Huynh bảo huynh đang rất bận rộn, vậy mà ta đi đâu cũng gặp, đúng là nói láo!
Nàng có cảm giác - muốn chạy ra ngoài tìm một cây búa, đập đầu hắn.
Mạnh Phù Dao nghĩ thầm - yên lặng chính là khi dễ, bèn không thèm nhìn hắn nữa.
Vì vậy nàng quay mặt đi, mắt nhìn thẳng về phía trước, hết sức nghiêm túc, học theo mọi người hướng về đại điện, quỷ xuống hành lễ, không buồn so
đo với Chiến Nam Thành nữa.
Sắc mặt Chiến Nam Thành có hơi khó
coi, vì đại diện của Thiên Sát đã bị loại rồi, điều này có nghĩa là thủ
khoa đại hội năm nay thuộc về người của nước khác. Nhưng Hoàng đế cần có khí độ bình thản, bèn mỉm cười giới thiệu Trưởng Tôn Vô Cực với mọi
người, "... tệ quốc vô cùng vinh hạnh được Thát tử Chiêu Hủ không ngại
xa xôi ngàn dặm, đích thân tới chủ trì vòng cuối cùng này."
Trưởng Tôn Vô Cực hơi khom người, mỉm cười cất lời, "Tại hạ vô năng, cảm thấy
xấu hổ khi làm trọng tài, chỉ là được bệ hạ nâng đỡ mà thôi."
Chiến Nam Thành lại nói, "Thái tử khổ cực tới Thiên Sát, chưa kịp nghỉ ngơi đã phải làm trọng tài, tệ quốc thật sự thất lễ."
Trưởng Tôn Vô Cực lại khách sáo nói, "Là chuyện phải làm, bệ hạ không nên đa lễ."
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, cười thành tiếng, oanh thanh yến ngữ sau tấm bình phong rộ lên không dứt, càng lúc càng to hơn, thật sự chẳng
giống võ đài, mà giống như thanh lâu nhiều hơn.
Sắc mặt Chiến Nam Thành hiện ra mấy phần bất đắc dĩ, y đương nhiên đâu muốn Đại hội Chân
Vũ thành ra như thế này, chỉ trách Trưởng Tôn Vô Cực thành danh quá sớm, tài năng quá cao, nên sớm đã bị người đời "Thần hóa". Người bình thường trên đường phố ca ngợi hắn, thi nhân ca tụng hắn, sử kí nêu tên hắn,
phàm là nữ nhân dù xấu hay đẹp dù là bà thím hay cô nương đều ôm mộng tơ tưởng hắn, cứ ngày ngày chạy đến Hoàng cung Thiên Sát hối lộ chạy chọt
để hôm nay được nhìn thấy hắn, dù chỉ một lần.
Mắt thấy các thiếu nữ và phụ nhân cứ huyên náo mãi không thôi, Chiến Nam Thành thoáng lúng túng cố ý hắng giọng nói sang chuyện khác, "Mạnh tướng quân quý quốc
quả nhiên là thiếu niên anh tài, đánh một trận chấn động lòng người, Vô
Cực quốc đúng là địa linh nhân kiệt, khiến nước ta phải ghen tị."
Sắc mặt Trưởng Tôn Vô Cực vẫn thản nhiên như không, ánh mắt vẫn đặt trên
người Mạnh Phù Dao, lướt lên hạ xuống, lâu thật lâu mới ngừng lại, "Tệ
quốc chỉ là may mắn."
Mạnh Phù Dao sờ cánh tay mình, nổi hết cả
da gà, may mắn, may mắn cái đầu huynh ấy, ta nhìn thấy huynh đúng thật
sự là bất hạnh của ta.
Trưởng Tôn Vô Cực vẫn mỉm cười, cư nhiên
không để ý đến điệu bộ như nổi hết da gà của ai đó. Mạnh Phù Dao nhìn
hắn chằm chằm, thật sự cảm thấy người này đúng là khắc tinh của nàng, da mặt thì dày, lòng dạ thì đen tối, giết người cướp của, hễ ai gặp được
hắn đều phải cách xa ba nghìn dặm, bỏ của chạy lấy người.
Nàng
bất giác lui dần về phía sau, chạm phải vào người Vân Ngấn, sờ sờ lỗ
mũi, không muốn cùng Tinh Tinh kia đối đầu nữa. Vân Ngấn khẽ nghiêng đầu nhìn nàng, lại ngước nhìn Trưởng Tôn Vô Cực trên kia, nhạy cảm phát
hiện ra sự rối rắm không rõ ràng của hai người nọ. Hắn ta cảm thấy từ
lúc vào điện thì hình như Mạnh Phù Dao trở nên nhút nhát, nàng xưa nay
có sợ ai đâu, thế mà bây giờ lại thậm thà thậm thụt... là bởi vì Chiêu
Hủ Thái tử sao?
