“Nhanh đi báo Nhiếp Chính vương, Hoàng thượng giá đáo!"
Giá đáo!
Hiên Viên Hoàng đế, Hiên Viên Mân.
Bả vai Hiên Viên Mân khẽ rung, các thị vệ đang quỳ dưới đất quay mặt lại
nhìn nhau — thâm cung Bệ hạ tịch mịch, thế nên chắc là Bệ hạ buồn quá mà ca múa cho vui, mà chỉ có thể ca múa ở nơi này thôi để không ai nghe
thấy hết?
Thị vệ đi đến đỡ Hiên Viên Mân, vừa ngẩng đầu lên...
Gương mặt lấm lem, máu mũi rỉ thành dòng, môi sưng đỏ tấy, nhếch nhác không thôi.
Nhưng mà trên mặt không có giọt nước mắt nào hết. Hoàng đế đang cười.
Cười hết sức khinh cuồng phóng túng, nước mắt nước mũi lèm nhèm, song ánh mắt lại sáng long lanh, đong đầy vui vẻ.
Hôm nay thật... Vui vẻ nha...
Thâm cung vắng vẻ, tịch mịch, ngoằn ngoèo kéo dài không thấy đích, tựa như
những cơn ác mộng triền miên sau tấm mành che thật dày, gương mặt và
giọng nói hệt như cương thi của thái giám và cung nữ... Bao nhiêu đêm
trường hắn cứ đi tới đi lui trong cung thất khổng lồ hoa lệ, chỉ mình
hát mình nghe cho đến khi mệt mỏi, cho đến khi ánh mặt trời dần ló rạng ở phía đằng Đông, đến giờ vào triều, sau đó hắn ngủ gà ngủ gật trên bảo
tọa.
Hắn cứ như vậy mãi từ trước đến nay.
Ngày ngày đè nén tâm tình của mình, đêm đêm ca hát cho chính mình nghe.
Phú quý vô biên, tựa như mộng ảo. Hoang vu lạnh lẽo.
Nhưng hôm nay, một lần vô tâm, trong đình viện lãng đãng hương hoa, hắn đã gặp được một thiếu niên.
Linh hoạt sáng ngời, bá đạo đánh người cũng không sợ bị bắt, không vì nơi
này là phủ đệ canh gác sâm nghiêm mà thấp giọng đè nén, nói cười vui vẻ, tiện tay "Mời rượu" liền tiện tay đánh luôn người.
Có ý tứ, có ý tứ.
Hiên Viên Mân vui mừng cười, cất tiếng gọi thị vệ.
"Người đâu, mời Nhiếp Chính vương đến cho trẫm.”
Mạnh Phù Dao dĩ nhiên là không biết mình "Tốt số" như vậy, đã tiện tay đánh Hoàng đế một trận.
Nếu như nàng biết, tám phần là nàng sẽ than thở rằng là, sao số mạng của nàng cứ phải luôn đối đầu với Hoàng tộc thế hả!
Tâm tư của nàng vẫn đang ở trên người Tông Việt, nếu Hiên Viên Vận không
biết là mình vô tâm hại Tông Việt bị bắt, như vậy nàng sẽ tìm cơ hội để
nói chuyện với nàng ta, dụ dỗ nha đầu đó cùng nàng phạm tội.
Tông Việt đã bị bắt mấy ngày rồi, nàng tìm khắp Nhiếp Chính vương phủ cũng
không phát hiện chỗ nào khả nghi, ngoại trừ Đại hồng môn, canh phòng cẩn mật như Hoàng cung vậy, có thể Tông Việt bị nhốt ở đó.
Cho nên tối hôm nay... nàng muốn đến đó.
Người nào cản hờ, đập chết người đó.
Màn đêm dần dần buông xuống, Phù Dao trang bị xong xuôi, một người mang
theo một chuột nhân lúc trời tối chạy thẳng đến Đại hồng môn.
Đại hồng môn được canh phòng hết sức sâm nghiêm.
Có chừng một ngàn thị vệ tuần tra tới lui bên dưới bờ tường, đao thương
kiếm kích như rừng rậm, tua tủa sắc bén dưới ánh trăng đầu đông lạnh
giá. Các thị vệ phân thành từng tiểu đội qua lại như thoi đưa, không hề
để lộ kẻ hở. Cửa lớn sáng rực trong ánh đèn, đừng nói là hai người đang
sống sờ sờ, cho dù Nguyên Bảo đại nhân có muốn qua cũng phải gầy đi 180
lần thì họa may mới có thể qua được.
Xông vào? Xông vào? Thật sự... xông vào được sao?
Vậy thì xông vào thôi.
Mạnh Phù Dao kề vào bên tai Thiết Thành âm thầm nói mấy câu, không buồn nhìn vẻ mặt không vui cự tuyệt của Thiết Thành, quắc mắt hung hăng đánh hắn
một, đẩy hắn đi!
Sau đó lập tức nhảy dựng lên hô to.
"Trộm hương thánh thủ! Chạy đâu cho thoát!"
Rồi sau đó lại quăng mấy cục đá lung tung, đánh loạn xạ bốn bề khiến cây
cối ngã rạp, rất giống như có rất nhiều người đang đánh nhau.
Thiết Thành bị Phù Dao đẩy ra ngoài, không thể làm gì khác hơn là xoay người
giữa không trung rồi lao vào bụi cây ẩn nấp, thị vệ trước hồng môn đã bị kinh động, đưa mắt nhìn nhau — Nhiếp Chính vương ra lệnh, bọn họ phải
canh phòng chỗ này cùng cửa cung Hoàng cung, không ai được phép tự tiện
rời khỏi cương vị, song nếu có người tập kích thì có thể hành động khác
không? Tiểu quận chúa là bảo bối trong tim của Vương gia, quý hơn tính
mạng của ngài ấy, mà đối phương còn là một "dâm tặc", ngộ nhỡ xảy ra
chuyện gì, đến lúc đó truy cứu, trong tầm mắt của bọn họ mà để Tiểu quận chúa bị thiệt thòi, lại không bắt được thủ phạm, thì chắc chắn bọn họ
sẽ không thoát được tội lớn.
Thủ lĩnh thị vệ trầm tư một lúc lâu thật lâu, phất tay lên nói: "Một nửa đuổi theo dâm tặc, một nửa ở lại."
Thị vệ trước hồng môn lập tức mất đi một nửa, thị vệ trưởng đang an bài số
người tuần tra, chợt nghe bên kia hồng môn có tiếng la hét vang lên.
"Có thích khách!"
"Hộ giá - -"
Thần kinh của Mạnh Phù Dao bị chấn động, người nào mà có thể tâm ý tương
thông với nàng vậy ta, dám xông vào cung cùng một lúc với nàng? Nàng còn đang suy nghĩ biện pháp dụ nốt một nửa số thị vệ còn lại rời đi, bây
giờ thì khỏe luôn rồi — thị vệ trưởng đã hạ lệnh mở cửa, cùng hợp tác
truy kích thích khách với thị vệ của Hoàng cung, đội ngũ tuần tra trong
nháy mắt đã bị phân tán, nhân cơ hội này Phù Dao đuổi theo người phía
sau cùng, điểm huyệt gã rồi lôi vào trong bụi cây.
Nàng thay
trang phục thị vệ vừa cướp được, đi theo đội ngũ ở phía sau cùng, sau đó lách vào trong cửa, cong eo hóp bụng chạy thẳng vào trong một lùm cỏ,
có một thị vệ nhìn thấy vậy liền lơ đãng cười nói, "An Tử hả? Lần nào
cũng vậy, cứ có chuyện là ngươi liền bị tiêu chảy. Này, mau quay lại
đây, giờ không phải là lúc ngươi tiêu chảy đâu đó!"
Phù Dao vẫn
không quay đầu lại, ôm bụng xua xua tay, chạy nhanh như một làn khói
chui vào bụi cỏ, người kia cười nói, "Coi chừng bị thích khách chọt một
đao chết đấy."
Người bên cạnh gã cũng không nhịn được lên tiếng,
"Giờ là lúc nào mà còn chạy lung tung! Lão Lưu túm hắn trở lại ngay,
chúng ta đã lục tung khắp Tây cung rồi, thật là lạ, ban nãy rõ ràng nhìn thấy một bóng đen bay qua mà."
"Chắc là thích khách kia không có qua Vương phủ." Lão Lưu cười hì hì hướng về phía lùm cây, "Còn về Bệ
hạ... chúng ta không biết ở đâu, thì sao thích khách kia có thể tìm ra
được?"
"Nói ít thôi." Tên đội trưởng quay đầu lại quát, lão Lưu
bèn lè lưỡi, nhanh chóng ngậm miệng lại, đến lùm cây kia đá đá mấy cái,
"An Tử, xong chưa, mau ra đi!"
Gã đá mấy cái, sau đó nghi ngờ thò đầu vào nhìn.
"Ai?"
Phù Dao đã leo tường vào Hoàng cung Hiên Viên từ lúc nào rồi.
Nàng đã quá quen thuộc với đủ thể loại Hoàng cung rồi, Hoàng cung Thái Uyên
xa hoa lộng lẫy, Vô Cực Hoàng cung trang nghiêm tôn quý, Thiên Sát Hoàng cung mạnh mẽ cổ kính... Hoàng cung Hiên Viên... thật kì quái...
Cung điện không nhiều, cách xa nhau, trang trí không quá hoa lệ, nhưng rất
cao và to, mái cong đấu củng, so với Hoàng cung đại điện bình thường thì lớn gấp đôi, với lối kiến trúc như vậy, người ở bên trong cho dù có
ngưỡng đứt cổ cũng chưa chắc có thể nhìn thấy đỉnh điện, có chăng vì vậy mà cảm giác mình hết sức nhỏ bé?
Nàng đứng ở chỗ cao nhất trên
nóc điện, ngắm nhìn bốn bề, phỏng đoán nơi Tông Việt có thể bị nhốt, đột nhiên nhìn thấy ở hướng Tây phía trước kia, trong Thiên điện tối om
chợt lóe lên ánh đèn.
Ánh đèn lóe lên trong tích tắc rồi tắt lịm, tựa như Quỷ nhãn nửa đêm khuya khoắt xuất hiện trong thâm cung, hết sức quỷ dị.
Phù Dao lập tức bay về hướng đó.
Ánh đèn lập lòe như lửa ma trơi, sương phòng ở phía Tây của Thiên điện ẩn
hiện trước mắt, Phù Dao bay xuống đó không một tiếng động, phát hiện ở
đây không có ai hết, xung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ có vài thái giám
canh gác, bên trong tỏa ra ánh sáng hắt hiu.
Xem ra, hình như có người trong đó...
Phù Dao không chút do dự lướt vào, nhanh chóng lượn quanh bờ tường một
vòng, điểm huyệt mấy tên thái giám đang canh gác, bay vọt vào sâu bên
trong.
Bên trong không một tiếng động, đêm tối đầu đông nhàn nhạt sương mù, đình đài lầu các cũng bị bao bọc trong sương, trên mặt tường
lóng lánh những giọt sương đọng, ươn ướt và trong suốt.
Mảnh trăng cong mỏng như chiếc lá, khung cảnh mờ mị, thoáng cái nàng đã đứng ở trong sương phòng rồi.
Ánh đèn dầu lấp lóe bỗng tắt ngóm.
Tim Phù Dao đập dồn dập, nàng lập tức tập trung tinh thần cảnh giác, quan
sát khắp xung quanh, con gì đó trong ngực nàng vốn là cao thủ do thám
luôn nhạy cảm với hiểm nguy thì vẫn ngủ ngáy o o, xem ra tất cả đều bình thường.
Nhưng ở một nơi như thế này giờ phút này đây lại hết sức bình thường, chứng tỏ chẳng bình thường chút nào.
Nếu là người khác hay lăn lộn trong chốn giang hồ ắt sẽ phải trầm tư suy
nghĩ, thậm chí sẽ quay đầu bỏ đi, song Mạnh đại vương nhà chúng ta là
loại sinh vật chẳng biết sợ là gì, cũng không biết bỏ cuộc nửa chừng là
như thế nào, như giờ phút này, nàng nghe được tiếng hô hấp lúc to lúc
nhỏ bên trong căn phòng, lòng ngứa ngáy không thôi, cảm giác không thể
chần chừ thêm một khắc nào nữa.
Thế là nàng dứt khoát đẩy cửa, đi vào.
Bên trong là một gian điện bình thường, trống không đập vào mắt là bốn bức tường.
Phù Dao quét mắt nhìn khắp một vòng, trên tường có treo một bức họa, quả
nhiên, khi dịch bức họa thì mặt tường chậm rãi di chuyển.
Cái cơ quan này... chẳng có tí sáng tạo nào cả.
Vách tường bị kéo về hai phía, lộ ra những bậc thang đi xuống lòng đất tối tăm.
Phù Dao không hề sợ hãi bước xuống, đi chưa được mấy bước, đập vào mắt nàng là một bức bình phong mỏng như lụa trắng có hình hoa mai.
Ánh
đèn lay lắt sau tấm bình phong, loáng thoáng như có bóng một người áo
trắng, hai tay bị treo ngược, không thấy được nửa người phía dưới, chỉ
mơ hồ thấy quần áo xốc xếch, vết máu hằn từng lằn roi dây thừng, chiếc
cổ tay nhỏ gầy, ống tay áo tuột xuống để lộ vết thương chồng chất.
Người nọ đang hôn mê bất tỉnh, mái tóc dài rũ xuống che đi khuôn mặt.
Mạnh Phù Dao rùng mình một.
Là Tông Việt sao?
Đêm đó nàng nghe lén được là đối phương muốn dùng đại hình để khiến Tông
Việt nhận tội đã xây dựng thế lực chống đối Hiên Viên ở các quốc gia
khác, Tông Việt đã bị Hiên Viên Thịnh tra tấn rồi sao?
Đáy mắt Phù Dao lóe lên ánh sáng lạnh buốt, nàng tức giận rồi, đằng đằng sát khí chui lên.
Nhưng mà nàng chợt khựng lại một đoạn — tối nay quá mức thuận lợi, điều này
có chút gì đó quỷ dị khác thường. Hiên Viên Thịnh là người quỷ kế đa
mưu, hắn ta bắt được Tông Việt rồi cũng không thể vì thế mà lơ là cảnh
giác được, tuy rằng với đội ngũ thị vệ hùng hậu bên ngoài có thể cản trở võ lâm cao thủ bình thường, song đối với những người thuộc hàng siêu
cấp cao thủ như nàng thì không có bất kì trở ngại nào, Tôn Việt từng thi ân với vô số người, sao Hiên Viên Thịnh có thể không đề phòng trường
hợp có siêu cấp cao thủ đến cứu viện chứ?
Nàng đứng yên tại chỗ,
nhìn về phía tấm bình phong ở phía xa đó, máu tươi trên người nam tử bị
treo kia vẫn rỏ xuống... Nếu như đây là Tông Việt, chắc chắn là có mai
phục quanh đây.
Nàng trầm tư quan sát, bóng trăng dần ngã về phía Tây, sương mù lượn lờ lẩn quẩn trong không gian, hơi thở của nam tử bị
treo kia càng lúc càng mong manh, Phù Dao ngẩng đầu nhìn sắc trời, cắn
răng dứt khoát.
Mặc kệ hết! Xông lên! Sợ gì cơ quan!
Nàng bay đến.
Nhưng chỉ vừa bay được một khắc.
Phía đối diện đột nhiên phát ra âm thanh quái dị, ngay sau đó ở phía sau nam tử bỗng phóng vụt ra một tia ô quang, thẳng tắp về phía lưng hắn.
Chủy thủ kia nhanh chóng cắm phập vào lưng nam tử, máu tươi bắn tung tóe, thân thể hắn cứng đờ, đau đớn ngẩng đầu lên.
Tóc đen che phủ gương mặt, hắn cắn chặt hàm răng sáng bóng, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ.
Thân thể Phù Dao giữa không trung bỗng chấn động.
Một thoáng kia nàng nhìn thấy rất rõ ràng chủy thủ bắn ra như thế nào, cũng nhìn thấy máu tươi tung tóe, đầu như thế bị một chiếc chùy nặng nề bổ
xuống.
Tại sao lại có thể như vậy?
Nàng đã động vào cơ quan lúc nào?
Rõ ràng là nàng chỉ lướt bay trên không, sao lại có thể khởi động cơ quan
được chứ? Tại sao chủy thủ kia không bắn về phía nàng mà lại bắn về phía người đang bị treo ở đó!
Tông Việt!
Mạnh Phù Dao lao tới.
Nàng như hóa thành một cơn gió đen cuồng dã, mạnh đến mức xé nát bình phong, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt người đang bị treo trên hình giá,
không chút chần chừ giơ đao lên, sắc đen vừa lóe, sợi dây bằng gân bò
đứt đoạn, một thân thể lạnh lẽo như người sắp chết liền đổ vào người
nàng.
Phù Dao bèn đỡ lấy hắn, nâng đầu hắn lên, hoảng hốt gọi, "Tông Việt... Tông Việt..."
Tiếng gọi của nàng bỗng dưng tắc ngẹn trong cổ họng.
Ngay sau đó người nàng cũng đột nhiên cứng đờ.
Nam tử trong ngực nàng đột ngột nhanh như cá lội, đưa tay phong bế toàn bộ
huyệt đạo trên người nàng chỉ trong một chớp mắt mà thôi.
Liền sau đó hắn ngẩng đầu lên, nhìn Phù Dao cười khẽ một tiếng, the thé nói:
"Thiếp phi Hiên Viên thị tiếp giá chậm, mong vạn tuế thứ tội."
***
Mạnh Phù Dao sắp ngu mất...
Ai biết được nửa đêm nửa hôm ông già thỏ này chơi trò trốn tìm, cải trang thành ma tự làm khổ mình, ai da...
Một hiểu lầm bi thảm...
Hiên Viên Mân cười duyên, ôm "Mạnh vạn tuế", vẻ mặt hết sức hả hê, đạp lên
chiếc ghế nhỏ bước xuống hình giá, vừa đi vừa tiện tay nhổ bỏ chủy thủ
trên người xuống, túi máu sau lưng cũng rơi xuống theo, tóc giả, dây
thừng... cũng rơi theo xuống... haizz, không ngờ thời đại này cũng có ảo thuật gia xuất hiện...
Ảo thuật gia ôm Mạnh Phù Dao bước vào trong một gian mật thất, bên trong có một chiếc giường, mơ hồ có khí nóng bốc ra từ đó.
Ảo thuật gia đem Mạnh vạn tuế dịu dàng đặt lên trên giường, ngồi xuống bên cạnh, chống cằm quan sát. Đôi mắt dài nhỏ sáng rỡ lấp lánh tựa sóng
nước lay động, chảy vờn quanh khắp người Phù Dao, như thể đang vuốt ve
nàng, khiến Mạnh Phù Dao cảm thấy ngứa ngáy khắp người, giống như có vô
số côn trùng đang bò, nàng không khỏi tức tối, bèn dùng ánh mắt cảnh cáo hắn ta: Coi chừng lão nương móc mắt ngươi bây giờ!
Đáng tiếc là
Hoàng đế đại nhân đam mê ca hát diễn xuất quá sâu, ánh mắt kia của Phù
Dao chẳng thể nào hù dọa được, cho dù Mạnh đại vương có hung hăng đến
mức nào cũng vô dụng. Hiên Viên Mân cười híp mắt, bày vẻ mặt dê xồm, kề
sát mặt mình vào mặt Phù Dao, chỉ chỉ vào gian trong nói: "Vạn tuế,
chúng ta cùng tắm uyên ương nhé?"
Tắm cái đầu ngươi á, lão tử sớm muộn gì cũng lột da ngươi!
Nhưng mà câu kia của Hiên Viên Mân vốn chẳng phải là câu hỏi, hắn tiện tay
cởi áo nàng, vừa cởi vừa cười nói, "Người ngươi sao mềm quá vậy... Ah,
sao áo lại khó cởi thế này... sao ngực ngươi lại to hơn ta vậy..."
Hắn đang định xé y phục của nàng thì đột nhiên ngừng tay, dỏng tai lên.
Trong tiếng gió thổi, mơ hồ có tiếng vạt áo bay bay.
Hắn bèn ngừng lại suy nghĩ một chút, "Lại có thích khách à? Ai đến thế nhỉ?" Nói xong rồi đứng dậy đi ra ngoài đóng cửa lại.
Phù Dao lẳng lặng nằm trong bóng tối, bi thương nhìn trời...
Được rồi... mọi việc đều thuận lợi, lần đầu tiên Mạnh đại vương xấu hổ như thế này.
Hôm nay thất thủ, đơn giản là vì bị lừa đảo, không phải do nàng không cẩn
thận, mà là do nàng quan tâm đến an nguy của Tông Việt nhiều quá, nhìn
thấy hắn "Bị giết" nên lập tức hoảng hốt, bất chấp tất cả mà lao đến
cứu, chẳng ngờ đó lại là chiêu trò quỷ quyệt của tên này.
Nhưng
mà... Phù Dao nhíu mày, thật sự chỉ là trùng hợp sao? Chỉ là do tên này
đang chơi trò chơi vừa khéo đúng lúc đụng phải nàng?
Còn nếu không phải, thì vì sao hắn ta lại biết nàng đến đây vào lúc này?
Hoặc là... hắn vốn không phải đợi nàng chứ?
Phù Dao than thở, đầu vai thấy hơi ngứa ngáy, mỗ đại nhân từ trong cổ áo
nàng chui ra, vất vả nhấc cái chân mập mạp của mình đặt lên vai Phù Dao
rồi ngồi lên trên, nhìn thẳng vào mắt nàng.
Chuột và người dùng ánh mắt để nói chuyện với nhau:
"Mi nha, cứ ăn rồi ngủ hoài, gặp nguy hiểm cũng không thông báo lão nương ta một tiếng!"
"Đây có phải là nguy hiểm không hả? Ngươi biết đấy, đại nhân ta chỉ nhạy cảm đối với sát khí à, còn tên kia đâu có sát khí đối với ngươi đâu."
"Không có sát khí, chỉ có dâm khí à a a..."
"Tốt thật... Ngươi không phải là hoàng hoa nên chủ tử không nhớ ngươi đâu, chỉ nhớ ta mà thôi."
"... không ngờ mi là Phật Liên thứ hai đó!"
Bốn mắt trừng nhau, tia lửa bắn ra xì xèo.
Có điều là, Nguyên Bảo đại nhân mắng thì mắng, nhưng lòng nó vẫn cảm thấy
Mạnh Phù Dao vẫn còn có chút khí khái và tình nghĩa, vì có Phù Dao mà
hoa đào bên cạnh chủ tử nó ít đi hẳn, nhìn tới nhìn lui thì, Mạnh Phù
Dao kia ngoại trừ lòng dạ đen tối, có hơi ác độc, giết kẻ xấu không
nương tay, quỷ kế một bụng đầy ắp, chẳng giống nữ nhân tẹo nào... còn
lại những điểm khác thì cũng không tệ lắm, có thể xem là một cô gái tốt
bụng chút chút.
Nguyên Bảo đại nhân từ tốn vuốt lông, theo như hàm ý trong ánh mắt của Mạnh Phù Dao thì bảo nó giải huyệt đạo cho nàng.
Hồi lâu sau ai đó kêu "ai ôi" rồi ngồi bật dậy, mặt mày hớn hở nói: "Chuột
mập nhanh thật đấy, còn giải huyệt đạo nhanh hơn cả ta nữa."
Nguyên Bảo đại nhân khinh bỉ liếc nàng một, Mạnh Phù Dao qua cầu rút ván, tức
thì nhét nó vào tay áo, rón rén đi đến cửa nhìn, quả nhiên tên háo sắc
kia đang thay quần áo.
Không thể không nói rằng, ánh đèn soi tỏ
những vết thương trên người hắn ta trông hết sức chân thật, chế tác quá
mức tinh tế, diễn trò quá mức thuần thục, rất xứng đáng được nhận giải
Oscar dành cho nam chính xuất sắc nhất.
Nhưng một làn gió nhanh chóng thổi đến.
Ánh nến lay động, không khí trong phòng đột nhiên thay đổi, nơi bậc thềm cao nhất, bỗng xuất hiện một bóng dáng áo đen.
Cao ráo và gầy, hết sức nhanh nhẹn lại rất đỗi thong dong, giống như báo săn trong rừng rậm.
Mỹ nam sát thủ!
Phù Dao nhìn chằm chằm bóng dáng kia, hắn đang ngửa đầu nhìn về phía tên
dâm tặc nọ, nàng thấy nhuyễn kiếm mỏng sắc lẹm nơi khuỷu tay hắn thì ánh mắt chợt lóe lên, khẳng định hắn chính là đệ nhất thiên hạ sát thủ Ám
Mị.
Năm xưa gặp nhau ở Thái Uyên, hắn chỉ dùng một thanh kiếm
mỏng giấu nơi khuỷu tay nghênh chiến với Chiến Bắc Dã, trận chiến trong
rừng rậm năm ấy là lần đầu tiên nàng được chứng kiến cảnh tượng các cao
thủ hàng đầu giao đấu với nhau, nếu không phải là Trưởng Tôn Vô Cực kéo
nàng đi, nhất định nàng sẽ ngồi ở đó xem đến cuối mới thôi.
Không phải kẻ địch, vậy dĩ nhiên là bằng hữu rồi.
Không biết có phải Ám Mị và tên háo sắc kia cùng ở trong mật thất này không,
nếu đúng thì chỉ có một giường làm sao hai người nằm ngủ đây?
Ám
Mị ngẩng đầu nhìn tên háo sắc kia, hình như khẽ lắc đầu một, trong ánh
mắt xẹt qua cảm xúc kì quái, sau đó như muốn phi thân lên.
"Lâu rồi không gặp!"
"Két" một tiếng, cửa đá bị mở ra, một bóng đen mảnh khảnh nhào tới giơ chân đá bay tên háo sắc, "Có bẫy!"
Nàng xông đến như đạn pháo, bấy giờ Ám Mị đang tập trung để ý Hiên Viên Mân, nhất thời không đề phòng bị nàng va trúng, hắn theo bản năng đưa tay ra bắt lấy vai nàng, liếc nhìn Hiên Viên Mân.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, trong bóng tối u quang chợt lóe.
Ngay sau đó hắn xoay người Phù Dao lại, hỏi nhỏ: "Tại sao không thể qua đó?"
Giọng hắn có hơi khàn, hình như là bị thương, nhưng không khó nghe, ngược lại còn đượm sự mạnh mẽ, khiến nàng mê đắm, lòng nghĩ tên này đúng là trai
đẹp không tì vết.
"Tên kia chính là một bẫy đó." Nàng chỉ chỉ Hiên Viên Mân, "Từ trên xuống dưới, cái gì cũng đều là giả cả."
Ánh mắt Ám Mị lóe lên, "Hả?" rồi tức khắc kéo Phù Dao đi.
Hiên Viên Mân há hốc miệng, như thể định nói gì đó rồi lại ngậm miệng, hắn
ta nhìn theo bóng lưng hai người vừa rời đi, lâu thật lâu sau trồi người lên khỏi mật đạo, nở nụ cười thần bí.
Mạnh Phù Dao bị Ám Mị nắm tay kéo chạy đi.
Cả tòa cung điện đã bị kinh động, từ phủ Nhiếp Chính vưong đến Hoàng cung, khắp nơi đều sáng rực đèn đuốc, thị vệ hối hả chạy rầm rập qua lại như
thoi, đuổi theo bóng những người áo đen.
Ám Mị dùng kế điệu hổ li sơn, Mạnh Phù Dao đứng từ xa nhìn, thấy một người mặc vương bào đội kim quan đang chỉ huy vây bắt những người áo đen kia, khí độ tao nhã, không sợ hãi không nóng nảy, trông dáng vẻ chắc là Hiên Viên Thịnh.
Nàng lo lắng nhìn những người áo đen kia, nói thật nhỏ: "Ngộ nhỡ như bọn họ thất thủ, rất khó cứu đấy."
Ám Mị ngoảnh đầu nhìn nàng, ánh mắt như ngọc lưu ly lướt qua, lạnh nhạt nói: "Sao phải cứu?"
"Hả?" Mạnh Phù Dao ngây ngốc, "Không cứu..." Nàng khó khăn lắm mới thốt thành câu, "Vậy bọn họ làm thế nào?"
"Chết."
Đáp thật gọn gàng đơn giản chắc nịch, Phù Dao bị chữ này làm cho sặc sụa một hồi, thật lâu sau mới lắc đầu thở dài.
Nàng tức tối, hất tay Ám Mị ra, quay đầu đi.
Ám Mị đột nhiên đưa tay túm lấy ống tay áo của nàng, Mạnh Phù Dao cau mày, quay đầu lại định nổi cáu thì bị Ám Mị đè đầu nàng xuống.
Hắn
theo bản năng dùng lực rất mạnh, khiến miệng Phù Dao cắm xuống đất, còn
nàng theo bản năng muốn nhờ đến Nguyên Bảo đại nhân giúp đỡ, Ám Mị liền
nắm chặt tay nàng lại.
Ngay sau đó Phù Dao thấy trước mắt sáng
choang, hỏa đạn đột nhiên nổ tung thành một vòng sáng chói trên trời,
chiếu sáng rực mấy trăm dặm mái nhà, kết quả dĩ nhiên là Ám Mị và nàng
liền bị bại lộ.
Ở phía đằng xa, Hiên Viên Thịnh cũng xoay đầu
lại, trong tay cầm một cây cung đã lắp tên, bình tĩnh nhìn về hướng này, có thể thấy được hắn ta là người đã đốt cháy hỏa đạn. Hắn ta lạnh nhạt
nhìn hai người, khí định thần nhàn vung tay lên, tức thì một nhóm cung
thủ đều đồng loạt bắn tên, hỏa tiễn như mưa sao, rực rỡ cả một khoảng
trời tựa một cầu vồng, bổ xuống đầu Ám Mị và Mạnh Phù Dao.
"Đi!"
Ám Mị kéo Phù Dao phi thân lên trên, hỏa tiễn sau lưng mặc đù nhanh nhưng
lại không nhanh bằng hai người, từ xa ngoái đầu nhìn lại, hỏa tiễn sáng
rực chi chít như màn mưa sao, song vẫn cách hai người một đoạn.
Mạnh Phù Dao thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe sau lưng có tiếng xé gió rít gào,
âm thanh đó vô cùng nhanh, đi sau mà tới trước, như thể Giao Long từ
biển cả tung mình bay lên cao, xé mây cưỡi gió xông lên Cửu trùng thiên
vậy!
Tốc độ không thể hình dung, sức mạnh không thể đo lường!
Trong chớp mắt Phù Dao liền nghĩ đến Chiến Bắc Dã, từ lúc nàng tới Đại lục
Năm châu đến nay, người có tài bắn cung và thể lực đạt đến cảnh giới đó
chỉ có Chiến Bắc Dã mà thôi, không ngờ ở Hiên Viên quốc lại cũng có cao
thủ như thế.
Tiếng hỏa tiễn rít gào vang lên, hỏa tiễn bay tới
như vũ điệu của Rồng, ba mũi tên liền một phát, không nhìn thấy quỹ đạo
mà chỉ có thể thấy ánh lửa cháy rực, như sấm chớp từ trên trời giáng
xuống, sắp sửa chạm đến lưng Phù Dao.
Nàng cười khẩy, Thí Thiên chợt lóe lên, xoay người lại định đánh rơi mũi tên đó, Ám Mị bên cạnh đột nhiên quát khẽ, "Không thể!"
Lời còn chưa dứt hắn đã vươn tay đẩy mạnh Phù Dao, đưa lưng che chắn cho
nàng, Phù Dao bị hắn đẩy nên loạng choạng, sau đó nghe một tiếng "phập!" trầm thấp vang lên, mơ hồ còn ngửi thấy mùi khét.
Nàng bỗng
nhiên xoay người lại, lập tức nhìn thấy một hỏa tiễn đã cắm trên sống
lưng của Ám Mị, lửa vẫn còn cháy, phát ra những tia lửa lóe sáng đến
chói mắt kinh tâm, tóc sau gáy cũng bị đốt cháy thành tro rơi xuống đất, Phù Dao kinh hãi đinh giơ tay dập lửa, Ám Mị khoát tay ngăn lại, lạnh
lùng quát, "Tránh ra!"
Trong giọng nói của hắn tràn đầy sự đau
đớn và nóng nảy, thế nhưng không phải nóng nảy vì mình bị thương, mà như là sợ Phù Dao đến gần để rút tên ra.
Mạnh Phù Dao bị hắn quát
nên cả kinh dừng lại, đứng bất động, chỉ trong nháy mắt mà lửa trên mũi
tên đã bùng lên mãnh liệt, mang máng ngửi thấy mùi da thịt bị đốt, khiến nàng không khỏi chấn động, đột nhiên nhớ tới tình cảnh hiểm nguy ở núi
Trường Hãn trước đây, nhớ tới sự đau đớn khắc cốt ghi tâm của vết thương do bị hỏa tiễn thiêu đốt, tức khắc nước mắt liền chảy ra.
Tuy
nhiên sắc mặt Ám Mị chẳng hề thay đổi, hắn hết sức bình tĩnh đưa tay ra
sau lưng chậm rãi rút tên ra, còn Phù Dao lại gấp gáp đến hoa tay múa
chân, không nhịn được hậm hực nói, "Huynh có thể rút ra mau mau hay
không! Vết phỏng này gây chết người đó!"
Nhưng Ám Mị căn bản
không để ý đến nàng, tay hắn nắm lấy hỏa tiễn, chỉ nháy mắt thôi mà lòng bàn tay đã đỏ bừng, hàng mày hắn nhếch lên, mặt vẫn không biến săc, tựa như hết sức quý trọng mũi tên kia, cũng tựa như tay hắn chẳng hề bị lửa đốt, nhẹ nhàng, chầm chậm, rút mũi tên ra.
Động tác hắn cực kì
cẩn thận, như thể đang nắm trân bảo dễ vỡ trong tay, mũi tên vừa được
rút ra, hắn lập tức nhảy bật lên, vung một chưởng bắn về phía mái ngói,
dập tắt lửa trong lòng bàn tay, lúc này Phù Dao cũng nhào tới, gắng sức
dập tắt lửa trên người hắn, Ám Mị nhanh chóng túm lấy nàng hét khẽ, "Đi
mau!"
Hắn đem mũi tên vẫn còn cháy đặt trên đỉnh mái hiên dùng đá đè lên. Sau đó lấy ra một sợi dây thừng từ trong ngực cột vào tảng đá
kia rồi kéo Phù Dao bỏ chạy, thị vệ phía sau lưng sắp đuổi kịp thì đột
nhiên Ám Mị giựt mạnh sợi dây.
Tảng đá kia bật ngửa, đập mạnh vào mũi tên khiến mũi tên bắn lên không trung cháy sáng rực.
"Rầm!"
Tảng đá bị nổ vỡ tan tành, đá vụn bắn ra mấy dặm cơ thể hai người đang nấp
dưới mái hiên đều bị chấn động, mái ngói lưu ly cũng bị vỡ vụi rơi tứ
tán — có thể thấy được lực nổ kia mạnh đến nhường nào, có thể gây tổn
thương cho người ta đến mức nào.
Phù Dao khiếp sợ trợn to hai mắt — mũi tên kia thật khủng khiếp khó lường, chắc chắn vì vậy mà Ám Mị
liều chết đỡ cho nàng, hắn thà chịu đựng đau đớn do bị lửa đốt cũng
không muốn nàng chạm vào mũi tên. Nếu như vừa rồi nàng bẻ gãy mũi tên
đó, thì nàng, Ám Mị, và Nguyên Bảo đại nhân sẽ hóa thành tro bụi trong
nháy mắt.
Nếu như vừa rồi nàng bị mũi tên đó cắm vào lưng, nàng
có thể hay không chịu được đau đớn do bị lửa đốt, dùng sức manh khống
chế lực đạo của mũi tên, bảo vệ người bên cạnh an toàn?
"Tên đó
là quỷ gì vậy? Lợi hại như vậy?" Phù Dao không nhịn được buột miệng hỏi, cảm thấy tay mình nhơm nhớp bèn cúi đầu nhìn, liền trông thấy bàn tay
Ám Mị ướt đẫm máu, có thể thấy được hắn đã đau đớn đến nhường nào, vậy
mà từ đầu đến cuối vẫn không hề buông tay nàng ra.
"Đó là Kinh
Thần tên, một mũi tên Kinh Thần khiến Nhật Nguyệt lu mờ", Ám MỊ đáp thật nhỏ, "Hiên Viên Thịnh là đồng môn sư đệ với Nguyệt Phách, không ai biết hắn ta chính là đệ nhất cao thủ của Hiên Viên quốc."
Phù Dao im
lặng, cảm giác mình quá hời hợt, cứ ỷ mình tài cao gan lớn chẳng màng gì cả mà tự tiện xông vào Hoàng cung, một hồi lâu nàng nói thật khẽ "Huynh không cần phải nóng vội..."
Lời còn chưa dứt, Ám Mị bên cạnh
phát ra tiếng thở dốc nặng nề, người đột nhiên ngã xuống, trước lúc hôn
mê bất tỉnh vẫn còn kịp nắm tay Phù Dao thật chặt, Phù Dao bất ngờ nên
chỉ kịp kêu lên "á" một tiếng rồi cùng hắn ngã lăn xuống...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT