Chiến Bắc Dã đứng đó trầm ngâm.

Khuôn mặt hắn chìm trong bóng đuốc mờ mờ, dáng vẻ vẫn trầm ngâm như ban đầu, chỉ duy hào quang trong đôi mắt kia vẫn lấp lánh như thế, lóe sáng bức người trong đêm tối.

Ánh mắt hắn rơi trên Nhã Lan Châu đang gục xuống đất nghẹn ngào, thân hình gầy yếu của nàng ấy cuộn tròn lại, như con chim non vừa mất đi đôi cánh bảo vệ, lẩy bẩy giãy giụa nơi trần thế gió rít mưa vần.

Đây không phải Nhã Lan Chấu.

Đây không phải Nhã Lan Châu mà hắn biết.

Người hắn quen biết lòe loẹt sặc sỡ, phong quang chói lọi múa cái đao nhỏ đeo bên eo đi theo hắn khắp thiên hạ. Hắn mắng, hắn chạy, hắn trừng mắt chế giễu nàng ấy. Nàng ấy vẫn chỉ là nha đầu nghịch ngợm hay cười, luôn luôn tự tại.

Nàng ấy nói: Này, ta thích chàng rồi.

Nàng ấy nói: Đã làm thì làm người đầu tiên, người duy nhất.

Nàng ấy nói: Ta chỉ thấy chàng tốt, những người khác đều không ra gì.

Đôi mắt ấy trực tiếp thẳng thắn, lửa nóng bức người, không sợ hắn nhìn thấy, không sợ mọi người nhìn thấy.

Thậm chí mỗi lân xuất hiện trước mặt hắn, nàng ấy đều rất chỉnh tề, rất hoa lệ, rất tươi sáng, lúc nào cũng vui vẻ rực rỡ.

Những lời chỉ trỏ của thế nhân đối với Nhã Lan Châu, những đau khổ cuộc đời của nàng ấy, hắn đều không biết.

Cho đến hôm nay hắn mới biết trái tim nàng ấy đầy những vết nứt thật sâu, lộ ra vết thương ứa máu chưa lành, đến khi xung quanh không có ai thì máu mới cuồn cuộn chảy ra.

Là hắn vô tâm, Nhã Lan Châu không phải hắn. Đàn ông trời sinh đã có khả năng chịu đau chịu khổ. Nàng ấy là con gái, sinh ra đã phải gánh chịu áp lực nặng nề của thế tục, bao năm theo đuổi hắn đã sớm tiêu hao hết toàn bộ tâm tư sức lực của nàng ấy.

Huống hồ nàng ấy còn có đả kích càng sâu càng nặng hơn, đó là hắn yêu Mạnh Phù Dao.

Nếu nói trong sự tuyệt vọng theo đuổi vẫn còn một tia sáng hy vọng vào tương lai xa xôi, thì ánh mắt hắn luôn gắn chặt vào Phù Dao đã thật sự dập tắt hy vọng cuối cùng của nàng ấy vào vận mệnh.

Nỗi đau mất người thân, ý nghĩ bị khống chế trong nháy mắt đã làm tan vỡ ý chí cuối cùng vốn đang kề cận sụp đổ của nàng ấy. Nàng ấy nhỏ giọng khóc lóc với thế nhân trong trạng thái vô thức, cuối cùng cũng trút hết tất cả tuyệt vọng mất mát đau thương trong lòng ra ngoài.

Chiến Bắc Dã nhắm mắt.

Khóe mắt hơi ướt, phản chiếu ánh nước nhàn nhạt.

Trong yên ắng trái tim ai im lặng co thắt? Từng hồi trống gõ lên âm thanh nặng nề chất chứa đau thương. Trong chấn động ấy nỗi đau cất sâu trong tim lặng lẽ dâng lên, thắt chặt, co rút.

Hắn đang đau.

Không biết vì ai mà đau? Vì Nhã Lan Châu hay là vì bản thân hắn? Cảm giác bất lực và thê lương trộn lẫn vào nhau, sự chua chát dâng lên ngập đến yết hầu như bị chặn bởi cục máu đông vĩnh viễn không tan.

Nỗi đau của Nhã Lan Châu lẽ nào không phải của hắn?

Hắn và Nhã Lan Châu thực ra đều giống nhau, lún sâu vào nỗi đau ái tình, theo đuổi trong tuyệt vọng.

Thẳng thắn theo đuổi, trong thẳng thắn lại có thê lương vì hiểu rõ khoảng cách giữa mình và người kia.

Giống như lúc này.

Mạnh Phù Dao nàng nhìn ta - Mạnh Phù Dao nàng không cần nhìn ta.

Chúng ta đều là những người ích kỉ trên thế gian, yêu người mình yêu, đi con đường của mình, bỏ qua quang cảnh trên đường mình đi.

Không có chỗ quay đầu.

Nếu như dễ dàng thay đổi thì nàng ấy không phải nàng ấy; nàng không phải nàng, ta không phải ta.

Tình yêu, vốn không phải là thứ có thể mang ra bố thí.

Ánh mắt Mạnh Phù Dao vừa nhìn về Chiến Bắc Dã, nàng đã biết bản thân sai rồi.

Lúc nãy nàng phản ứng theo bản năng, đối với Chiến Bắc Dã lại là một sự tổn thương.

Nàng nhìn làm gì? Nàng có thể thay Châu Châu cầu xin Chiến Bắc Dã đón nhận nàng ấy? Chiến Bắc Dã không thể nhận, Châu Châu cũng sẽ không cần.

Bắt gặp ánh mắt đen láy nặng nề của Chiến Bắc Dã, giây phút hiểu được tâm tư trong lòng hắn, nàng liền biết lựa chọn của hắn.

Hắn sẽ che chắn sóng gió cho Châu Châu, hắn sẽ thay Châu Châu quét sạch kẻ thù, hắn sẽ coi nàng ấy như bạn tốt cả đời. Nhưng hắn không thể đưa nàng ấy vào tim, tự thân hàn gắn lại vết thương của nàng ấy.

Có một loại cảm động không phải tình yêu, có một loại tỉnh yêu không thể thay thế.

Nàng ấy vì hắn mà đau, hắn lại vì người con gái khác mà đau. Tình yêu như cửu liên hoàn(*) từng vòng nối tiếp nhau, người trong cuộc không thể hiểu.

(*) Cửu liên hoàn: vòng nối liên tiếp kéo dài vô tận, ý chỉ rất phức tạp.

Mà nàng, đã định sẵn nhiễm hồng trần, tổn thương người vô tội.

Mạnh Phù Dao rũ mắt, siết chặt bàn tay lùi về sau, chỉ đành trầm lặng không nói, trong lòng tràn đầy sự bất lực đau khổ nặng nề.

Tung hoành thất quốc thì sao? Đối mặt với ý trời cuối cùng cũng phải chịu sự xếp đặt vô tình.

Tiếng khóc của Nhã Lan Châu dần dần nhỏ lại.

Tích tụ lắng đọng nhiều năm trong tim nháy mắt bùng nổ, nàng ấy tan nát rồi, trống rỗng rồi.

Ý thức trong cơn gió đêm mùa hạ run rẩy phiêu diêu, phảng phất như một sợi tơ mềm yếu, chớp mắt là đứt.

"Mẫu hậu..." Nàng ấy gục xuống đất thì thào, hướng về phía cổng cung liên tục dập đầu, "Đưa con theo với..."

"Đưa con theo với..." Nàng ấy một lần lại một lần lặp lại, nước mắt đã cạn giọng nói đã khàn dần dần bình tĩnh lại, "... Sau này con mãi mãi sẽ ở bên cạnh người..."

Khang Xuế không hề động đậy. Gã toàn lực thi pháp, tình thần đều tập trung điều khiển ý nghĩ. Gã rất tự tin với môn công pháp này của mình, tin rằng hiện giờ không ai có thể cản trợ sự khống chế của gã.

Gã sẽ giải quyết thiếu nữ này thật nhanh gọn và dứt khoát.

Trong giây phút Nhã Lan Châu lẩm bẩm, gã lộ ra ý cười âm lạnh, chuẩn bị mở miệng nói ra câu cuối cùng.

Câu nói cuối cùng này sẽ tiêu diệt Nhã Lan Châu vốn đã tan nát, câu nói này sẽ đập nát ý thức của nàng ấy thành tro bụi, vĩnh viễn không thể hợp lại.

Gã sắp mở miệng.

Đột nhiên, một chàng trai mặc trưòrng y đi về phía Nhã Lan Châu, nhẹ nhàng đặt tay trên vai nàng ấy, đỡ nàng ấy dậy.

Chàng trai ấy vốn đứng sau lưng Nhã Lan Châu, xuất hiện rất tự nhiên, động tác đỡ nàng ấy dậy cũng rất tự nhiên không có gì bất thường. Mọi người vẫn còn chìm đắm trong càm xúc chấn động, không một ai phát hiện động tác này có gì không ổn.

Trái tim Khang Xuế lại không hiểu nổi mà nảy lên.

Ngay sau đó gã nhìn thấy chàng trai vỗ vào vai Nhã Lan Châu, ngón tay phát ra ánh sáng nhạt ở một góc độ không ai thấy. Bức màn đang che lấp trong đôi mắt của Nhã Lan Châu phút chốc bị dọn sạch, ánh sáng tái hiện.

Sau đó chàng trai ngẩng đầu nhìn gã.

Ống tay áo của chàng trai rũ xuống, phủ trên vai Nhã Lan Châu. Nhã Lan Châu ngẩng đầu, ánh mắt chuyển sang chiếu thẳng vào Khang Xuế.

Chỉ trong khoảnh khắc này, Khang Xuế bỗng phát hiện ánh mắt Nhã Lan Châu thay đổi.

Nếu như nói mắt nàng ấy lúc nãy là thủy tinh long lanh trong suốt thì bây giờ là biển xanh lấp lánh ánh mặt trời, sâu thẳm bao la, ngưng tụ sắc màu trong trời đất, phản chiếu ánh dương thoạt sáng thoạt tối.

Mặt biển tĩnh lặng ấy trôi nổi hiện ra trước mắt gã.

Gã có chút mê man không thể làm chủ bản thân liền nhìn vào trong đó, muốn được bôn ba trong khoảng xanh đậm mênh mông rực rỡ ấy.

Gã mơ hồ cảm thấy không ổn, giãy giụa muốn thoát ra trong đầu bất thình lình "ong ong" một tiếng, như đây đàn bị kéo căng đột nhiên đứt đoạn.

Sau đó gã nghe thấy Nhã Lan Châu hỏi: "Vương tộc Phát Khương đang ở đâu?"

"Ơ..." Gã mở miệng muốn đáp, lại không rõ nơi nào bị giữ lại, như thế có một bàn tay khổng lồ ở bên ngoài đang nắm chặt trái tỉm gã mà bóp, ngăn cản gã nói ra đáp án.

Nhã Lan Châu lại hỏi tiếp: "Ngươi đã làm gì với Vương tộc Phát Khương?"

Ý niệm trong đầu gã ầm ầm kêu gào: "Trả lời nàng ta, trả lời nàng ta!", trái tim vặn xoắn thít chặt. Trong sự đấu tranh quyết liệt không khoan nhượng, ý thức Khang Xuế tan rã, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, mồ hôi lạnh dầm dề chảy xuống, thế nhưng vẫn không nói ra một chữ.

Mọi người trên quảng trường lúc này cũng đã phản ứng kịp, kinh ngạc nhìn thay đổi long trời lở đất trong nháy mắt này. Rõ ràng vừa rồi Nhã Công chúa đã bị khống chế hoàn toàn, tâm tư sâu nhất trong tim một cô gái cũng đã thốt ra trước đám đồng, chắc chắn trận này không thể thắng được, thế nào mà bỗng nhiên lại thành Tể tướng rơi vào tình trạng ý thức bị điều khiên này.

Không có ai chú ý đến chàng trai đang rũ tay áo lên vai Nhã Lan Châu hơi hơi nhíu mày. Đột nhiên, Nhã Lan Châu thay đổi cách thức hỏi.

Nàng ấy hỏi: "Trước đây ngươi đã làm chuyện gì đáng hổ thẹn?"

"Ta... ta..." Câu hỏi không hề liên quan đến phần linh hồn bị điều khiển khiến Khang Xuế nhẹ nhõm một chút, gã hồ trả lời: "Ta và chị dâu ở với nhau…”

Trên quảng trường trở nên ồn ào ầm ĩ, người nào cũng tỏ rõ sự kinh ngạc, Nhã Lan Châu truy hỏi: "Ở với nhau làm gì?"

"Chuyện nam nữ đấy..." Khuôn mặt Khang Xuế lộ ra ý cườí, "Người phụ nữ ta thích... sớm muộn gì cũng là của ta..."

"Vậy ngươi hổ thẹn cái gì?"

"Nàng tự sát rồi..."

Trong tiếng ồn ào, Nhã Lan Châu cười lạnh, lại hỏi: "Chuyện vui vẻ nhất là gì?"

"Ở cùng với chị dâu của ta…”

"Thích làm chuyện gì nhất?"

"Ở cùng với chị dâu của ta..."

"Chuyện gì vui sướng nhất?"

"Ở cùng với chị dâu của ta..."

"Căm ghét điều gì nhất?"

"Tại sao đại ca lại quay lại vào lúc đó chứ..."

"Chuyện gì khó xử nhất?"

"Ta không muốn ngay cả cháu trai cháu gái cũng phải giết..."

Quảng trường đã loạn cả lên, khi ý thức bị điều khiển câu trả lời tuyệt đối là thật. Nói cách khác, cưỡng gian chị dâu? Giết huynh diệt môn? Tể tướng?

Nhã Lan Châu cười càng lạnh lùng hơn, lại hỏi: "Ngài làm thế nào để luyện được Vu thuật cao cường?"

"Luyện bằng bé trai bé gái... căn cơ của ta là âm dương song tu..."

"Giết bao nhiêu bé trai bé gái rồi?"

"Không nhớ rõ nữa…”

Mấy tên trọng tài thình lình đứng lên, nhanh chân tránh ra - Phù Phong mặc dù tôn sùng dị thuật, vu pháp thắng thế võ thuật, tuy nhiên việc tu luyện vu pháp vẫn luôn theo chính đạo, luyện Vu thuật bằng cách giết người bị coi là "Hắc vu", từ trước tới nay những người luyện "Hắc vu" không được phép nhậm chức trong triều đình, người người đều khinh thường việc giết người còn không biết hối hận. Huống hồ là dùng bé trai bé gái tu luyện, đây chính là loại "Hắc vu" tàn nhẫn nhất hạ đẳng nhất.

Khang Xuế nói câu này ra tức là gã đã không còn khả năng ở lại Vưong đình Phát Khương rồi. Bản thân gã hoàn toàn không nhận ra, khuôn mặt thậm chí còn lộ ý cười thong dong – Biển sâu xanh ngắt chiếu rọi ánh nắng kia thật sự làm người ta vui vẻ thoải mái...

Nhã Lan Châu vẫn không buông lỏng, vòng vèo thâm nhập vào đầu gã trong tiếng la mắng phẫn nộ của mọi người, quanh co mãi mới ném ra câu hỏi mấu chốt cuối cùng.

"Trong những người ngươi đã giết, có cảm giác nhất, ghi nhớ nhất là ai?"

"Vương hậu đấy... không còn trẻ nhưng vẫn còn đẹp lắm, địa vị lại còn cao quý...."

Ầm, đám đông kinh hoàng.

"A!" một tiếng, Nhã Lan Châu thét to nhảy lên cao hơn một trượng, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, lại bị Trưởng Tôn Vô Cực luôn đứng phía sau, đưa tay đè xuống.

Hắn ấn Nhã Lan Châu xuống, lập tức điểm huyệt nàng ấy, đưa tay đưa lên ném về phía Chiến Bắc Dã. Chiến Bắc Dã đỡ lấy theo bản năng.

"Chết đi..." Mạnh Phù Dao đã xông lên trước.

Nàng tức giận đến bốc hỏa, một luồng lửa đen phóng ra. Trưởng Tôn Vô Cực ở sau lưng nàng vội hô: "Giữ lại mạng..."

Mạnh Phù Dao trên không trung giận dữ cắn răng, biết rằng nếu ra tay lúc này, gã Khang Xuế kia vẫn chưa tỉnh táo nhất định sẽ thành bùn nhão, sự xuống dốc của Vương tộc Phát Khương vẫn còn cần phải bức hắn khai ra.

Nàng vừa nhấc tay, hai cục lông đồng loạt bắn ra ngoài: "Đi! Cào gã cho ta! Ra tay độc ác vào!"

Cửu Vĩ Hồ vẫn luôn nịnh hót, ánh vàng vừa lóe đã thành thực cào lên mặt Khang Xuế, xoẹt một tiếng mười đường sâu hoắm, máu tươi tuôn như mực trong chớp mắt chảy đầy mặt gã.

Nguyên Bảo đại nhân cũng ôm trong lòng thù hận nhảy qua, giương móng vuốt dùng toàn lực của chân, "phốc" một tiếng móc mắt trái của Khang Xuế.

Khang Xuế kêu thảm thiết, một con rắn bốn chân màu xanh đen từ trong ống tay áo gã bay ra, răng nanh nhọn hoắt, cái đuôi như sắt soàn soạt ngoe nguẩy.

Cửu Vĩ Hồ và Nguyên Bảo đại nhân quay người giữa không trung trao đổi ánh mắt, hiếm khi ăn ý có cùng suy nghĩ như lúc này, cả hai con đều giương vuốt tóm chặt hai chân của con rắn bốn chân đó, trái phải ngược hướng kéo căng.

"Xì..."

Dị thú của Khang Xuế ngay cả giơ chân cũng không kịp đã bị biến thành "rắn tứ giác", bốn cái chân rơi xuống bốn góc.

Mọi việc diễn ra trong khoảnh khắc cực ngắn, trong chớp mắt khuôn mặt coi như gầy guộc của Khang Xuế đã kết thúc biến động lớn lao trong cuộc đời này của gã. Mà lúc này Mạnh Phù Dao cũng đáp xuống trong tiếng kêu thảm thiết, đưa tay lên tóm gọn cổ gã.

"Muốn chết thế nào?" Nàng dữ tợn nhìn chằm chằm Khang Xuế trong tay, "Thoải mái hay thê thảm?"

Tuy nhiên Khang Xuế đã không thể lựa chọn nữa, khuôn mặt gã là vẻ cầu xin muốn sống nhưng thân hình lại bất ngờ lặng lẽ co giật trong bàn tay Mạnh Phù Dao, co rúm lại rồi bỗng nhiên nảy ra, ngay sau đó nàng liền nghe thấy tiếng "hự" vang lên.

Bọt máu từ trong miệng gã tràn ra trộn lẫn với máu trên mặt, từng giọt tí tách rơi xuống đất. Thân thể gã không còn co cũng không còn giật, lặng im rũ xuống.

Gã chết rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play