Mùng 10 tháng 3, Vô Cực Thái tử điện hạ và Đại Hãn Mạnh vương sau khi "mất tích"" hơn một tháng trời, bất ngờ công khai lộ diện trên lãnh thổ Toàn Cơ.

Bận rộn suốt một đêm, ngày hôm sau trời vừa sáng trong thành đã trống dong cờ mở, nhị vị Hoàng tử Hoàng nữ cùng trăm quan xuất thành mười dặm nghênh đón khách quý.

Một đoàn người đi thành hàng dài đến ngút tầm mắt, áo mũ chỉnh tề, sắc mặt nghiêm trang, cẩn thận đứng thành đội hình, cung kính ngẩng đầu chờ đợi. Đợi đến dài cả cổ mà một góc áo của Mạnh vương cũng không thấy đâu, ánh mặt trời chói chang như thiêu như đốt, đoàn người dần dần đứng không vững, ngoài hai vị lá ngọc cành vàng thuộc hoàng thất được đặc cách cưỡi ngựa ra thì các văn võ bá quan đều phải đứng, khổ một nỗi, bọn họ đều thuộc hàng quan tam phẩm trở lên, đã sống trong nhung lụa quen rồi, đứng lâu như vậy sao có thể chịu nổi, chỉ còn cách phái người đi trạm xá ngoại thành thúc giục, lúc sau viên quan thượng thư quay lại bẩm báo: "Mạnh vương đang đánh răng."

Đám người lại đợi, sau khi ước chừng đã đủ thời gian để đánh răng một trăm lần, lại phái người đi giục, đáp rằng: "Đang đắp mặt nạ."

Mặt nạ?

Tiếp tục đợi, lần này đừng nói là đắp mặt nạ, đến đắp tường thành cũng chỉ mất từng ấy thời gian, lại phái người đi giục, đáp rằng: "Đang rửa mặt."

Đeo mặt nạ rửa mặt?

Sau một khoảng thời gian đủ để rửa mặt một nghìn lần, quan quân Toàn Cơ sớm đã mất hết kiên nhẫn lại phái người đi giục, đáp rằng: "Sữa rửa mặt còn chưa trôi đi hết, việc này vô cùng nghiêm trọng, nếu không xử lí tận gốc sẽ để lại hậu quả tàn khốc."

Quan quân ngơ ngác nhìn nhau. Sữa rửa mặt? Là một loại dược phẩm cao cấp dùng để luyện võ sao?

Tiếp tục đợi, không những đủ thời gian cho sữa rửa mặt được rửa sạch sẽ, mà có lẽ còn đủ cho một người mười năm không tắm có thể được gột rửa hoàn toàn không lưu lại chút vết bẩn nào, quan quân Toàn Cơ lại phái người đi giục, đáp rằng: "Đang đợi kem dưỡng thấm vào da."

Kem dưỡng da? Thuốc bôi ngoài da dùng để tăng công lực thần tốc?

Thập Hoàng nữ trẻ tuổi nóng tính tức giận vứt roi ngựa xuống, cao giọng mắng ầm ĩ: "Như vậy là ý gì đây! Thật không coi ai ra gì!"

Nhị Hoàng tử cười khổ, dù sao tuổi tác cũng cao hơn nên tính cách có phần trầm ổn hơn, suy nghĩ một lúc rồi bình tĩnh nói với viên quan thượng thư: "Ngươi đi nói với Mạnh vương, sắp đến giờ Ngọ rồi, lúc đó mặt trời lên cao, ánh nắng gay gắt nhất, há không phải sẽ càng hại da sao?"

Lời này có vẻ đã phát huy tác dụng, một lúc sau, phía đằng xa rốt cuộc xuất hiện một đội quân khôi giáp chỉnh tề đang tiến lại gần, mặt đất như ầm ầm rung chuyển theo bước hành quân của bọn họ, cát bụi tung bay mù mịt, cảnh tượng hùng dũng tráng lệ vô cùng.

Tựa như có một đám mây màu đỏ vừa hạ xuống thành Đồng.

Toàn quân một màu đỏ tươi rực rỡ! Trường bào màu đỏ, chỉ vàng thêu viền. Cát bụi mù mịt cũng không che phù được những nét lấp loáng sáng bóng của vô số kiếm quang đang chĩa thẳng lên trời, yên ngựa tinh xảo khảm bảo ngọc chói mắt, tuấn mã ngay hàng thẳng tắp.

Ba nghìn kỵ mã khí thế bức người, người người đều anh tuấn, cường háng, nghiêm nghị, bừng bừng sát khí, cung kính trịnh trọng bảo vệ quanh hai người tư thái nhàn nhã hiện đang dẫn đầu.

Quan quân Toàn Cơ đồng loạt ngước mắt nhìn chăm chú, nhất thời quên cả hít thở.

Trên lưng con hắc mã bên trái là một thiếu niên bạch y khí chất bất phàm. Người này toàn thân một màu trắng phau tươi sáng, duy chỉ có vạt áo phía trước thêu hoa văn màu tím, tóc đen bóng mượt như lụa buông xõa tản mát trong gió, chỉ vấn cao tại đỉnh đầu bằng mũ quan nạm ngọc lục bảo, da như băng xương như ngọc, tỏa ra nét quyến rũ không bút nào tả xiết. Dung mạo người đó lại vô cùng thanh nhã thoát tục, môi đỏ hồng như sắc hoa anh đào, lông mày tinh xảo tựa nét núi đằng xa, mắt sâu đen tuyền trong trẻo như nước hồ thu, ánh mắt như thể còn sáng hơn ánh mặt trời.

Đại Hãn Mạnh vương danh chấn thiên hạ, tuy chưa ai từng được thấy qua khuôn mặt thật của y nhưng nhìn cặp mắt và thân hình kia liền có thể biết được nhất định là một dung mạo tuyệt thế, chỉ có điều...

Một kẻ càn quấy vô sỉ như vậy, sao có thể toát lên thần thái nho nhã thoát tục thế kia!

Quả thực là sỉ nhục sự nho nhã!

Quần thần Toàn Cơ vừa rủa thầm trong bụng vừa nghiêm chỉnh cúi đầu hành lễ.

"Cung nghênh Vô Cực Thái tử điện hạ cùng Đại Hãn Mạnh vương!"

Mạnh Phù Dao vừa cười hi hi vừa nhìn xuống chúng nhân, nàng chưa vội xuống ngựa, vung vẩy roi ngựa trong tay, nghiêng đầu thở dài: "Ngồi trên ngựa vẫn là thoải mái nhất, vậy mà ta phải ròng rã cuốc bộ hơn nửa tháng nay, ngươi nói xem, thật tội nghiệp biết bao!"

Nàng vừa cất lời, tất cả mọi người đều đồng loạt thở ra, dần dần lấy lại cảm giác. Quả không sai! Vừa mở mồm liền không hổ danh là Đại Hãn Mạnh vương - thiên hạ đệ nhất vô liêm sỉ!

Nhị Hoàng tử cười khổ, đành xuống ngựa trước, kéo theo cả Thập Hoàng nữ với khuôn mặt hầm hầm tức giận, bên kia Trưởng Tôn Vô Cực cũng xuống ngựa, đỡ Mạnh Phù Dao đang mang một bộ dạng không thể uể oải chán chường hơn xuống cùng, Mạnh Đại vương vừa đặt chân xuống đất liền ngã lăn ra, miệng kêu la ầm ĩ, xem ra là bị trẹo chân không đứng dậy nổi: "Ôi chao, ngươi xem, ta phải đi bộ nhiều đến sưng cả chân, sớm đã bị trật khớp rồi, đứng lên không nổi nữa rồi..."

Nàng xoa xoa cổ chân, ngẩng đầu nhìn thằng vào mặt một viên quan Toàn Cơ bộ dạng lúng túng khó xử đang đứng gần đó, cất giọng than ngắn thở dài: "An ninh trên đất Toàn Cơ các người..."

Nàng vừa nói vừa lắc lắc đầu ra vẻ chán nản thất vọng, tất cả đều xấu hổ hướng mắt nhìn xuống đất, cúi đầu thật thấp như không muốn lộ mặt ra.

Mạnh Đại vương lại tiếp tục than thở: "Nhân phẩm dân Toàn Cơ các người…”

Hiện tại sắc mặt mọi người đã trở nên vô cùng khó coi, nàng chặc chặc lưỡi, mắt nhìn về xa xăm, không nói lời nào, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt còn gây sát thương khủng khiếp hơn nhiều so với lời nói.

Mạnh Đại vương căn bản không nể mặt ai này sau khi im lặng một lúc lại tiếp tục ngồi ôm gối say sưa nói: "Các người..."

Nhị Hoàng tử đột ngột cắt lời, nói: "Nếu Mạnh vương bị trật chân nghiêm trọng vậy thì xin mời lên ngựa đi tiếp."

Không ngờ Mạnh vương hoàn toàn bỏ ngoài tai lời của Nhị Hoàng tử, dường như một chữ cũng không hề nghe thấy, thản nhiên nói tiếp lời còn dang dở: "Đường đường là một Đại vương oai phong hùng dũng như ta đây, lần này đến Toàn Cơ hết bị truy sát lại gặp phải ăn cướp, tâm hoảng ý loạn, thất kinh bát đảo, lại còn phải chạy đến mức hai chân tê cứng như không phải chân của mình nữa rồi, hôm nay đành phải thất lễ với các vị rồi, ta bây giờ chỉ có thể ngồi đây thôi, thất lễ, thất lễ, mọi người tiếp tục nói chuyện đi, cứ tự nhiên, cứ tự nhiên."

Văn võ bá quan Toàn Cơ chán nản tuyệt vọng ngước nhìn lên trời... Bộ dạng ngài như vậy, muốn chúng ta tự nhiên kiểu gì đây?

Duy chỉ có Thái tử Vô Cực cao quý điềm tĩnh xem ra hoàn toàn không để bụng chuyện này, cẩn thận hành lễ cùng Nhị Hoàng tử và Thập Hoàng nữ. Phong thái uy nghi, nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, dường như không màng tới điều gì, đặc biệt là khi nhìn xuống Mạnh Đại vương đang ngồi ăn vạ bên cạnh sắc mặt thản nhiên như không. Thập Hoàng tử chứng kiến nhất cử nhất động của Trưởng Tôn Vô Cực, trong lòng âm thầm bội phục sự "miễn dịch" của vị Thái tử điện hạ này, hắn ta thì có lẽ phải luân hồi chuyên kiếp ba lần mới đạt được tới cảnh giới như vậy, cứ nói được vài câu lại không nhịn được liếc nhìn sang Mạnh Đại vương một cái, vừa liếc liền cảm thấy toàn thân gượng gạo như bị dây thừng trói chặt.

Mạnh Phù Dao ở dưới đất đến ngồi cũng không an phận, đột nhiên ngước đầu lên nói chuyện với viên Thừa tướng bên phía Toàn Cơ.

Môi mấp máy như đang nói chuyện nhưng hoàn toàn không phát ra âm thanh gì cả, lão Thừa tướng nghe không rõ, cung kính chắp tay cúi đầu hỏi lại, Mạnh Đại vương lại "nói" vài câu, lão Thừa tướng rốt cuộc không thể đứng yên tại chỗ được nữa, đành phải dời bước đến gần nàng hơn, khom lưng cúi xuống hỏi: "Lão thần dám hỏi Mạnh vương có gì sai bảo?"

Không ngờ ở vào khoảng cách gần như vậy mà Mạnh Phù Dao lại tự dưng đặt bàn tay lên tai, nhíu mày nghi hoặc, cao giọng đáp lại ông ta: "Hả? Cái gì? Ngươi nói cái gì cơ? Ta nghe không rõ. Hả?"

Lão Thừa tướng liếm liếm bờ môi khô nứt nẻ, cố gắng cúi người thấp hơn một chút, dùng giọng nói to hết cỡ lặp lại một lần nữa, Mạnh Phù Dao vẫn như cũ nghiêng nghiêng đầu, "Gì cơ?"

Đám quan viên thương xót nhìn cảnh lão Thừa tướng của bọn họ đang phải khom lưng thấp đến mức sắp chạm đất kia, chợt nhớ ra hình như ông ấy có bệnh đau lưng mãn tính? Ôi, nghe nói vị Mạnh vương này, kẻ nào đắc tội với nàng ta sẽ phải trả giá gấp mười lần, hơn nữa lại càng thích đối phó với những kẻ quyền cao chức trọng... Thừa tướng đại nhân của chúng ta quả nhiên mệnh khổ.

"Ta nói lão nhân gia ngài quyền cao chức trọng, dưới một người trên vạn người, cao cao tại thượng đã quen rồi. Phải không hả?" Mạnh Phù Dao sau khi dỏng tai "nghe" một lúc liền nghiêng đầu cười vang, "Tốt xấu gì ta đây cũng là khách của các người, Thừa tướng đại nhân lại từ trên cao nói vọng xuống thế này có hợp lí hay không? Xem ra Toàn Cơ các người hẳn đã quen dùng tư thế này đế bàn luận quốc sự với quân thần Đại Hãn ta rồi."

Lời này ý tứ nghiêm trọng như vậy, đến Thừa tướng đại nhân cũng không đảm đương nổi hậu quả.

Thế là quan quân Toàn Cơ được dịp tận mắt thấy cảnh Thừa tướng đại nhân - rường cột nước nhà của bọn họ, cần thận ôm mông ngồi xổm xuống cạnh Đại Hãn Mạnh vương, dáng dấp như chuẩn bị đi đại tiện, mặt mày tái mét, kính cẩn lắng nghe.

Hai người im lặng ngồi đối diện nhau.

Hơn một khắc trôi qua, hai người vẫn ngồi im lặng như cũ.

Mạnh Đại vương: "…”

Thừa tướng đại nhân: "..”

“…”

“…”

Mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, Thừa tướng đại nhân nhịn không nổi liền cung kính cúi đầu nói: "Không biết Mạnh vương có gì dạy bảo lão thần?"

"Hả?" Manh vương thay đổi sắc mặt, trợn mắt nói to, "Không phải chính ngươi chạy qua bên này muốn nói chuyện với ta sao? Giờ lại không muốn nói nữa rồi?"

"Thừa tướng đại nhân toát mồ hôi lạnh, vội giải thích, "Là Mạnh vương ngài có lời muốn nói với bổn tướng, bổn tướng mới..."

"Vậy à?" Mạnh Phù Dao vẫn duy trì vẻ mặt cực kì ngạc nhiên, ra vẻ vô tội lắc lắc đầu, "Ta từ đầu đến cuối một chữ cũng không phát ra, sao có thể có lời muốn nói với ngươi được?"

“…”

"Phịch!"

Thừa tướng đại nhân tôn quý vạn người nghiêng minh kính nể rốt cuộc trụ không nổi nữa, vì chịu phải đả kích quá lớn mà ngã lăn quay ra đất, nằm im không nhúc nhích.

Quan quân Toàn Cơ vội vàng chạy lại, lặng lẽ khiêng Thừa tướng đại nhân đi, một lời cũng không dám thốt ra, lại càng không dám đứng yên trước mặt Manh vương thêm một giây nào, chỉ sợ Mạnh vương chọn trúng mình để "nói chuyện".

Mạnh vương lúc này lại ung dung đứng dậy, dõi mắt nhìn Thừa tướng đại nhân đang bị khiêng đi, cất giọng tiếc nuối: "Ai dà, vốn định cùng Thừa tướng đại nhân nói chuyện phải trái, nếu được còn có thể niệm tình hữu hảo giữa hai bên mà cho qua chuyện lần này, bây giờ xem ra... thật chẳng có chút thành ý nào hết."

Bầu trời trước mắt quan quân Toàn Cơ như sụp đổ.

Mạnh vương trầm ngâm lắc đầu ra vẻ nuối tiếc, thở dài một tiếng, hai tay chắp sau lưng thong dong quay người lại, lúc này chân của nàng hình như đã hết trẹo rồi, cổ chân cũng không còn đau nữa, không những vậy thân thủ còn vô cùng nhanh nhẹn, hắc mã cách đó hơn một trượng, vậy mà nàng chỉ vừa nhấc chân lướt nhẹ đã yên vị trên lưng ngựa rồi, bóng dáng tuyệt đẹp nhảy lên không trung tựa như mây nhẹ rời núi, thế nhưng lại khiến cho không gian trước mắt quan quân Toàn Cơ tối sầm lại.

Bầu trời lại một lần nữa sụp đổ tan tành.

Quả nhiên... thiên hạ đệ nhất vô sỉ.

Triều đình Toàn Cơ vốn định long trọng tiếp đón Thái tử điện hạ cùng Mạnh vương coi như nhận lỗi chuyện hai người "bị tập kích bắt cóc" trên đất Toàn Cơ, lại đặc biệt phái thêm các quan viên khiêm tốn nhã nhặn trực tiếp ra mặt, bày tỏ thành ý mong được dừng chuyện này tại đây, không ngờ Mạnh vương thực sự kiên quyết không cho bọn họ cơ hội này, còn chưa kịp mở lời cũng như giải thích gì đã bị chặn họng, rõ ràng là một lòng muốn làm khó Hoàng triều Toàn Cơ.

Thất quốc tồn tại một Mạnh vương càn rỡ vô sỉ song lại nắm trong tay thế lực chính trị hùng hậu vững mạnh bậc nhất như vậy, quả thực là một nỗi bi ai.

Khắp thiên hạ này ai cũng có thể đắc tội, duy chỉ có Mạnh Phù Dao là tuyệt đối không thể. Nàng là người duy nhất trong Đại lục Năm châu này có khả năng cùng lúc duy trì quan hệ hữu hảo sâu sắc với cả ba cường quốc, thậm chí có quyền can dự triều chính, thay mặt Hoàng quyền, đắc tội với nàng chẳng khác nào đắc tội với Vô Cực - Đại Hãn - Hiên Viên, ba nước từ trước tới nay luôn cùng tiến cùng lùi. Hậu quả của chuyện này, rõ ràng chỉ có thể dùng một chữ "thảm" để hình dung.

Quan viên Toàn Cơ không hẹn mà tự động lùi xa ba trượng, lặng lẽ nhường đường cho hai vị Hoàng tử Hoàng nữ của bọn họ đến ứng phó với người này.

Nhị Hoàng tử bị đẩy vào biển lửa, miễn cưỡng cười nói: "Mặt trời lên quá đỉnh, hà tất phải ở ngoài này phơi nắng, cung nghênh Thái tử điện hạ cùng Mạnh vương vào thành, điện Ninh Hi trong cung sớm đã chuẩn bị yến tiệc, xin mời hai vị…”

Thái tử Vô Cực cười nhẹ, nhìn sang Mạnh vương bằng ánh mắt dịu dàng hết đỗi, "Hỏi Mạnh vương là đủ rồi."

Trước cảnh tượng này, quan viên Toàn Cơ chớp mắt lia lịa. Thiên hạ người người đều rõ Thái tử Vô Cực chỉ để duy nhất vị Mạnh vương này vào mắt, hầu hạ Mạnh vương thật tốt cũng có nghĩa là đã khoản đãi Thái tử hắn thật tốt, thậm chí còn tốt hơn thế nữa. Nhị Hoàng tử hỏi hắn chẳng qua chỉ là khách sáo mà thôi.

Mạnh vương đưa tay gõ nhịp trên yên ngựa, mắt nhìn xa xăm như đang nhớ lại chuyện xưa cũ nào đó, bình thản nói: "Ta vốn xuất thân áo vải…”

Đám quan viên rũ mắt xuống - điều này có ai mà không biết chứ, cách nói chuyện bình dân như vậy há có thể xuất thân từ vương tôn quý tộc hay sao?

"Từ nhỏ đã quen ăn đồ bình dân..."

Đám quan viên thầm nghĩ, hình như gần đây có một tiệm cơm bình dân, nhưng không biết có đủ chỗ cho nhiều người thế này không?

"...Hơn nữa đặc biệt thích ăn sủi cảo chiên do mẫu thân ta làm."

Sủi cảo chiên? Thứ gì vậy?

Mạnh vương quấn hờ roi ngựa quanh ngón tay, nhìn xuống đám người đang ngơ ngác bên dưới, mỉm cười xán lạn, "Toàn Cơ đây đường đường là một cường quốc, chắc hẳn không đến nỗi món sủi cảo tầm thường của tiện dân áo vải này cũng không làm ra nổi chứ?"

"Không không, có ngay ạ, có ngay ạ!"

Mạnh vương ung dung ngồi trên lưng ngựa, nhìn tên hầu đang vắt chân lên cổ chạy mất hút, chắc hẳn là chạy loạn khắp thành tìm món sủi cảo mà nàng nói, bèn híp mắt cười đắc ý, Trưởng Tôn Vô Cực ở bên cạnh quay đầu sang hỏi: "Đó là món gì vậy?"

"Huynh đương nhiên không biết rồi." Mạnh Phù Dao cười tươi, đốn tim Thái tử, "Lần tới có dịp ta sẽ làm cho huynh ăn thử."

"Nhất ngôn cửu đỉnh." Trưởng Tôn Vô Cực cười nói, ánh mắt ấm áp tràn đầy tình thương mến thương, "Chỉ là bữa cơm này không biết đến lúc nào mới chuẩn bị xong."

"Dù sao chúng ta cũng đã ăn no rồi mới khởi hành mà." Mạnh Phù Dao cười gian trá liếc nhìn đám quan viên đã nhịn đói gần nửa ngày trời đang nhăn nhó xoa bụng, "Hôm nay lần đầu lộ diện, phải để bọn chúng có ấn tượng thật sâu sắc rằng ta không những độc ác mà còn cực khó đối phó, về sau bớt dâng tấu nịnh hót hay xum xoe tạo quan hệ, làm phiền ta một ngày yên tĩnh cũng không có nổi."

Ngoài ra còn có hai người nữa sớm đoán biết được bữa cơm này có lẽ phải đợi đến khi trời tối mịt mới được ăn, liền nhanh chóng chuồn đến trạm xá ngoại thành, Mạnh Phù Dao liếc nhìn vị Thập Hoàng nữ đang vội vã lấy cớ cáo từ, lắc đầu chán nản: "Khó thành người tài."

Sau đó lại nhìn sang phía Nhị Hoàng tử, tiếp tục lắc đầu: "Không hợp làm vua."

Cuối cùng, giọng điệu khổ não nói: "Vị Nữ vương này rốt cuộc là ai vậy? Đến một góc áo cũng không thấy đâu, chẳng lẽ thật sự là người bằng hữu tốt đó của chúng ta?"

Trưởng Tôn Vô Cực bình tĩnh đáp: "Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Nữ vương đến có Mạnh Đại vương đánh là được rồi."

Mạnh Phù Dao cười ha ha, ngẩng đầu nhìn mặt trăng đang dần ló dạng, trầm ngâm nói: "Gần đây tên giả mạo đó sao lại không xuất hiện nhỉ? Đang đợi chúng ta ở thành Đồng sao?"

Lúc này Kỉ Vũ tiến đến, Mạnh Phù Dao xoay người lại hỏi: "Hoa Ngạn và trù sư mà ta lệnh cho các ngươi đi đón hiện đang ở đâu?"

"Bọn thuộc hạ sau khi đến thành Đồng liền chia làm hai, một nhóm ở khách điếm trong thành, một nhóm lưu lại ngoại thành, sau đó được Tông tiên sinh của Quảng Đức đường tìm thấy, còn giúp bọn thuộc hạ tìm nơi ẩn náu bí mật để tập hợp lại." Kỉ Vũ vẫn dùng cách xưng hô cũ khi nhắc đến Tông Việt, "Hiện tại hai người họ đều đang ở trong một căn nhà tại phố Điềm Thủy."

"Đổi địa điểm đi." Mạnh Phù Dao dứt khoát nói, "Khi nãy ta đã điều tra được, mùng 6 tháng 4 tới đây là đại lễ đăng cơ của Nữ vương Toàn Cơ, cũng là ngày hoàng đạo đầu tiên trong tháng 4, chọn ngày này đế đăng cơ chứng tỏ vị Nữ vương này đang rất sốt ruột, nói cách khác, trong thời gian này các phe phái đối lập chắc chắn sẽ bị giám sát chặt chẽ, ta và Thái tử là hai đối tượng hàng đầu, nhất cử nhất động đều sẽ có người theo dõi, như vậy chẳng thà chiếm lấy một địa bàn, gọi là "lấy cái bất biến mà ứng phó với cái vạn biến". Tất cả lập tức tập trung lại, để hai người đó trà trộn vào trong các ngươi rồi dẫn đến đây."

"Thuộc hạ đã rõ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play