ sờ râu của mình nói: “Ừ, đợi ta suy nghĩ, vài ngày sau hãy nói lại” Mèo Con nói: “Chúng ta trước hãy đặt cho cục cưng một cái nhũ danh đi” Cố Quý nhìn bộ dáng tiểu muội ôm cháu, trêu tức nói: “Gọi là Cẩu Nhi như thế nào? Nhà chúng ta có một Tiểu Miêu, cũng nên có thêm một Cẩu Nhi nhỉ?” Mèo Con nhìn Cố Quý xem thường một cái: “Ca ca xấu xa!” Vương thị vừa nghe nói: “Cẩu Nhi tên này được! Tên càng xấu, đứa trẻ lại càng dễ nuôi, chàng xem Mèo Con mới trước đây thân mình yếu như vậy, không phải hiện tại cũng bình an lớn lên như vậy sao? Ừ, được, gọi là Cẩu Nhi!” Mèo Con vừa nghe, thiếu chút nữa tưởng thật, vội vàng phản đối nói: “Không được a! Mẹ, cái tên Cẩu Nhi này thật khó nghe a! Người khác vừa nghe tên của con rồi đến tên cháu của con, còn tưởng rằng là chó mèo đánh nhau” Nàng gặp Vương thị vẻ mặt không cho là đúng, vội vàng quay đầu lại tìm kiếm sự trợ giúp của cha: “Cha, không cần đặt, cái tên Cẩu Nhi này thật khó nghe a! Lại nói đường ca nhà nhị thúc cũng gọi là Kim Cẩu, Ngân Cẩu” Cố Tứ Ngưu nghĩ nghĩ nói: “Không bằng gọi là Trụ Tử (cây cột)? Trụ Tử khỏe mạnh, tương lai chúng ta còn phải trông cậy vào nó và cha nó, trở thành trụ cột trong nhà!” “Đúng!” Mèo Con bật người gật đầu nói: “Gọi Trụ Tử rất dễ nghe! Rất dễ nghe!” Vương thị bĩu môi, cực kỳ không cho là đúng. Mẹ của Nam Qua, sau khi nghe được Nam Qua sinh một bé trai, liền khẽ cắn môi lấy một cây trâm bạc của mình đem làm thành một đôi vòng bạc tặng cho cháu ngoại, trước đó ba ngày đã sớm chuẩn bị xong yếm nhỏ. Vương thị cực kỳ nhiệt tình chiêu đãi vợ của Xuyên Tử, cùng nàng uống trà, sau đó mới dẫn nàng đi thăm con gái. Trong phòng Nam Qua vừa lúc cùng Chiêu Đệ và Mèo Con nói đùa, trong phòng đã để tượng “Kháng công”, “Kháng mẫu”, phía dưới còn có quần áo để cúng. Nam Qua thấy mẹ đi vào, không khỏi hơi kinh ngạc, vội đón tiếp vợ của Xuyên Tử. Vợ Xuyên Tử thấy con gái tuy rằng nhìn thân thể suy yếu một chút, nhưng tinh thần không tệ, người cũng béo rất nhiều, không khỏi lau nước mắt: “Nam Qua, thân thể con khỏe không?” Mèo Con cùng Chiêu Đệ liếc mắt một cái, liền đứng dậy cười nói: “Bá mẫu, người cùng đại tẩu nói chuyện đi, chúng con đi pha trà cho người” “Ai”. Vợ Xuyên Tử liên thanh gật đầu nói cảm ơn. Mèo Con ra khỏi phòng, không khỏi hít sâu một hơi, ở trong phòng một tháng không thể hít thở khí trời, không thể gội đầu, không thể tắm rửa, không thể thay quần áo, nàng thực bội phục đại tẩu, nếu là nàng thì đã sớm phát điên rồi! Ừ, hôm nay nấu canh gà, không bằng đi nấu cho đại tẩu mì gà ăn đi? Ở bên ngoài phòng sinh có một cái hương án, thờ phụng Bích Hà nguyên quân, Quỳnh Tiêu nương nương, Thôi Sinh nương nương, Tống Tử nương nương, Đậu Chẩn nương nương… tất cả là mười ba vị thần. Trước lư hương có một đĩa gạo kê, giá cắm nến có một đôi “Tiểu song bao”, phía dưới đồng tiền vàng, nguyên bảo, đậu phụ phơi khô… dùng để cúng thần thổ địa. Thân thích Cố gia đến không ít, đều đang nghị luận nói: “Nam Qua này thật là có phúc khí ! Chúng ta sinh con trai, người nào không phải qua ba ngày đã phải xuống giường ? Nàng cư nhiên còn có thể làm nằm đến một tháng!” “Cũng đúng! Người ta là con dâu hầu hạ mẹ chồng, còn nàng ? Không chỉ có mẹ chồng, em dâu hầu hạ nàng, ngay cả em gái của chồng cũng phải hầu hạ, đây mới là phúc khí !” “Cũng đúng thôi! Nghe nói lão đại của Cố gia đi thi cử nhân, nếu có thể thi đậu, chậc chậc, nàng chính là nương tử của cử nhân!” “Đúng ! Bất quá một đứa con dâu mua về nuôi từ nhỏ, ai ngờ nàng hiện tại phúc khí có thể lớn như vậy! Cho nên mới nói, đây đều là mệnh !” Mèo Con cười khổ nghe mọi người líu ríu nhàn ngôn toái ngữ. Sau đó xuống bếp làm cho đại tẩu một bát trứng tôm lột và mì gà, lại hấp một đĩa bánh sữa, cắt một trái táo, lại pha thêm một chén trà nhỏ, bày thêm bánh kẹo, xong xuôi mới mang đến phòng sinh. “Bá mẫu, người uống trà đi!”. Mèo Con đem một chén trà hạch đào nồng đậm đến trước mặt vợ Xuyên Tử, lại đem bánh kẹo cho nàng ăn. Sau đó lấy chuẩn bị bữa trưa cho Nam Qua, một bát trứng tôm và mì gà, một đĩa bánh sữa, còn có mấy món khác. Vợ Xuyên Tử thấy Mèo Con dụng tâm chăm sóc Nam Qua như thế, không khỏi lôi kéo tay nàng nói: “Tiểu Miêu, thật sự cám ơn con đã chiếu cố Nam Qua! Thật vất vả cho con” Mèo Con cười nói: “Bá mẫu, con từ nhỏ đã do đại tẩu chăm sóc đến tận bây giờ, hiện tại đại tẩu sinh cháu cho con, con vui vẻ không kịp, chỉ là thuận tay giúp đại tẩu mà thôi, làm sao mà tính là vất vả ?” Vợ Xuyên Tử nghe xong, liên thanh nói: “Đúng, đúng, con nói rất đúng!” Nam Qua nhìn bát trứng thơm ngào ngạt kia, có chút bất an nói: “Mèo Con, hôm nay như thế nào lại là gà nữa, mấy ngày nay tẩu đã phải ăn ba con gà, có phải hay không ăn nhiều quá ? Tẩu cũng phải bệnh nặng gì” Mèo Con cười nói: “Tẩu tẩu, gà này là trong nhà nuôi, muội đều nuôi hơn một năm, chính là đợi đến khi tẩu ở cữ làm cho tẩu ăn, tẩu cứ yên tâm ăn là được!” Nam Qua nghe xong hốc mắt đỏ lên, vợ Xuyên Tử thấy Mèo Con như vậy, mới chân chính yên lòng, lau nước mắt nói: “Con gái của ta, con thật sự là hảo phúc khí, có thể tìm được một gia đình tốt như vậy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play