Tầng 30 của một khách sạn rất lớn ở TP.HCM, Rick đứng nhìn xuống dòng người tấp nập bên dưới, bàn tay không tự chủ đưa lên sờ nhẹ vào quai hàm đã sưng gần 2 ngày nhưng trong lòng lại cảm thấy mãn nguyện vô cùng.

Chính tay Yến Nguyên đã chườm đá rồi lăn trứng gà cho anh, lại còn giúp anh bôi thuốc, thật là tuyệt mà.

Cũng tại tên khốn đó, nếu không có hai cô gái đứng đó thì anh ta đã cho vệ sĩ nện cho tên khốn dám đánh vào mặt con trai của Ngoại Trưởng Bộ Ngoại giao Australia.

Anh dám cam đoan tên đó có tình cảm gì với Yến Nguyên đây mà. Không được, bằng mọi giá thì Rick Jackson anh mới là người xứng đáng ở cạnh Yến Nguyên. Anh quen Yến Nguyên lâu như vậy, đối đãi với cô ấy tận tình như vậy, cô ấy còn vì anh mà đánh tên kia thì chắc chắn cô ấy cũng bị rung động bởi tình cảm của anh rồi.

Còn nhớ cách đây 1 năm, anh tỏ tình như bị cô từ chối, vậy mà anh vẫn không bỏ cuộc đó thôi. Lần này chẳng những tránh mặt ba anh trốn đi mà còn là vì một người con gái châu Á, vậy cũng đủ hiểu Yến Nguyên quan trọng như thế nào đối với Rick. Anh đã bay hàng nghìn ki-lo-met để đến được đây thì chắc chắn sẽ giành được trái tim băng giá của Yến Nguyên mà thôi.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Rick không tự chủ mà nhết lên cười tà mị. Vì Yến Nguyên, anh sẽ không từ mọi thủ đoạn để dành được cô ấy, nhất định là vậy.

- Yến Nguyên, anh sẽ để em yêu anh, cam tâm tình nguyện yêu anh.

( Ây da, sau này Rick sẽ hợp tác với một người để cản trở tình cảm của Nam Phong và Yến Nguyên, với ý định chiếm đoạt. Haizzzzz… Còn nói yêu Yến Nguyên, rõ ràng chỉ xem cô là một vật thuộc quyền sở hữu mà thôi!)

[…]

Sân trường Nobla School vẫn ồn ào nhộp nhịp như thường ngày. Đã 2 ngày trôi qua, Nam Phong và Bảo Khánh không có đi học, gây tổn thất cho tâm tình của không ít nữ sinh hậm mộ họ. Nhớ nhớ nhung nhung, rồi cuối cùng cũng chỉ là thầm thương trộm nhớ. Mà chắc gì đã yêu thật, hay chỉ vì cái nhan sắc tài tử điển trai cộng với tài sản triệu đô, chỉ người trong cuộc mới biết à nha!

Hôm nay xe của Yến Nguyên mang đi bảo dưỡng nên đành cho tài xế chở đến trường, buộc Yến Vy phải đi xe bus tiếp tục. Mà suy cho cùng, hai chị em cùng cha khác mẹ này cũng khá là giông giống đây. Yến Vy cũng như Yến Nguyên, miễn nhiễm với “ giai đệp” lại có con mắt thẩm mĩ và tinh tế không kém gì “ chị” mình đâu.

Nói Yến Vy không đẹp bằng Yến Nguyên là vì nhỏ dùng mỹ phẩm sớm và một phần duy truyền nhan sắc từ mẹ nên không bằng Yến Nguyên, nhỏ lại hay trang điểm đậm nên da có phần thua xa Yến Nguyên, vậy thôi.

( Yến Vy sau này sẽ có một thời lâm li bi đát và Yến Nguyên cũng bị làm cho mềm lòng nè! Hai người, suy cho đến cùng thì cũng là chung một dòng máu mà!)

Không hiểu cơ cớ gì mà lúc Yến Nguyên xuống xe cũng là lúc Yến Vy từ trên xe bước xuống. Hôm nay Yến Nguyên không đi cùng vệ sĩ, cho họ nghĩ ngơi ít ngày.Thế là, mấy học sinh khác lại có dịp bàn tán, chỉ trỏ bình phẩm hai người này.

Yến Vy thì cao cao tự đại, quyết định đi ngang hàng với Yến Nguyên cho bằng được. Yến Nguyên cũng chả bận tâm làm gì, tiếp tục ngẩng cao đầu mà bước tới.

- Cô, lùi lại! – Yến Nguyên vẫn bước đi, giọng nói có phần chừng mực một chút, âm lượng cũng nhỏ hơn một chút

- Sao… sao tôi phải lùi? – Yến Vy đâu dễ chịu thua, đốp lại liền xì bóc.

- Bây giờ có lùi không thì bảo? – Vẫn là giọng nói lạnh tựa băng tan đó.

- Không! – Yến Vy không sợ trời đất gì trả lời lại.

Nghe câu trả lời không vừa ý, Yến Nguyên khựng lại, nhíu mày nhìn qua Yến Vy, nói:

- Chán sống?

Câu hỏi làm nhỏ rùng mình. Nói xong, Yến Nguyên quay lưng bước đi, bỏ lại Yến Vy với vẻ mặt giật mình sợ hãi, không biết hôm nay ăn gan cọp hay gấu mà dám nói chuyện với cô như vậy.

Ring! Ring! Ring!

Di động của Yến Vy chợt đổ chuông, là Mỹ Ngọc. Hai ngày nay vì chuẩn bị kế hoạch phục thù mà Mỹ Ngọc đã nghỉ học. Yến Vy bắt máy:

- Tao nghe!

-…

- Chắc chứ?

-…

- Ừ!

- …

- Được! Mọi chi phí mẹ tao trả!

-…

- Được! Tạm biệt!

Yến Vy cúp máy, khóe miệng vẽ thành một nụ cười đểu giả nguy hiểm rồi vừa đi vừa cười kinh dị trở về lớp.

[…]

- Chào Nguyên! – Diệu Anh rời mắt khỏi cuốn sách, cười chào Yến Nguyên, vừa lúc Yến Vy bước vào.

- Hôm nay đi học sớm vậy? – Yến Nguyên để cặp xuống, đi đến bàn của Diệu Anh, không quên lườm Yến Vy một phát.

- Tâm trạng tốt! A, hình như cậu không được thoải mái?! – Diệu Anh lo lắng nhìn Yến Nguyên khi thấy cô bất lực ngả người ra sau ghế, dùng tay xoa xoa thái dương.

- Một chút! Chắc do thời tiết!

- Có uống thuốc chưa?

- Không cần! Nghĩ ngơi chút sẻ khỏi!

- Vậy sao cậu không ở nhà, tới trường làm gì?

- Done! Stopping problems, now! Ok? ( Được rồi! Dừng vấn đề này lại ngay bây giờ! Được chứ?)

- No problem! ( Không thành vấn đề!) – Diệu Anh bĩu môi nói. Thật là làm ơn mắt oán.

Bên ngoài đột nhiên vang lên những âm thanh reo hò, toàn bộ đều là giọng nữ. Yến Nguyên và Diệu Anh cũng chả thiết quan tâm là kẻ nào, cô trở về chỗ ngồi nghe nhạc còn Diệu Anh tiếp tục đọc sách, Yến Vy cũng ngồi nghe nhạc nên không nghe được mấy tiếng la hét đó.

- Hội trưởng thật là phong độ à nha!

- Không biết Hội trưởng có bạn gái chưa nhỉ?

- Còn phải nói, chẳng phải là “ Miss Teen” Thanh Thúy đó sao?

- Huhu! Đau lòng quá!

- Nhưng hai người thật xứng đôi, chị Thúy còn là Hội phó nữa kìa!

Blo…bla…blo…bla…

Khải Hoàng cũng có nhiều người hâm mộ lắm chứ, chỉ là lượng fan của anh chịu thiệt, đứng sau Nam Phong và Bảo Khánh một tí.

Khải Hoàng nghe những lời cuối thật êm tai. Cả anh cũng muốn tỏ tình và thành một cặp với Thanh Thúy lắm đó chứ, nhưng trong lòng thì mong rằng sau khi tốt nghiệp Phổ thông mới tiến tới. Bây giờ anh đang đến lớp tìm Thanh Thúy đây mà.

Khải Hoàng bước vào lớp đảo mắt một vòng, nữ sinh vẫn hò reo bên ngoài không ít. Ánh mắt anh đáp lại ở chỗ Yến Nguyên vì cứ ngỡ là Thanh Thúy. Cô ngồi chống tay xuống bàn dưới, mặt lại quay vào trong.

- Thúy à, chúng ta…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play