Một đêm này, Diệu Anh hoàn toàn không thể ngủ được. Suy nghĩ trong đầu cô giống như một cuốn phim quay chậm, tua lại từ cảnh đầu tiên của những ngày bắt đầu có kí ức.

Cô còn nhớ rất rõ, lúc cô hơn ba tuổi một chút đã biết đọc chữ, mẹ chính là người dạy cho cô. Sau đó, liên tiếp chính là học và học. Lúc vào lớp 1, cô được cho học trường quốc tế, tham gia mấy kỳ thi thì liền có thể nhảy bậc mấy lớp. Sau đó lên cấp hai rồi cấp ba, cô cứ như vậy tiếp thu một chương trình chạy nước rút gấp mấy lần người bình thường, rất mệt, nhưng vì ba mẹ, cô phải cố gắng. Năm mười bốn tuổi, Diệu Anh thi đậu đại học, sau đó lại học và học, rồi lấy bằng. Từ đầu tới cuối, mặc dù cực, nhưng bên cạnh cô luôn có ba mẹ để động viên. Họ cũng chưa bao giờ yêu cầu cô phải đạt cái này cái nọ, nhưng bản thân Diệu Anh hiểu rõ mình phải làm gì.

Gần mười tám năm rồi, Diệu Anh biết rõ sớm muộn gì cũng phải có ngày hôm nay. Nhưng trong những dự định trước đó của cô, chưa bao giờ xuất hiện một người tên là Bảo Khánh cả, càng không nghĩ đến họ yêu nhau.

Sáng chủ nhật, Diệu Anh mang một tâm trạng cực kỳ tệ hại ngồi trong phòng ăn. Cô uống qua loa một ít sữa tươi, sau đó trở lại phòng ngồi ngây người trước bàn làm việc. Hôm nay cô không có lịch làm việc, Bảo Khánh thì còn bận một số chuyện gia đình nên cả hai cũng không thể gặp nhau.

Suy nghĩ một lát, Diệu Anh thay một bộ quần áo thoải mái, thắt gọn mái tóc dài lên rồi cầm túi xách ra khỏi nhà. Cô bắt một chiếc taxi đến trung tâm thương mại, định bụng sẽ đi dạo.

Trung tâm thương mại đông nghịt người qua kẻ lại, có người hối hả, có người chậm chậm, có người vui vẻ, lại có người như đang cáu gắt. Nhìn một vòng, dường như loại người nào hay loại tâm trạng nào cũng có, nhưng nom na cũng có chung mục đích là mua sắm cả.

Diệu Anh đi cũng khá lâu, xem qua cũng nhiều đồ nhưng chẳng mua được thứ gì cả. Ai nói con gái khi không vui đi mua sắm là tốt nhất ? Tâm trạng không tốt, chẳng thấy cái gì vừa ý cả.

Lúc này đây, cô đang ở tầng sáu của trung tâm, khu này toàn bán hàng xa xỉ. Khi đi ngang qua một khu bán giầy và ví da, Diệu Anh cũng ghé vào xem thử thì vô tình gặp nhân viên cửa hàng đang lúng túng tiếp chuyện với một vị khách ngoại quốc. Cô hơi tò mò, bước lại gần đó. À, người thanh niên này nói tiếng Đức, có lẽ vì vậy mà nhân viên này không hiểu. Thấy vậy, Diệu Anh đi đến, dùng tiếng Đức lịch sự chào hỏi người kia, sau đó lại thay nhân viên hỏi anh ta cần gì.

Vị khách ngoại quốc kia thấy vậy liền mừng rỡ, nói một tràng tiếng Đức với Diệu Anh. Cô cười cười, sau khi đáp lại anh ta một tiếng thì quay sang nói với cô nhân viên còn đang kinh ngạc đứng đó :

-Anh ta nói anh ta muốn xem giày và ví theo set.

Nói xong, cô quay sang người thanh niên ngoại quốc kia, bảo anh ta đi theo cô nhân viên đó. Người thanh niên nói tiếng cảm ơn với cô rồi bước đi.

Một cuộc gặp gỡ tình cờ như vậy, không ngờ cũng có lần sau, nhưng đó cũng là chuyện của sau này.

Dạo một vòng khắp trung tâm đến mỏi nhừ cả chân, lúc Diệu Anh trở ra thì nhận được điện thoại của Bảo Khánh. Cô nhìn màn hình, do dự một chút rồi trượt lên nghe máy.

-Alo !

-Em có ở nhà không ? Anh xong việc rồi, muốn đón em đi chơi. – Bên kia, giọng Bảo Khánh nghe rất vui vẻ, trái ngược hoàn toàn với tâm trạng nặng nề hiện giờ của cô.

-Em… đang ở bên ngoài. – Cô vừa nói vừa bước tới một chỗ khuất để tránh tiếng ồn.

-Ở đâu ? Anh đến đón em nhé ?

-À…cũng được. Em ở trung tâm thương mại X, giờ em đang đứng ở cổng trước. – Cô nhìn dòng người qua lại thật tấp nập ngoài đường rồi hơi cúi đầu nhìn mũi giày, nói khẽ vào điện thoại.

-Vậy mười phút nữa anh đến, đứng đó đợi anh.

-Vâng. – Cô đáp một tiếng, cúp điện thoại.

Bảo Khánh trước nay là người rất đúng giờ, mười phút sau đã thấy anh chạy moto đến đón cô. Anh đậu xe lại, thấy Diệu Anh đi tới, thay cô đội mũ bảo hiểm rồi lên xe. Trước khi nổ máy liền hỏi :

-Muốn đi đâu ?

-Hm… đi biển có được không ? – Diệu Anh tùy hứng nêu ra một chỗ, tuy vậy trong lòng cũng muốn đi ra đó, mùa này lại không phải mùa du lịch, khách rất ít.

-Được, ngồi chắc vào nhé.

Anh nói rồi rồ ga, hòa vào dòng người đông đúc ngoài đường. Diệu Anh ngồi sau, vòng ôm siết chặt lấy hông Bảo Khánh, trong lòng dường như đã quyết định được một nửa rồi.

Ra đến biển, Diệu Anh chỉ đơn giản là cởi giầy rồi cầm lên đi dạo. Phía sau cô, Bảo Khánh khóe miệng treo một nụ cười vui vẻ, lặng lẽ đi sau ngắm nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của Diệu Anh. Bức tranh này, vô cùng bình yên và tươi đẹp, nhưng đó là trước khi vô tình gặp lại một người mà xuất hiện trong hoàn cảnh nào cũng là cái gai trong mắt bọn họ - Phương Linh.

Người thấy đối phương trước là Phương Linh, vì vậy cô ta một thân mặc đồ tắm màu đen không hề ngại ngùng gì mà kéo anh chàng có vẻ kiêu căng bên cạnh đi đến chỗ Bảo Khánh và Diệu Anh.

-Ây da, mình với bạn trai đi chơi, không ngờ gặp hai cậu ở đây nha.

Nói xong thì quay sang anh chàng được gọi là bạn trai nói tiếp :

-Đây là bạn em, Diệu Anh, còn kia là Bảo Khánh.

Lúc này Bảo Khánh đã từ phía sau đi lên đứng ngang hàng với Diệu Anh rồi khẽ kéo cô đứng sát vào mình, không vui nhìn hai người trước mặt. Diệu Anh biết anh không vui liền nắm lấy bàn tay anh.

Bên này, người được Phương Linh giới thiệu là bạn trai đầu tiên nhìn qua Bảo Khánh, ánh mắt hiện lên mười phẩy một phần kiêu căng, dựa vào chiều cao xấp xỉ Bảo Khánh mà hất mặt. Lúc ánh mắt hắn ta nhìn sang Diệu Anh thì đột nhiên sáng quắt lên, cực kỳ giống « chuột nhìn hủ gạo », sau đó liền mồm nhanh miệng mười lớn giọng nói :

-Bạn của Phương Linh vậy thì cũng là bạn của anh rồi. Chào hai em, anh là Hòa Sơn. – Vừa nói vừa chìa tay ra, nhưng là về phía Diệu Anh.

Bảo Khánh và Diệu Anh đưa mắt nhìn nhau, cũng không thèm nhìn đến cánh tay anh ta đang chìa ra, quay đầu bước đi.

-Ấy, hai em làm sao vậy ? Đã đến tận đây không lẽ còn định bỏ về à? – Kết quả chính là bị hai người họ coi như không hề nghe thấy.

Cái người tên là Hòa Sơn này dường như không biết xấu hổ, cánh tay đưa ra định bắt tay làm quen bị lơ đi đã rất tự nhiên duỗi về, mắt thấy hai người kia định đi lại lớn giọng ý muốn gọi lại.

Phương Linh đứng bên cạnh anh ta lúc này đã nhìn ra được Hòa Sơn có ý đồ với Diệu Anh, lửa giận cũng từ từ bùng lên trên đầu. Sao nói bọn cô có gương mặt tám phần là giống nhau mà, sao mới đó anh ta liền trở mặt nhanh như chớp vậy? Con nhỏ Diệu Anh này là hồ ly tinh sao?

-Anh này, hình như người ta cũng có chuyện bận mà, chúng ta quay lại với mọi người đi, họ còn đang đợi kìa.

Mắt liếc thấy bóng Bảo Khánh và Diệu Anh đã đi xa mà Hòa Sơn vẫn còn Nhìn Diệu Anh chăm chăm, Phương Linh thật sự rất khôn khéo mà kéo suy nghĩ của anh ta về bên cạnh mình.

Hòa Sơn lúc này mới sực nhớ ra còn có Phương Linh đứng bên cạnh, cũng không hề làm cô ta không vui, hớn hở đi cô ta tiếp tục khoát tay đi về. Trước khi đi còn rất cố ý trước mắt Phương Linh liếc nhìn Diệu Anh một cái, khiến cho cô ta càng quyết tâm phải hạ mánh khóe với Diệu Anh cho bằng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play