Sau khi trở về từ Tôn gia, Vương thị bảo ngựa chạy không ngừng, lại đi vào trấn đến một cửa hàng bán rượu, thuê mấy bộ đồ án may mắn, lại mời đến đầu bếp chuyên môn nấu tiệc, bàn bạc giá cả. Sau khi trở về, Vương thị vui mừng rạo rực nói: “Như thế này là tiết kiệm sức lực nhất, bát đũa ăn xong cũng không cần phải rửa, lúc Phúc Nhi kết hôn, bát đũa trong nhà vẫn không đủ dùng, vẫn phải đến nhà quen biết mượn một chút” Mèo Con nhớ tới lúc cái cảnh tượng hỗn loạn khi đại ca kết hôn, mẹ, đại tẩu cùng nàng ba người ước chừng phải rửa bát hết cả ngày ! Đầu bếp mời đến khi đại ca kết hôn, mùi vị đồ ăn khi nấu xong, nàng không khỏi rùng mình một cái, đồ ăn kia… quả thực là heo cũng không thèm ăn a! Nàng nghiêng đầu nghĩ, trước tiên vẫn là tự chuẩn bị cho mình một ít đồ ăn, đến lúc đó cùng với đại tẩu, hai người nấu ăn cũng được rồi! Mèo Con mặt mày cười đến loan loan nghĩ đến. Ngày lành luôn đến rất nhanh, đảo mắt chính là mười lăm tháng năm, Cố gia trên cửa kết hoa, bày rượu thịt, chuẩn bị tân phòng trải giường chiếu. Bên ngoài nam khách đều có ba huynh đệ Cố gia và Vương Thế Trạch tiếp đãi, bên trong mời đến ba vị tẩu tử của Cố gia, Tôn thị tiến đến hỗ trợ cùng tiếp đãi. Lại thỉnh thêm bốn người ở bên ngoài hát hí khúc, bên trong gọi hai vị nữ tiên sinh kể chuyện. Trên cửa Tôn gia cũng kết hoa, bày trí đồ cưới, mấy đời Tôn gia đều là người làm ăn, của cải rất nhiều, đồ cưới của con gái tuy không phải mười dặm đỏ thẫm, nhưng cũng là hiếm thấy ở trấn Đông Sơn. Tôn gia đợi đến giữa trưa, liền gọi hạ nhân, nâng đồ cưới, phía trước cổ nhạc dẫn đường, phía sau thì có vài vị đường ca của Tôn Chiêu Đệ hộ tống, bà mối lão cầm vải đỏ, đi theo đội ngũ đem đồ cưới đưa đến Cố gia. Cố Quý bảo người ta đem đồ cưới đặt ở trong viện, chiếu theo danh mục quà tặng nhất nhất kiểm kê, Cố Lộc an bài cho bọn họ ăn cơm, phân phát tiền thưởng. Mọi người thấy Tôn gia đưa đồ cưới đến, không khỏi chậc chậc sợ hãi than, chỉ là quần áo cũng là hạng nhất, quần áo bốn mùa xuân hạ thu đông, còn có quần áo từ trẻ đến già đều đã muốn chuẩn bị đầy đủ, nghe nói có thể mặc đến sáu mươi tuổi, ngay cả áo liệm đều chuẩn bị xong! Lúc sau Tôn gia lại đưa đến hai mươi mấy cái gối thêu do Tôn Chiêu Đệ may, đem tặng mấy vị trưởng bối nữ giới trong Cố gia, mọi người thấy đường kim mũi chỉ, đều chúc mừng Vương thị có được một người con dâu khéo léo. Vương thị cũng phi thường vừa lòng với người con dâu này, mặc dù không bằng tay nghề của con gái, nhưng mà so với những người khác, đã là tốt hơn rất nhiều! Tôn phu nhân mang Điền mụ ở nhà mẹ ruột đến. Vương thị nghênh đón, mời họ dùng trà. Tôn phu nhân, Điền mụ, lại cùng vài vị tẩu tử của Cố gia, Tôn thị chào, sau đó mấy đứa trẻ của Cố gia tiến đến thỉnh an. Tôn phu nhân cười tủm tỉm cho mỗi người một cái hồng bao, Mèo Con cầm tiểu hồng bao của mình, không khỏi hơi hơi kinh ngạc, cư nhiên là một thỏi bạc? “Tứ ca, huynh được bao nhiêu tiền?”. Mèo Con tò mò hỏi, Cố Quý ôn hòa cười cười, đem bao của mình đưa cho Mèo Con nói: “Đây, cầm đi” Mèo Con cười đến ánh mắt đều mị thành một đường thẳng: “Cám ơn tứ ca!”. Bộ dáng tiểu tham tiền kia khiến Cố Quý cười ha ha, yêu thương vỗ vỗ đầu của nàng. Chờ lúc Cố Quý đi rồi, Mèo Con mở ra hà bao thì thấy, di? Chỉ có một chuỗi đồng tiền mà thôi, tựa hồ mình là được nhiều tiền nhất? Mèo Con ánh mắt có chút suy nghĩ nhìn vẻ mặt cười đến thoải mái của Tôn phu nhân. Sau khi chào hỏi dùng trà xong, vài vị trưởng bối cùng đi vào tân phòng giúp trải giường. Trải giường xong, lại chiêu đãi mọi người ăn cơm, bên ngoài ca hát lả lướt náo nhiệt, bên trong hai vị nữ tiên sinh kể chuyện cũng làm mọi người cười đến không đứng dậy nổi. Chờ đến khi tiễn khách khứa xong, Vương thị lại bảo người đưa cho Tôn gia trâm cài và y phục, một bộ giá y, còn có một đôi cá chép, một con gà trống, một cái giò heo, chờ thức ăn chuẩn bị xong thì cho vào hộp, đợi đến giờ mẹo ngày mười sáu tân nương xuất giá. Đến buổi tối ngày mười lăm, Cố Phúc, Trần Quân Ngọc, Cố Toàn cùng Liễu Văn Lý cũng chạy về Cố gia. Mọi người kiểm kê ngày mai lúc đón dâu cần dùng cái gì. Bốn cái đèn lồng, hai áo khoác màu đỏ cho tiểu đồng tử, mười hai người đánh trống, mười hai người chơi nhạc, hỉ kiệu thì lúc đón dâu mới dùng, còn có ngân hoa, hồng trữ, ngựa cũng chuẩn bị cho Cố Thọ, hai cái áo khoác thì đương nhiên là của Cố Toàn cùng Liễu Văn Lý. Tất cả mọi người cười thực vui vẻ, vài vị ca ca, mặc kệ lớn tuổi hay còn nhỏ, đều thương lượng ngày mai sẽ nháo động phòng như thế nào? Cố Toàn cùng Liễu Văn Lý ở trong tân phòng của nháo loạn Cố Thọ, xung quanh là quà mừng, bánh kẹo cưới. Mèo Con tuy rằng cũng vui vẻ tam ca kết hôn, nhưng mà cũng chú ý thấy Nam Qua mặc dù đang cười, nhưng đáy mắt dấu không được sự hâm mộ. Nàng trong lòng thầm than, người con gái nào mà chẳng mong muốn có một lễ cưới hoàn mĩ a? Chỉ tiếc năm đó Cố gia không có nhiều tiền như vậy để chuẩn bị hôn sự cho đại ca! Cổ đại lại không lưu hành hôn lễ bổ sung! Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, đội ngũ đón dâu liền xuất phát. Vì không khí vui mừng này, không chỉ có Cố Toàn cùng Liễu Văn Lý khoác áo đỏ muốn đi, ngay cả Mèo Con cũng bị người khác mang đi. Mấy đứa trẻ còn nhỏ thể lực yếu, đi đường không được, vài vị tẩu tử của Cố gia đem ba người để vào trong cái bồ, địu ba người họ đi. Vương thị sợ buổi sáng thời tiết lạnh, liền cho ba người một cái chăn bông, Mèo Con cả người chui vào trong chăn bông, chỉ lưu lại một cái khe hở để thở, thay đổi một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại liền ngủ. Nhưng mà Cố Toàn và Liễu Văn Lý thì thật cao hứng, một hồi phải cưỡi ngựa, liền hưng phấn hét lên, chỉ thiếu điều nhảy ra khỏi cái bồ. Cố Phúc nhu nhu thái dương bị hai người họ thét chói tai mà đau nhức: “Hai tiểu hỗn đản này, không thể yên tĩnh một chút sao?” Trần Quân Ngọc liếc mắt nhìn Mèo Con ngủ say, cuộn mình thành một đoàn, nói: “Bọn chúng một ngày nào đó có được một nửa nhu thuận như Mèo Con, ta liền cám ơn trời đất!” Cố Lộc lầu bầu một tiếng: “Xú tiểu tử! Nếu không hôm nay là ngày mừng của lão tam, ta sẽ đánh hắn một cái!” Thấy mấy vị ca ca nhìn hai người họ với ánh mắt không hiền lành gì, cả hai náo nhiệt một hồi liền bắt đầu yên tĩnh, dù sao cũng là tiểu hài tử, sau khi an tĩnh liền bắt đầu ngáp, chỉ chốc lát sau ngã trái ngã phải ngủ trong cái bồ, khiến cho mấy vị ca ca cũng thở dài may mắn. Lúc đến Tôn gia, cửa Tôn gia đang nhắm chặt, cậu của tân nương, ca ca cười hì hì ngăn ở cửa, thúc giục muốn tiền lì xì. Cố Thọ vội vàng xuống ngựa, cấp mọi người hành lễ liền phân phát tiền lì xì, sau khi bị mọi người trêu chọc một trận, Cố Thọ mới được Tôn viên ngoại cười nghênh đón vào đại môn. Chú rễ cùng vài người vào tân phòng đón tân nương, mà những người còn lại thì được an bày tiệc rượu phía trước. Cố Phúc, Trần Quân Ngọc, Cố Lộc đem tiểu đệ, tiểu muội đang ngủ bế ra. Ba người mặc quần áo đỏ thẫm, dùng một cái khăn đỏ bao tóc, xoa xoa ánh mắt, đánh ngáp, dáng điệu ngây thơ làm cho nhiều người vui vẻ, liên tục nhận được tiền lì xì. Tuy rằng tiền lì xì chỉ là vài đồng, nhưng Mèo Con cũng cười thật sáng lạn, thấy người liền cười, dù sao tiền ai cũng không ngại mà lấy! Chờ sau khi Cố Thọ bị người nhà tân nương gây sức ép xong, giờ lành cũng đã đến. Cố Thọ cầm lụa hồng, cưỡi ngựa đi trước, kiệu của Chiêu Đệ theo sát phía sau, mợ của Tôn Chiêu Đệ cùng ma ma tùy thân cũng đi theo ở phía sau, ngay cả Tôn Gia Bảo cũng bị Tôn phu nhân quấn chăn bông quăng vào trong giỏ trúc theo tỷ tỷ xuất giá. Tân nương đến Cố gia, quỳ gối trước hương án bái thiên địa, sau đó tiến vào động phòng. Cố Thọ cũng là một người có ngoại hình, toàn bộ nữ quyến trong Lão Hòe thôn đều đến nhìn. Khi nhìn thấy mỹ mạo của Tôn thị, mọi người đều sợ hãi than không thôi, Vương thị cười cực kỳ kiêu ngạo! Trước đây bởi vì trong nhà nhiều con nên nhà nghèo, nàng ở trong thôn luôn thua thiệt người khác. Nhưng hiện tại vài cái đứa dần dần lớn lên, đều có tiền đồ, địa vị của nàng cùng Tứ Ngưu ở trong thôn cũng đề cao không ít! Sau khi cử hành làng loạt nghi thức, Cố Thọ bị người ta kéo đi uống rượu, Chiêu Đệ ở lại trong tân phòng, cùng vài vị nữ quyến của Cố gia trò chuyện. Mèo Con sờ sờ bụng mình, sáng giờ bị quay vòng vòng, bụng cũng đã đói, đi tìm đại tẩu ăn cơm đi! Nàng nhớ tới lúc trước đại ca thành thân, nàng bị buộc ở bên người đại tẩu, cả ngày trừ bỏ ăn đậu phộng, long nhãn ra, cái gì cũng không có, không khỏi rùng mình một cái, xoay người liền chạy vào phòng mình, hiện tại đại tẩu hẳn là đang nghỉ ngơi đi? Nam Qua nhân có thai, không tiện nhập tân phòng, bởi vậy vẫn ở trong phòng nghỉ ngơi. Vì thân thích đến nhiều, nên đã phong Cố Phúc và Nam Qua đã để cho họ nghỉ ngơi, Nam Qua liền ở trong phòng Mèo Con nghỉ ngơi: “Đại tẩu”. Mèo Con nhấc màn phòng lên, Nam Qua đang ngồi ở trên ghế, trên bàn để một bát canh cá, mùi tràn đầy đầy toàn bộ phòng. Nam Qua thấy Mèo Con đến đây, vội vàng đứng dậy chuẩn bị cơm cho nàng, Mèo Con nói: “Đại tẩu, tẩu nghỉ ngơi đi, chút việc nhỏ ấy muội tự làm được” Nàng xới cho Nam Qua một chén cơm, còn mình là một chén canh cá, canh cá nấu từ sáng sớm, nấu đến thịt cá đều mềm cả ra, nước canh uống vừa vào miệng, ngon dị thường, nàng một hơi uống hai chén canh cá, mới dùng nửa bát cơm trắng cùng canh cá ăn, Nam Qua cũng một hơi ăn hai chén cơm. “Hay thật! Ta thế nhưng sợ các người đói, hấp tấp nấu món ăn đến đây, các người lại ở trong này ăn uống!”. Lan Nhân vừa nói vừa tiến vào, thấy hai người đang ăn uống, mặt mũi dương giận nói. Nam Qua cùng Lan Nhân cũng là quen biết, thấy nàng vội vàng lôi kéo nàng ngồi xuống: “Nhân muội muội, mau ngồi xuống, nếm thử canh cá Mèo Con nấu đi, vẫn còn nóng !” Mèo Con đưa cho Lan Nhân một bát cơm trắng, Lan Nhân cũng là lấy canh cá chan cơm, ăn nửa bát mới cảm thấy mỹ mãn nói: “Người bên ngoài nhiều lắm, ăn cũng không yên tâm, ta liền đi tìm muội” “Nhân tỷ tỷ, tỷ mang cái gì đến vậy?”. Mèo Con mở hộp thức ăn ra, bên trong là hai cái bát có đậy nắp. Tò mò mở ra, một cái bát chứa đầy chất lỏng màu trắng đục: “Sữa dê?” Lan Nhân lắc đầu nói: “Không phải, là sữa bò”. Nàng bĩu môi nói: “Tôn gia tặng hai con bò qua đây, một con vừa mới sinh con xong. Mẹ nghe nói dùng sữa bò này làm thành thức ăn, ngày ngày ăn một chén, có thể bồi bổ thân thể. Liền vội vàng bảo ta làm, đem đến cho hai người” Đều là bơ, sữa, đường, quả nhiên là rất bổ! Mèo Con suy nghĩ một chút, tất cả đều là lòng trắng trứng gà, mỡ gì đó a! Nàng vừa nghe liền có chút buồn nôn: “Tẩu tẩu, tẩu ăn không?” Nam Qua có chút khó xử nhìn kia cái bát kia, lắc lắc đầu nói: “Tẩu vừa ăn cơm trưa xong, hay là chờ thêm chút nữa rồi ăn đi” Mèo Con nói: “Muội là ăn không vô, nghe liền buồn nôn”. Nàng mặc dù thích đồ ngọt, nhưng sữa, sữa đậu nành linh tinh gì đó, nàng đều thích uống vị nguyên chất. Lại nói, cái bát kia ở ngoài đem vào ? Bao nhiêu người đã dùng qua a? Cổ đại lại không có tiêu độc gì cả, ngẫm lại liền thấy sợ! Lan Nhân cũng nói: “Ừ, ta đã nếm thử một ngụm, thật sự là rất béo, ăn không vô!” Mèo Con nhìn sữa này, nàng không khỏi linh cơ vừa động: “Nhân tỷ tỷ, còn sữa không? Muội làm điểm tâm cho các tỷ ăn!” Lan Nhân nói: “Muội đi ra bên ngoài xem, tỷ thấy bọn họ vắt ra rất nhiều” Mèo Con nói: “Được, đại tẩu, tẩu chờ muội một hồi, muội làm cho tẩu một món ăn thật ngon a!”. Nói xong liền kích động chạy đi. Nam Qua cùng Lan Nhân lắc đầu cười. Mèo Con đi vào trong phòng bếp lấy bát đĩa, lọ đường, trứng gà, lại ra bên ngoài lấy một bát sữa. Lan Nhân cùng Nam Qua hoa cả mắt nhìn nàng chạy ra ngoài, không khỏi lo lắng chân của nàng: “Mèo Con, muội không sao chứ? Chân có đau hay không?” Nam Qua hỏi. “Sớm đã hết đau rồi!”. Mèo Con cười tủm tỉm nói. Lan Nhân nói: “Muội mau ngồi xuống, ít đi lại, muốn lấy cái gì ta giúp muội lấy” Hai người thấy Mèo Con đem sữa đổ vào trong cái siêu, đem sữa đã nấu xong đổ vào trong cái bát. Lại cho vào một quả trứng gà, thuần thục đem lòng đỏ trứng cùng lòng trắng trứng tách ra, lại đem đường trắng cùng lòng trắng trứng để vào người trong bát quấy. Chờ sau khi trên mặt sữa kết một lớp váng, Mèo Con cẩn thận ở trên lớp váng phá một cái lỗ nhỏ, chậm rãi đem sữa bên trong đổ vào bát có lòng trắng trứng, cẩn thận không làm hỏng lớp váng sữa kia. Sau đó nàng đem sữa và lòng trắng trứng đã quấy đều, vớt đi lớp bọt, chậm rãi đổ sữa vào trong cái bát có lớp váng kia. Động tác của nàng rất chậm, xuống tay thực ổn, váng sữa từng chút từng chút di động lên, phủ lên lớp sữa bên trong. Nam Qua cùng Lan Nhân nhìn này hành động phức tạp này, cảm thấy được sự kỳ thú mới mẻ, trong lòng cũng chờ mong đi rốt cuộc là điểm tâm gì. Sau khi Mèo Con làm xong, lại cầm một cái nồi đến, đem chén nhỏ để vào bên trong nồi, đổ nước vào, để lên bếp từ từ hấp. Sau đó nàng lại đánh một cái trứng gà, cầm lấy bát nhỏ thứ hải tiếp tục làm. Chờ hai bát váng sữa kia xong thì cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nồi trên bếp cũng kịp lúc, Mèo Con dùng chiếc đũa nhấn nhẹ, thấy không có sữa chảy ra, liền lấy nồi xuống, dùng một cái kẹp gắp cái bát kia ra, lại đem một cái bát khác thả vào. “Đại tẩu, tẩu thử trước xem”. Mèo Con đem bát đến trước mặt Nam Qua. Nam Qua vội vàng nói: “Không cần, các muội ăn trước đi!”. Nói xong muốn đẩy cho Lan Nhân, Lan Nhân làm sao mà dám lấy. Mèo Con mặt mày run rẩy nhìn hai người: “Đại tẩu, tứ tẩu, hai người không cần nhường qua nhường lại như vậy a? Muội còn đang làm nữa mà! Đại tẩu có thai, để cho đại tẩu ăn trước đi” Lan Nhân bị Mèo Con gọi một tiếng “Tứ tẩu” làm cho mặt đầy đỏ ửng, thân thủ liền gõ nàng một cái: “Nói hưu nói vượn!” Nam Qua ngượng ngùng cười cười, dùng thìa múc một muỗng, thổi nguội rồi dùng, hai mắt không khỏi sáng ngời: “Thật là ngon!” “Đương nhiên!”. Mèo Con nói, đây là món ăn vặt nổi tiếng ở Quảng Đông, trước kia nàng có nếm qua một lần, liền nhớ mãi không quên, ở trên mạng tìm hiểu tư liệu, ở nhà tự mình làm ăn ! Bằng không nàng làm sao có tay nghề tốt như vậy! Sau khi bát thứ hai chín, Lan Nhân tiếp nhận nếm thử, chỉ cảm thấy mùi hương của sữa xông vào mũi, cho vào miệng thì nhẵn nhụi: “Ngon thật!” Mèo Con chờ bát của mình nấu chín, liền thỏa mãn cầm lấy ăn. Nam Qua nói: “Nhưng mà lãng phí nhiều trứng gà như vậy, thật đáng tiếc! Điểm tâm này cũng không thể thường xuyên ăn”. Nói xong nàng tiếc hận nhìn vài cái lòng đỏ trứng. Mèo Con nói: “Ai nói lãng phí”. Nàng lại cho thêm một cái trứng gà vào trong bát lòng đỏ trứng kia, đem lòng đỏ trứng đánh nát, sau đó cho sữa, đường vào quấy, sau khi vớt bọt, đổ vào mấy cái bát nhỏ, sau đó lại từ trong phòng bếp lấy một cái chõ lại đây nói: “Chúng ta làm sữa trứng hấp cho cha mẹ, mấy ca ca và tam tẩu ăn” Nam Qua nhìn cái bát mình vừa ăn được mấy miếng kia, nói: “Nếu không đem món này cho đại ca muội đi? Món này ăn ngon hơn món sữa trứng hấp kia phải không?” Mèo Con mặt nhăn mày nhíu nói: “Đại tẩu, tẩu cứ ăn đi. Hôm nay mấy vị ca ca trừ bỏ uống rượu, còn có tâm tư gì mà ăn điểm tâm. Đưa cho bọn họ ăn, cũng là ngưu tước mẫu đơn, tẩu bỏ được nhưng mà muội luyến tiếc a!”. Nghe lời nói của nàng, làm cho Nam Qua và Lan Nhân cười một hơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT