Bốn mươi tên Tử Phi Phong còn lại đang vơ vét của cải nhà cô gái kia ở phía sân trước, lúc này đã nghe thấy tiếng động.
Trong sương phòng nhà chính, cửa sổ và cửa chính đang mở, lộ ra mấy cái đầu,
chúng nhìn bên ngoài, rồi lại nhìn nhau, "Âm thanh gì vậy? Lẽ nào là
tiếng kêu của quỷ?"
Chúng chỉ vừa nhìn thấy bóng đen kia xuất
hiện trên hành lang, nháy mắt liền cảm thấy có vật gì đó lành lạnh xẹt
qua cổ họng bọn chúng.
Đất trời vĩnh viễn dừng lại ở giây phút
ấy, máu từ thân người bắn lên cao, bốn cái đầu rơi xuống ngưỡng cửa, bốn thân thể không đầu đổ ập xuống đất.
Mạnh Phù Dao cầm đao, giẫm lên thi thể chúng mà đi.
Chỉ một chiêu!
Một đao, bốn cái đầu!
Bốn cái đầu cùng rơi xuống đất, Mạnh Phù Dao không hề liếc mắt nhìn, vụt
tới gian phòng kế tiếp, lúc này, phía sau mới kịp truyền tới âm thanh
của đầu người rơi xuống đất.
Một tên Tử Phi Phong đang ngắm nghía bảo vật dưới ánh đèn nghe thấy tiếng động liền ngạc nhiên ngẩng đầu
lên, còn chưa kịp mở miệng hỏi, hắn đã thấy ánh đèn vụt tắt, sau đó lại
sáng lên, lúc sáng lên cũng là lúc xung quanh hoàn toàn biến thành một
màu đỏ.
Đó là máu của chính hắn.
Hắn chầm chậm cúi đầu,
phát hiện ở nơi tim hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một lỗ, một
bàn tay trắng bệch dính máu đang rút thanh đao từ trong đó ra.
Tiếp đó, hắn nhìn thấy tay áo màu đen bay bay, chóp mũi hắn tràn ngập mùi máu tươi hòa trong gió, bóng đen kia đã biến mất.
Hắn ngã xuống, ý nghĩ cuối cùng chính là... đó không phải là người.
Lúc này, Mạnh Phù Dao cũng không muốn làm người nữa, làm người quá khó, quá đau khổ!
Giết hết ngững kẻ vô nhân tính này, chọc thủng trời xanh không có mắt kia!
Nàng chạy như bay khắp nhà cô gái kia, một người một đao, cho đến lúc đám
người Tử Phi Phong đều xông cả tới, tập hợp lại đối phó nàng, nhưng khí
thế hung mãnh của nàng khiến những kẻ đối đầu phải kinh sợ, có kẻ nhát
gan lùi về phía sau, đám người Tử Phi Phong cũng không thể dàn trận
pháp, người cũng vì thế mà chết càng nhanh.
Đao lên... Đao xuống... Đao tiến... Đao ra!
Máu tươi giống như đai lưng dắt quanh, không kẻ nào đỏ hơn kẻ nào!
Giết điên cuồng như vậy, chạy nhanh như vậy, kể ra thì dài nhưng thật ra
thời gian trôi qua rất ngắn, không biết từ khi nào phía sau lưng nàng có người đi theo, nàng mơ hồ biết được đó là Ẩn vệ và Thiết Thành.
Thiết Thành hai mắt đều đỏ lên, kéo lấy nàng, bị nàng tát một chưởng.
"Vì sao ngươi không đi cứu người? Vì sao không cứu?"
Phía sau bỗng vang lên tiếng khóc thầm của trang hán tử.
Hắn không khóc vì cái tát kia rất vô tình này, hắn khóc vì sự lựa chọn
không thể làm khác trong đời, khóc vì vết thương đang chảy máu không
ngừng trên người chủ nhân mình.
Mạnh Phù Dao vẫn điên cuồng chạy, người đã giết hết rồi song nàng vẫn tiếp tục lật tìm thi thể, bốn phía
đều là hình bóng của nàng, dáng vẻ điên cuồng, kích động cùng nóng nảy.
Nàng mơ hồ nghe được có tiếng người kêu lớn: "Ngăn nàng lại, ngăn nàng lại!"
"Làm cho nàng khóc ra đi! Nếu không nàng sẽ phát điên mất!"
Tiếng trả lời mang theo tiếng khóc nghẹn ngào, "Không ngăn nổi oa oa..."
Một bóng dáng tím nhạt bỗng nhiên xuất hiện trước mắt nàng.
Nàng dường như không nhìn thấy, giống như một quả cầu lửa va thẳng vào bóng dáng kia, rất mạnh.
Bóng dáng ấy không hề tránh ra!
Nàng lao vào một lồng ngực ấm áp.
Dù đất trời có lạnh lẽo đến đâu chăng nữa, thì lồng ngực này vẫn ấm áp như buổi ban đầu.
Cảm giác người trên đỉnh đầu đang run nhè nhẹ, dường như đang khẽ ho, ngay
sau đó, có thứ gì đó nóng ấm rơi trên đỉnh đầu nàng, Mạnh Phù Dao thoáng tính táo lại một chút, giơ tay lên định sờ, người kia lập tức ngăn nàng lại, ôm nàng càng thêm chặt.
Hắn ôm lấy nàng thật chặt, trong cơn mưa tầm tã hắn ghé sát vào tai nàng, khẽ khàng gọi: "Phù Dao, Phù Dao, Phù Dao, Phù Dao..."
Hắn gọi tên nàng từng tiếng từng tiếng một.
Hắn nói: "Nàng như vậy, ta biết sống thế nào đây?"
Hắn nói: "Kẻ gây ra tội là ta, không phải nàng, nếu như ta không xảy ra
chuyện, sẽ không có sự việc này, nếu Ẩn vệ không bị ta phái đi trinh sát chặn giết đám người Tử Phi Phong, chuyện này cũng sẽ không phát sinh."
Hắn nói: "Phù Dao, chúng ta đều sai, nhưng hãy nhớ dù vào thời điểm nào, ta và nàng cũng sẽ cùng nhau gánh chịu, đừng một mình chịu đựng, đừng một
mình chịu đựng như vậy."
Hắn nói: "Nếu nàng không sống, người ở đây đều sẽ chết, ta là kẻ đầu tiên."
Hắn nói: "Khóc đi, không có gì không thể đối mặt, không có lí do gì không thể khóc."
Hắn nâng lên khuôn mặt đầy những vết máu và nước mưa của nàng, trán hai
người ướt sũng dán sát vào nhau, Mạnh Phù Dao lờ mờ nhìn thấy hàng lông
mi dài rậm của hắn che đi đôi mắt tràn đầy tơ máu, sự dằn vặt cùng đau
khổ cuồn cuộn trong mắt hắn bao phủ nàng, môi hắn nhè nhẹ rơi xuống,
nặng nề mà cứng nhắc hôn nàng, hôn lên mắt, mũi, miệng, tai nàng đều
đang chảy máu vì công lực bùng phát, môi hắn mềm mại, nét mặt ngập tràn
yêu thương cùng đau xót, giống như hắn muốn dùng toàn bộ ấm áp của mình
để xoa dịu những vết thương khó lành trong lòng nàng.
Sau đó nàng nhìn thấy một tia sáng lóe lên, một chất lỏng khác hẳn với nước mưa lạnh ngắt đang rơi trên gò má nàng.
"Tách."
Giây phút ấy, nàng như thể nghe thấy âm thanh của giọt nước mắt rơi xuống,
đậu trên bờ má nàng, làm tan chảy từng chút từng chút đáy lòng đã hóa
thành băng cứng của nàng, làm dịu đi những đè nén không thể giải tỏa
trong đáy lòng nàng, khiến trái tim nàng như thể hóa mềm sau khi đã biến thành tảng đá.
Một tảng đá đã hóa mềm.
Nàng cũng đột nhiên mềm nhũn trong lòng Trưởng Tôn Vô Cực.
Nàng co rút trong lồng ngực của hắn, khóc đến tê tâm liệt phế, nước mắt tuôn trào như thể đê vỡ, như thể nàng đã khóc hết nước mắt của cả đời mình,
những giọt nước mắt ấy nhanh chóng thấm ướt cả áo trong lẫn áo ngoài của Trưởng Tôn Vô Cực, thấm ướt cả trái tim hắn.
Trưởng Tôn Vô Cực
không hề động đậy, cứ thế ôm lấy nàng, hai người ngồi chính giữa sân
trước tràn ngập bùn lầy cùng máu loãng, mưa lớn vẫn không ngừng trút
xuống.
Trưởng Tôn Vô Cực nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, ôm chặt người
con gái đang dần ấm lên trong lồng ngực mình, dịu dàng mà thâm tình hết
đỗi.
Tốt quá... mọi việc vẫn còn kịp.
Hắn tin rằng, thời gian sẽ xoa dịu vết thương lòng của nàng.
Sắc trời đen thẫm.
Dưới trời cao, trong màn mưa, trên mặt đất la liệt thi thể, có hai người đẫm nước đang ôm chặt lấy nhau, lòng nàng cất chứa nỗi đau đớn và bi phẫn,
lòng hắn cất chứa nỗi đau đớn và bi phẫn của nàng. Hắn thầm cảm ơn ông
trời, bởi vì nàng vẫn còn ở bên cạnh hắn.
Nàng ở trong lòng hắn
nước mắt ướt nhòe, sau khi khóc thật lâu thì bỗng phun ra một ngụm máu
đỏ sậm, hắn nhẹ nở một nụ cười buông lỏng, sắc mặt lại ngày càng trắng
bệch.
Sau đó, hai người ôm lấy nhau, ngã vào trong mưa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT