Dưới cửa thành, máu tươi lai láng mặt đất, chiếc bóng xanh thẳm cô độc đứng lặng yên, ánh kiếm chói mắt, lưỡi kiếm kề trên chiếc cổ trắng như sắc tuyết.
Hai quân đều bất động, yên lặng trông chờ nữ tử kia bị ép đến đường cùng.
Mạnh Phù Dao chậm rãi nhắm mắt lại.
Người nên cáo biệt thì đã cáo biệt, người không thể cáo biệt thì cất chứa trong tim.
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến mình trải qua tuổi mười tám ở vùng biên cương Diên thành với những chuyện vui buồn, đau khổ như thế này, tâm nguyện chưa đạt thành vẫn đành phải ra đi. Nhưng giờ phút này đây, tâm tình nàng lại đột nhiên tĩnh lặng tựa như con thuyền gặp được bến đỗ trước khi bị sóng cả nhấn chìm.
Cứ vậy đi.
Nàng cầm chặt kiếm trong tay, quét ngang một đường.
“Giết!”.
“Mạnh Phù Dao! Nàng dám chết!”.
Một thứ gì đó màu đỏ nồng nặc mùi tanh hôi đột nhiên xé gió bay đến nện thật mạnh lên đầu Mạnh Phù Dao.
Thứ gì đó hình như cực kỳ mềm mại, mặc dù đập vào đầu nàng nhưng lại không đau. Nhưng mà ý chí của Mạnh Phù Dao lúc này đã suy sụp, thanh đao sắc bén kề trên cổ vì cú va chạm này mà trượt một đường, máu tươi trên cổ nàng từ từ chảy xuồng.
Nàng bèn cúi đầu, yếu ớt nhìn cái lỗ tai mềm mại bầy nhầy máu thịt ai đó đã quăng nó để cứu nàng một mạng.
“M* nó chứ … máu chó … giỡn mặt với ta sao…”, Mạnh Phù Dao vừa gắng gượng đứng vững vừa mắng. “Tên nhát gan nào ngăn ta xả thân vì nước vậy hả?”
“Nàng mới nhát gan!”
Cơn gió màu đỏ thẫm thứ hai cuốn lên, người nào đó vươn tay ra chụp lấy thanh đao, rồi lại sẵn tiện túm lấy nàng đặt lên lưng ngựa, nhét vào lòng mình.
“Cô gái này, ta chỉ vừa mới không gặp chẳng bao lâu, nàng lại xảy ra chuyện!”
Mạnh Phù Dao nằm bò về phía trước ho khù khụ, không thèm ngước nhìn Chiến Bắc Dã, thì thào, “Huynh đến một mình sao? Mau chạy nhanh đi, đừng để ta hại chết thêm người nào nữa …”
“Nàng không nhìn cho rõ người trước mặt mình là ai à?” Chiến Bắc Dã bất mãn nói, “Ta giống những tên ám vệ bình thường à?”. Hắn xé một đoạn ống tay áo quấn qua loa vài vòng vết cắt trên cổ nàng, nhìn thấy người nàng chi chít vết thương liền cau mày lại, cảm thấy cho dù mình có xé hết quần áo trên người cũng không đủ băng bó vết thương trên người nàng nữa, thế là lòng không khỏi bốc lên lửa giận.
Thiên Sát Liệt Vương bỗng nhiên quay đầu lại lớn tiếng ra lênh, “Hắc Phượng kị, giết hết cho ta. Muốn biển máu thì sẽ thành biển máu, giết hết không tha!”
“Hắc Phượng kị?” Mạnh Phù Dao dù đang choáng váng nhưng nghe xong liền không nhịn được cười, “Huynh hống hách thì thôi đi, còn điên khùng gào to như vậy nữa, sao giống đang huấn luyện cường binh quá vậy? Nhưng đây là nước Vô Cực, không phải Thiết Sát …”
Mạnh Phù Dao ngước mắt nhìn, cứ tưởng là mình mệt mỏi nên đầu óc mụ mị, chẳng ngờ rành rành trước mặt là một lớp sóng triều màu đen, thình lình thần bí xuất hiện trên một gò núi cao ở phía thành Tây, trường dáo giương lên tua tủa. Giữa đất bụi đầy trời đội quân một màu đen tuyền này như cơn sóng triều giữa tiết trời mùa hạ cuồn cuộn nổi lên. Không tấn công ồ ạt vào trận đại của địch mà phóng ngựa lượn lờ khắp xung quanh, bắn tên như vũ bão, giết người như cắt thức ăn, trong sự tàn nhẫn lại chất chứa khí phách ngạo nghễ, đội trời đạp đất hiên ngang, khí chất đặc biệt này, vừa nhìn thấy đã biết ngay là của Chiến Bắc Dã.
Nhưng mà … điều này sao có thể chứ?
Trong tay Liệt Vương Thiên Sát là cường binh Hắc Phượng kị không đối thủ, danh vang bảy nước. Chỉ mấy ngàn kị binh này đã có thể chống chọi với hàng trăm ngàn kẻ địch trên chiến trường ác liệt. Tây Vực La Ma quốc chỉ cần nghe danh của đội quân này đã sợ như sợ Sát Thần của nước họ. Sao đột nhiên đội quân này có thể lọt vào nước Vô Cực? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở nơi này chứ?
Hiểu được suy nghĩ của nàng, Chiến Bắc Dã ở phía sau lung cất tiếng cười to, kề sát vào tai nàng khẽ nói, “Ta đã sớm đến đây rồi, nhưng nửa đường lại phải quay trở về để chờ đợi các huynh đệ này. Ta tự tiện xông thẳng vào nước Vô Cực đấy.”
Mạnh Phù Dao không biết nói gì, người này … không biết sau này nếu có chết thì chết như thế nào nữa.
Tiếp theo Chiến Bắc Dã lại lầu bầu, “Nói ra cũng kỳ quái, khi ta tiến vào biên giới nước Vô Cực lại chẳng thấy quân truy đuổi đâu, mà lại bị dẫn dụ đến một ngọn núi chết tiệt, cách nơi này rất gần.
Hắn híp mắt nhìn chiến trường ác liệt trước mặt, lầm bầm, “Đáng giận, lần này bị hắn lợi dụng … Chuyện này, ta nhất định sẽ tính sổ.”
Mạnh Phù Dao tò mò quay đầu lại, “Hả?”. Chiến Bắc Dã nhìn khuôn mặt dính đầy máu của nàng, cả mi mắt cũng nhuộm đỏ, khắp người bị thương, miệng vết thương nhiều đến hắn không dám chạm tay vào người nàng, nhìn thân hình mảnh mai yếu ớt như một con thú nhỏ bị thương, hắn đột nhiên trầm mặc.
Bộ dạng thê thảm này, không biết là nàng đã huyết chiến bao lâu rồi? Với tính tình của nàng, nếu không gặp phải cảnh sơn cùng thủy tận, há sao có thể tự sát? Người nào có thể bức nàng đến bước này?
Mà tên nào đó, sao hắn ta không làm gì đi chứ? Đúng là … hắn ta phải đối địch hai đầu không thể bứt ra, nhưng mà bất luận thế nào cũng không nên để nàng rơi vào thảm cảnh như thế này trong phạm vi hắn ta cai quản!
Còn hắn nữa … Hắn hận không thể giơ tay lên đánh mình một trận nếu không phải trên đường đi hắn phô bày vũ lực, mải mê ngắm cảnh non xanh nước biếc, vừa khéo lại chạm phải cường giả đứng thứ mười, tính tình cổ quái nhất mệnh danh “Sương Ẩn”, xúc phạm cô ta, khiến hai bên giao chiến một trận ở nơi rừng rú đầy cạm bẫy. Vì thế hắn mới tốn nhiều thời gian vất vả tới đây, nếu hắn đến đây sớm hơn nửa tháng thì căn bản sẽ không xuất hiện tình cảnh ban nãy. Có trời mới biết khi hắn nhìn thấy Mạnh Phù Dao cầm đao tự vẫn, đầu óc hắn khi ấy liền trống rỗng. Vốn chỉ cần một đường kiếm chém bay đầu tên binh sĩ chặn đường nhưng kết quả lại chỉ cắt đứt tai kẻ đó, trong tình thế cấp bách, hắn liền vung kiếm đánh bay cái tai ấy về phía nàng.
Lúc ấy toàn thân hắn đổ mồ hôi lạnh buốt, vì hắn quá kích động nên không kịp gia tăng thêm nội lực, với bản lĩnh của Mạnh Phù Dao thì tám phần là cái tai kia chẳng đả động gì được nàng. Nhưng may mắn vô cùng là khi ấy nàng đã trở thành nỏ mạnh hết đà, lỗ tai kia đã cứu được nàng.
Suýt chút nữa … suýt chút nữa thôi thì nàng đã chết trước mắt hắn.
Chiến Bắc Dã hối hận khôn xiết khi không thể ngăn chặn máu tươi chảy từ miệng vết thương trên người Mạnh Phù Dao. Hắn nhìn lớp da thịt bong tróc ghê rợn cảm thấy khó chịu vô cùng. Ngẫm nghĩ một hồi, hắn cởi áo khoác của mình, cẩn thận bao bọc xung quanh người nàng, cất tiếng, “Nàng ráng chịu đựng thêm chút nữa, chờ ta.”
Mạnh Phù Dao rụt đầu trong chiếc áo to rộng của hắn, không buồn nói nữa, bây giờ nàng không muốn tranh cãi gì nữa hết.
Chiến Bắc Dã nhìn thấy vẻ mặt xanh xao của nàng, lửa giận lại bùng lên, quay đầu lại bắn ánh mắt sắc lẹm như chim cắt về phía lão tướng cụt tay dẫn đầu quân Nhung.
Lão Cáp được quân Nhung vây quanh bảo vệ, cẩn thận lui về phía sau, gã biết không thể bức chết Mạnh Phù Dao được nữa. Không biết đội kị binh đen thui kia từ đâu chui ra, sức chiến đấu đáng sợ khiến gã như gặp phải ác mộng. Đội quân này nhanh như tia chớp, sử dụng đao nhẹ nhàng như gió thổi, liều mạng chọc sâu vào trận địa khiến đội hình quân Nhung từ từ trở nên rối loạn, tựa như thả lỏng nhưng thật ra lại ép sát quân Nhung từng bước một. Gã mang theo năm ngàn binh mã lại chẳng ăn nhằm gì, quân số dần dần ít đi vì tử trận.
Tệ hơn thế nữa, gã đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, giống như con côn trùng bò trên lưng khiến cả người gã tê dại, toàn thân dựng tóc gáy.
Gã lo sợ không yên bèn lui về phía sau, không ngừng quay đầu lại nhìn, từ phía đằng xa cách khoảng mấy trăm bước một nam tử mặc y phục đỏ đứng trong đội kỵ sĩ giáp đen, dáng vẻ hiên ngang, chậm rãi cong cung nhằm vào phía sau lưng gã.
Dù cách xa như thế nhưng sát khi trên người nam tử kia vẫn khiến gã rùng mình, ánh mắt nam tử này như mũi tên sắt đâm thủng, xé toạc lồng ngực của gã.
Gã tự trách mình sao lại phải hoảng sợ, lập tức lấy lại tinh thần, gã đã chạy xa mấy trăm dặm rồi, khoảng cách như vậy trên đời này ai có thể bắn trúng được chứ?
Thế gian này chỉ có duy nhất một mình Liệt Vương Thiên Sát, người được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất xạ thủ là có khả năng bán trúng mà thôi, mà Thiên Sát Vương sao có thể lại đến đây được …
Suy nghĩ của gã đột nhiên dừng lại ….
Thiên Sát … Hắc Phượng kị … Đội kị binh hùng mạnh …. Dưới bụng những con ngựa của các kị binh này đều có đóng móng đỏ như một đóa hoa … Hắc Phượng kị.
Thiên Sát Liệt Vương, Hắc Phượng kị.
Gã thình lình hét lên quái dị, ra sức vung roi quất vào mông ngựa, khàn giọng la to, “Rút, rút lui mau!”
“Vèo!”
Một mũi tên đỏ được bắn ra từ một cây cung rất to màu đỏ bay vút ra, xuyên qua lớp người dày đặc, vượt qua hàng trăm dặm trong tích tắc cắm phập vào lung gã, hoa máu bắn ra khắp xung quanh.
Chỉ trong tích tắc mũi tên đã xuyên thấy xương cốt, trồi ra trước lồng ngực gã, mang theo lẫn máu và thịt, huyết hoa như những cánh mạn đà la rơi lả tả giữa trời.
Lão Cáp vẫn đang ở tư thế chạy trối chết, cánh tay cầm roi ngựa vẫn còn đang giương ra giữa không trung, tấm lưng bị mũi tên bắn trúng cứng đờ, tư thế trước khi chết của gã rất buồn cười.
Gã như đang cất tiếng cười vang, nhưng âm thanh phát ra lại như tiếng khóc than ai oán, dường như gã đang than thở cho số mệnh của mình chẳng may lại gặp phải Chiến Bắc Dã. Lại như đang khóc tại sao mình lại đuổi theo Mạnh Phù Dao đến đây, sao không giết chết nàng sớm hơn, đến khoảnh khắc cuối cùng này mình lại phải thiệt mạng.
Gã ngã xuống giữa vòng vây thiên quân vạn mã, cũng giống như những ám vệ đã hy sinh để bảo vệ Mạnh Phù Dao, nháy mắt đã bị muôn vàn vó ngựa dày xéo thành thịt nát.
Mạnh Phù Dao nhắm mắt lại, những giọt nước mắt vì vui mừng chảy xuống, tận đáy lòng cảm thấy rất phấn chấn: báo ứng linh nghiệm, báo ứng linh nghiệm …
Dù Chiến Bắc Dã không ra tay, chỉ cần nàng còn sống trên đời, nàng nhất định sẽ trả món nợ máu này.
Mạnh Phù Dao co rụt lại trong chiếc áo choàng rộng của Chiến Bắc Dã, từ nãy đến giờ nàng không ngoái đầu nhìn lại nữa, những tiếng hò hét vang dội khiến nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mệt đến không mốn suy nghĩ bất kỳ việc gì.
Nhưng mà, phía sau lưng nàng lại truyền đến một tiếng “cạch” rất khẽ khàng.
Âm thanh này mặc dù vang lên trong cảnh chiến trường hỗn loạn, vẫn truyền rõ ràng vào tai nàng. Mạnh Phù Dao bất chợt quay đầu lại, cánh cổng Diêu thành mà ban nãy dù nàng có chết cũng không ai mở ra, giờ phút này đây bỗng dưng lại được mở.
Cánh cửa lớn nặng nề chậm rãi được kéo ra, Thiết Thành đứng loạng choạng ở chính giữa xuất hiện, trên mặt hắn nhẽ nhại mồ hôi và máu, vẻ mặt tràn ngập hổ thẹn. Người đứng bên cạnh hắn đang cầm chìa khóa và túi đồ trên vai là Diêu Tấn.
Mạnh Phù Dao nhìn thấy cảnh này liền hiểu rõ tất cả.
Diêu Tấn lại một lần nữa bỏ rơi nàng? Nhưng không hiểu vì sao hắn lại nán lại để chế tạo chìa khóa một cách nhanh chóng. Để mở được cánh cổng Diêu thành, ngoại trừ thần trộm đệ nhất thiên hạ là Diêu Tấn, thì trên đời này còn có ai mà mở được chứ?
Nàng nhìn thoáng qua rồi quay mặt đi.
Khi nàng liều chết chạy về đây, khi Thiết Thành khổ sở cầu xin mở cửa, khi những ám vệ bên cạnh nàng lần lượt chết đi, khi đến bước đường cùng nàng sắp sửa tự vẫn sao y không mở cửa thành, bây giờ bỗng nhiên lại mở ra, chuyện này thất nực cười mà.
Nhưng mà chuyện cười này, nàng chẳng muốn cười chút nào.
Mạnh Phù Dao đột nhiên nắm lấy dây cương ra sức kéo.
Tuấn mã phi về phía trước, bỏ lại sau lưng đám bụi đất mù mịt và Diêu thành.
….
“Nàng muốn đi đâu?”
“Không biết nữa, bây giờ ta không muốn nhìn thấy Diêu thành.”
“Vậy nàng muốn ở lại trong núi này bao lâu chứ?” Chiến Bắc Dã cong gối nằm bệt trên bãi cỏ, “Hắc Phong kị của ta cần vào thành để tiếp viện lương thực.”
“Huynh định để bọn họ vào thành à?” Mạnh Phù Dao nhắm mắt lại, ánh sao trên trời lấp lánh trên gương mặt trắng bệch cùng đôi bờ mi đen nhánh của nàng, “Diêu thành hết lương thảo rồi, sao mọi người không tiện đường đến doanh trại quân Nhung đánh cướp một phen, lúc này bọn chúng ắt đang hỗn loạn.”
“Ý nàng hay đó.” Chiến Bắc Dã toe toét cười phô hàm răng trắng phau dưới ánh sáng sao, “Ta đã phái bọn họ đi rồi.”
Hắn ngồi dậy, ôm đầu gối, tiếc nuối nói “Haiz, nếu như ta có hứng đem quân chiếm Bình thành cùng các châu huyện đã đi qua, không phải Vô Cực quốc lúc này đã nằm gọn trong tay ta sao?”
Ngẫm nghĩ một hồi hắn lại nói tiếp, “Thôi, tên Nguyên Chiêu Hủ cũng không dại gì cắt đất cho ta dễ dàng như vậy, đáng tiếc bây giờ không phải là lúc để ta thừa dịp làm thế, không nên lợi dụng lúc người ta đang gặp hoàn cảnh khó khăn.”
Mạnh Phù Dao đột nhiên mở mắt ra, “Chiêu Hủ?”
Chiến Bắc Dã khó hiểu nhìn nàng hỏi, “Gì vậy?”
“Huynh đường đường là một đại nam nhân, sao lại gọi tên người ta thân mật như thế hả?” Mạnh Phù Dao nhìn hắn quái dị, “Không phải hai người là “gay” đó chứ?”
“Gì mà “gay”?” Chiến Bắc Dã híp mắt, “Nàng tự sát một lần không chết nên bị khùng rồi à? Nói chuyện cổ quái ta chẳng hiểu gì hết, ta gọi tôn hiệu của Trưởng Tôn Vô Cực không được sao? Nàng đừng có nói với ta nàng không biết Nguyên Chiêu Hủ là ai đấy?”
Mạnh Phù Dao ngơ ngẩn hồi lâu mới hỏi lại, “Hả?”
“Hả cái gì?” Chiến Bắc Dã vừa bực mình vừa buồn cười, lấy tay sờ trán nàng xem có bị sốt hay không lại bị Mạnh Phù Dao đẩy ra xa.
Nàng có chút rối rắm, ngồi bệt xuống, ôm đầu gối, cắn môi không nói lời nào.
Thì ra, Chiêu Hủ là tôn hiệu.
Nàng đã sớm nghi ngờ thân phận của hắn, lúc trước nàng từng hỏi qua Vân Ngấn, đáp án của Vân Ngấn xóa đi nghi ngờ của nàng. Dù sao đường đường là Thái tử của một quốc gia lại chạy qua một quốc gia khác để sinh sự, lá gan cũng thật lớn mà. Nàng bỗng nhớ tới Vương hậu của nước Vô Cực, lúc gặp lại Nguyên Chiêu Hủ ở hành cung đã khiến nàng nghi ngờ lại rồi.
Nàng chưa từng nghe ai nói phụ tá của Thái tử lại có thể nghênh ngang đi lại, tùy ý sử dụng hành cung như vậy. Tốt xấu gì nàng cũng xuất thân từ ngành khảo cổ học, am hiểu lịch sử. Tôn ti trật tự ở xã hội cổ đại vô cùng nghiêm, sao có thể tùy tiện vượt quá giới hạn được chứ?
Sự kiện giết chết ba nghìn quân Nhung trong núi ở ngoại thành ngày đó, là minh chứng rõ ràng nhất.
Có thể trong vòng một ngày triệu tập đội quân tinh anh nhất, kỷ luật nghiêm minh, giết sạch tất cả ba nghìn quân Nhung thiện chiến, sao có thể là người bình thường được chứ?
Khi đó, hai người đều ngầm hiểu, nhưng lại chẳng ai nói ra.
Không phải nàng không buồn vì chuyện này, nàng cảm thấy Nguyên Chiêu Hủ chưa chân thành thẳng thắn cùng nàng, nhưng cũng may là nàng không để tâm vào những chuyện nhỏ nhặt như vậy. Nhớ lại lần đầu họ gặp nhau, tình huống lúc ấy thật sự hắn không thể bộc lộ thân phận mình được, huống chi nàng cũng giấu hắn nhiều chuyện mà.
Đâu cần phải tính toán với nhau nhiều chuyện quá, nàng luôn muốn rời khỏi hắn, thì có tư cách gì yêu cầu hắn bộc bạch hết tất cả chuyện của mình cho nàng biết chứ.
Sau đêm vũ hội, trước khi rời xa hắn, biết được thân phận thật sự của hắn, đối với nàng như vậy là đã quá đủ rồi.
Bây giờ, chính miệng Chiến Bắc Dã xác nhận thân phận thật sự của Nguyên Chiêu Hủ, dù trong lòng Mạnh Phù Dao hiểu rõ, nhưng vẫn không nhịn được ngây ngốc thật lâu, đột nhiên lại nhớ tới một việc liền hỏi, “Mẫu hậu của Trưởng Tôn Vô Cực họ gì?”
“Chỉ biết là Nguyên Hoàng hậu thôi” Chiến Bắc Dã không chút do dự nói tiếp, “Là một nữ nhân rất lợi hại, Trưởng Tôn Vô Cực có tám phần giống bà ta, trong bụng đầy mưu trá.”
Theo họ mẹ, tôn hiệu Chiêu Hủ, Mạnh Phù Dao cúi đầu nghĩ ngợi, bất giác bật cười thoải mái, Trưởng Tôn Vô Cực thật không có giấu nàng chuyện này, tên Nguyên Chiêu Hủ nói rõ thân phận hắn. Nàng ở Năm châu đại lục này chỉ là một người mù tịt, chuyên luyện võ chứ chả luyện văn, nên ngần ấy thời gian mà không nhận ra được thân phận của hắn.
Nhìn vẻ mặt hơi ngốc nghếch của nàng, sắc mặt Chiến Bắc Dã hình như tối đi, hắn đổi đề tài, lấy tay cởi áo khoác trên người Mạnh Phù Dao, “Nàng định bọc người mình đến chết luôn à, cởi ra mau, để ta trị thương cho?”
Mạnh Phù Dao bật đứng dậy, quấn áo khoác trên người lại, lấy tay đẩy Chiến Bắc Dã, “Đi ra chỗ khác đi, ta muốn đi tắm. Huynh đi xa ra, không được nhìn lén đâu đấy.”
“Tắm gì mà tắm!” Chiến Bắc Dã cũng bật dậy, “Mùa đông rất lạnh, nàng lại bị thương đầy người, tắm gì mà tắm hả!”
Hắn trợn mắt nhếch mày, tức giận đến nói năng lộn xộn, mà căn bản là Mạnh Phù Dao đâu có để ý đến hắn đâu, nàng buộc chặt áo khoác, đi đến dòng suối nhỏ bên cạnh, không nói hai lời, nhảy xuống “ùm ùm.”
“Này, nàng mặc áo khoác tắm không sợ bị chết đuối à?” Chiến Bắc Dã bước đến bên cạnh, Mạnh Phù Dao liền cởi áo khoác thấm nước ướt đẫm ra quăng vào người hắn, chờ hắn tháo chiếc áo khoác ra thì nàng đã lặn sâu xuống nước rồi.
Nàng bơi vô cùng thành thạo, lặn ngụp chẳng khác gì cá, có thể nín thở ở trong nước rất lâu.
Ánh trăng lặng lẽ leo đến tận đỉnh trời cao chót vót, dát bạc lên mặt nước trong veo, mặt nước lung linh, sóng nước lay lay theo gió, những con cá nhỏ màu bạc bơi lượn lờ xung quanh, chạm vào chân nàng rất nhột.
Không gian yên tĩnh ấm êm, Mạnh Phù Dao chợt muốn cứ ở nơi như thế này mãi.
Nàng trồi lên mặt nước, mái tóc dài xõa ra bồng bềnh theo nhịp sóng, máu trên miệng vết thương nàng được nước rửa trôi, mặt nước xung quanh loang loáng sắc đỏ nhàn nhạt.
Cảm giác đau đớn chẳng thấm vào đâu nữa, nhưng khí lạnh giá buốt ngày đông bao vây nàng, cả người nàng co cụm lại.
Đây là tư thế tự phòng thủ, giống như thai nhi trong bụng mẹ, ở tư thế nguyên thủy này, nàng cảm giác mình an toàn hơn, vì vậy nàng lại đặt hai tay lên ngực, cuộn người lại thêm.
Hôm nay nàng đã vượt qua lằn ranh sống chết, vượt qua nỗi đau đớn nhất đời người, nỗi đau tâm hồn lẫn xác thịt.
Nhưng mà nàng không muốn nhớ đến việc này nữa --- nếu mang theo nỗi đau này trên đường đi, sau này nàng sẽ đau càng thêm đau, những vết thương cũ và mới sẽ chồng chất nhau. Mỗi bước đi sẽ càng thêm đau đớn, vì thế mà sẽ bước chậm hơn rồi sẽ thụt lùi lại. Cuối cùng đường đi sẽ trở lên ngoằn nghèo, chẳng còn thẳng tắp như buổi ban đầu nữa.
Mạnh Phù Dao che ngực lại, ngẩng đầu lên, nước suối trong vắt đã che đi những giọt nước mắt vương trên mặt nàng.
Nàng bật khóc thật to, nàng cho phép mình yếu đuối lần này, để nỗi nhục trên con phố dài, để sự tuyệt vọng khi ở trước cổng thành, để những ấm ức và nỗi khổ khi bị buộc phải tự vẫn, tất cả sẽ hóa thành nước mắt, mãi mãi hòa với hàng ngàn vạn giọt nước trong dòng suối này.
Tối nay, trong suối nước trên đỉnh núi Hạo Dương này, sẽ lưu lại những giọt nước mắt đầy đau đớn của nàng, cũng khắc ghi trong lòng nàng sự thay đổi thất thường của nhân tình thế thái, lòng người ấm lạnh đổi thay chẳng thể lường được, để sau này nàng vững bước hơn nhiều.
Nước suối trong veo, ánh trăng lấp lánh sáng ngời, ánh lên suối tóc dài miên man của nàng thiếu nữ, ánh lên khuôn mặt nhợt nhạt đang nhắm nghiền mắt, ánh lên đôi bờ mi dài đang khe khẽ lung lay.
Nàng không muốn ai nhìn thấy nàng khóc, nên đắm mình trong lòng suối thật lâu.
“Mạnh Phù Dao, nàng còn sống không hả?” Qua thật lâu mà vẫn không thấy Mạnh Phù Dao lên tiếng, Chiến Bắc Dã nóng nảy hét vang lên, “Nàng chưa chết ngạt đấy chứ? Trước khi bị chết ngạt nhớ báo ta một tiếng trước đấy.”
Suýt chút nữa Mạnh Phù Dao đã bị sặc nước, vậy cũng là gọi à!
Nàng quay người lại bơi vào bờ, không ngờ Chiến vương gia hống hách kiêu ngạo kia chẳng đợi được hét to, “Nàng không lên tiếng ta nhảy xuống nước đó!”
Thế là, “tõm, tõm,” Liệt Vương điện hạ vang danh bảy nước cũng anh dũng nhảy ùm xuống nước giữa trời đông lạnh giá.
Khi hắn vừa mới nhảy xuống nước, tức thì hình như có một thân thể trắng như tuyết lướt qua trước mắt hắn, nhẹ nhàng như sóng gợn, Chiến Bắc Dã vội vàng muốn đuổi theo, nhưng lập tức trên bờ lại truyền đến tiếng chân người bước đi rất khẽ khàng.
Hắn trồi lên mặt nước, dưới ánh trăng vàng óng ánh, thân hình thiếu nữ trắng ngần đang vội vã bước đi, thoáng cái đã mất hút sau bóng cây rậm rạp, trên bờ suối còn lưu lại dấu chân nhỏ nhắn của nàng.
Chiến Bắc Dã ngâm mình trong nước, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm dấu chân kia, nhớ lại khoảnh khắc khi thoáng nhìn thấy thân thể mảnh mai, trong suốt trắng ngần như băng tuyết với từng đường cong mỹ miều, những giọt nước trong veo trên người nàng thi nhau lặng lẽ chảy xuống, uốn lượn theo từng đường cong của cơ thể … Hắn đứng ngây ngốc bất động, dù đang ngâm mình trong nước lạnh mà lòng bàn tay lại nóng hôi hổi. Hắn bất giác nhắm nghiền mắt, xiết chặt nắm tay, như sợ bóng người kia bay đi theo gió, kết quả trong tay chỉ là những giọt nước, những giọt nước ấy lại chảy ra ngoài từ giữa kẽ tay hắn.
Chiến Bắc Dã lặng lẽ bơi vào bờ, lại liếc mắt nhìn những dấu chân kia, những dấu chân ấy bị nhuộm sắc màu đỏ nhạt, đập vào mắt hắn. Hắn biết đây là máu của Mạnh Phù Dao, trên người nàng đầy những vết thương ghê rợn … Hắn đứng bên cạnh một tảng đá, đáy lòng như bị một hòn đá đập mạnh, thân thể đau đớn như bị cắt xé thành năm bảy phần …
Nàng bị thương là do lỗi của hắn … là do hắn đến chậm … Trưởng Tôn Vô Cực đã phá lệ, ngầm đồng ý cho hắn đem Hắc Phượng kị vào lãnh thổ nước Vô Cực, có lẽ hắn ta biết được mình không thể phân thân để trợ giúp nàng, cũng không ai có khả năng trợ giúp nàng, nên hắn ta đã nhờ cậy hắn. Thế mà, chỉ bởi vì hắn ham quyết đấu nên đã đến trễ, suýt chút nữa đã hại chết nàng …
“Ầm!”
Chiến Bắc Dã đột nhiên rút ra trường kiếm, bổ mạnh vào tảng đá khiến nó vỡ vụn, âm thanh vang vọng khắp cả sơn cốc tĩnh lặng.
“Ta, Thiên Sát Chiến Bắc Dã! Cuộc đời này, nếu không có người khiêu khích quyết sẽ không bao giờ giao đấu! Nếu như không tuân thủ lời thề, sẽ như tảng đá này vậy!”
Hắn kích động gào lên thật to, khiến những chú chim đang ăn đêm sợ hãi bay toán loạn, như muốn bay lên tận cung trăng để ẩn núp. Mạnh Phù Dao ở trong bụi cây thay y phục cũng hoảng sợ, không hiểu vì sao Chiến vương gia luôn luôn kiêu ngạo kia lại tự nhiên ngu ngốc thề bậy bạ như vậy, từ sau bụi cây nhô đầu ra mắng:
“Tổn thọ đó … Nửa đêm nửa hôm tự nhiên gào lên như đưa ma vậy!”
…
Mạnh Phù Dao cùng Chiến Bắc Dã ở lại trong sơn cốc này ba ngày.
Thật ra đây là quyết định của Mạnh Phù Dao, nàng kiên quyết không chịu ra ngoài, mặc cho Chiến Bắc Dã khuyên nhủ thế nào cũng không chịu đổi ý. Nào là vùng núi này ẩm thấp, không có y phục đẹp để mặc, không có thuốc tốt để chữa thương, điều dưỡng rất bất tiện. Còn nói dân chúng Diêu thành vẫn một mực tìm nàng, Diêu Tấn mang theo Nguyên Bảo đại nhân suốt ngày kêu chít chít cũng đến đây tìm nàng. Mạnh Phù Dao chẳng buồn để ý, choàng áo khoác ngáy ò ó o. Tội nghiệp cho Chiến Bắc Dã đã dùng hết lời lẽ, mỗi tối lại phải canh gác cho nàng ngủ.
Đêm đầu tiên, Mạnh đại tiểu thư nằm mơ cùng người khác chém giết loại xạ, nàng bật người dậy, vứt áo khoác bay lên đấm đá lung tung rồi lại nằm thẳng cẳng ra ngủ. Áo khoác rơi vào đống lửa suýt chút nữa đã bị đốt cháy, may mà Chiến Bắc Dã canh giữ ở cửa động đang chập chờn ngủ thì ngửi thấy được mùi khét, vội vàng lao vào cứu nàng suýt chút nữa đã thành heo nướng. Xui xẻo là khi Chiến Bắc Dã còn đang ngủ mơ màng, Mạnh Phù Dao lại nằm mộng tưởng hắn là kẻ địch, tiện tay đấm hắn một quyền vào giữa mắt. Thế là rạng sáng ngày hôm sau, mắt Chiến vương gia bầm tím một vòng tròn, ai đó lại cực kỳ vô tội, tò mò hỏi hắn, “Vương gia, tối hôm qua huynh va phải gì à? Sao sắc mặt huynh khó coi như vậy …”
Đêm thứ hai, Mạnh Phù Dao lăn vào trong đống lửa. May mà Chiến Bắc Dã đã đề phòng sẵn, ngủ bên cạnh đống lửa chắn lại nàng. Hắn vô cùng hân hoan hớn hở khi thấy nàng lăn vào trong lòng mình, định chủ động ôm nhuyễn ngọc ôn hương để bày tỏ tình yêu tha thiết trong lòng, chẳng dè Mạnh Phù Dao lại xoay người, đem chiếc giày thối um dính đầy máu dơ quăng vào lòng hắn …
Đêm thứ ba, Mạnh Phù Dao bắt đầu phát sốt và ho khù khụ, Chiến Bắc Dã canh giữ bên cạnh suốt đêm không ngủ, sai người đi cắt thuốc trong đêm hôm khuya khoắt, bận bịu lau mồ hôi mớm thuốc cho nàng chẳng nề hà. Kết quả sáng hôm sau, khi Mạnh Phù Dao tỉnh dậy thấy mắt hắn đầy tơ máu, vô cùng thương cảm nói, “Vương gia huynh nên cưới lão bà đi, nếu không có ai hết, để ta giới thiệu cho huynh một người nhé …”
Cuối cùng Chiến vương gia không thể kìm nén được nữa, hung hăng nhét một quả dại vô miệng của Mạnh Phù Dao, thuận tay điểm huyệt nàng, tức giận nói, “Sao không chịu quay về thành hả, có phải muốn bổn vương cùng một ngàn kị binh hầu nàng ăn gió nằm sương ở nơi này không, nàng là cô gái không có giáo dưỡng!”
Mạnh Phù Dao dùng ánh mắt chửi hắn, “Có phải ta muốn huynh hầu hạ đâu!”
Gương mặt của Chiến Bắc Dã bị ánh mắt của nàng đốt cháy đỏ bừng, chẳng thèm nói nữa, đưa tay ra vác nàng lên vai.
“Chúng ta nên tính sổ với nhau, xem ai phải trả nợ cho ai!”
Hắn vác Mạnh Phù Dao đi thẳng một mạch xuống núi.
“Chúng ta trở về thành!”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT