Tay Mạnh Phù Dao đương đặt trên thắt lưng, vừa nghe thấy giọng nói đó liền vội vã kéo áo lại.

Mói đây thôi khi chủ động cởi áo trước mặt Đế Phi Thiên nàng vẫn rất bình tĩnh, còn bây giờ thì lại hoảng loạn tới mức chỉ muốn lập tức che kín cơ thể từ đầu tới chân.

Nhưng giờ chẳng có thứ gì phủ kín được nàng, vậy nên nàng bỗng nảy ra một ý nghĩ rất táo bạo, Mạnh Phù Dao hít một hơi rồi lặn thật sâu.

Phía trên vọng lại tiếng cười khẽ của ai đó, song người đó không để tâm tới nàng, chỉ nhìn Đế Phi Thiên đang quay người lại, đôi mắt loé sáng như đang cười, mà nụ cười ấy lại lạnh thấu xương.

Đột nhiên xuất hiện kì đà cản mũi khiến ánh mắt của Đế Phi Thiên lộ rõ sự phẫn nộ, nhưng hắn ta cũng là một trong những nhân tài kiệt xuất đương thời, nhìn từ một góc độ nào đó, có thể nói hắn ta sánh ngang được với người đứng đầu trong Thập cường giả, có điều một bên là võ thuật, còn một bên là vu thuật mà thôi. Với trình độ đó, Đế Phi Thiên chắc chắn không thể buông lỏng cảnh giác chỉ vì nổi hứng với Mạnh Phù Dao.

Không ngờ tên kì đà này lại có thể lặng lẽ tiến sát đến sau lưng hắn ta, dù khi nãy hắn vì quá hưng phấn mà phản ứng hơi chậm, thì tên này thực sự không phải dạng vừa.

Đế Phi Thiên ngoảnh đầu lại, đáp bằng giọng điệu nhàn nhã vốn có: "Tên mù nào muốn ăn đòn?"

Cách đó hơn mười trượng, một nam tử mặc áo bào màu tím nhạt đang ngồi trên một con thuyền nhỏ, tà áo và mái tóc dài bay nhẹ theo gió, phong thái này thậm chí trông còn tiêu sái hơn cả Đế Phi Thiên, đôi mắt nam tử ấy sáng lấp lánh, sâu tựa đáy biển.

Hắn chỉ cười mà không nói, phía trước hắn là Vân Ngâm, còn tay trái hắn đang vuốt ve một con vật lông ướt nhẹp.

Kim Cương!

Khi Đế Phi Thiên nhìn thấy Kim Cương, sắc mặt thoắt biến đổi.

Khi thuyền chìm, kẻ đầu tiên hắn ta đưa theo chính là Kim Cương. Dầu sao một phần linh hồn quan trọng của hắn ta vẫn đang ẩn trong con chim này, sở dĩ hắn ta chưa tiến hành hợp hồn, một mặt là vì phải đợi linh hồn được tịnh hóa, mặt khác là hắn có phần đề phòng Mạnh Phù Dao nên không muốn thi triển phép hợp hồn trên thuyền, bởi vậy hắn ta và Kim Cương luôn như hình với bóng, không cho bất kì kẻ nào có cơ hội tiếp cận. Vừa nãy hắn ta đương chuẩn bị vui vé với Mạnh Phù Dao một đêm, tất nhiên không thể đưa Kim Cương theo được, bèn tiện tay vứt nó xuống thuyền giấy.

Hiện chiếc thuyền giấy đó đang trôi cạnh con thuyền nhỏ kia, hơn nữa lại còn buộc một sợi dây thừng, chắc chắn là tên khốn khiếp kia đã lén lút kéo thuyền về phía đó.

Trước giờ hắn vẫn cố tình tỏ vẻ không để tâm tới Kim Cương khiến những người trên thuyền tới bây giờ vẫn chưa biết, kì thực Kim Cương cực kì quan trọng đối với Đế Phi Thiên, phần linh hồn đó là gốc hồn của hắn ta, chỉ cần thiếu một mảnh thì hắn ta đừng mơ được trường sinh, vĩnh viễn không thể phi thăng, thậm chí khi giao đấu với kẻ địch cũng sẽ mất đi một nguồn bổ sung nội lực, chính bởi lẽ đó hắn ta mới thận trọng tới mức không dám thi triển Hợp hồn đại pháp trên thuyền - Tên tiểu tử này sao lại biết?

Nghe giọng điệu này chẳng lẽ Mạnh Phù Dao là thê tử hắn? Thế nhưng chẳng nhẽ trên đời này lại có kẻ thấy thê tử mình bị cưỡng ép ngay trước mắt, mà vẫn còn có thể cứu người cần cứu trước, sau đó tìm điểm yếu của đối thủ rồi ung dung lên tiếng ngăn cản?

Một kẻ có thể trấn tĩnh tới mức độ đấy thật quá đáng sợ.

Đế Phi Thiên nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, rồi lại tính toán khả năng thành công cướp lại Kim Cương, lúc đó hắn ta mới nhận ra tuy Trưởng Tôn Vô Cực chỉ ngồi nhàn nhã ở đó, nhưng toàn thân toả ra nội công Không môn cao thâm khó lường, hơn nữa Đế Phi Thiên lại không thấy được căn cơ của hắn.

Vừa sở hữu võ công kiệt xuất, lại có thể trấn tĩnh tới đáng sợ, thế gian này từ lúc nào đã xuất hiện một kì tài như vậy?

Lần đầu tiên ánh mắt của hắn có phần kiêng dè.

Thực ra Trưởng Tôn Vô Cực đâu biết chuyện đó, sở dĩ cướp Vân Ngấn về trước chỉ vì hắn quá hiểu Mạnh Phù Dao - Nếu như hắn không kéo Vần Ngấn về, Mạnh Phù Dao vẫn rất có khả năng bị uy hiếp, cuối cùng tất cả mọi cố gắng chẳng phải lại thành công cốc sao?

Còn để nàng hi sinh chút nhan sắc cho tên kia nhìn cũng chẳng sao, cứ nhìn đi rồi ngươi sẽ phải trả đủ!

Trưởng Tôn Hoàng đế - chính khách nổi tiếng Đại lục Năm châu, trước nay luôn phân rõ nặng nhẹ, vẫn thích làm ít mà hiệu quả cao, vẫn cho rằng báo thù không cần quá gấp gáp, nóng nảy là ma là quỷ, cách thức báo thù không nhất thiết là phải động võ, càng không cần lo thời cơ báo thù - không phải là không báo thù, mà là thời cơ chưa đến, thế thôi.

Hắn dịu dàng vuốt ve bộ lông của Kim Cương, động tác của hắn thậm chí còn dịu dàng, ấm áp hơn cả Vu thần nữa, Kim Cương không sợ trời không sợ đất chỉ sợ Trưởng Tôn Vô Cực, nó liều mạng giãy giụa, hét lớn: "Ai cho ngươi vuốt! Đừng có vuốt"

Trưởng Tôn Vô Cực cười lớn nhấc Kim Cương đưa vỉ phía Đế Phi Thiên, than vãn: "Đế tiên sinh à, vật cưng của ngài thú vị phết đấy, quả không hổ danh vật chứa tinh hồn, vô cùng khác biệt".

Tất nhiên Đế Phi Thiên hiểu ẩn ý của Trướng Tôn Vô Cực, bèn vươn tay vớt Mạnh Phù Dao lên, rồi lại móc ra một chiếc thuyền giấy, lên thuyền và ngồi xuống, ung dung đáp: "Thế thì đã sao? Ta vẫn có lời hơn ngươi, trong tay ngươi chẳng qua chỉ là sủng vật, còn trong tay ta lại là nữ nhân của ngươi.”

Trưởng Tôn Vô Cực khẽ "Ồ" một tiếng, không nóng này cũng không để tâm đến hắn ta, chỉ ngiêng đầu quan sát ai kia.

Ánh mắt bàng quang dành cho Đế Phi Thiên khi nãy giờ lại hóa dịu dàng đến mức khó có thể miêu tả bằng lời. Khi thấy nàng lẩn tránh, khoé mắt hắn bỗng cay cay.

Nàng sụt sịt lau mũi, nghĩ bụng: Cái quái gì vậy? Mình bị nước biển ngâm ngốc người rồi hay sao? Hay đánh nhau nhiều quá bị yếu rồi? Hay là bị Đế Phi Thiên áp bức nhiều thành biến thái rồi hay sao? Đến ngay cả một cái nhìn của hắn cũng không chịu nổi, nhìn ánh mắt đó mà cứ như là bị đao phi trúng người vậy - Thật mất mặt!

Mạnh Phù Dao vừa rủa xả bản thân, vừa buồn khi nhìn thấy ánh mắt ấm áp như gió biển ấy. Nhớ lại đêm hôm đó điên cuồng tháo chạy, lưu lạc khắp các nẻo đường, mắt vừa không nhìn thấy gì vừa bị mất trí nhớ, nhớ lại âm mưu của Phi Yên mà từng bước chân đều có sự run sợ, lo lắng, vẫy vùng giữa sự sống và cái chết. Chẳng qua chỉ là mấy lời nói không rõ ràng nghe lỏm được, ấy vậy mà lại khiến cho hai người phân li, từ mùa thu năm trước đến mùa hạ năm nay, thời gian hơn nửa năm trôi qua như nước chảy. Trong khoảnh khắc trùng phùng tại biển Thương Khung này, tiếng sóng biển dịu êm vỗ về, hai con thuyền đối diện với nhau, hai con người đối diện nhau, vậy mà lại bị ngăn cách bởi tên Vu thần khó chơi nhất trên đời.

Ôi trớ trêu, bi ai thay, lâu ngày biệt li cuối cùng cũng gặp, vậy mà vẫn có con dê già này cản trở.

Con thuyền đối diện lắc lư liên tục, Trưởng Tôn Vô Cực nhìn chằm chằm vào Mạnh Phù Dao, nhìn từng vết thương đến y phục lộn xộn trên người nàng, đến đôi mắt hoe đỏ rũ xống như muốn giấu đi tâm trạng trong lòng, hắn bèn nhoẻn cười với nàng.

Tên này vẫn cười nổi cơ à, nhìn cái tướng phong lưu, ánh mắt xán lạn của hắn, chắc chắn sống rất tốt đúng không? À phải rồi, người ta được thăng cấp rồi, giờ đã là Hoàng đế rồi, thâm cung nội viện có bảo tọa hoa đường, chứ đâu có lén lút, thậm thò, lênh đênh thiên hạ lưu lạc biển trời như nàng đâu, rô ràng nàng cũng thăng cấp thành công, vậy mà lúc nào cũng gặp người tài giỏi để rồi suốt ngày bị người khác bắt nạt....

Mạnh Phù Dao xót xa, bắt đầu không khống chế được mồm miệng, đôi mắt chưa hoàn toàn bình phục của nàng bỗng đỏ lên, lý sự không ngừng với Trưởng Tôn Vô Cực.

Trưởng Tôn Vô Cực cuối cùng cũng chịu mở miệng, ngữ điệu vẫn ngọt ngào, ấm áp như cũ, khẽ nói: "Phù Dao... ta rất tiếc vì không thể để Phụ hoàng gặp nàng một lần".

Câu nói đó lập tức đánh gục Mạnh Phù Dao yếu đuối.

Phụ hoàng của hắn... Phụ hoàng của hắn băng hà, hắn không thể gặp mặt phụ hoàng lần cuối.

Đối với người coi trọng tình thân như Trưởng Tôn Vô Cực, điều này chắc chắn là sự nuối tiếc và đả kích lớn đối với hắn tới nhường nào, khiến hắn day dứt tới nhường nào.

Mạnh Phù Dao thở hắt ra, bắt đầu cảm thấy bản thân mình quá đáng.

Mạnh Phù Dao, tại sao ngươi lại tồn tại trên cõi đòi này chứ, ngươi đúng là một kẻ hại người!

Trưởng Tôn Vô Cực nhìn thần sắc của nàng biết chắc rằng nàng đang lay động, liền kháy sâu thêm một chút, đem tất cả những gì tốt đẹp nhất ra nói.

"Phụ hoàng vẫn luôn muốn gặp nàng... ông ấy biết nàng-“

Mạnh Phù Dao sụt sịt rồi, bất lực rồi, đau thương rồi...

Hay lắm, có phản ứng tích cực, hắn không cần phải đào sâu thêm nữa, nhỡ đâu không cẩn thận lại tốt quá hóa dở.

Hắn lập tức chuyển chủ đề.

"Mắt nàng... thế nào rồi?"

Ánh mắt của hắn tràn ngập niềm thương xót, Mạnh Phù Dao nghẹn ngào, chớp chớp đôi mắt đỏ như mắt thỏ, cười đáp: "Rõ lắm, rõ tới mức còn thấy cả mấy cái lỗ trên thân Kim Cương cơ mà".

Kim Cương mắng lớn: "Lỗ lỗ cái đầu! Ông đây toàn vẹn là thế, làm gì có cái lỗ nào?"

"Các ngươi nói xong chưa?" Đế Phi Thiên không thể kiên nhẫn thêm được nữa, nheo mắt nhìn hai người, "Coi như ta không tồn tại hả?"

Mạnh Phù Dao nhìn qua, đáp lại không chút nhân nhượng: "Từ một ý nghĩa nào đó, ngươi đối với ta chỉ là khí thải của cơ thể và hạt bụi của trời đất, quả thực không tồn tại."

Đế Phi Thiên nhìn nàng, mắt khẽ cười, một lúc sau mới lẩm bẩm: "Đợi đến khi ta thực sự tồn tại trong cơ thể nàng, nàng sẽ biết sự vĩ đại của ta".

Mạnh Phù Dao nổi giận, sắc mặt biến hoa khôn lường, quyết định không đấu khẩu với lão lưu manh này nữa, khi hoa vàng gặp phải con chim già chắc chắn sẽ phải chịu không ít thiệt thòi.

Đế Phi Thiên lại thò tay ra thật, muốn cởi bỏ y phục của Mạnh Phù Dao, nàng liền giơ đao ra trước mặt, hét lớn: "Cút!"

"Chúng ta làm chuyện của chúng ta, hắn muốn xem thì cứ để hắn xem đi", Đế Phi Thiên nói tỉnh bơ như không, "Trong thiên hạ này chưa có ai cướp được người ta thích trong tay ta đâu".

Manh Phù Dao giương đao, sao tên đó dám nói chuyện này trước mặt Trưởng Tôn Vô Cực chứ! Đúng là không thể tha thứ được!

Nàng chém điên cuồng như vũ bão xuống mặt biển, nước rẽ ra một vệt rất dài, sóng biển vừa mới bình lặng trở lại đã ngay lập tức sục sôi nhào thẳng về phía Đế Phi Thiên.

Đế Phi Thiên chưa từng thấy nàng xuất chiêu, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, Mạnh Phù Dao tưởng rằng hắn ta sẽ tránh đi, chỉ cần hắn ta tránh một chút thôi thì nàng sẽ có cơ hội phối hợp với Trưởng Tôn Vô Cực, thế nhưng sự kinh ngạc của Đế Phi Thiên chỉ tồn tại trong tích tắc, hắn ta lấy tay quệt một cái.

Sau cái quệt tay ấy, trước mặt hắn ta dường như xuất hiện một lớp lá chắn trong suốt, giống như bong bóng khổng lồ, rất mỏng nhưng lại có tính đàn hồi, dù cho Mạnh Phù Dao gắng sức chém điên cuồng như vũ bão để lớp lá chắn trong suốt đó vỡ ra, nhưng nó chỉ xiêu vẹo đôi chút, chứ vẫn không hề hấn gì.

Mạnh Phù Dao có hơi kinh ngạc, cười nhạt một tiếng, vừa nãy nàng còn giơ đao chém về phía trước ấy vậy chỉ trong chốc lát lại rạch một đường ở phía sau, chém một đường chín mươi độ cực nhanh xuống con thuyền đang đứng.

Tấn công là giả, chém thuyền mới là thật.

Chỉ một nhát đao, con thuyền lặng lẽ chia ra làm đôi, tách rời Mạnh Phù Dao và Đế Phi Thiên, nàng vui như mở cờ trong bụng, đang định nhảy vọt lên chỗ của Trưởng Tôn Vô Cực nào ngờ Đế Phi Thiên hình như cũng cười rất tươi, hắn ta bỗng thò cánh tay ra, chỉ nghe thấy tiếng xương cốt kêu rắc rắc, cánh tay đó mọc dài ra gấp đôi, trong tích tắc liền với được eo của Mạnh Phù Dao kéo nàng quay trở lại.

Sau khi kéo được nàng lại, hắn ta liền đặt nàng ngay bên cạnh. Chiếc thuyền giờ chỉ còn lại một nửa, quá nhỏ hẹp, y phục của Mạnh Phù Dao ướt tới mức có thể nhìn thấy tất cả, lại bị hắn ta ép chặt vào người, nàng nổi xung vung đao mãnh chiến, thân thể của Đế Phi Thiên như sắt đá, đao kiếm chém vào da thịt của hắn ta chẳng khác nào chém vào tượng đồng hay cây cối, chỉ khác là không tóe ra tia lửa thôi.

"Thôi được rồi, đừng chém nữa, mấy chục năm trước ta đã không bị thương được rồi", Đế Phi Thiên do dự nói, "Bị nàng chém ngứa ngáy hết cả người khiến ta nhớ ra lâu rồi mình chưa tắm".

Mạnh Phù Dao sụp đổ, vội rút đao lại, kiểm tra kĩ xem liệu đao có vết bẩn nào không.

"Ta không phải là loại người bẩn thỉu như các ngươi, một ngày không tắm là có ghét", ánh mắt của Đế Phi Thiên nhìn xuống phía mọi người, tràn đầy sự khinh bi.

"Ta ba mươi năm không tắm da dẻ vẫn thơm tho, không tin nàng ngửi mà xem."

Nói xong hắn ta liền giơ tay áo lên cho Mạnh Phù Dao ngửi thật, Mạnh Phù Dao ngay lập tức cắm đao vào nách hắn ta: "Không ngửi!"

Thanh đao rơi xuống đất.

Nàng lại giơ tay chọc thẳng vào ấn đường của hắn ta: "Không ngửi."

Ấn đường tóe ra những tia lửa....

Mạnh Phù Dao lại chuyển qua đâm vào bụng hắn ta: "Không ngửi."

Bụng hắn ta cứng như sắt, khiến thanh đao trượt xuống, chạm phải vật gì đó phía dưới như kim cương, nàng giật mình - thảo nào trước kia gã ta bảo chỉ cần dùng Nguyên Bảo gắn vào chỗ đó làm mồi gã vẫn có thể câu được cá mập, mình đồng da sắt thế này cơ mà...

"Ngươi đang tưởng ta rèn áo giáp sắt đấy à?" Đế Phi Thiên gạt phắt thanh đao của nàng ra, nhìn nàng bằng ánh mắt chất vấn, "Nhưng nói thật, sức mạnh của ngươi khiến ta hơi bị ngạc nhiên đấy? Với sức mạnh này thừa sức lọt vào hàng ngũ tuyệt, nếu có thêm thời gian và kinh nghiệm nữa biết đâu chừng sẽ đứng đầu thiên hạ đó."

Mạnh Phù Dao không thèm nhìn hắn ta, ánh mắt của nàng nhất mực dõi theo Trưởng Tôn Vô Cực, nàng nhận ra rằng chỉ Trưởng Tôn Vô Cực mới có thể tiếp cận khoảng cách ba trượng quanh Đế Phi Thiên, nhưng hắn lại đang phải bảo vệ Vân Ngấn nên không thể bắt tay với nàng được, mà dù là lúc nàng mạnh nhất, công lực dồi dào nhất, cùng lắm cũng chỉ giữ được mạng sống trước Đế Phi Thiên, phần thắng bằng không, bởi vậy giờ muốn chạy lại càng bất khả thi.

Mạnh Phù Dao ảo não, Trưởng Tôn Vô Cực cảm nhận được ánh mắt từ nàng, hắn mỉm cười như thế bảo nàng hãy yên tâm, Mạnh Phù Dao nhìn nụ cười ấy bỗng nhận ra mình phải buồn chứ? Những lúc buồn nhất, đau đớn nhất cũng đã qua rồi, dù rằng giờ đây bên nàng là một tên dê già, y phục cũng nhếch nhác lộn xộn, nhưng Trưởng Tôn Vô Cực đang ở rất gần đây, nhìn nàng với nụ cười trấn an, xung quanh sóng biên vỗ về, rì rào như đang hát, cánh chim hải âu chao liệng lúc lên lúc xuống như những nốt nhạc lúc trầm lúc bỗng.

Mạnh Phù Dao bỗng chốc tỉnh ngộ, thì ra thế giới này vẫn còn tươi đẹp lắm.

Nàng không đánh nữa mà thu đao về nghịch móng tay.

Được rồi, nàng cũng mệt lắm, nếu Hoàng đế Bệ hạ đã đến đây thì chắc chắn sẽ có cách, Nữ hoàng Bệ hạ nên đi nghỉ thôi.

Nhìn một con hổ cái nóng giận chợt biến thành một chú dê thản nhiên, Đế Phi Thiên cũng đơ ra một lúc, hắn ta nói với vẻ thích thú: "Ồ, ngộ ra rồi hả?"

Mạnh Phù Dao giơ đao trong tay lên, chỉ thẳng vào yếu hầu của mình, bình tình đáp: "Xác chết ngươi có hứng thú không? Bà đây đánh không lại ngươi nhung tự sát thì chẳng có vấn đề gì cả, thử nhé?"

Đế Phi Thiên căng thẳng, hắn ta nhìn nàng với vẻ cạn lời. Bỗng Trưởng Tôn Vô Cực đột nhiên cất tiếng: "Đế tiên sinh, thương lượng một chút có được không?"

"Hả?"

"Ngài có Phù Dao, ta có Kim Cương, chúng ta có thật sự cần thiết phải đối đầu ở nơi biển cả mênh mông này không?" Trưởng Tôn Vô Cực cười, rồi tiếp lời "Tại hạ mời Vu thần đại nhân lên thuyền, chúng ta cùng nhau đến Thương Khung, ngài có dám chăng?"

Đế Phi Thiên liếc Trưởng Tôn Vô Cực, đáp: "Ơ, có kẻ hiến thuyền cho chúng ta vui vẻ kìa?"

"Nếu ngài có thể khiến Phù Dao cam tâm tình nguyện, tại hạ tất không có quyền can thiệp." Trưởng Tôn Vô Cực vờ như thản nhiên, "Hay chúng ta cá cược đi, ta cược nếu ngài không miễn cưỡng, cũng không dùng tính mạng của ngưòi khác uy hiếp thì vĩnh viễn không thể chiếm được Phù Dao."

Đế Phi Thiên cười khẩy, thái độ như thể đang nói: "Hỉnh như ngươi quá tự tin vào nữ nhân rồi đấy, ngươi không biết vu thuật Phù Phong có rất nhiều cách có thể khiến nữ nhân nghe theo sao? Chẳng cần dùng tên tiểu tử kia uy hiếp thì nàng vẫn phải ngoan ngoãn sà vào lòng ta, ngươi đúng là đang đưa dê vào miệng cọp, ta không nhận thì chẳng phải quá đáng tiếc hay sao?", hắn ta lập tức đáp trả: "Điều kiện?"

"Ngài phải cho phép ta đi theo, trong trường hợp ta chưa ra tay thì ngài cũng không được ra tay, không được làm hại Phù Dao, ta và những người xung quanh, nếu như ngài có thể khiến Phù Dao tình nguyện nghe theo, tại hạ lập tức trả Kim Cương về, còn nếu như sợ thua, xin hãy thề từ nay về sau không được bám theo nàng nữa, đồng thời phải chữa trị cho Vân Ngấn".

"Ta vốn không thích ép buộc nữ nhân", Đế Phi Thiên nhìn chằm chằm vào hắn, "Dù sao ta cũng đang rảnh, được thôi!"

"Chỉ có điều," Trưởng Tôn Vô Cực tiếp lòi, "Xét thấy vị Vân huynh đệ này của tại hạ đã sắp chết rồi, nếu như đợi đến khi nào kết thúc ván cược mới cứu, e là hắn đã sớm hóa thành một bộ xương khô, đến lúc đó ngộ nhỡ ngài mà thua thì chẳng phải là không thể thực hiện lời hứa hay sao? Vậy chẳng phải sẽ càng tổn hại đến danh tiếng của ngài ư? Đã thế chi bằng ngài cứu huynh đệ của ta trước, ít nhất thì cũng phải kéo dài mạng sống cho hắn chứ."

"Các ngươi thua chắc rồi, còn cứu cái gì mà cứu?" Đế Phi Thiên cười khẩy.

"Ồ, vậy cũng được." Trưởng Tôn Vô Cực quay đầu, nhẹ nhàng truyền âm, "Thư kí quan đâu rồi?"

"Có thần!" Từ một chiếc thuyền lớn ở noi xa, có người hồi đáp rất rõ ràng.

"Phiền ngươi viết vào quyển sổ hàng ngày của ta." Trưởng Tôn Vô Cực ngẩng đầu lên thong thả nói, "Ngày 17 tháng 6 năm Thiên Càn thứ nhất, trẫm và Phù Phong Vu thần Đế Phi Thiên gặp nhau tại miền cực Bắc, đồng thời có lời hẹn đoạt tình, nhưng chưa thực hiện xong, đại nhân thất bại bỏ đi..."

"Được rồi!" Người nào đó rất trọng thể diện liền ngắt lời, "Đừng có giờ trò khích tướng nữa, ta có thể cứu gã nhưng cũng có thể giết gã, đợi khi ngươi thua ta lại giết cũng chưa muộn".

Trưởng Tôn Vô Cực chỉ cười mà không nói, phẩy tay ra hiệu Thư kí quan ngừng tay ghi chép, hắn ra chiều tiếc lắm: "Hây, quyển sổ này trẫm định tương lai sẽ công bố cho toàn thiên hạ, cuộc gặp mặt này với Vu thần đại nhân vốn rất đáng quý, chỉ tiếc...."

Hắn mỉm cười đứng dậy, ra hiệu cho người trên thuyền đón Vân Ngân, với tay mời Đế Phi Thiên, nói: "Vu thần quang lâm, nghênh đón khách quý".

Đế Phi Thiên xách theo Mạnh Phù Dao, lúc đi qua người Trưởng Tồn Vô Cực bèn bảo: "Ngươi giỏi lắm, dám nhường cả nữ nhân của mình ngay trước mặt nàng ta".

Mạnh Phù Dao - ván cược bắt đầu, kế đầu tiên: Li gián!

"Trái tim của nàng ấy và cơ thể của nàng ấu đều là của nàng ấy", Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười, "Ta không nhường được, các hạ cũng không cướp được".

Mạnh Phù Dao lại vênh mặt với hắn - Gì chứ, chẳng phải huynh muốn liều mạng cướp "Hoàng hậu" về đấy sao? Làm thế có khác nào đây ta vào chỗ chết? Bắt ta sống cạnh một con khủng long ăn thịt người mà vẫn còn cười được đấy à? Hừ, cái gì mà con tim này không thay đổi sau nhiều ngày chia cách, giống không?!

Rốt cuộc Trưởng Tôn Vô Cực muốn làm gì?

Nàng đã nhìn thấy con thuyền lớn mà hắn mang tới, cũng chính là ngọn lửa trên biển mà nàng nhìn thấy lúc bị sóng đánh rơi xuống, dựa vào khả năng của Trưởng Tôn Vô Cực, nếu nghĩ ra một cách nào đó rồi phối hợp với nàng thì chua chắc đã không thể thoát khỏi tay của tên Vu thần này. Vậy mà tại sao vẫn để hắn ta đi theo, mà lại còn tới tận Thương Khung nữa, khác gì chứa một quả bom hẹn giờ trên thuyền đâu.

Nhưng dù thế nào đi nữa, ít nhất nàng cũng tạm thời giữ được trinh tiết, cũng như kéo dài được mạng sống cùa Vân Ngấn, nếu không có ván cược này, nếu không phải là Trưởng Tôn Vô Cực xuất hiện, e rằng Đế Phi Thiên sẽ nhất định không chịu cứu Vân Ngấn. Dù rằng sau này sẽ phải trài qua những ngày tháng nơm nớp lo sợ, song kể cũng đáng, Mạnh Phù Dao thở phào, áp lực cũng theo đó mà giải toả được mấy phần.

Con người vô cùng mạnh mẽ kia đứng cạnh nàng, mỉm cười ấm áp nhìn nàng như đoán ra được những gì nàng đang nghĩ: "Phù Dao, ta tin nàng".

Mạnh Phù Dao vừa mới tràn đầy nghi ngờ lập tức tỉnh ngộ, nàng lấy lại khí thế, nheo mắt nhìn Đế Phi Thiên đại nhân đang nhăn nhở, lạnh lùng lẩm bẩm.

Bà đây sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là thành lũy chiến đấu không thể phá vỡ!

Rồi lại quay sang nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, tên này chẳng nói chẳng rằng gì, bán rẻ nàng mà vẫn bày ra vẻ không biết xấu hổ, không có một chút lo lắng nào.

Tại sao nàng lại cảm thấy tên Vu thần đó hình như bị ai đó ám toán?

Tại sao nàng bị người khác bán mà không giận chút nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play