Ánh mắt của Vân Ngấn hết sức buồn bã, song khi
Mạnh Phù Dao chạm vào người hắn thì ánh mắt hắn lại lóe sáng, khóe môi
khẽ nhếch lên cong cong, hiện ra một nụ cười.
Vòng cuối cùng này
do Chiến Bắc Hằng chủ trì, hắn ta đọc danh sách. Mười người còn lại là:
Mạnh Phù Dao, Vân Ngấn, Yến Kinh Trần, Nhã Lan Châu, Đạm Đài Vũ đến từ
Thái Uyên, Ba Cổ đến từ Phù Phong quốc...
Thế nhưng hôm nay Yến Kinh Trần không tới tham dự.
Chiến Bắc Hằng khẽ nhíu hàng mày, nói nhỏ với nội thị bên cạnh mấy câu, sai y đi làm gì đó, nội thị vội vã lui ra ngoài, đến cửa điện đụng phải thái
giám đến truyền tín, thái giám vội vàng nói: "Khải tấu bệ hạ, Thái Uyên
Yến phu nhân cầu kiến."
Bùi Viện? Ả đến đây làm gì? Mạnh Phù Dao nhíu nhíu mày, nữ nhân này hôm qua xấu hố như vậy còn chưa đủ sao?
Chiến Nam Thành lên tiếng, "Truyền vào."
Một bóng hồng thướt tha tiến vào, dáng người mềm mại thẳng tắp, quyến rũ kiêu kì, khiến mọi người đều ngoái đầu nhìn.
Mạnh Phù Dao nhìn vào đôi mắt của Bùi Viện, lòng hơi run lên, nữ nhân này,
trong ánh mắt chứa đầy sự chết chóc, giống như một hồ sâu ngập tràn máu
tươi, tĩnh lặng lại quỷ dị đến bức người.
Bùi Viện không nhìn ai
hết, đi một mạch vào điện, sau khi hành lễ cũng không đứng dậy, cúi đầu
sát đất nói, "Khởi bẩm bệ hạ, phu quân dân phụ Yến Kinh Trần hôm qua khó chịu trong người, không thể tiếp tục tham gia Đại hội Chân Vũ, nhưng vợ chồng dân phụ đường xa đến Thiên Sát nên không muốn trở về tay không,
dân phụ cùng phu quân là đồng môn, xin thay mặt phu quân đánh trận này!"
"Hoang đường!" Chiến Nam Thành lập tức cự tuyệt, "Người có tư cách lọt vào
vòng đấu tại Kim điện chính là Yến Kinh Trần, không phải Yến phu nhân
ngươi... nếu ngươi thay mặt đối chiến thì đối với những người khác có
công bằng không?"
"Cũng là do trước đó dân phụ nguyện ý không
tham gia tranh đoạt vị trí thủ khoa mà thôi." Bùi Viện ngẩng đầu lên,
"Kinh Trần có tư cách, ta cũng có!"
Chiến Nam Thành ngây ngốc,
nhìn về phía Chiến Bắc Hằng, Chiến Bắc Hằng nói, "Thê tử thay mặt phu
quân tham chiến, trước nay chưa có tiền lệ này, nhưng dù sao Yến Kinh
Trần không duyên không cớ mất đi cơ hội tỷ võ cũng thật là tiếc, đối với hắn không công bằng."
Chiến Nam Thành trầm ngâm, vẻ mặt cũng hòa hoãn, nhìn Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười hỏi, "Thái tử là trọng tài của
Đại hội lần này, ngài quyết định đi."
Mạnh Phù Dao chun mũi, đúng là hai con hồ ly gian trá mà, thái độ các ngươi đã rõ ràng như vậy rồi, Trưởng Tôn Vô Cực còn có thể nói gì nữa sao?
Trưởng Tôn Vô Cực
nhàn nhạt nhìn về phía Bùi Viện, hồi lâu sau mới nói, "Phu nhân tự nhận
mình có đủ tư cách, Vô Cực không dám bác bỏ, nhưng không thể không có
bằng chứng, nếu muốn khiến anh hùng thiên hạ tâm phục, thì phải dùng
thực lực để chứng minh."
Bùi Viện lập tức nói, "Xin Thái tử chỉ
định bất kì người nào trong mười người tham gia vòng đấu này, tỉ thí
cùng dân phụ! Nếu như thua, dân phụ xin chịu tội quấy nhiễu thánh giá."
"Vậy thì tốt" Trưởng Tôn Vô Cực lướt mắt nhìn mười người, khi lướt qua Mạnh Phù Dao thì cười cười.
Mạnh Phù Dao cho là hắn chỉ định mình, nhân cơ hội này đuổi Bùi Viện ra khỏi đại điện, bèn lập tức xắn tay áo lên chuẩn bị đánh nhau, thế nhưng ánh
mắt của ai đó chỉ lướt qua người nàng mà thôi, rồi dừng lại trên người
Nhã Lan Châu, cười nói, "Làm phiền Nhã Công chúa."
Nhã Lan Châu
ngây người ra một lúc, ngay sau đó mỉm cười cất tiếng, "Được, dù sao ta
vẫn chưa gặp đối thủ cân xứng, đánh trận này vừa hay có thể luyện chút
quyền cước."
Mạnh Phù Dao đột nhiên cảm thấy việc Trưởng Tôn Vô
Cực chèn ép Bùi Viện tự nguyện khiêu chiến, lại chỉ định Nhã Lan Châu
đấu với ả là có thâm ý, chẳng lẽ hắn đã nhìn ra điều gì đó?
Nàng
nghi ngờ nhìn sang, trong điện đã vang lên tiếng quát, sắc hồng bay múa, Bùi Viện và Nhã Lan Châu đã bắt đầu giao đấu với nhau.
Bùi Viện
vừa ra tay, quả nhiên Mạnh Phù Dao liền khẳng định nàng ta nói dối, công lực của nàng ta dù không bằng Yến Kinh Trần, nhưng lại thành thục Lôi
Động Quyết hơn so với Yến Kinh Trần, kiếm pháp cũng tuyệt đối không thua kém y. Có trời mới biết trong thời gian ngắn ngủi một năm qua, nàng ta
làm thế nào để đạt được trình độ và cảnh giới như thế. Huống hồ, rõ ràng chân khí của nàng ta và Yến Kinh Trần giống nhau, điều này chứng minh
cả hai đều là đệ tử của Yên Sát. Vì sao Yên Sát lại đồng ý để cho Yến
Kinh Trần kết hôn với Bùi Viện?
Mạnh Phù Dao vừa trầm tư suy nghĩ vừa để ý tình cảnh trên điện lúc này. Nhã Lan Châu xuất thân từ vương
tộc Phù Phong, đất nước này có vô số pháp thuật thần bí, võ công quỷ dị. Hơn nữa nàng ấy đã đuổi theo Chiến Bắc Dã nhiều năm như vậy, khinh công tiến bộ rất nhiều, bay lên hạ xuống tựa như một cầu vồng bảy sắc, quyến rũ xinh đẹp, khiến người ta choáng váng hoa mắt. Vũ khí của nàng ấy là
loan đao bé xíu cổ quái, thỉnh thoảng phát ra âm thanh lanh lảnh hay
tiếng vang chói tai, đủ loại âm thanh cùng màu sắc khác nhau, khiến
người ta không dời mắt được.
Bùi Viện hoàn toàn trái ngược với
nàng ấy, nàng ta sử dụng kiếm, mỗi chiêu kiếm đều tỏa khói nhẹ và phát
ra tiếng gió, cố ý dùng chân khí trầm ổn để ngăn chặn sự linh hoạt nhẹ
nhàng của Nhã Lan Châu và nhằm nhiễu loạn chiến thuật, mà quả nhiên cách thức này vô cùng hữu dụng, khiến Nhã Lan Châu dần dần chậm lại, không
thể cùng nàng ta cứng đối cứng, vũ khí của hai người chốc chốc lại chạm
vào nhau, phát ra tiếng keng keng.
Chiêu thứ 127, Nhã Lan Châu
vẫn chiến đấu hăng hái, còn Bùi Viện lại như có sức mà không dùng được.
Dù gì nàng ta cũng từng bị phế võ công, bất luận thế nào cũng cũng không theo đuổi được người lanh lẹ nhanh nhẹn như Nhã Lan Châu, nhìn thấy y
phục bảy màu như mây tía tung bay, ánh mắt nàng ta trở nên cực kì lạnh
lẽo và âm độc.
Đột nhiên nàng ta khẽ rung lắc kiếm.
Khói
xám bao phủ kiếm quang, có điều màu khói lúc này không giống như lúc ban đầu nữa, ban đầu là màu xám có mùi tanh, còn lúc này là màu khói nhạt
hơn và lạnh lẽo, nàng ta cười khẩy, nhìn thẳng Nhã Lan Châu - tất cả
công kích của nàng ta đều nhằm vào mặt Nhã Lan Châu.
Nhã Lan Châu theo thói quen nghiêng đầu né tránh, mũi kiếm kia đột nhiên rung mạnh
dữ dội, khói xám tuôn trào mãnh liệt kèm theo những viên hắc châu cực
nhỏ, lao về phía tai mũi mắt của Nhã Lan Châu.
Góc độ tấn công
hết sức quỷ dị, tim Mạnh Phù Dao giật nảy lên, mơ hồ cảm thấy có gì đó
khác thường, ngay sau đó nhìn thấy viên hắc châu đột nhiên duỗi dài ra,
lộ ra móng vuốt bé xíu.
Sống!
Đây là vật gì!
Vật này như sao xẹt, gần trong gang tất, một khi bắn vào tai Nhã Lan Châu sẽ gây ra hậu quả gì?
Mạnh Phù Dao suýt nữa nhảy dựng lên, ngay sau đó liền thấy Nhã Lan Châu uốn éo vặn người, rồi đột nhiên quay đầu lại.
Cơ thể Nhã Lan Châu như thể không xương, nàng ấy vặn người 360 độ, đối mặt với Bùi Viện, sau đó bỗng nhiên giơ cái chung đồng của mình lên.
Nắp "Chung đồng" hở ra một đường, một luồng ánh sáng màu hồng lóe lên trong khe hở đó, thân thể hắc châu kia đột ngột run rẩy không ngừng, rồi như
bị lực hút, hút vào trong cái khe hở của chung đồng.
Mạnh Phù Dao nhìn thấy móng vuốt của hắc châu không ngừng giãy giụa, liều mạng muốn
trốn thoát, song bất luận thế nào cũng không chống cự lại được lực hút
của chung đồng.
Thế kiếm của Bùi Viện tức khắc chậm lại, cứ mỗi
một viên hắc châu biến mất thì sắc mặt Bùi Viện càng u ám hơn thêm một
phần, Nhã Lan Châu cười hì hì nói: "Tỷ tỷ đang đùa với tổ tông của Cổ
trùng à? Tỷ Tỷ thật đáng yêu."
Ngay sau đó nàng ấy vừa gõ chung đồng vừa vui mừng nói: "Tiểu Bảo lại có đồ ăn vặt rồi!"
Mạnh Phù Dao bừng tỉnh ngộ, khó trách là nàng thấy cái chung đồng cổ quái
kia quen thuộc lắm, thì ra đó là chung nuôi cổ! Trưởng Tôn Vô Cực nhất
định đã nhìn ra được điểm khác thường của Bùi Viện, sợ ả sẽ gây bất lợi
cho nàng, bèn dứt khoát chỉ định Nhã Lan Châu vốn xuất thân từ Vương tộc Phù Phong ra đối chiến với Bùi Viện.
Trên đời này, mấy ai có thể bì được với trùm cổ độc Nhã Công chúa xuất thân từ tam đại Vu tộc của Phù Phong?
Bùi Viện chống kiếm lui về phía sau, Nhã Lan Châu thu hồi song chung của
mình lại, nào ngờ Bùi Viện vừa thối lui được một nửa liền đột ngột xông
lên, chẳng nói chẳng rằng đâm sau lưng Nhã Lan Châu một kiếm.
Nhã Lan Châu đang bước đi thì chợt cảm giác sau lưng có tiếng gió rít, vừa
ngoảnh đầu đã nhìn thấy Bùi Việt lướt đến, trong lúc cấp bách đành giơ
tay lên đỡ.
Hai cái chung đồng trong tay Nhã Lan Châu đồng thời
bay ra, kiếm của Bùi Viện cùng lúc cũng tấn công vào huyệt Thiên Linh
của Nhã Lan Châu.
Bóng áo tím chợt lóe lên.
Thân hình người mặc áo tím tựa như ngọc thụ lâm phong, chỉ vừa giơ tay ra đã chặn lại được mũi kiếm của Bùi Viện.
Bùi Viện dù có cố gắng thế nào cũng không thể tiếp tục đâm thẳng hay rút kiếm về.
Ngay sau đó Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười, ôn hòa cất tiếng, "Yến phu nhân, hãy dừng lại."
Hắn chỉ nhàn nhạt nói một câu, nhưng lại thể hiện sự uy nghiêm vốn có, Bùi
Viện mấp máy môi song cuối cùng lại không dám nói, tiếng trầm trồ sau
tấm bình phong bay ra không ngớt, hàng mày Mạnh Phù Dao dựng hết cả lên, giận dữ nhìn Bùi Viện, phía sau bình phong lại vọng ra oanh thanh yến
ngữ, "Ta muốn bất tỉnh quá...", "á...", "Giống như thiên tiên hạ phàm
vậy..." khiến Mạnh Phù Dao càng tức tối thêm, "Lừa tình!"
Bất ngờ người nọ quay đầu lại, như khẽ bật cười, truyền âm đến, "Phù Dao, lúc nàng ghen là đẹp nhất."
Mạnh Phù Dao há miệng hít vào một hơi khí lạnh, im bặt, lùi về phía sau ba
bước, tên này da mặt dày, mắng cũng vô dụng, dù sao mắng cũng như không
mắng, không mắng chính là mắng, nàng mắng thầm trong lòng cũng được rồi.
Lúc này Chiến Bắc Hằng bước xuống, lên tiếng trước, "Nhã Công chúa đã đánh rơi vũ khí, Yến phu nhân thắng."
"Bùm", Mạnh Phù Dao bộc phát.
Đúng là không có vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ hơn.
Nàng phóng đến phía trước, ngạc nhiên nhìn chằm chằm Chiến Bắc Hằng, cười
nói: "Vương gia, người nước Thiên Sát ngài quả thật rất đạo đức, khiến
người ta giác ngộ."
Chiến Bắc Hằng phòng bị nhìn nàng chằm chằm, "Mạnh tướng quân nói vậy là có ý gì?"
"Ngài không ngại ngàn dặm xa xôi truyền thư thỉnh Vô Cực thái tử đến Thiên
Sát làm trọng tài tại Đại hội Chân Vũ này, Thái tử cũng không quản vất
vả, khổ tâm, hao tổn sức lực, thật khiến người ta cảm động đến mức rơi
lệ..." Nàng ngẩng đầu nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, ngây thơ hỏi, "Thái tử có
cảm động hay chăng?"
Trưởng Tôn Vô Cực nhướng mày, sâu sắc nhìn
nàng, ánh nhìn như cười như không, không buồn để ý Chiến Bắc Hằng đang
lúng túng, nhàn nhạt đáp, "Mạnh tướng quân từ trước đến nay luôn hiểu rõ lòng ta mà."
Ta biết cái đầu huynh ấy, Mạnh Phù Dao chửi thầm
trong bụng, nở nụ cười rạng rỡ như hoa, lễ phép đáp lại, "Thỉnh thoảng,
thỉnh thoảng thôi."
Khóe miệng Chiến Bắc Hằng cứng đờ, cười cũng
không được mà nói cũng không xong, gượng gạo đứng đó, Chiến Nam Thành
nhìn thấy liền gỡ rối, "Bắc Hằng, ngươi thất lễ rồi, chuyện phán quyết
là của trọng tài, phải do Thái tử chủ trì."
"Không sao", Trưởng Tôn Vô Cực bình thản trở lại chỗ ngồi, "Hằng vương anh minh, các nước đều biết, dĩ nhiên là không sai."
Bùi Viện vui mừng ngẩng mặt lên, Trưởng Tôn Vô Cực lại nói, "Lúc đầu Yến
phu nhân cũng không nhận thua, ra tay lần nữa, mặc dù không hợp đạo
nghĩa nhưng cũng không vi phạm điều lệ, có điều vũ khí của Yến phu nhân
đã bị Nhã Công chúa đánh rơi lúc ban đầu, cho nên, xem như hai người hòa nhau."
Sắc mặt Bùi Viện trắng bệch, hôm nay trên Kim Điện tranh
chức thủ khoa Đại hội Chân Vũ, Trưởng Tôn Vô Cực nhìn như khoan dung,
một câu hời hợt "Không hợp đạo nghĩa" chắc chắn sẽ truyền khắp thiên hạ, từ nay về sau nàng ta làm thế nào còn mặt mũi hành tẩu trên giang hồ
nữa.
Mạnh Phù Dao vẫn không cam lòng, muốn loại Bùi Viện ra, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Bùi Viện đăm đăm nhìn nàng, lại thấy Nhã Lan
Châu nghiến răng nghiến lợi nhìn chăm chăm Bùi Viện, bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta, liền chợt hiểu - đến vòng hỗn chiến cuối cùng,
Nhã Lan Châu nhất định sẽ bám chặt lấy Bùi Viện không buông làm cho Bùi
Viện không có cơ hội hãm hại nàng, như vậy vô hình nàng sẽ loại được hai đối thủ.
Haizz, lòng người đúng là sâu hơn biển, giao tình giữa nàng với Nhã Lan Châu vốn rất thân thiết, thiệt vô sỉ mà.
Mạnh Phù Dao rút thăm đấu với Đường Dịch Trung, Vân Ngấn đấu với Nhã Lan Châu, Bùi Viện đấu với Thẩm Minh.
Vân Ngấn đấu với Nhã Lan Châu thì tám phần là Nhã Công chúa sẽ bại, nha đầu này chỉ ham vui, không nếm trải nhiều phong ba như Vân Ngấn, càng không có kinh nghiệm thực chiến như Vân Ngấn, nếu không chắc chắn vừa rồi sẽ
không bị Bùi Viện đánh lén. Mạnh Phù Dao khẽ thở dài, liếc nhìn Trưởng
Tôn Vô Cực - huynh chơi chiêu à? Như vậy Nhã Lan Châu không thể nào lọt
vào vòng năm người tranh đấu rồi sao?
Trưởng Tôn Vô Cực vẫn nhàn
nhạt cười, đối với sự khiêu khích của Mạnh Phù Dao cứ vờ như không thấy, nhàn nhã thướng thức trà ngon, còn thỉnh thoảng đàm tiếu mấy câu cùng
Chiến Nam Thành.
Mạnh Phù Dao tức giận không thôi, trên đời này có một loại người - không biết viết ba chữ "Cắn rứt lương tâm"!
Nàng xắn tay áo lên, bước nhanh ra võ đài, đấu trận đầu tiên.
Người xui xẻo đấu với nàng chính là Toàn Cơ Đường Dịch Trung, còn chưa khai
chiến hắn đã khom mình nói nhỏ với Mạnh Phù Dao, "Tại hạ nguyện ý nhận
thua, xin Mạnh tướng quân hãy giữ gìn thực lực, xuống tay lưu tình."
Hai người bang bang nhau không đến 100 chiêu, Đường Dịch Trung tung mình
nhảy lên cao ba trượng, rồi lại bổ nhào xuống trước mặt Mạnh Phù Dao,
nàng nhân cơ hội này không thể làm gì khác hơn là đành vui vẻ đá hắn một cước văng ra ngoài.
Đường Dịch Trung xiêu xiêu vẹo vẹo rơi xuống đất, sau đó mặt không đỏ hơi thở không gấp, cất lời: "Xấu hô xấu hổ"
rồi quăng kiếm nhận thua, nói thật to, "Bội phục, bội phục!"
Mạnh Phù Dao nén cười, làm như thật, đáp lễ lại, "Đa tạ, đa tạ!" Không nhìn
ra tên này tướng mạo bình thường vậy mà lại là một diệu nhân, vừa khôn
khéo vừa phóng khoáng, sau này nếu đến Toàn Cơ có thể kết giao với hắn
ta.
Kế tiếp là Vân Ngấn đấu với Nhã Lan Châu.
Chiêu thứ 308, Nhã Lan Châu đặt lưỡi đao ngắn của mình lên cổ Vân Ngấn, lanh lảnh nói, "Huynh thua rồi."
Vân Ngấn cười hết sức thản nhiên, ngay sau đó thu kiếm về, hành lễ xong thì lập tức xoay người rời đi.
Nhã Lan Châu đứng ở trên nhìn theo bóng lưng hắn, trong ánh mắt chứa đựng
sự khác thường, đó là sự bội phục. Sau đó nàng ấy hướng về phía Mạnh Phù Dao nhoẻn miệng cười.
Nụ cười này, là sự hâm mộ.
Mạnh Phù Dao trầm mặc đi xuống.
Nàng hiểu ánh mắt kia.
Từ bỏ và hy sinh.
Thiếu niên ấy đã vì nàng mà hy sinh.
Bởi vì, hắn đã nhìn ra dụng ý của Trưởng Tôn Vô Cực giữ Nhã Lan Châu lại.
Bùi Viện âm độc lại sử dụng Vu cổ, sẽ bất lợi với nàng, còn Nhã Lan Châu lại là Cổ vương.
Hắn đã bỏ qua ước nguyện của mình, trở thành người đứng đầu Đại hội Chân Vũ, để thành toàn nguyện ước của nàng.
Trời mới biết hắn đã chờ đợi cơ hội này bao nhiêu lâu rồi. Trời mới biết nếu hắn mất đi cơ hội này, thì hắn phải gánh chịu hậu quả như thế nào.
Mạnh Phù Dao cố ngăn không cho nước mắt mình chảy ra.
Mạnh Phù Dao trở về, nhìn thấy Nguyên Bảo đại nhân đang ôm bụng đứng ở cửa,
đôi ngươi láo liên, không khỏi tò mò hỏi: "Chuột mập, đến ngày rồi à?"
Nguyên Bảo đại nhân ngẩng đầu, nhìn nàng cười bỉ ổi.
Mạnh Phù Dao nhìn thấy nụ cười này của nó liền có dự cảm chẳng lành, ngay
sau đó liền nghe thấy tiếng Thiết Thành hét lên ngoài cửa, đao phong
mãnh liệt cuồn cuộn nổi lên.
Tất cả mọi người đều giật nảy mình, cho là có kẻ địch đột kích, Tông Việt phẩy tay áo, tức thì bắn một đạo bạch quang ra ngoài.
Bạch quang bắn ra cửa, như trâu bùn rơi vào biển mất tăm mất tích, cũng
không nghe thấy tiếng của Thiết Thành nữa. Tông Việt vừa nhếch mày thì
Mạnh Phù Dao và Vân Ngấn đã đứng lên chạy ra ngoài.
Mạnh Phù Dao
chạy đến bệ cửa, nhìn thấy người đang đứng phía bên ngoài liền thụt lùi
lại, khiến Vân Ngấn đụng phải nàng, ngay sau đó Mạnh Phù Dao liền đóng
sập của lại, cài then cẩn thận, còn kéo một cái ghế dài qua đó chặn lại, đặt mông ngồi xuống, tiện tay kéo thêm một người ngồi xuống bên cạnh,
lại tiện tay kéo thêm một người nữa.
Ống tay áo của người vừa ngồi xuống có màu tím nhạt, bồng bềnh như mây.
Mạnh Phù Dao cứng đờ người, ngoảnh mặt đi, còn người nọ thì vẫn ngồi vững
vàng, mỉm cười ngắm nàng, cất tiếng, "Phù Dao, nàng thật đáng yêu, biết
ta mỏi chân nên giúp ta kéo ghế để ngồi."
Mạnh Phù Dao nhìn vào ánh mắt người nọ nửa giây, không nói hai lời, rút đao!
Ánh đao sáng chói như ánh sao trên núi thần Trường Thanh của Thương Khung, sao xẹt, chân ghế gãy!
Chân ghế bị cắt đứt.
Bốn chân ghế đồng thời bị chặt đứt, Mạnh Phù Dao thu đao, cười to, ai bảo huynh ngồi! Cho huynh ngồi đó!
Tiếng cười của nàng còn mắc trong cổ họng.
Chân ghế vừa đứt, một luồng bạch quang lóe lên, Nguyên Bảo đại nhân đã dùng
hết sức bình sinh của chuột thần chống lại bốn chân ghế, thế là người nọ vẫn ngồi trên ghế vững vàng như bàn thạch.
…
Mẹ nó chứ, Hán gian cùng chân chó là sinh vật... đáng giết nhất trên đời!
Phù Dao cắn răng thu đao, đưa mắt nhìn vẻ mặt cổ quái của Tông Việt, rồi
lại quay ngoắt sang nhìn Vân Ngấn đứng im như trời trồng, thật sự không
còn cách nào khác để cùng người có bụng dạ đen tối kia dây dưa thêm chút nào nữa, bèn đá văng cửa rồi chạy một mạch về phòng mình, vừa gầm lên:
"Trưởng Tôn Vô Cực, huynh có gan thì cũng không được theo ta..."
"Ta lỡ đi theo nàng rồi." Ai đó cùng với thú cưng của mình ở phía sau thong dong lên tiếng, "Phù Dao…”
"Câm miệng!"
"Chít chít!"
"Ngặm mõm chó của ngươi lại!"
Nguyên Bảo đại nhân hết sức uất ức, rõ ràng miệng nó là miệng chuột mà, sao tự nhiên lại thành miệng chó?
Nàng đưa chân đá văng cửa phòng, đột nhiên cảm thấy có gì đó sai lầm, cái gì nhỉ? Dẫn sói vào nhà? Nàng quắc mắt xoay người lại, nhìn ai đó đang
đứng tựa người nơi cửa, "Có gì nói mau đi!"
"Nàng chắc chắn là muốn ta nói ở chỗ này sao?" Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười, nhìn bốn phía xung quanh, "Nàng chắc chứ?"
Mạnh Phù Dao nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, nhấc chậu hoa bên bệ cửa sổ ném ra ngoài, "Kẻ rình trộm giết không tha!"
Chậu hoa bị ném ra ngoài hoa viên bình bịch bình bịch, khiến hoa viên náo loạn cả lên.
Mạnh Phù Dao đập mấy chậu hoa xong, phủi phủi, nói: "Thái tử điện hạ, ngài
có gì thì nói nhanh lên, ta còn phải đi ngủ. Còn nữa, đừng hỏi ta tại
sao tức giận, nếu như ngài vẫn cứ muốn hỏi, ta xin nhắc ngài một câu,
ngài hỏi ta sẽ tức giận hơn."
"Ta biết nếu ta hỏi nàng sẽ
càng tức giận hơn." Trưởng Tôn Vô Cực ôm Nguyên Bảo, thong thả nói: "Phù Dao, ta thật sự cảm thấy may mắn là nàng không che giấu tính tình của
mình trước mặt ta."
Hắn dừng lại một đoạn, mỉm cười đầy sâu xa, "Với tính tình chuyên gây sự này của nàng, ta và nàng không phải không còn hy vọng."
Mạnh Phù Dao cười lạnh, "Thái tử điện hạ, đúng, ta thừa nhận là ta rất tức
giận, ta sẽ không giả bộ nói là ta không thèm để ý đến chuyện đó, nhưng
sau lưng lại tức đến hộc máu. Nhưng xin ngài đừng có tự luyến là bởi vì
ta yêu ngài nên mới tức giận như vậy. Ta chỉ cảm thấy là, dù chúng ta
chỉ là bằng hữu, cũng không có thề non hẹn biển sắt son chân thành,
nhưng bạn bè mà lại giấu giếm lẫn nhau thì ta thấy việc này rất đỗi
nghiêm trọng, Mạnh Phù Dao ta rất tức giận!"
"Được rồi, ta biết
rõ là nàng sẽ không thừa nhận mà." Trưởng Tôn Vô Cực khẽ thở dài bất đắc dĩ, bước tới phía trước, Mạnh Phù Dao lập tức thụt lùi về phía sau, hét lên: "Không được tới đây!"
Thái tử điện hạ có nghe được gì đâu.
Mạnh Phù Dao lại thụt lùi, "Huynh mà tới... chúng ta sẽ huyết chiến –“
"Bịch.”
Nàng trượt chân ngã về phía sau một cái rõ đau, nhưng lại không dám kêu lên
tiếng nào, bởi vì sợ ai đó sẽ nhân cơ hội này mà sờ mó, lấy thịt đè
người.
Thế là nàng liền lăn một vòng, định bụng trốn đi, tiếc là
người nọ lúc nào cũng luôn nhanh hơn nàng một bước, chỉ vừa vươn tay ra
đã tóm được nàng, lại vừa chớp mắt một cái đã điểm bảy đại huyệt trên
người nàng.
Mạnh Phù Dao tức tối không biết để đâu cho hết, nước
mắt lưng tròng nhìn trời, đáng tiếc là ông trời đã vân du tứ hải rồi nên không thấy được.
Trưởng Tôn Vô Cực ôm nàng lẩm bẩm, "Sao lại nhẹ như vậy, có lúc thật muốn đem nàng trói chặt bên cạnh ta..." Hắn thản
nhiên ôm nàng vào phòng, thản nhiên đóng cửa lại mặc cho mọi người nhòm
ngó.
Đèn trong phòng vẫn chưa được thắp sáng, vị thái tử nọ vẫn
mặc kệ, nhẹ nhàng đặt ai đó lên giường, nương ánh sáng của trăng lấy
nước tỉ mỉ tẩy dịch dung cho nàng, ánh mắt hắn dịu dàng hết đỗi, vuốt ve gương mặt nàng, này là trán, là mắt, là mũi, này là môi.
Ngón tay của hắn dừng lại trên môi nàng, khẽ khàng đè xuống, như sợ nàng đau liền cất tiếng thở dài.
Hắn thì thầm: "Phù Dao... nàng luôn khiến ta lo lắng..."
Mạnh cô nương không thể động đậy, bèn dùng ánh mắt giết hắn - ngụy quân tử!
Trưởng Tôn Vô Cực nhìn vào mắt nàng xem như không có chuyện gì xảy ra, hết lau mặt xong lại lau tay cho nàng.
Hắn cứ nắm chặt bàn tay nàng mãi không buông, đáy mắt đuôi mày đều ngập
tràn tình cảm, tha thiết nồng nàn, vĩnh bất phân ly.
Sau đó hắn tháo mặt nạ mình ra, đổi tay đặt lên mạch môn của Mạnh Phù Dao.
Mạnh Phù Dao chỉ cảm thấy cả người chấn động, có một luồng chân khí mạnh mẽ
như nước chảy tràn đi khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể nàng, nội thương
nơi nó đi qua liền được chữa lành, luồng chân khí này dường như rất quen thuộc cơ thể nàng. Trưởng Tôn Vô Cực đã truyền nội lực của hắn cho
nàng, làm cho nàng gia tăng công lực. Đột nhiên trước mắt nàng tối sầm.
Kẻ vô lương tâm nọ khiến cho nàng ngủ thiếp đi.
Cô gái nọ nằm trên giường đợi kẻ vô lương tâm kia khai ân đánh thức, khi
mắt vừa mở ra thì Mạnh Phù Dao nhìn thấy Trưởng Tôn Vô Cực đang tựa
người bên giường, mái tóc dài của hắn đung đưa, dáng vẻ lười biếng nhàn
hạ kinh điển, nghe thấy tiếng động cũng chẳng buồn quay đầu, chỉ cất
tiếng tỉ tê:
"Phù Dao."
Mạnh Phù Dao mặt lạnh, không thèm trả lời.
"Phật Liên không phải là vị hôn thê của ta."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT